- Vương Hạo, Đóa Đóa thật sự đi ra tìm Lăng Tiêu đại ca rồi.
Nhạc Huyên ngạc nhiên nhìn tình cảnh này, Vương Hạo này cũng quá lợi hại rồi chứ! Một ca khúc liền thành công hấp dẫn sự chú ý của Đóa Đóa, đồng thời cô ta còn chủ động tiến lên nữa.
Vương Hạo không trả lời, một cái vỗ tay vang lên:
- Tiền Vạn Dương, cậu ở nơi này trông chừng , chờ sau khi sư huynh và Đóa Đóa tách ra, cậu phải đi nói cho Đóa Đóa biết danh hiệu Thiên Địa Cúc Hoa hiệp của sư huynh. Đồng thời nói cho cô ta biết, bài hát này chính là sư huynh viết cho nam nhân đã từng khiến cho “cúc hoa” của anh ấy thiêu đốt lên ngọn lửa hừng hực ấy.
(Chú: cúc hoa: hậu... cái mà... môn)
- Vèo...
Vừa dứt lời, toàn bộ ba người có mặt ở đó đều phun ra, cái vụ đánh uyên ương này quả thật là cái TMĐ (con mụ nó) hoàn toàn a!
Cho dù Đóa Đóa đang thích Lăng Tiêu, cũng không có khả năng tiếp thụ Lăng Tiêu làm loạn với nam nhân, đồng thời còn bị cái tên kia... Ách... làm cho “cúc hoa” thiêu đốt hỏa diễm nữa chứ.
- Chúng ta đi thôi!
Vương Hạo nện bước nhẹ nhõm về phía bệnh viện.
Hai người Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi nhìn Lăng Tiêu với một ánh mắt đồng tình, chỉ có thể thầm an ủi Lăng Tiêu, thất tình dù sao cũng mạnh hơn so với không có tiền đồ a! Tuy rằng cái tên Vương Hạo này thực tế làm quá thiếu đạo đức, nhưng các cô vẫn lựa chọn giữ bí mật, hy vọng Lăng Tiêu có thể lần nữa tỉnh lại.
.. . . .
Bệnh viện Thiên Thánh, tại gian phòng dành cho khách quý, một đám lão đầu đang vây quanh Quách Vân Tử.
- Quách lão đầu, ông không có nói đùa chớ! ? Một tên thiếu niên 17 tuổi mà còn mạnh hơn về thi từ, thư pháp, câu đối so sánh với ông! ?
Một vị lão đầu gương mặt không tin.
Quách Vân Tử cười khổ một tiếng nói:
- Thiếu niên này dùng câu đối đối với tôi ... à mắng nhau với tôi hơn 30 hiệp, còn đây là thi từ hắn viết, còn có chữ nữa.
Nói xong, lấy ra mấy tờ giấy đưa cho mấy lão đầu ở đây.
Các vị lão đầu vội vàng nhận lấy lật nhìn, lúc này tất cả đều trợn tròn mắt.
Mấy bài thơ mỗi bài đều có thể lưu danh thiên cổ, là thiên cổ tuyệt cú chân chính, ít nhất bọn họ còn không viết ra được loại thơ này.
Còn có chữ này, thực tế tài năng lộ rõ rồi, nhưng lại hết sức có cá tính. Thứ có thể hòa tan cá tính của mình vào trong chữ, đồng thời khai sáng ra lưu phái mới, thật là không tầm thường a!
Lúc này, một vị hộ sĩ gõ cửa đi vào, lễ phép nói:
- Quách Vân Tử đại sư, có ba người thiếu niên tới tìm ông, một người trong đó nói hắn gọi là Nhạc Tiểu Hiên.
- Nhạc Tiểu Hiên!
Quách Vân Tử rùng mình một cái, cái tên chuyên chơi khăm này lại tới làm gì! ? Chẳng lẽ là đốt chưa đủ nghiền, lại truy đuổi tới nơi này đốt tiếp! ?
