Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 511: Chương 511: Treo lên đánh các loại




- Bớt giả thần giả quỷ cho lão phu!

Minh Hiên hoảng sợ nổi giận gầm lên, lưỡi hái trong tay nhanh chóng chém tới cổ Vương Hạo.

Đột nhiên một giây sau, toàn trường lại rơi vào yên lặng, chỉ thấy Vương Hạo đứng bất động tại chỗ, hai ngón tay vươn ra dễ dàng kẹp lấy lưỡi hái của Minh Hiên.

- Ngươi đã không muốn lựa chọn, vậy ta sẽ giúp ngươi lựa chọn!

Khóe miệng Vương Hạo nổi lên nụ cười lạnh lùng.

Con ngươi Minh Hiên co rụt lại, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, hiện tại hắn hoàn toàn dám khẳng định, Vương Hạo tuyệt đối đã đạt đến Thần Vị cảnh, trở thành thần, nếu không không thể nào dùng hai ngón tay đón lấy một kích toàn lực của hắn.

Nghĩ tới đây, hiện tại Minh Hiên thật sự muốn chết, hắn phát hiện người một nhà này không chỉ biến thái, còn đặc biệt thích giả trư ăn cọp.

Vốn tưởng rằng mẫu thân là cung chủ Băng cung, cho nên có thể yên tâm đánh.

Nhưng kết quả người ta lại còn là Thiên Minh Thần Tộc thức tỉnh, thần thông vừa mở, đã trở thành một người rất kinh khủng.

Còn vị cha kia, vốn tưởng rằng chỉ là một tiểu tử nhân tộc may mắn dẫm cứt chó, nhận được truyền thừa của Thượng cổ Chiến Thần, nhưng ai ngờ không một lời không hợp trực tiếp lĩnh ngộ Thần Chi đại đạo, trở thành thần linh tương lai, quả thực chính là giúp người thành thần!

Còn con thỏ kia, rõ ràng nhìn qua chỉ là một thứ vô hại, không có lực sát thương gì, nhưng một khi bạo phát, thật là vô cùng bạo ngược.

Khiến người ta không thể nào tiếp nhận chính là đồ nhi tử biến thái này, ngươi nói ngươi muốn mở đại chiêu thì mở rồi!

Nhưng ngươi lại tự đi tìm cái chết, sau đó sống lại, cuối cùng trực tiếp thành thần!

Đây là bộ phim phát trên truyền hình sao, nhất định phải có chút xoay ngược lại nội dung, sau đó đợi đến một khắc cuối cùng mới đến phiên nhân vật chính xuất hiện.

Mọi người ở đây đều nhìn Minh Hiên với ánh mắt có chút hả hê, ai kêu ngươi chơi trò mèo vờn chuột, ai ngờ con chuột này lại lớn như vậy?

- Ực...

Minh Hiên nuốt nước miếng, thanh âm run rẩy:

- Ngươi không thể giết ta, sư phụ ta là Thiên Ma Thần, nếu ngươi giết ta, sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi...

- Thiên Ma Thần!

Vương Hạo tò mò hỏi.

Minh Hiên kiêu ngạo nói:

- Sư phụ ta là cao thủ Thần Vị cảnh, cho dù ngươi đạt đến Thần Vị cảnh, nhưng đạo hạnh của ngươi quá cạn, ở trước mặt sư phụ ta cũng sẽ bị hành hạ.

Lời còn chưa dứt, Vương Hạo đã tung một quyền đánh trúng bụng Minh Hiên, nhẹ giọng nói:

- Ta biết rồi, sư phụ ngươi rất nhanh sẽ xuống đó cùng ngươi.

Minh Hiên đau đến mức hai mắt lồi ra, thân thể cấp tốc bay về phía sau.

Đồng thời, Minh Hiên cũng bị một quyền này đánh cho hôn mê, hắn hoàn toàn không hiểu, hắn đã báo danh tiếng của sư phụ, nhưng tại sao Vương Hạo còn dám đánh hắn? Chẳng lẽ tiểu tử này không biết Thần Vị cảnh lâu năm đại biểu cho cái gì?

Nghĩ tới đây, trong lòng Minh Hiên thầm kêu chán ghét, hắn chán cái kiểu cái gì cũng không hiểu.

Vương Hạo nắm chặt quả đấm, lẩm bẩm nói:

- Lực lượng rất mạnh, nhưng có chút không khống chế được, xem dáng dấp cần luyện tập nhiều hơn nữa.

Nói xong, Vương Hạo khẽ nhếch miệng, biến mất ngay tại chỗ, trong nháy mắt đuổi theo Minh Hiên đã bay ra ngoài, không dài dòng trực tiếp đánh thêm một quyền.

- Đây có phải là Hạo nhi không!

Vẻ mặt Vương Thiên Dật như phát mộng, hắn vốn tưởng rằng sau khi tiếp nhận xong khảo nghiệm Thiên Đạo, sẽ phải cứng rắn chiến đấu một trận.

Nhưng ai ngờ, nhi tử hắn tự nhiên sống lại không nói, còn một kiếm chém khảo nghiệm Thiên Đạo, hiện tại còn treo ngược đại ma đầu Minh Hiên lên đánh một trận.

Điều này làm cho hắn có cảm giác mình giống như một kẻ dư thừa.

- Ách...

Lâm Thi Kỳ từ từ tỉnh lại, khi nàng nhìn thấy Vương Hạo đang treo ngược Minh Hiên lên đánh, khẽ thốt lên:

- Ta quả nhiên vẫn chưa tỉnh...

