- Cơ hội tốt!
Tiểu Bạch thấy Minh Hiên thất thần, vội vàng tung mình, Hỗn Độn Thanh Trúc trong tay nặng nề gõ lên đầu Minh Hiên.
“Rầm” một tiếng, Hỗn Độn Thanh Trúc đập vào đầu Minh Hiên.
Lúc này, trong đầu Minh Hiên trống rỗng, cả người cũng vô lực ngã xuống.
- Vương Hạo, thỏ ta báo thù cho ngươi rồi. . .
Trên mặt Tiểu Bạch lộ hung quang, giơ Thanh Trúc trong tay lên hung hăng đâm tới đầu Minh Hiên.
Nhưng ngay khi Thanh Trúc sắp đâm trúng Minh Hiên, Minh Hiên biến mất ngay tại chỗ.
- Người đâu?
Tiểu Bạch bị hù dọa vội vàng cảnh giác, nhìn chung quanh.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu Tiểu Bạch truyền đến một tiếng cười nhạo:
- Đáng tiếc, thật là đáng tiếc, ngươi thiếu chút nữa đã thành công rồi, đáng tiếc ngươi chưa đạt tới Thiên Vị cảnh, căn bản không sử dụng được diệu dụng của Hỗn Độn Thanh Trúc, để cho lão phu kịp thời tỉnh lại. . .
Tiểu Bạch bị hù dọa vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy Minh Hiên đứng lơ lửng trên đầu nó, đồng thời lưỡi hái kia cũng đang bổ tới hướng nó.
- Tiểu Bạch! !
Đám người Nhạc Huyên sợ hãi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy con thỏ đáng yêu này bị chém thành hai nửa.
- A, cục cưng thỏ ta còn chưa báo thù cho Vương Hạo, tuyệt đối không thể chết được. . .
Tiểu Bạch nổi giận gầm lên một tiếng, giơ Thanh Trúc muốn ngăn chặn.
Đúng lúc này, một tiếng hét giận lại vang lên:
- Ngươi dám!
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Y Linh chẳng biết từ lúc nào giết tới đây, hàm răng cắn ken két rung động, trong mắt lóe lên một luồng lửa giận không cách nào ngăn chặn, giống như con sư tử cái bị chọc giận
- Ài, lại thêm một con chuột đáng ghét mò tới!
Minh Hiên lắc đầu, lưỡi hái trong tay không ngừng nghỉ chém xuống.
- Ngươi lại dám giết Vương Hào, bổn tiểu thư tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi. ..
Hai tròng mắt Triệu Y Linh lóe lên vẻ tức giận khó có thể chống lại, trên trán nổi lên dấu hiệu lôi điện, từng tấm phù văn màu tím thần bí che kín toàn thân.
- Đây là. . . Lôi Linh thể.
Vẻ mặt Minh Hiên hiện lên vẻ bất ngờ, hắn cảm giác hôm nay mình giống như đang nằm mơ.
Hắn tới đây là để báo thù cho nhi tử, đầu tiên là đụng phải cung chủ Băng cung Lâm Thi Kỳ, sau đó nhìn thấy truyền nhân của Thượng cổ Chiến Thần, ngay sau đó lại biết Lâm Thi Kỳ là Thiên Minh tộc nhân.
Nhưng như vậy vẫn chưa xong, ngay sau đó một con thỏ không biết xấu hổ lại lấy ra Hỗn Độn Thanh Trúc, hiện tại lại toát ra thân thể lôi điện.
Điều này làm cho hắn cảm giác, nhân tộc hoàn toàn không giống như chủng tộc cấp thấp, ngược lại giống như chủng tộc siêu hạng, nhân tài tuyệt đối đông đúc.
Vương Hạo vẫn đang nằm chết dưới đất bừng tỉnh đại ngộ, chẳng lẽ Triệu Y Linh còn nhỏ tuổi tu vi đã đến Vũ Đế, thì ra vì nàng là Lôi Linh thể.
Thật ra Lôi Linh thể và Ám Linh thể của Tuyết Thiên Cầm không khác nhau nhiều lắm, đều là thể chất đặc thù.
Bất đồng duy nhất chính là, Ám Linh thể cần hấp thu các loại độc dược trong thiên hạ để tu luyện, còn Lôi Linh thể cần hấp thu lôi điện thiên hạ để tu luyện.
- Một Lôi Linh thể tu vi Vũ Đế, có tác dụng rắm thối gì chứ!
Vẻ mặt Minh Hiên đầy khinh thường, lưỡi hái trong tay không giảm khí thế chém tới.
- U. . .
Triệu Y Linh hét lớn một tiếng, quanh thân lóe ra lôi quang mãnh liệt, trường thương trong tay bộc phát ra một đạo lôi điện kinh khủng đón nhận một đao kia.
- Ùng ùng. . .
Hai người va chạm, một tiếng nổ vang dội thiên địa.
Trong một giây tiếp xúc, miệng Triệu Y Linh phun máu tươi, trường thương trong tay đã bị bẻ gãy, nhưng khóe miệng của nàng lại lộ ra nụ cười vui vẻ.
- U. . .
Đúng lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên từ phía sau Triệu Y Linh nhảy ra, Thanh Trúc trong tay hung hăng đâm về mi tâm Minh Hiên.
- Chút tài mọn!
