- Tôi?
Vẻ mặt Vương Hạo vừa đắc ý lại vừa kiêu ngạo nói:
- Tôi ba tuổi xem Hoàng thúc; Bốn tuổi xem phim nhựa.
Năm tuổi nhìn lén tiểu tỷ tỷ nhà hàng xóm tắm.
Sáu tuổi dùng kẹo que lừa nụ hôn đầu tiên của bạn học ở nhà trẻ.
Bảy tuổi không chịu được sự cô đơn lạnh lẽo của độc thân, dụ dỗ được một cô bạn gái.
Tám tuổi gặp được thế ngoại cao nhân truyền thụ cho thần công.
Mười tuổi đi đến Liên bang Diệu Thiên, bắt đầu cuộc sống ướt át.
Mười một tuổi tham gia nghiệp vụ dâm tặc, hàng đêm lén lút chui vào cạy khóa làm tân lang.
Mười hai tuổi thần công đại thành, chỉ dựa vào một cái mỉm cười dụ dỗ vô số em gái.
Mười ba tuổi bị vô số em gái điên cuồng theo đuổi, bị buộc phải xuất gia tị nạn.
Mười bốn tuổi thấy thiên hạ thái bình, một lần nữa xuất sơn.
Mười lăm tuổi theo đuổi “vạn hoa tùng trung quá” (chú thích: vô cùng đào hoa, vô số người tình), một chiếc lá nhỏ cũng không để dính vào người.
Mười sáu tuổi nhìn hồng trần cuồn cuộn, cảm thấy tịch mịch vô cùng, sáng lập Lang Bang, tìm bằng hữu chung chí hướng.
Mười bảy tuổi còn chưa kịp trải qua hết... Người trong giang hồ tặng biệt hiệu, Tiểu Y Trùng cái thế.
Vừa nói xong, toàn trường lặng ngắt như tờ, trong đầu mọi người đều chỉ có một ý niệm, cuộc sống quá ngoạn mục, quá bốc mùi.
Đám người Nhạc Huyên lập tức không biết nói gì thêm nữa, Vương Hạo cũng có thể nói chính mình súc sinh như vậy, bọn họ còn có gì để nói đây? Tất cả coi như giúp Thu Lôi hi sinh! Nhưng làm như vậy, thật sự có thể giúp được Thu Lôi sao?
Chỉ chốc lát sau, đã có người không khỏi châm chọc:
- Thổi phồng vừa thôi chứ? Một cái mỉm cười làm sao có thể dụ dỗ vô số em gái, ngươi cho chúng ta là lũ ngu ngốc à!
- Lại còn Tiểu Y Trùng cái thế, ta thấy ngươi giống trùng dây thì có!
- Ha ha, trùng dây là trùng gì thế?
- Đương nhiên là loại giun ở phía dưới đó...
- Ha ha...
- ...
- Hừ, người phàm vô tri!
Vương Hạo hừ lạnh một tiếng:
- Ngày hôm nay để ta cho các ngươi biết một chút về thần kỹ truyền thừa của Lang giới, Dâm Trùng Mỉm Cười...
- Thần kỹ truyền thừa của Lang giới? Dâm Trùng Mỉm Cười?
Tất cả mọi người tại đây đều sửng sốt, đây là cái thứ gì của Lang giới?
Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi Ồn ào gì thế bỗng nhiên rùng mình một cái, nụ cười tà ác kia lại một lần nữa hiện lên trong đầu.
Nghĩ tới đây, hai cô gái vội vã cúi đầu xuống, kiên quyết không muốn đêm nay gặp ác mộng.
Lúc này, Vương Hạo đi tới trên đài, tay cầm microphone, lớn tiếng kêu lên:
- Tất cả mỹ nữ toàn trường đều nhìn tôi nào...
Vừa nói xong, tất cả các cô gái tự nhận là mỹ nữ đều quay đầu nhìn về phía Vương Hạo trên đài, lúc khóe miệng Vương Hạo nhẹ nhàng nhếch lên, nữ tử toàn trường lập tức thất thần, nụ cười tà ác như vậy sao lại có thể làm các nàng si mê đến thế?
Sau khi Vương Hạo mỉm cười xong, rất nhanh nhảy xuống khỏi đài, đi tới trước mặt đám người Diệp Thanh, vỗ tay một cái, kêu lên:
- Đừng ngẩn người nữa, chạy mau!
Đám người Diệp Thanh còn đang cảm thấy khiếp sợ trước nụ cười tà ác của Vương Hạo, toàn trường lập tức sôi trào.
- Người đàn ông này là của bổn tiểu thư...
- Của cái gì mà của ngươi, rõ ràng là ta nhìn trúng trước...
- Ồn ào gì thế, nam nhân cực phẩm như vậy, đương nhiên là của ta...
- Đừng ồn ào nữa, nam nhân này đang muốn chạy kìa...
- Muốn chạy, cũng không có cửa, các chị em đuổi theo cho ta...
- Mọi người tranh đoạt bằng bản lãnh của mình, người nào bắt được chính là của người đó...
- Đồng ý...
- Tán thành...
- Vệ sĩ của bổn tiểu thư đâu? Lập tức bắt nam nhân kia lại cho ta...
- ...
Nhìn thấy các cô gái điên cuồng nhào tới, đám người Diệp Thanh lập tức trợn tròn mắt, thực sự chỉ dựa vào một cái mỉm cười cũng đủ dụ dỗ vô số em gái!
- Lập tức cản bọn họ lại!
Diệp Thanh phất tay chỉ huy, ngăn cản đám nữ nhân điên này lại.
Hộ vệ áo đen sau lưng Diệp Thanh gật đầu, rất nhanh chắn trước người đám Diệp Thanh.