Khi đoàn người Vương Hạo đi vào, Nhạc Huyên thầm hoảng sợ vì bị một bầy lão đầu nhìn chằm chằm. Những lão già dịch này chẳng phải cũng tính toán tiến hành một trận tỷ thí văn học cùng cô! ?
- Quách Vân Tử đại sư, ngài khoẻ!
Vương Hạo gương mặt chân thành:
- Tôi tên là Vương Hạo, là bang chủ của Lang bang, ngày hôm qua Phó bang chủ của chúng tôi làm nhục ngài, thật sự là cô ta không đúng, sở dĩ tôi hôm nay cố ý dẫn cô ta đến đây bồi tội với ngài.
Hạ Vi Vi khóe miệng giật một cái, tối hôm qua hỏa thiêu Quách Vân Tử, làm hại Quách Vân Tử không tự nhiên mất đi mấy năm tuổi thọ, hiện tại còn giả mù sa mưa dẫn theo Nhạc Huyên đến đây bồi lễ nói lời xin lỗi. Huống chi đều đổ tất cả tội danh lên trên đầu Nhạc Huyên, tên khốn nạn này còn có thể có chút mặt sao! ?
Quách Vân Tử trong lòng tuy rằng bởi vì vứt bỏ mấy năm tuổi thọ mà không vui, nhưng thò tay không đánh người mặt cười, hơn nữa Vương Hạo tư thái thấp như vậy, ông ta còn có thể nói cái gì đây! ?
- Vương bang chủ khách khí, tối hôm qua là lão phu tài nghệ không bằng người.
Quách Vân Tử khiêm tốn thở dài.
Vương Hạo gật gật đầu, đồng ý nói:
- Cũng đúng, với trình độ Quách Vân Tử đại sư, đích thật là tài nghệ không bằng người, chỉ cần sau này có thể nhớ lâu một chút, lần sau không tái phạm, cũng vẫn là một đồng chí tốt.
Hai người Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi đưa tay ôm đầu, cảm nhận được ót đau. Các cô sớm nên nghĩ tới, tin Vương Hạo có thể tới nói lời xin lỗi, còn không bằng tin tưởng ngày mai sẽ là ngày tận thế.
- Ngươi...
Một đám lão đầu phẫn nộ nhìn Vương Hạo, tên khốn nạn này lại dám làm nhục Quách Vân Tử như vậy.
- Ngươi cái gì ngươi, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao! ?
Vương Hạo gương mặt ra vẻ chê cười:
- Phó bang chủ chúng ta làm đích thật không đúng, nhưng Quách Vân Tử đại sư của các người cũng không đúng, rõ ràng biết mình trình độ có hạn, còn muốn đi lên phùng má giả làm người mập, cuối cùng chọc Phó bang chủ chúng ta nổi giận phóng hỏa nướng hắn, chuyện này cho chúng tôi thấy rõ, nếu không bản lãnh thì không nên đi ra so tài một cách mù quáng.
- Ngươi...
Các lão đầu tức mình đến mức toàn thân run rẩy, có lòng không quan tâm hết tất cả, đến đánh cho Vương Hạo một trận nên thân.
Đáng tiếc bọn họ đều đã đến tuổi già, lúc này tất cả chân khí đều dùng để khóa sinh mệnh lực lại, căn bản không dám tùy tiện dùng linh tinh, nếu không nhất định sẽ giống như Quách Vân Tử, tự dưng vứt bỏ mấy năm tuổi thọ.
- Xem ra các ông dường như còn không phục! ?
Vương Hạo bĩu môi:
- Nếu như không phục, ba ngày sau, tôi bày ra lôi đài ở Lang Hành Thiên Hạ, chờ các vị tới khiêu chiến.
- Tốt, chúng ta nhất định phụng bồi!
- Lão phu cần phải nói cho bọn tiểu bối các ngươi biết, bây giờ còn còn chưa tới phiên các ngươi nắm quyền.
- Ba ngày này, lão phu sẽ thông báo cho các đại văn hào trên Song Tử tinh, cùng đi chiếu cố vị thiếu niên gọi là Nhạc Tiểu Hiên này.
- Cậu là bang chủ của Lang bang đúng không! ? Lão phu nói cho cậu biết, lão phu cần phải phong sát cậu.
