Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 654: Chương 654: Treo Thiên Đạo lên đánh




Trên con đường tử vong.

Sao giăng khắp trời.

Vương Hạo lơ lửng ở trong tinh không dày đặc sao, sát khí khủng bố trong nháy mắt cuốn ra toàn bộ thiên địa.

Thân thể tất cả mọi người ở đây đều run rẩy, ở thời điểm Vương Hạo phát ra sát khí, bọn họ cảm giác giống như lập tức bị mất mạng vậy.

- Ầm ầm ầm...

Đột nhiên, từng tiếng sấm vang lên.

Chỉ thấy những ngôi sao dày đặc kia hình như bị kích hoạt, nhanh chóng bay về phía Vương Hạo, sau đó dung nhập vào trong cơ thể Vương Hạo, khiến Vương Hạo toả ra ánh sáng loá mắt.

Không lâu sau, tinh quang trên con đường tử vong đều bị Vương Hạo hấp thu, tất cả lại bị bóng tối bao phủ một lần nữa.

- Làm sao có khả năng?

Vẻ mặt Thiên Đạo nhất thời chấn động nhìn Vương Hạo, hắn không thể tin được tất cả những gì đang nhìn thấy ở trước mắt.

Rõ ràng hắn đã tự tay chấm dứt cái mạng nhỏ của Vương Hạo, nhưng vì cái gì hiện tại người này lại sống lại?

- Chuyện này...

Lục Đạo quan sát Vương Hạo, hắn cũng không thể tin được tất cả những gì nhìn thấy trước mắt.

Vừa rồi Vương Hạo rõ ràng đã chết đến không thể chết lại, nhưng bây giờ hắn lại sống lại là có ý gì?

Hơn nữa càng không thể tưởng tượng nổi chính là mình không nhìn thấu tu vi của Vương Hạo.

Nhưng dựa vào trực giác, hắn cảm thấy Vương Hạo mạnh hơn mình, hơn nữa mạnh mẽ không chỉ một chút.

- Làm sao có thể?

Vẻ mặt Vô Cực Tử Thần nhất thời vỡ mộng, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe nói có người bị Thiên Đạo giết chết, còn có thể sống lại, thậm chí còn mạnh hơn!

Ái Nhi mừng đến chảy nước mắt, cô rốt cuộc hiểu rõ tại sao Vương Hạo được gọi là chúa cứu thế.

Ngay cả Thiên Đạo cũng có thể đánh, còn có cái gì ngài không làm được?

Đại Dược Tiên đứng ở trong đám người trợn mắt há hốc mồm, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Trước đây Vương Hạo dẫn theo Tiểu Bạch và Triệu Y Linh đi Tiên Thảo Cung cầu chữa trị, bọn họ đã biết người này rất mạnh, thậm chí so với cung chủ hai cung Thiên, Tiên còn mạnh hơn.

Nhưng bọn họ thật sự không nghĩ tới, người này lại cường đại đến mức như vậy.

Trực tiếp treo Thiên Đạo lên đánh,

Toàn bộ quá trình này không có chút áp lực nào.

Má nó, nếu không phải tận mắt thấy chuyện này, ai dám tin tưởng?

Đồng thời, Đại Dược Tiên cũng cảm thấy vô cùng may mắn, trước đây mình không có tỏ vẻ kiêu ngạo ở trước mặt Vương Hạo, bằng không kết quả nhất định là vô cùng thê thảm.

Chỉ có điều khiến cho Đại Dược Tiên cười gượng chính là, những cường giả này lại nhàm chán như vậy sao?

- Ôi, tâm lý của người gọi là Lý Vân Dương kia thực sự có chút biến thái, lại có thể thể hiện ta đây cùng loại cường giả này, đây không phải là thành tâm muốn tìm đánh sao?

Đại Dược Tiên thở dài, thay Lý Vân Dương mặc niệm ba phút.

Chỉ là ý nghĩ này vừa xuất hiện, A Tu La lại lập tức lắc đầu phủ định.

Hắn là Chiến Thần Lục Đạo trong truyền thuyết, còn chưa có ti tiện đến mức nhìn thấy cường giả đã gọi là gia gia.

Tiểu Bạch đứng ở trên lòng bàn tay A Tu La, kích động lắc lư cái đuôi ngắn.

- Vương Hạo!

Vẻ mặt Tiểu Bạch hài lòng chạy như bay đến bên cạnh Vương Hạo, nhảy lên trên bờ vai hắn sử dụng cái đầu xù lông nhỏ nhắn dụi dụi vào mặt Vương Hạo.

Vương Hạo khẽ xoa đầu Tiểu Bạch, cười nói:

- Lát nữa nhớ nắm chặt, đừng để bị ngã xuống.

Tiểu Bạch gật đầu một cái, thành thật ngồi ở trên vai của Vương Hạo, móng vuốt nhỏ nắm chặt trang phục của hắn.

- Thiên Đạo, tôi đã từng nói chỉ cần ông dám chọc tới tôi, tôi nhất định sẽ chém ông!

Mày kiếm của Vương Hạo nhíu lại, thoáng một cái biến mất tại chỗ.

Đồng tử Thiên Đạo chợt co lại, hắn chỉ thấy một nắm đấm nhanh chóng phóng đại ở trong mắt mình, nhưng hắn hoàn toàn không nhìn thấy rõ quỹ tích vận hành của một quyền này.

- Bịch...

