Vương Hạo lại chỉ vào Tiền Vạn Dương và Trần Diệu, chuẩn bị giới thiệu.
Hai người này sợ quá, vội vàng nói:
- Chúng tôi không phải là thành viên chính thức của Lang Bang, chúng tôi là tiểu đệ của Lão đại, vẫn trong thời kỳ thực tập.
Mọi người sững sờ, Lang Bang này quả nhiên lợi hại, lại còn có thực tập sinh!
Tiền Vạn Dương và Trần Diệu vuốt mồ hôi trên đầu, may mà họ phản ứng nhanh, nếu không thì ai biết rằng Vương Hạo sẽ gán cho họ danh hiệu gì, thích thứ gì.
Vương Hạo đành chịu, chỉ có thể chỉ vào Nhạc Huyên chuẩn bị giới thiệu.
Nhạc Huyên dữ dằn lườm Vương Hạo, sau đó khẽ mở miệng, dùng khẩu hình nói, Vương Hạo vừa nhìn đã hiểu ngay ý là gì, nhất môn thương thuật.
Vương Hạo khẽ mỉm cười, xem với thân phận thương thuật, thì nên đặt cho Nhạc Huyên một danh hiệu cao nhã!
- Vị này là Ngọc Diện Tiểu Phi Long của Lang Bang chúng tôi.
Vương Hạo giới thiệu:
- Anh không những nhã nhặn lịch sự, anh tuấn đẹp trai, mà còn vô cùng tài hoa, tinh thông kinh sử, là tài tử phong lưu hiếm có trong thiên hạ, những người con gái anh tán tỉnh trọc ghẹo đều là tài nữ lừng danh thiên hạ.
- Tài tử phong lưu? Chuyên tán tỉnh tài nữ?
Ánh mắt Diệp Thanh nhìn Nhạc Huyên không giống những người trước, ba người trước đều là phần tử cặn bã hiếm có trong nhân gian, có điều chỉ cần đủ vô sỉ, đủ đê tiện, đủ dung tục cũng còn có hy vọng đạt được.
Nhưng chơi đùa tài văn, đây không phải thứ mà người thường có thể chơi đùa được.
Nhạc Huyên khẽ mỉn cười, gật đầu chào hỏi, trong lòng nghĩ, không lãng phí nhất môn thương thuật, tuy có lỗi với cha cô, nhưng còn tốt hơn việc làm bại hoại danh tiếng.
Hạ Vi Vi gõ quai hàm, vẻ mặt không vui, dựa vào cái gì mà Nhạc Huyên là tài tử phong lưu, còn cô lại là tên cặn bã chuyên giở trò với gái vị thành niên!
Lăng Tiêu chê bai nhìn Hạ Vi Vi, dường như đang nói, cô tự hiểu đi! Tôi đây còn bị làm cho biến thành tên biến thái nam nữ đều giết, còn không bằng tên cặn bã, mà là súc sinh.
Lý Vân Dương trốn trong góc không dám nói gì, Hạ Vi Vi và Lăng Tiêu không cần biết là làm như thế nào thì đó cũng vẫn là người, nhưng anh lại phải làm cả yêu thú, vậy ai mới là người thảm nhất, trong lòng mấy người không có chút đánh giá nào sao?
Đồng thời, trong lòng Lý Vân Dương cũng vô cùng lo lắng, chút nữa Vương Hạo cấu kết với Diệp Thanh rồi, sắp sếp cho anh một con yêu thú, vậy anh phải làm sao mới được?
Cho nên vẫn là cố khiêm tốn, không nên gây sự chú ý cho người khác thì hơn.
Thơ cổ của Liên Bang Diệu Thiên rất thịnh, tài tử, tài nữ vô cùng nhiều, hơn nữa họ cũng vô cùng ngưỡng mộ những tài tử phong lưu đó, chỉ dựa vào hai câu thơ thì có thể quyến rũ được các tài nữ đẹp như tiên đó.
Không những ngủ cùng với tài nữ, mà còn có thể lưu danh thiên hạ, quả đúng là người xuất sắc trong phần tử cặn bã, mặt người dạ thú.
Đáng tiếc tư chất của anh có hạn, không biết ngâm thơ, cho nên không thể khiến cho các tài nữ vui lòng, cuối cùng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn cứng rắn cưỡng bức những tài nữ dó, nhưng mùi vị trong đó đã thay đổi rồi, quả thật không cùng một đẳng cấp.
- Việc này.....
Nhạc Huyên gãi trán, quả thực không biết nói như thế nào mới phải. Từ nhỏ đến lớn cô chơi súng, nào có cầm sách ngâm thơ bao giờ!
Vương Hạo đến bên Nhạc Huyên, nói nhỏ với cô:
- Tôi muốn thương thuật mạnh nhất của bố cô.
Nhạc Huyên tức giận trừng mắt nhìn Vương Hạo, cô không nên tin tưởng tên khốn nạn này, lại nghĩ cách có được thương thuật mạnh nhất của bố cô, thật đáng đánh.
- Các anh đang nói chuyện gì vậy?
Diệp Thanh tò mò hỏi.
Vương Hạo mỉm cười nói:
- Tôi muốn để cho Tiểu Phi Long nói một chút về việc, trong đại hội thơ ca anh làm như thế nào có thể áp chế quần hùng, ôm được tuyệt thế giai nhân.
