Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 510: Chương 510: Tai họa lưu ngàn năm




Gió nhẹ thổi qua.

Tiểu Bạch xuất thần nhìn thân ảnh trước mặt, trong hốc mắt thoáng trào dâng nước mắt.

Đây tuyệt đối không phải nước mắt cảm động, mà là nước mắt ủy khuất.

Nó ở chỗ này liều chết chiến đấu, cuối cùng suýt nữa mất mạng, nhưng Vương Hạo lại còn sống.

Ông nội à, ngươi muốn đùa bỡn thỏ ta cũng đừng đùa bỡn như vậy chứ?

Đồng thời, xung quanh cũng yên tĩnh không tiếng động.

Mọi người mở to mắt, hoảng sợ nhìn Vương Hạo đứng trước người Tiểu Bạch.

Tên khốn này không phải đã chết rồi sao?

Làm sao lại sống đến giờ?

Chẳng lẽ hôm nay bọn họ thật sự đang nằm mơ, hiện tại còn chưa tỉnh ngủ?

Hạ Vi Vi ngơ ngác nói:

- Đây chẳng lẽ là tai họa lưu ngàn năm sao?

Tuyết Thiên Cầm, Nhạc Huyên liên tục lắc đầu, tỏ vẻ đây chính là tai họa, tai họa siêu cấp lớn.

Mạch Manh Manh như mặt trời sau cơn mưa, lau nước mắt, cảm tạ ông trời đã đem Vương Hạo ca ca của nàng trở lại.

- Làm sao có thể?

Vẻ mặt Minh Hiên như phát mộng, hắn rõ ràng đã giết chết Vương Hạo, nhưng tại sao tiểu tử này lại có thể bò dậy? Chẳng lẽ hắn chưa chết hẳn?

Nghĩ tới đây, Minh Hiên giơ lưỡi hái trong tay lên, múa ra một đạo ánh đao hồng sắc, đánh thẳng tới hướng Vương Hạo.

- Hạo nhi cẩn thận!

Vương Thiên Dật phục hồi tinh thần, gấp giọng kêu to, mặc dù hắn không rõ tại sao Vương Hạo lại còn sống, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép Vương Hạo chết thêm lần nữa, hơn nữa còn là trước mặt hắn.

Nhưng một giây sau, Vương Thiên Dật trợn tròn mắt, tất cả mọi người cũng trợn tròn mắt, chỉ thấy Vương Hạo biến mất ngay tại chỗ, trong nháy mắt xuất hiện bên người Minh Hiên, hơn nữa một quyền đánh vào bụng Minh Hiên.

Trên trán Minh Hiên khẽ toát mồ hôi, hắn hoàn toàn không biết Vương Hạo xuất hiện bên cạnh hắn khi nào, cũng không hiểu Vương Hạo làm thế nào đến bên cạnh hắn.

- Con người ta rất nhân từ, cho ngươi thời gian mấy phút suy nghĩ thật kỹ, sẽ chết như thế nào!

Vẻ mặt Vương Hạo không chút thay đổi liếc nhìn Minh Hiên, giống như tử thần ra lệnh, không cho phép bất cứ kẻ nào phản bác.

Vừa dứt lời, Vương Hạo lại dùng lực, trực tiếp đánh Minh Hiên bay ra ngoài.

- Ùng ùng. . .

Lúc này, Minh Hiên cấp tốc lui về phía sau, dọc theo đường đi không biết đụng hỏng bao nhiêu ngọn núi lớn, cả vùng đất lưu lại một vết rách kinh khủng, đá vụn bay múa đầy trời.

- Ực. . .

Mọi người nuốt nước miếng, cảm thấy sau lưng ớn lạnh, tên khốn này rút cuộc có thực lực gì vậy?

Chỉ một quyền nhẹ nhàng lại có thể đánh bay một cường giả Thiên Vị cảnh lâu năm như Minh Hiên, hơn nữa nhìn bộ dạng Vương Hạo hoàn toàn không dùng lực.

- Hệ Thống nhắc nhở, kí chủ cường đại đã khiến cho Thiên Đạo chú ý, tuyệt đối không nên phá hư, giết chóc nơi này, nếu không Thiên Đạo sẽ đích thân xuất thủ.

- Khốn khiếp!

Vương Hạo hận đến nghiến ngứa, bây giờ hắn có thể thần ngăn giết thần, Phật chặn giết Phật, nhưng trên đầu còn có một Thiên Đạo đè ép, loại cảm giác này mới nghĩ đã thấy không thoải mái.

- Ùng ùng. . .

Đột nhiên, một đạo kinh lôi vang lên, một đạo lôi điện màu đen lại bổ tới hướng Vương Thiên Dật.

Vương Hạo ngẩng đầu, hừ lạnh một tiếng, một luồng khí tức hủy thiên diệt địa trong nháy mắt bộc phát ra.

- Gào!

Vương Hạo hét lớn một tiếng, Duệ Quang cự kiếm trong tay vẽ một đường kiếm quang vô cùng bén nhọn, thẳng tắp chém tới “trùng động” trên không trung.

- Ùng ùng. . .

Một tiếng oanh minh vang lên, cả thiên địa trong nháy mắt sôi trào, chỉ thấy “trùng động” bị một kiếm chém thành hai đoạn, vô số khí lưu điên cuồng tràn vào trong “trùng động”, mang theo các thứ trên mặt đất.

Mọi người chợt rùng mình, tên khốn khiếp này có còn là người không? Đã chết đi sống lại không nói, thực lực còn tăng vọt đến trình độ này.

Đồng thời, mọi người cũng thầm nhủ trong lòng, sau này tuyệt đối không thể trêu chọc Vương Hạo.