- Không sai, một cái tên tiểu tử lông vàng mà lại dám lớn lối ở trước mặt chúng ta, nhất định phải phong sát hắn.
- Đợi một chút, như vậy có chút ỷ lớn hiếp nhỏ.
- Cũng đúng, tiểu tử lão phu cấp cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ba ngày sau có thể thắng chúng ta, sẽ không phong sát ngươi.
- Ha ha, biện pháp này tốt, như vậy sẽ không có người nói chúng ta ỷ lớn hiếp nhỏ.
- Chủ ý này hay, mấy tên tiểu tử chưa mọc lông, à mới mọc hơi hơi ... tại sao có thể là đối thủ của những lão già gân như chúng ta này chứ.
- Cho dù hắn là Văn Khúc tinh quân hạ phàm, chúng ta những lão già gân này cũng phải dạy hắn nên làm người như thế nào.
- ... . . .
Hai người Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi hoàn toàn quỳ lạy Vương Hạo luôn rồi. Bản lĩnh người này rước lấy họa, nếu hắn nhận thứ hai, tuyệt đối không có người nào dám nhận đệ nhất.
Cũng chính vì nói mấy câu này, khiến cho những đại văn hào trên Song Tử tinh tức thành như vậy, thật là không có người nào.
Bất quá, người này không có gì sao tự nhiên làm nhục những đại văn hào này, sau đó lại còn nói ra cái gì mà muốn đấu lôi đài, rốt cuộc muốn làm gì! ?
- Được rồi, được rồi, thổi đít trâu người nào cũng đều biết, có bản lãnh ba ngày sau gặp.
Vương Hạo phất tay áo, sau đó đưa mấy cái cd cho mỗi người ở đây:
- Lần này bất kể nói thế nào chúng tôi cũng tới đây nói lời xin lỗi đấy, cái này là một chút tâm ý của chúng tôi. cd này là bản trân quý (Limited edition), bên trong là đoạn phim của nữ ca sĩ Lang Hành Thiên Hạ của chúng tôi, hy vọng các vị không được chê...
Bên trong phòng bệnh, lão đầu nhận lấy đĩa nhạc, liếc nhìn nhau.
- Tôi nghe nói Lang Hành Thiên Hạ là một Công ty đĩa nhạc.
- Không sai, cháu gái chúng ta gần đây đặc biệt đam mê ca khúc do công ty này phát hành.
- Nhưng mà thời buổi này đều là niên đại gì, vì sao lại còn dùng đĩa cd cơ chứ! ?
- Ông không nghe người ta nói sao? Đây là trân quý bản, có lẽ là một thủ đoạn quảng cáo.
- Có đạo lý, hiện tại những người trẻ tuổi này có tư tưởng khá hoài cổ, có lẽ là đang chơi cái trò phục cổ gì đó a!
- Nễ phần về bản trân quý này, chờ ba ngày sau, chúng ta sẽ hạ thủ lưu tình một chút.
- Tên nhóc này mặc dù là có chút điên điên, nhưng vẫn là rất biết làm người, lão phu có thể suy tính không phong sát cậu.
- ... . . .
Thấy được đĩa quang, khóe miệng hai người Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi giật một cái, sau đó không hề nghĩ ngợi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Đĩa cd đó đích thật là trân quý bản do Lang Hành Thiên Hạ sắp phát hành, bên trong cũng đích xác đều là đoạn phim của các cô gái ca sĩ kia, thế nhưng video này cũng không phải MV (Music Video- đĩa phim ca nhạc), mà là A cái gì đó.. V.
Phim này tặng cho các đại văn hào, quả thật là cũng chỉ có Vương Hạo mới có thể nghĩ ra.
- Được rồi, các lão già dịch, chúng ta gặp nhau ba ngày sau.
Vương Hạo phất phất tay, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
- Hừ!
Các lão đầu hừ lạnh một tiếng, tiểu tử này lại dám gọi bọn họ là lão già dịch, chờ ba ngày sau nhất định phải dạy dỗ hắn làm người như thế nào...