- Việc này phải nói cho tử tế.
Diệp Thanh mừng rỡ, anh vô cùng sùng bái những tài tử mặt người dạ thú này, và anh rất có hứng thú với câu chuyện này.
Nhạc Huyên trợn mắt nhìn Vương Hạo, khẽ nói:
- Thấp nhất tu vi phải đạt cấp Võ Tông mới có thể tu luyện được môn thương thuật đó, đợi khi anh đạt đến Võ Tông thì tôi sẽ dạy anh.
Vương Hạo gật đầu mãn nguyện, vỗ tay bồm bộp,
- Nghe nói lúc đầu Phi Long huynh tham gia đại hội thơ ca, kết quả có mấy tài tử có uy tín đến, họ ngâm gió gợi trăng, tài hoa xuất trúng, lý luận sắc bén, lấn áp quần hùng.....Lúc đó không biết có bao nhiêu tài nữ liếc mắt đưa tình với họ, đặc biệt là ở đó còn có một vị tuyệt sắc giai nhân.
- Sau đó thì sao?
Diệp Thanh hỏi liên thanh.
Tất cả mọi người chú ý lắng nghe, họ vô cùng hứng thú đối với câu chuyện tài tử đọ tài hoa, sau đó có được mỹ nhân.
Vương Hạo lắc đầu khinh thường nói:
- Kết qủa Phi Long huynh chỉ làm một bài thơ, lập tức mọi người ở đó im lặng như tờ, tuyệt sắc giai nhân hai mát sáng ngời, hận một nỗi không thể nuốt sống Phi Long huynh.
- Thơ gì?
Diệp Thanh tò mò hỏi.
Trong phút chốc ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Nhạc Huyên, hy vọng Nhạc Huyên nhanh chóng ngâm bài thơ mà lúc đầu cô đã sáng tác.
Nhưng trong lòng Nhạc Huyên vô cùng tức giận! Bảo cô nổ súng bắn chết tên khốn Vương Hạo thì cô có thể làm được, nhưng bảo cô làm thơ, chi bằng giết chết cô.
Chính vào lúc này, Vương Hạo lắc lư cái đầu nhẹ nhàng ngâm thơ,
- Phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế nhưng độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.
- Thơ hay, thơ hay.....
Diệp Thanh nhìn Nhạc Huyên đầy ngưỡng mộ, đây mới thực sự là tài tử, chỉ cần người con gái nào biết bài thơ này là viết cho mình, thì đoán rằng các cô đều có thể đồng ý lên giường, thể hiện sự dễ thương của bản thân.
Vương Hạo khẽ nhếch mép, điểm tốt không giống của lịch sử đó là anh có thể tùy ý chiếm hữu quyền sở hữu kiến thức của người xưa, hơn nữa cũng không cần lo lắng sẽ có người tới tố giác anh.
- Quá khen, quá khen...
Nhạc Huyên chắp tay khiêm tốn nói, sau đó lùi về đứng bên cạnh Hạ Vi Vi, khẽ nói:
- Bài thơ này là do ai viết vậy, có thể tiết lộ không?
Lúc này biểu hiện của Hạ Vi Vi thật kỳ lạ, đừng coi cô chỉ là một tiêu la ly bạo lực, nhưng lúc ở Trái đất, cô lại là học sinh ngoan trong truyền thuyết đó, điểm tốt này không chỉ thể hiện trên võ đạo, mà còn thể hiện trên môn văn hóa.
Nhưng người đọc thuộc lịch sử trái đất cổ như cô, lại chưa từng nghe qua bài thơ này, lẽ nào là Vương Hạo viết? Nhưng bài này cũng quá lố rồi chứ?
Lăng Tiêu cũng vô cùng kinh ngạc, từ nhỏ anh đã tiếp nhận mọi sự giáo dục bậc cao, không những phải học võ đạo, mà còn phải học kiến thức văn hóa, nhưng trong ký ức của anh, thật sự không có bài thơ này.
- Những thứ này có là gì đâu!
Vương Hạo xua tay, tiếp tục nói:
Sau đó Phi Long huynh có được mỹ nhân, sau khi quấn quýt với mỹ nhân mười mấy ngày, anh nói một câu, tình cảm đôi bên nếu lâu dài, hà tất phải sáng sáng tối tối. Sau đó đi theo chiều gió, bỏ lại tuyệt thế giai nhân đau đớn cực độ, thật sự là kẻ tri thức bất lương hiếm có trong thế gian, phó bang chủ của Lang Bang chúng tôi thật khiến người khác bái phục....
Vừa dứt lời, Nhạc Huyên nhếch mép, tên khốn nạn dáng chết này, mãi mãi là nghiêm túc không quá ba phút,liền lập tức hiện nguyên hình.
Diệp Thanh nhìn Nhạc Huyên đầy ngưỡng mộ, không những đùa giỡn với thân thể mỹ nhân, mà còn đùa giỡn tình cảm của mỹ nhân, đây mới là cảnh giới mà anh theo đuổi.
- Vậy các hạ là....
Diệp Thanh nhìn Vương Hạo, anh cảm thấy người này rất có thể là bang chủ Lang Bang, chung quy lại bài hát đầy lẳng lơ vừa nãy, chính là từ tay người nay mà ra, mà người bình thường thì không thể viết ra bài hát này....