Mà Diệp Thanh cũng không dài dòng, lập tức mang theo đám người Vương Hạo chạy ra khỏi cửa chính, sau đó lên một chiếc phi thuyền bay lên trời.
Trên phi thuyền.
Diệp Thanh bội phục sát đất Vương Hạo, quả nhiên không hổ là lão đại Lang Bang, thực sự chỉ dựa vào một cái mỉm cười vẫn có thể làm cho hàng vạn hàng nghìn cô gái tự mình đưa đến tận cửa, Tiểu Y Trùng cái thế quả nhiên không phải gọi không.
- Anh cũng nhìn thấy thành viên của Lang Bang chúng tôi rồi đấy, anh bây giờ còn thấy danh hiệu Dạ Chiến Tiểu Đề Đốc của mình rất hay không?
Vương Hạo bắt chéo chân hỏi.
Diệp Thanh lắc đầu liên tục, hắn vốn cho là mình đã làm ác đủ để khiến nhân thần cộng phẫn rồi, không ngờ sau khi biết được thủ đoạn của đám súc sinh này, hắn lập tức hiểu ra, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân.
- Bọn họ sẽ tìm đến một giao lộ để chờ chúng ta hạ phi thuyền, chúng ta phải tiếp tục đi xa hơn nữa may ra mới bỏ rơi bọn họ được.
Vương Hạo hướng về phía phòng điều khiển kêu một tiếng.
Diệp Thanh liền vội vàng nói:
- Các vị đều là khách đường xa mà đến, hay là bây giờ cũng đã muộn rồi, mọi người đến nhà của tôi ở, nhân tiện cho tôi học tập một chút.
Vương Hạo mỉm cười, không trả lời, đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ, nhìn thành thị phía dưới.
Diệp Thanh liền vội vàng tiến lên, bày tỏ hy vọng có thể gia nhập vào Lang Bang, đồng thời có thể học tập thần kỹ của Lang giới, Dâm Trùng Mỉm Cười.
Đám người Nhạc Huyên mí mắt run lên, Diệp Thanh quả nhiên là một tên cặn bã, lại có thể sau nghe sự tích súc sinh như vậy của Vương Hạo, còn chủ động yêu cầu gia nhập vào Lang Bang, thực sự là rắn chuột một ổ.
Hạ Vi Vi thấp giọng nói:
- Nghe đồn Diệp Thanh lấy ô danh làm vinh, mỗi ngày đều không ngừng nghĩ làm như thế nào để gia tăng trình độ vô sỉ của bản thân, hiện tại xem ra là thật rồi.
- Thảo nào lão đại nói xong sự tích súc sinh như vậy vẫn còn muốn đi theo, hóa ra là vì Diệp Thanh là kẻ đi chung đường.
Tiền Vạn Dương chợt gật đầu.
Vừa dứt lời, bốn đạo ánh mắt lạnh như băng bắn qua, làm cho Tiền Vạn Dương bỗng nhiên rùng mình một cái, sau đó lập tức câm miệng.
- Khụ khụ!
Lăng Tiêu tằng hắng một cái, đánh vỡ bầu không khí lúng túng,
- Các ngươi nói Vương Hạo sư đệ là thứ người như vậy, mà sao còn kết giao làm gì?
- Ai biết chứ, Vương Hạo người này tư duy không giống với người bình thường, bằng không Thu Linh Hàn sao có thể để cho hắn dẫn đội.
Hạ Vi Vi nhún vai.
Mọi người gật đầu, tất cả đều tán thành.
Thu Linh Hàn sở dĩ để cho Vương Hạo tới Liên bang Diệu Thiên, xem ra chính là thực sự nghĩ không ra biện pháp giải cứu Thu Lôi ra từ Tù Tinh.
Cho nên định mượn tư duy như thiên mã hành không của Vương Hạo để xem có thể tìm ra kẽ hở của Tù Tinh hay không, từ đó giải cứu Thu Lôi, cũng có thể nói là ngựa chết thành ngựa sống.
- Mặc kệ Vương Hạo muốn làm gì, tôi có dự cảm một kẻ cặn bã cộng thêm một tiện nhân vô liêm sỉ, đây chính là song tử tinh, chẳng mấy chốc sẽ có đại loạn.
Nhạc Huyên lắc đầu thở dài nói.
Mọi người nghe vậy liên tục gật đầu, cảm giác lời của Nhạc Huyên vô cùng có đạo lý.
Ở Liên Bang Tinh Tế, Vương Hạo trong hoàn cảnh không có chỗ dựa phía sau chống lưng, vẫn có thể gây ra nhiều phiền phức như vậy.
Bây giờ đến Liên bang Diệu Thiên rồi, còn thành công chiêu mộ được loại người cặn bã như Diệp Thanh, chẳng khác nào có thêm hậu phương, có thể cùng nhau chơi tới bến, nếu như không tạo ra động tĩnh lớn, vậy hắn sẽ không gọi là Vương Hạo nữa rồi.
Lúc này, Vương Hạo thở dài nói:
- Anh cũng thấy đấy, Lang Bang chúng ta mới lập nên, còn rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, tôi ngày ngày đều nghĩ xem gom góp tài chính như thế nào, không có thời gian truyền đạt Dâm Trùng Mỉm Cười cho anh rồi...
- Loại chuyện nhỏ này sao có thể để Bang chủ phải bận tâm.
Diệp Thanh ngắt lời Vương Hạo, sau đó vỗ ngực nói rằng:
- Từ hôm nay trở đi, tất cả chi tiêu của Lang Bang sẽ do Diệp Thanh tôi phụ trách.
Mọi người nhìn Vương Hạo bằng ánh mắt bội phục, có thể thành một loại với tên cặn bã này nhanh như vậy, điều này không phải ai cũng làm được đâu...