Tên này căn bản không phải người, mà là đại tai họa, tai họa siêu cấp lớn, thế gian chỉ có một.

- Được rồi..., lần này coi như cho Thiên Đạo một cảnh cáo, nếu không thành thật, sau này nhất định chém hắn. . .

Vương Hạo bĩu môi, phát hiện lần này phá hư khảo nghiệm của Thiên Đạo, cũng không bị Thiên Đạo trừng phạt.

Hệ Thống vô tình đả kích nói:

- Không phải Thiên Đạo sợ kí chủ, mà là Thiên Đạo vận mệnh của kí chủ đã đạt đến giai đoạn thứ hai, cho nên Thiên Đạo mới bỏ qua cho ngươi.

Vương Hạo trợn mắt nói:

- Ngươi kêu ta giả vờ bị ép có phải không?

Hệ Thống đáp:

- Nhân vật phản diện thích thể hiện kết quả chính là bị đánh chết, Hệ Thống nhắc nhở, kí chủ đừng giả vờ bị ép.

Vương Hạo bĩu môi, không để ý tới Hệ Thống một chút tư tưởng cũng không có này nữa, xoay người đi tới hướng Tiểu Bạch.

- Con thỏ ngu nhà ngươi, bình thường tinh khôn như khỉ, lần này làm sao lại u mê như vậy? Thật sự cho rằng ta sẽ đi chịu chết sao!

Vương Hạo nhẹ nhàng nâng Tiểu Bạch lên, trong hốc mắt thoáng có chút ướt át.

Ở thế giới này, tất cả mọi người đều không thể tới gần thế giới nội tâm của hắn, bởi vì hắn vốn không thuộc về thế giới này.

Cho dù là Vương Thiên Dật, Lâm Thi Kỳ có tình thương của cha mẹ, hắn vẫn có cảm giác xa lạ, cho nên hãm hại cha mới có thể không có áp lực.

Nhưng con thỏ này được hắn nuôi nấng từ nhỏ, hơn nữa tâm linh tương thông với hắn, thích cùng hắn đùa vui gây chuyện, lại có thể đến gần nội tâm của hắn, khiến cho hắn không cách nào dứt bỏ, là đồng bạn chân chính của hắn, là đồng bạn quan trọng nhất.

- Ngươi quả nhiên là tên đại khốn khiếp, ngay cả thỏ ta cũng lừa gạt. . .

Tiểu Bạch đau lòng chảy nước mắt, lần này không phải là thiên thỏ vĩnh biệt, là thiên nhân vĩnh biệt.

Vương Hạo cười cười:

- Ai kêu ta muốn xem thỏ đẹp trai đệ nhất vũ trụ, lúc chiến đấu tư thế oai hùng như thế nào!

Nghe vậy, Tiểu Bạch vui vẻ cười:

- Thấy ngươi thừa nhận không đẹp trai bằng thỏ ta, bổn cục cưng sẽ tha thứ cho ngươi. . .

Vương Hạo không nhịn được cười ra tiếng, lấy ra một củ cà rốt đưa đến khóe miệng Tiểu Bạch.

Ánh mắt Tiểu Bạch sáng lên, há mồm ra cắn cà rốt, đáng tiếc nó đã suy yếu đến mức ngay cả ăn một miếng cà rốt cũng không có khí lực.

- Ách, không ăn được. . .

Tiểu Bạch ủy khuất chảy nước mắt, ngay cả trước khi chết một bữa cơm no cuối cùng cũng không được ăn, thật là con thỏ đáng thương!

Vương Hạo an ủi:

- Không ăn được chờ lát nữa sẽ được ăn!

Tiểu Bạch sửng sốt, khẩn trương hỏi:

- Bổn cục cưng còn hi vọng khôi phục không?

Vương Hạo nặng nề gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Có ta ở đây, cho dù ngươi chết, ta cũng sẽ đem ngươi từ địa ngục về .

Tiểu Bạch mỉm cười, sau đó bắt đầu chìm vào giấc ngủ say.

Vương Hạo hỏi thăm Hệ Thống:

- Cần tiêu hao bao nhiêu điểm tội ác mới có thể cứu sống Tiểu Bạch.

Hệ Thống đáp:

- Tiểu Bạch mạnh mẽ sử dụng Hỗn Độn lực, dẫn đến thân thể, linh hồn đều bị thương nặng, bình thường dược vật căn bản không cách nào trị liệu, mà ngọn lửa linh hồn của nó cũng sắp bị dập tắt, tổng cộng cần 50 tỉ điểm tội ác mới có thể chữa khỏi.

- 50 tỷ!

Vương Hạo thở phào nhẹ nhõm, lấy ra thời gian mười ngày vô địch của hắn, cho dù không tới nơi giết người, kiếm 50 tỷ điểm vẫn không có vấn đề.

Khi Vương Hạo đi tới bên cạnh Triệu Y Linh, phát hiện toàn thân Triệu Y Linh máu tươi đầm đìa, chín mươi phần trăm xương vỡ vụn, người cũng ngất đi, nhưng may mà tạm thời chưa tử vong.

Nhưng muốn cứu được, đoán chừng lại tốn rất nhiều điểm tội ác.

- Vù vù. . .

Vương Hạo thở phào, thu Triệu Y Linh và Tiểu Bạch vào Linh giới cầu, thoáng một cái xuất hiện trước mặt Minh Hiên, lạnh lùng nói:

- Ngươi thật sự có can đảm, không chỉ đả thương thỏ của ta, còn đả thương nữ nhân của ta, hiện tại nghĩ kỹ chết như thế nào chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.