- Tu La Đạo thần thông, Tu La Hàng Thế!
Vương Hạo vung hai tay lên, từng giọt máu tươi trôi bay lở lửng giữa không trung lóe ra nhiều điểm đỏ thắm, tạo thành một cái đồ án huyền diệu.
“Grừ...ừ...ừ! ! !”
Một giây kế tiếp, tiếng thú gào kinh thiên vang vọng đất trời.
Một sinh vật hình người to lớn toàn thân bạch quang, sáu cánh tay, ba cái cái đầu xuất hiện sau lưng Vương Hạo.
Nhất là trên người tán phát ra khí tức sát lục, càng làm cho tất cả mọi người ở tại chỗ giống như tiến vào trong địa ngục.
A Tu La ngửa đầu cười ha hả:
- Ha ha, A Tu La ta cuối cùng lần nữa hàng lâm nhân gian!
Nhưng một giây kế tiếp, tiếng cười của A Tu La hơi ngừng, sửng sốt nhìn thân ảnh của Vô Cực Tử Thần ở đối diện, đây có phải là có chút quá coi trọng hắn rồi hay không! ?
Vô Cực Tử Thần cười nói:
- Không nghĩ tới gặp bạn cũ!
Sắc mặt A Tu La đen lại hỏi:
- Tiểu tử thúi, ngươi không phải là muốn ta đánh một trận cùng Vô Cực Tử Thần chứ?
Vẻ mặt Vương Hạo vô cùng nghi hoặc:
- Sao thế? Chẳng lẽ ông không được sao? !
Sắc mặt A Tu La càng đen hơn. Cái này quan hệ đến mặt mũi Lục đạo đệ nhất Chiến thần của ông ta, ông ta có thể nói không được sao? !
Vô Cực Tử Thần ngửa đầu cười to nói:
- A Tu La, không nghĩ tới lâu như vậy không gặp, ngươi vẫn cần sĩ diện như thế!
A Tu La lạnh lùng nói:
- Vô Cực Tử Thần, nếu như hôm nay là bản thể của ngươi ở đây, ta không nói hai lời quay đầu rời đi, nhưng bây giờ ngươi chỉ có một đạo ý thức, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng có thể hù ta chạy sao?
Vô Cực Tử Thần ngoạn vị cười nói:
- Ta là một đoàn ý thức không phải là giả, nhưng đối phó ngươi dư dả.
- Khốn kiếp, ngươi bớt xem thường người khác đi.
A Tu La giận dữ, toàn thân lóng lánh bạch quang chói mắt.
Khóe miệng Vương Hạo giật một cái. Hắn cảm thấy tuổi thọ của mình đang điên cuồng giảm xuống, nhiều nhất trong vòng hai mươi phút, tuổi thọ của hắn chắc chắn hết sạch.
- Ta biết ngay, gọi ra loại tồn tại cấp bậc buff này, không có khả năng không có chút giá phải trả.
Vương Hạo cười khổ một tiếng.
A Tu La hét lớn:
- Thọ nguyên của Vương Hạo ngươi không có cách nào chống đỡ ta và Vô Cực Tử Thần tiến hành tiêu hao chiến, nhanh chóng giết chết người có Ác Ma chi nhãn đó, nếu không kéo càng lâu ngươi chết lại càng nhanh.
- Được!
Vương Hạo gật đầu, Thiên Ma cự kiếm trong tay chợt nổ bắn ra, lấy góc độ thẳng tắp uốn mình như du long đâm tới ngực Lý Vân Dương.
Vô Cực Tử Thần thông báo nói:
- Tự ngươi cẩn thận, không được cùng hắn liều mạng.
- Dù sao cũng phải chết, không bằng thống thống khoái khoái đánh một trận.
Trong mắt Lý Vân Dương nổi lên tơ máu, nhìn chằm chằm kiếm quang của Vương Hạo chạy nhanh đến.
Vô Cực Tử Thần cau mày lại, cảm thấy vô cùng đáng ghét khi có người nói chuyện cùng ông ta ngạo khí như thế.
Tuy nhiên, nghĩ tới Lý Vân Dương tiếp thụ truyền thừa thất bại, đợi sau đó cũng sẽ chết, ông ta không tính toán những chuyện này.
- Tùy ý ngươi...
Vô Cực Tử Thần bỏ lửng câu nói tiếp theo, phi thân phóng đi về phía A Tu La.
“Ầm ầm...”
Lúc này, từng đạo tiếng nổ vang rền vang lên trong vũ trụ đen như mực. Hào quang bộc phát ra càng đốt sáng lên vũ trụ đen như mực.
Mọi người tại đây hoảng sợ vội vàng trốn đi, rất sợ bị vô tội dính líu vào.
“Vèo. . . oo!...”
Lý Vân Dương như mũi tên nhọn phóng mạnh ra. Long trảo màu vàng mang theo một đạo tiếng xé gió sắc bén xé rách không khí, đụng vào nhau ầm ầm cùng kiếm quang của Vương Hạo.
“Leng keng...”
Tiếng sắt thép giao phong chói tai quanh quẩn bên tai mọi người, đốm lửa văng tung tóe khắp nơi trong tầm mắt của mọi người.
Năng lượng cuồng bạo bay tứ tán khắp nơi. Dược Thần hào bị giày xéo hết lần này tới lần khác.
Thập Toàn Dược Thần kêu lên một tiếng đau lòng a!
Hai tên khốn kiếp này ỷ vào sau lưng có núi dựa, không ngờ lại hủy tâm huyết suốt đời của ông ta.