Minh Hiên bĩu môi, mặc dù tiểu nha đầu Lôi Linh thể này nguyện ý dùng tính mạng của mình, đánh yểm trợ cho con thỏ không biết xấu hổ này, nhưng các nàng chẳng lẽ không biết cao thủ Thiên Vị cảnh cũng đã trải qua bao nhiêu trắc trở mới có thể trưởng thành hay sao?
Loại trò vặt này cũng muốn thương tổn đến hắn, quả thực là nằm mộng giữa ban ngày.
- Ùng ùng. . .
Minh Hiên dùng sức vung tay, sắc mặt Triệu Y Linh đại biến, cả người lập tức ngã bay ra ngoài.
Tiểu Bạch đồng dạng cũng không may mắn thoát khỏi khó khăn, trực tiếp bị một cước của Minh Hiên đá bay ra ngoài, Hỗn Độn Thanh Trúc trong tay cũng rơi trên mặt đất.
- Khốn kiếp! !
Hai tròng mắt Vương Thiên Dật đỏ ngầu, dùng hết khí lực toàn thân phát ra hai đường quang mang kim sắc bao trùm Tiểu Bạch và Triệu Y Linh, bảo vệ một người một thỏ, không để cho các nàng tử vong.
Minh Hiên liếc nhìn Vương Thiên Dật, thản nhiên nói:
- Ngươi đang tiếp thụ khảo nghiệm Thiên Đạo, lại còn tâm tư đi quản chuyện của người khác?
- Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi phá hủy tinh hệ Ngân Hà, bởi vì nơi này là nhà của ta…
Vương Thiên Dật đưa ánh mắt tức giận nhìn Minh Hiên nhìn, ánh mắt làm cho người ta thấy nổi da gà.
- Ùng ùng. . .
Một tiếng sấm vang lên, chỉ thấy một tia chớp màu đen chém thẳng xuống, trong nháy mắt đánh trúng Vương Thiên Dật.
- Rống. . .
Vương Thiên Dật đau đớn hét lớn một tiếng, nhưng vẫn có thể cắn răng kiên trì, trong lòng nghĩ tới hắn nhất định phải thành công, để báo thù cho Vương Hạo, bảo vệ tinh hệ Ngân Hà.
Minh Hiên không thèm để ý, tiến lên cầm Thanh Trúc trong tay, điên cuồng cười lớn:
- Có Hỗn Độn Thanh Trúc nơi tay, cho dù ngươi lĩnh ngộ Thần Chi đại đạo, mở ra Chiến Thần phụ thể thì thế nào? Hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết. . .
- Ùng ùng. . .
Đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện một ky giáp khổng lồ, lao nhanh về hướng Minh Hiên, vô số viên đạn pháo không ngừng khai hỏa.
Khi nó vọt tới bên cạnh Minh Hiên, trực tiếp tự nổ, đám khói hình nấm khổng lồ xông thẳng lên trời, cả vùng đất lại càng đung đưa không dứt.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Người nào để ky giáp tới đây?
Mọi người kinh hãi, loại chiến đấu cấp bậc này, lái ky giáp tới đây có tác dụng quái gì!
- Đát đát đát. . .
Đột nhiên, một trận tiếng súng dày đặc vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Bạch lê thân thể đầm đìa máu tươi, cầm một cây súng máy, không ngừng bắn càn quét về phía Minh Hiên, trên đầu còn đội một cái mũ cảm ứng từ xa.
- Tiểu Bạch!
Đám người Nhạc Huyên thất thần nhìn Tiểu Bạch, chỉ thấy con thỏ nhỏ bé đáng yêu này không còn giữ khuôn mặt tươi cười bình thường, mà chỉ có vẻ quật cường, nó biết rõ những công kích này không có hiệu quả với Minh Hiên, nhưng vẫn cố chấp báo thù cho Vương Hạo.
- Đát đát đát. . .
Đạn bắn hết, Tiểu Bạch không dư thừa nói nhảm, đổi một cây súng khác tiếp tục khai hỏa với Minh Hiên.
Sau khi mất đi Hỗn Độn Thanh Trúc, tu vi của nó đã rơi xuống Vũ Vương, hơn nữa lực lượng tăng vọt mang đến tác dụng phụ là nó sắp sửa bỏ mạng.
Nhưng vừa nghĩ tới chưa báo thù được cho Vương Hạo, nó lập tức kéo thân thể mỏi mệt đứng lên, lựa chọn tiếp tục chiến đấu.
- Con thỏ chết tiệt. . .
Minh Hiên hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay ngưng tụ thành một đạo hắc quang, vù một tiếng vọt tới hướng Tiểu Bạch.
- Tiểu Bạch, mau tránh ra!
Đám người Nhạc Huyên vội vàng kêu to, thật sự không muốn nhìn thấy con thỏ nhỏ bé đáng yêu này chết đi.
- Vương Hạo thật xin lỗi, thỏ ta không thể giúp ngươi báo thù rồi. . .
Tiểu Bạch nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên gặp Vương Hạo ở Thiên Minh tinh, lần đầu tiên nó mở miệng nói chuyện, lần đầu tiên giúp Vương Hạo tán gái, lần đầu tiên Vương Hạo giúp nó mặc quần áo. . .
- Ùng ùng. . .
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước người Tiểu Bạch, hơn nữa mạnh mẽ ngăn cản đạo công kích này lại.
Đồng thời, một thanh âm lạnh lùng còn hơn Tu La địa ngục truyền vào trong tai mọi người:
- Ai cho mày lá gan, lại dám giết thỏ của ta. . .