Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 622: Chương 622: Truyền nhân của Vô Cực Tử Thần




Sắc mặt của tất cả mọi người tại chỗ cũng đều mặt đen thùi rồi, cảm giác Vương Hạo người này thực tế lòng dạ rất xấu xa.

Lý Vân Dương người ta đã sắp chết, nhưng hắn không ngờ lại còn có tâm tình đùa giỡn người ta, thật là quá thiếu đạo đức rồi.

- Hắc hắc...

Lý Vân Dương tự giễu cười nói:

- Ta quả nhiên không bằng ngươi, nhất là phương diện trạng thái trong lòng, ta kinh khủng cả đời cũng không so sánh bằng.

Vương Hạo gật gật đầu tán đồng:

- Ngươi sắp phải chết, tâm tính này cũng cứ như vậy, muốn so sánh với ta, đó không có cơ hội rồi.

Lý Vân Dương tức mình đến mức sắc mặt tái xanh. Người khác đều tôn kính đối thủ, thấy đối thủ chết trong tay của mình, đều biểu hiện ra một bộ hình dạng không nỡ, thương cảm.

Nhưng Vương Hạo khen ngược, không chỉ giết đối thủ, còn muốn đối thủ tươi sống tức chết mới hài lòng, trên đời này tại sao có thể có loại người vô sỉ này a!

Vương Hạo đột nhiên nghiêm túc nói:

- Chúng ta coi như là đồng hương, ngươi còn có tâm nguyện gì, có thể nói cho ta biết, ta giúp ngươi hoàn thành.

Lý Vân Dương sửng sốt một chút, trong nháy mắt đã bị cảm động rồi.

Tuy rằng Vương Hạo người này là mười phần khốn kiếp, nhưng ít nhất còn có lương tri cơ bản làm người.

- Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta cứu Khố Lạp...

Thanh âm Lý Vân Dương có chút nức nở nói.

- Không thành vấn đề!

Vương Hạo gật gật đầu, đưa tay ra nói:

- Vậy ngươi tính dùng tiền mặt, hay bảo vật đến gán nợ?

“Vèo...”

Lý Vân Dương lại bị tức phun ra một ngụm máu tươi, khí tức cũng trong nháy mắt rơi xuống cực điểm.

Hắn không nên tin tưởng tên tiện nhân Vương Hạo này, trông cậy vào tiện nhân này hoàn lương, còn không bằng tin tưởng tú bà là một con mẹ còn “ngọc trinh“.

Mọi người tại đây cũng tức giận nhìn Vương Hạo, hận không thể tiến lên cho hắn vài ba bạt tay hả giận.

Còn đồng hương!

Ta phun nước bọt nè!!

Điều này có thể mà tính là đồng hương sao! ?

Người ta đồng hương gặp gỡ đồng hương, đó là hai hàng nước mắt lưng tròng.

Nhưng Vương Hạo khen ngược, đồng hương gặp gỡ đồng hương, rút kiếm cùng giết, trước chém chết rồi nói sau.

Còn có giúp Lý Vân Dương hoàn thành tâm nguyện!

Ta càng phun nước bọt hơn nữa!

Tâm nguyện nhà ngươi là muốn thu lệ phí a!

Ngược lại tổng kết sau cùng sẽ phát hiện, Vương Hạo người này cho dù là người anh hùng, cũng là anh hùng tiện hề hề.

- Vân Dương ca ca...

Khố Lạp hét thảm một tiếng bi thống, muốn bò tới chỗ Lý Vân Dương.

Nhưng Hải Đế thi triển Huyết Khống thuật với cô, khiến cho cô ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn khí tức người yêu của mình từng chút một suy nhược xuống.

- Khố Lạp...

Lý Vân Dương cũng là gương mặt bi thống, cuối cùng hắn vẫn chưa cùng Khố Lạp ẩn cư.

Kiếm Phong, Tuyệt Trần hai người thở dài, chuẩn bị tiến lên đặt hai người chung một chỗ, khiến cho bọn họ đi hết đoạn đường cuối cùng.

“Hừ!”

Đúng lúc này, Hải Đế hừ lạnh một tiếng, một đạo hồng quang chợt lóe lên trong mắt hạnh.

Cô ghét nhất có người ở trước mặt cô tú tiến ân ái, nhất là loại chân ái sinh ly tử biệt này, vậy thì càng thêm khiến cho cô đáng ghét.

- A...

Lúc này, Khố Lạp phát ra một tiếng kêu chói tai, sau đó khí tức biến mất trong nháy mắt không thấy.

Lý Vân Dương lập tức ngây ngẩn cả người, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Khố Lạp, không có rơi lệ, không có kinh thiên động địa khóc thầm, hiểu được chỉ có vẻ bi thương phát ra từ đáy lòng.

“Ầm ầm...”

Một giây kế tiếp, trong vũ trụ đen như mực xuất hiện một cái lỗ đen thật lớn, bên trong còn có lôi điện màu đen dày đặc khiến người ta da đầu tê dại.

- Chuyện gì xảy ra! ?

Mọi người tại đây kinh hãi, vì sao xuất hiện một cái hắc động chứ! ?

Đúng lúc này, Lý Vân Dương bi thương ngửa mặt lên trời kêu to một tiếng:

- Khố Lạp...

Đồng tử Vương Hạo chợt co rụt lại, nhanh chóng rút ra Thiên Ma cự kiếm cắm trên người Lý Vân Dương, lui đi về phía đám người Lăng Tiêu.

“Ầm ầm...”

Một giây kế tiếp, từng đạo lôi điện màu đen bổ tới Lý Vân Dương, trong nháy mắt đã vùi lấp hắn trong lôi điện màu đen.