- Hai người các ngươi chờ đó cho lão phu, chờ sau khi hai vị này đi về, ta nhất định khiến các ngươi sống không bằng chết.
Thập Toàn Dược Thần tức mình đến mức toàn thân phát run.
Vương Hạo hét lớn một tiếng:
- Xem kiếm thứ ba của ta đây, Huyễn Ảnh Phân Thân trảm!
Lúc này, Vương Hạo hóa thành bảy đạo thân ảnh phóng đi về phía Lý Vân Dương.
Ác Ma chi nhãn trên trán Lý Vân Dương chợt mở ra, một đạo ánh sáng đen quét qua phía trước. Bảy đạo thân ảnh của Vương Hạo nhìn thấy rõ mồn một.
- Vương Hạo, đi chết đi!
Lý Vân Dương trên mặt mừng rỡ, dường như nhìn thấy hy vọng tự tay đánh bại Vương Hạo.
Không kịp do dự, Lý Vân Dương nâng lên long trảo màu vàng, như một đạo lưu tinh màu vàng của cầu vồng quán triệt xuống, mang theo một đạo tiếng xé gió sắc bén xé rách không khí, chộp tới bản thể Vương Hạo.
Khóe miệng Vương Hạo khẽ nhếch lên, vào lúc long trảo Lý Vân Dương sắp đụng phải hắn, hắn biến mất ngay tại chỗ trong nháy mắt.
Đồng tử Lý Vân Dương chợt co rụt lại, đấy rõ ràng là bản thể của Vương Hạo, tại sao đột nhiên không có! ?
Đúng lúc này, thanh âm của Vương Hạo vang lên sau lưng Lý Vân Dương:
- Huyễn Ảnh Phân Thân trảm của ta cũng không phải là phân thân, mà là thay hình đổi vị, tùy thời đều có thể cùng phân thân trao đổi vị trí.
Sắc mặt Lý Vân Dương đại biến, vội vàng xoay người, muốn ngăn cản một cú đánh này của Vương Hạo.
Mà khi Lý Vân Dương xoay người lại, chỉ thấy một đạo tử sắc kiếm quang lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, đâm mạnh vào trái tim của hắn.
“Phụt...”
Lúc này, một chút máu tươi phun ra, nhuộm hồng cả quần áo Lý Vân Dương.
- Ai... Lên đường bình an!
Vương Hạo thở dài, trong thanh âm tràn đầy một loại cảm giác mất mát, tựa như bạn tốt nhiều năm chết đi.
Lý Vân Dương lộ ra một nụ cười giải thoát:
- Ta cuối cùng vẫn không thắng ngươi một lần nào, cho dù ta dùng tánh mạng sử dụng Ác Ma chi nhãn, cũng không thể chiến thắng ngươi.
Vương Hạo hít sâu một hơi, ung dung nói ra:
- Hà cớ gì thắng bại xem nặng như thế chứ! ? Khiến cho mình sống mệt mỏi như vậy!
Lý Vân Dương cười khổ nói:
- Ta với ngươi khác biệt. Ngươi sinh ra cao quý, ta sinh ra bình thường, sư phụ cho ta hết thảy, ta phải hoàn thành tâm nguyện của ông ấy.
- Cao quý! ?
Vương Hạo tự giễu nói:
- Ngươi thấy qua một người cao quý, sẽ một mình sinh sống ở Địa Cầu chưa? Có phải ngươi thấy qua một người cao quý, sẽ vì ăn bánh bao thịt, bị Hạ Vi Vi đuổi chạy khắp trường học? Hoặc là ngươi thấy qua một người cao quý, vì có thể sinh tồn được, chế biến mị dược đặc biệt đi bán lấy tiền...
Lý Vân Dương ngây ngẩn cả người, đây thật là Vương Hạo vĩnh viễn tràn đầy tự tin đó sao! ? Tại sao lại có loại cảm giác suy sút thế chứ! ?
Tuy nhiên, hắn sắp phải chết, Vương Hạo dường như cũng không có lý do lừa hắn.
Nghĩ tới chỗ nầy, Lý Vân Dương ngược lại có chút đồng tình với Vương Hạo.
Hắn từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Quan Anh Kiệt, sinh sống tuyệt đối có bảo đảm, duy nhất cần chuyện cần làm, chính là nghiêm túc tu luyện để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của vị sư phụ này.
Nhưng Vương Hạo lại cần phải một mình kiếm sống, sự gian khổ trong đó nghĩ cũng biết không dễ dàng.
Lý Vân Dương xin lỗi nói:
- Thật xin lỗi, ta không điều tra qua ngươi, cho nên không hề biết trên người ngươi phát sinh qua những chuyện không vui đó.
Vương Hạo đột nhiên cười to nói:
- Lừa gạt ngươi á. Cha ta có thể nói là trấn uy Nguyên soái. Sư công ta có thể nói là hiệu trưởng của bốn trường đại học lớn trọng điểm. Mẹ của ta lại là cung chủ của Băng cung. Ngoại công ta rất lợi hại hơn nữa, ông ấy là tộc trưởng của Thiên Minh Thần tộc. Ngươi cảm thấy ta cao quý như vậy, sao lại qua những tháng ngày như thế, đi Địa Cầu chỉ là vì trải nghiệm cuộc sống. Loại người nghèo rớt mồng tơi như ngươi không hiểu đâu...
“Phụt...”
Lý Vân Dương tức mình đến mức phun ra một ngụm máu tươi, tên này quả nhiên là mười phần khốn kiếp.
Trước một giây, để cho người ta có cảm giác đồng tình hắn, nhưng một giây kế tiếp, lại làm cho người có kích động đánh chết hắn...