Một giây tiếp theo, Thiên Đạo bị đánh trúng, toàn thân hóa thành một đạo lưu tinh bay ngược ra ngoài, cũng không biết bay đến chỗ nào.

Khóe miệng Vương Hạo hiện lên một nụ cười lạnh, người cũng lập tức biến mất.

Mọi người ở đây trợn tròn hai mắt, cảm thấy mình sắp phát điên.

- Mẹ nó, mẹ nó, Vương Hạo tiểu huynh đệ có chuyện gì vậy?

- Rõ ràng chết rồi, làm thế nào lại có thể đánh cho Thiên Đạo không có bất kỳ sức lực đánh trả nào?

- Có phải tôi đang nằm mơ hay không? Trong vũ trụ này thật sự có người có thể một mình đánh nhau với Thiên Đạo sao?

- Tôi muốn biết, tại sao tiểu bằng hữu Vương Hạo lại có thể làm như vậy!

- Thiên Đạo bị một quyền của hắn đánh bay ra ngoài, cũng không biết bị đánh đến chỗ nào rồi.

- Điên rồi, ngày hôm nay Thiên Đạo nhất định sẽ bị chém giết!

- Thiên Đạo vừa chết, trật tự vũ trụ đổ nát, như vậy không phải tai họa của vũ trụ lại tới sao?

- Chúng ta phải làm gì đây?

- Ai biết, hay là xem đi đã!

-...

Lục Đạo khẩn trương, hóa thành một đạo lưu tinh lập tức biến mất.

Vô Cực Tử Thần thoáng một cái đi tới trước mặt Tuyệt Trần, khẽ nói:

- Lý Vân Dương là đồ đệ của ta, anh giết hắn thì chắc hẳn cũng dự đoán được, tôi sẽ báo thù cho hắn!

Đồng tử Tuyệt Trần chợt co lại, muốn nhanh chóng lui về phía sau.

Hoàng Phủ Ân Cừu dùng giọng điệu cấp bách kêu lên:

- Vô Cực Tử Thần dừng tay...

- Vèo...

Lời nói còn chưa dứt, bàn tay Vô Cực Tử Thần đã xuyên qua ngực Tuyệt Trần, móc trái tim Tuyệt Trần ra.

- A...

Hoàng Phủ Ân Cừu đau buồn nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân bạo phát ra một ánh sáng màu tím khủng khiếp, sấm sét cuồng bạo không ngừng nhảy lên ở toàn thân.

- Vèo...

Đúng lúc này, một đường đao quang nhanh chóng bay đến, chính xác bổ xuống đầu Hoàng Phủ Ân Cừu, trong nháy mắt máu tươi dũng mãnh phun ra.

Vô Cực Tử Thần quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đao này từ trong tay của A Tu La chém ra.

Giờ phút này, hiện trường yên tĩnh không một tiếng động.

Tất cả những điều này đều phát sinh ở trong chớp mắt, nhanh đến mức khiến người ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì nó đã kết thúc.

Vô Cực Tử Thần bĩu môi.

- Lục Đạo Luân Hồi các ông thật là vô sỉ, đánh không nổi Thiên Đạo, lại lấy con trai của người ta ra trú giận.

A Tu La khinh thường nói:

- Đỉnh đầu của mình có một cái mũ xanh, lại còn nói người ta là yêu quái, thực là khôi hài!

Vẻ mặt Vô Cực Tử Thần trong nháy mắt trầm xuống, lạnh lùng nói:

- A Tu La, chờ khi bản thần trở về, bản thần nhất định phải đánh ngươi vào Lục Đạo Luân Hồi, mang ngươi tháo ra thành tám khối.

- Hiện tại tiểu tử Vương Hạo này lợi hại như vậy, ông cho là tôi sợ ông sao?

A Tu La nghiền ngẫm cười nói:

- Năm đó người gọi là Bất Tử Hiên Thiếu hình như cũng ngủ với mấy lão bà của ông thì phải, vậy không phải là đỉnh đầu ông cũng đội mũ xanh à?

- Là tự ngươi đâm đầu vào chỗ chết!!!

Vô Cực Tử Thần nổi giận gầm lên một tiếng, vận dụng năng lượng có thể động của toàn thân đánh về phía A Tu La.

Ngày hôm nay cho dù không giết được A Tu La, hắn cũng muốn cắt đầu lưỡi người này đi, cho hắn biết nhắc tới chuyện này sẽ có hậu quả gì.

- Ầm ầm ầm...

Lúc này, con đường tử vong tối tăm bị chiếu sáng, tiếng nổ cuồng bạo vang lên không ngừng.

Hoàn toàn nhìn không thấy bóng dáng A Tu La và Vô Cực Tử Thần, chỉ thấy được sau khi va chạm, ở trong hư không lưu lại từng đợt chấn động.

- Vèo...

Đúng lúc này, một tiếng xé gió vang lên.

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đạo lưu tinh từ phía xa nhanh chóng bay đến, nhìn kỹ, mới thấy đạo lưu tinh này không phải là Thiên Đạo thì còn có thể là ai?

Đồng thời, một tiếng cười vui vẻ cũng vang lên bên tai mọi người.

- Thiên Đạo, ông thật là chậm, tôi chờ ông đã lâu rồi!

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào Vương Hạo đã xuất hiện, trong tay hắn còn có một quả cầu năng lượng có mật độ cao khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy da đầu tê dại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.