Nói xong, Lâm Thi Kỳ lại hôn mê bất tỉnh.

Thủy Dao, Mộc Dao thật sự không biết nói gì, vị cung chủ này quả nhiên có cá tính.

- Ùng ùng...

Minh Hiên hung hăng đập xuống đất, cả người lún xuống đất, toàn thân máu tươi đầm đìa, cũng không biết bị Vương Hạo đánh bao nhiêu quyền.

Không đợi Minh Hiên lấy hơi, Vương Hạo lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.

- Van cầu ngươi thả ta ra!

Minh Hiên hoảng sợ quỳ trên mặt đất cầu khẩn .

Trải qua trận đánh vừa rồi, hắn mới biết, ở trước mặt Vương Hạo hắn hoàn toàn không có sức hoàn thủ.

Đồng thời nhận được một kết luận, tu vi của Vương Hạo còn mạnh hơn sư phụ hắn rất nhiều.

Mặc dù hắn không biết Vương Hạo đã chết tại sao có thể sống lại, cũng không biết tại sao sau khi sống lại thực lực lại tăng vọt kinh khủng như thế.

Nhưng có một điều hắn có thể khẳng định, chính là trong vũ trụ này, hẳn không phải đối thủ của Vương Hạo.

Cho dù hắn lấy sư phụ hắn ra hù dọa, cũng sẽ bị đánh, lấy ra cũng uổng công.

Cho nên nếu muốn sống, trừ khi cầu xin tha thứ, còn không có biện pháp nào khác.

- Ngươi đánh thỏ của ta, còn cả nữ nhân của ta thành như vậy, ngươi cảm thấy ngươi còn cơ hội sống sót không!

Vương Hạo nheo mắt, giang hai bàn tay, một viên cầu năng lượng cuồng bạo đang không ngừng được áp súc, năng lượng cũng đang không ngừng tăng cường.

Minh Hiên hoảng sợ kêu lên:

- Ta biết một nơi có thể cứu chữa cho bọn họ.

Vương Hạo cau mày hỏi:

- Nơi nào!

Minh Hiên vội vàng đáp:

- Là Tiên Dược tinh hệ, tinh hệ này chủ yếu tu luyện y thuật, bên trong còn có Tiên Thảo cung , chỉ cần người chưa chết, là có thể cứu sống.

Vương Hạo suy nghĩ, nếu có thể cứu chữa, vậy cũng không cần lãng phí điểm tội ác, dù sao điểm tội ác cũng có rất nhiều chỗ phải dùng.

Về phần Tiên Thảo cung có cứu hay không, cũng không đến phiên bọn họ quyết định.

- Cảm tạ ngươi chỉ đường, nhưng không có phần thưởng...

Vương Hạo cười một tiếng, cầu năng lượng trong tay vẫn phát bắn đi, đánh trúng Minh Hiên.

- Đừng!

Con ngươi Minh Hiên chợt co rụt lại, hoảng sợ hét ầm lên.

Nhưng căn bản vô dụng, một đạo bạch quang vẫn cắn nuốt lấy hắn.

- Ùng ùng...

Một tiếng oanh minh kinh thiên vang lên, một đạo bạch quang trong nháy mắt cắn nuốt cả vùng đất, bầu trời, không ngừng khuếch trương ra phía ngoài.

- Không tốt!

Nhân tộc Võ tôn ở đây kinh hãi, nhanh chóng mở ra lá chắn năng lượng bảo vệ, chạy trốn về phía xa.

Nhạc Viễn Quang nhanh chóng đi tới bên cạnh đám người Nhạc Huyên, mang các nàng đi.

Vương Thiên Dật cũng đi tới bên cạnh Lâm Thi Kỳ, cõng nàng đi.

Lâm Thi Kỳ chậm rãi tỉnh lại, mơ mơ màng màng nói:

- Sao vậy!

Vương Thiên Dật cười khổ, nương tử này quả nhiên vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện như trước kia.

Đồng thời, trong vũ trụ đen nhánh cũng cháy lên một đạo ánh sáng, hơn nữa phóng đại vô hạn, cuối cùng cắn nuốt tất cả mọi thứ xung quanh.

Sau khi đại lão Võ Tôn nhân tộc thoát khỏi phạm vi phá hủy, hoàn toàn sợ ngây người, chỉ thấy công kích Vương Hạo tiện tay phát ra, phạm vi bao trùm lại lớn như Thái Dương Hệ.

Giờ khắc này, tất cả đại lão nhân tộc đều có cảm giác như nằm mơ, bọn họ thật sự không rõ, một người rõ ràng chết rồi, nhưng tại sao còn có thể sống lại, hơn nữa sau khi sống lại, thực lực còn mạnh hơn, làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Thời gian không lâu, tất cả mọi thứ lại khôi phục lại bình thường.

Vương Hạo trôi lơ lửng trong vũ trụ, trong tay nắm huyết sắc liêm đao của Minh Hiên, còn Minh Hiên lại trở thành trong suốt, giống như một trận gió thổi qua sẽ biến mất.

- Ực…

Đại lão nhân tộc nuốt nước miếng, chỉ dùng một chiêu đã phá vỡ thân thể cao thủ Thiên Vị cảnh lâu năm, người này quá sức kinh khủng.

Chẳng qua mọi người không hiểu, nếu Vương Hạo phá hủy thân thể Minh Hiên, tại sao không tiêu diệt linh hồn của đối phương? Chẳng lẽ hắn còn muốn tiếp tục hành hạ linh hồn của Minh Hiên ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.