Đám người Lăng Tiêu kinh hãi, liền vội vàng hỏi:

- Sư đệ, chuyện gì xảy ra thế?

- Đây là Thần Chi đại đạo!

Sắc mặt Vương Hạo khẽ biến thành hơi ngưng trọng, lần trước Minh Hiên đột nhiên đột kích, cha hắn liền lĩnh ngộ Thần Chi đại đạo, nghe nói chiến lực tăng vọt hơn trăm lần không thôi.

Đồng thời, cũng đã có được chìa khóa khai mở đại môn của Thần Vị cảnh, có thể không có áp lực chút nào đột phá Thần Vị cảnh.

- Thần Chi đại đạo!

Tất cả mọi người ở tại chỗ đua nhau hít hà một hơi khí lạnh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.

Nhất là Thiên Vị Cảnh cường giả, ánh mắt ước ao ghen tị càng đua nhau nhìn về phía Lý Vân Dương.

Bọn họ cắm ở Thiên Vị Cảnh nhiều năm không có cách nào đột phá, mấu chốt ngay ở chỗ không có lĩnh ngộ Thần Chi đại đạo.

Nhưng bây giờ một tên nhóc có tu vi Võ Đế không ngờ lại có thể lĩnh ngộ Thần Chi đại đạo. Điều này làm cho trong lòng bọn họ làm sao có thể thăng bằng! ?

Vương Hạo cau mày ngẫm nghĩ, nếu nhớ không lầm trong tay hắn còn có một khối Ngộ Đạo thạch còn chưa dùng.

Nghĩ tới chỗ nầy, Vương Hạo bắt đầu kêu gọi hệ thống, hỏi thăm lần trước lấy được Ngộ Đạo thạch bây giờ có thể sử dụng không.

Hệ thống đáp:

- Tu vi Túc Chủ đạt đến Võ Đế, nếu như bây giờ sử dụng Ngộ Đạo thạch, cần phải hao phí 5 ức điểm tội ác, như vậy mới có thể an toàn hấp thu năng lượng trong Ngộ Đạo thạch.

- 5 ức!

Vương Hạo ngẫm nghĩ, gật đầu nói:

- Ta đổi!

- Leng keng, chúc mừng Túc Chủ hao tốn 5 ức tội ác mở ra Ngộ Đạo thạch, bắt đầu quán thâu Đạo chi lực bên trong.

Một giây kế tiếp, thân thể Vương Hạo rùng mình một cái, nhanh chóng ngồi xếp bằng trên mặt đất lẳng lặng cảm ngộ Đạo chi lực của Ngộ Đạo thạch.

Lăng Tiêu, Ái Nhi, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu bốn người cười khổ một tiếng. Vị gia gia này quả nhiên làm chuyện gì đều tùy thích như vậy, tuyệt không suy tính hậu quả, bây giờ là lúc tu luyện sao? !

Lúc này, A Tu La và Vô Cực Tử Thần đối chiến trong vũ trụ cũng ngừng lại.

Vô Cực Tử Thần cười to nói:

- Võ Đế tu vi lĩnh ngộ Thần Chi đại đạo, đây mới hẳn là người truyền thừa mà bổn thần tìm nhiều năm, hắn có tư cách xông tới vị trí chí tôn.

A Tu La vô tình đả kích nói:

- Người truyền thừa của ngươi đã bị Lục đạo truyền nhân của ta đâm rách trái tim, cho dù hắn lĩnh ngộ Thần Chi đại đạo cũng là hẳn phải chết không nghi ngờ.

Vô Cực Tử Thần liếc A Tu La một cái, nhàn nhạt nói ra:

- Ngày hôm nay trận chiến đấu này như vậy đã xong, bổn thần muốn dùng lực lượng còn dư lại đi cứu sống hắn. Nếu như ngươi nghĩ kéo lại bổn thần, vậy chờ lúc bản thể của bổn thần trở về, nhất định hủy Lục Đạo Luân Hồi của các ngươi.

- Trở về!

Đồng tử của A Tu La chợt co rụt lại, thét to:

- Bốn tên điên các ngươi đã giết Thiên đạo một lần, chẳng lẽ còn muốn giết hắn một lần nữa sao! ?

Vô Cực Tử Thần cười cười, gương mặt say mê nói:

- Ngươi không hiểu, sau khi giết Thiên đạo, loại cảm giác kỳ diệu đó đúng là quá sung sướng, cho dù qua mấy triệu năm, chúng ta cũng không thể quên mất cái loại cảm giác này, không có lúc nào là không nghĩ trở về trảm sát Thiên đạo.

- Biến thái...

Khóe miệng A Tu La giật lên một cái, cảm giác căn bản không thể nào trao đổi cùng những kẻ điên này.

- Ha ha...

Vô Cực Tử Thần cười lớn một tiếng, xoay người vọt vào trong hắc lôi bao quanh Lý Vân Dương.

“Ai...”

A Tu La thở dài, Lý Vân Dương được Vô Cực Tử Thần nhận định là truyền nhân, coi như cho ông ta có mười lá gan cũng không dám giết.

Bất quá, nơi này tổng cộng có ba Thiên đạo chi tử, người này không thể động, hai người khác động sẽ không có áp lực gì.

Nghĩ tới chỗ nầy, khóe miệng A Tu La nổi lên một nụ cười tàn nhẫn. Nếu Thiên đạo dám tính kế Lục Đạo Luân Hồi bọn họ, thế thì bọn họ nếu không đáp lễ ít đồ, thật đúng là không nói được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.