Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 620: Chương 620: Ác ma nhãn toàn bộ khai hỏa




- Vương Hạo, lần này là ta thắng.

Sắc mặt Lý Vân Dương dữ tợn, ác ma nhãn trên trán nửa mở, một đạo ánh sáng màu đen kinh khủng không ngừng lóng lánh trong đó, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ bắn ra đến vậy.

- Làm sao bây giờ! ?

Kiếm Phong cau mày hỏi.

Tuyệt Trần lắc lắc đầu:

- Đây là ân oán cá nhân của bọn họ, chúng ta không tiện nhúng tay!

Kiếm Phong có chút không đành lòng:

- Nhưng hai người này đều là thiên tài siêu cấp khó gặp, hơn nữa làm người tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, chúng ta cứ như vậy khoanh tay đứng nhìn có phải là không theo tôn chỉ chánh nghĩa liên minh của chúng ta hay không?

Tuyệt Trần thở dài:

- Cũng bởi vì bọn họ đều tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, cho nên mới không dễ giúp a!

Kiếm Phong ngẫm nghĩ, cảm giác cũng là đạo lý này.

Bọn họ cho dù giúp người nào, đều thương tổn tới người khác, nếu đã như vậy vậy ai cũng không giúp, để bọn họ tự giải quyết vấn đề đi!

Tuy nhiên, Kiếm Phong xem ra, Lý Vân Dương có ác ma nhãn tuyệt đối chiếm cứ thượng phong. Vương Hạo nếu là không có đòn sát thủ gì, vậy coi như thật sự rất nguy hiểm rồi.

- Muốn giết ta, Lý Vân Dương ngươi còn không có tư cách này!

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, vội vàng bấm ra một đạo chỉ quyết, hét lớn một tiếng:

- Nhật chi lực, tước đoạt!

Một giây kế tiếp, trên trán Vương Hạo hiện lên một Thái Dương nhỏ màu vàng, phía sau lưng xuất hiện một vị nam nhân khí phách uy vũ, kim quang lóng lánh.

- Thiên Minh Thần Tộc!

Kiếm Phong, Tuyệt Trần kinh hô một tiếng, không nghĩ tới Vương Hạo lại có thể là thành viên của Thần tộc.

Vương Hạo chắp tay trước ngực, sau đó đẩy bàn tay tới phía Lý Vân Dương, quát to:

- Tước đoạt, ngũ giác!

Thân thể Lý Vân Dương run lên, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác chợt biến mất trong nháy mắt không thấy.

Duy nhất vẫn còn thị giác, thông qua ác ma nhãn trên trán miễn cưỡng có thể thấy một chút đồ vật.

Kiếm Phong, Tuyệt Trần vạn phần hoảng sợ. Bọn họ không nghĩ tới Vương Hạo không ngờ lại tước đoạt ngũ giác của Lý Vân Dương.

Khóe miệng Vương Hạo khẽ nhếch lên, cái này xem Lý Vân Dương làm thế nào mở ra ác ma nhãn đó.

Kiếm Phong hoảng sợ kêu lên:

- Vương Hạo tiểu huynh đệ, ngươi nhanh chóng thu hồi thần thông, bên trong ác ma nhãn đó có ý chí của Vô Cực Tử Thần đang ngủ say, ngươi tước đoạt nó mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ chọc giận tới cỗ ý thức nọ, đến lúc đó mọi người có thể ...

“Vèo...”

Còn chưa dứt lời, sắc mặt Vương Hạo đại biến, một ngụm máu tươi phun mạnh ra. Chân khí trong cơ thể trong nháy mắt biến thành hỗn loạn vô cùng, tước đoạt thần thông cũng trong nháy mắt bị phá sạch sẽ.

- Lão đại!

- Sư đệ!

- Vương Hạo đại nhân!

Lăng Tiêu, Ái Nhi, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu bốn người nhanh chóng tiến lên đỡ dậy Vương Hạo.

- Grừ...ừ...ừ, ta không thể thua, trận chiến cuối cùng này ta tuyệt đối không thể thua...

Lý Vân Dương ngước lên trời tức giận gầm lên một tiếng. Một cổ khí tức lạnh như băng đến mức tận cùng từ trong cơ thể hắn điên cuồng bắt đầu khởi động đi ra.

Giờ khắc này, song phương giao chiến tất cả đều ngừng lại, ánh mắt mọi người đều tụ tập đến trên người Lý Vân Dương.

Thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một cái, trái tim nhanh chóng sắp nhảy khỏi cổ họng rồi.

Dù sao con người có tên, cây có bóng, thượng cổ Tứ Đại Chí Tôn có thể nói là mãnh nhân cái thế dám trảm thiên đạo, bọn họ không nói được sợ đây tuyệt đối là giả dối.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm dường như đến từ viễn cổ vang lên:

- Tên nhóc Thiên Minh Thần Tộc kia, chỉ dựa vào ngươi cũng muốn tước đoạt ác ma bổn thần, thật là không biết tự lượng sức mình!

Vừa dứt lời, phía sau lưng Lý Vân Dương đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh màu đen, hình dạng vô cùng mơ hồ, tướng mạo bình thường.

Nhưng phát ra khí tức khủng khiếp, lại khiến người ta cảm thấy bất cứ lúc nào cũng sẽ mất mạng vậy.

- Đây là Vô Cực Tử Thần, một trong thượng cổ Tứ Đại Chí Tôn!

Đồng tử của Vương Hạo co rụt lại, dựa vào một đạo ý thức, có thể so sánh cùng Thần Vị cảnh, sự cường hãn này có chút không có cách nào dùng lời nói mà hình dung được a!

Mọi người tại đây cũng bị bị hù toàn thân run rẩy, mãnh nhân dám trảm thiên đạo đó quả nhiên không phải thổi phồng lên.

Vô Cực Tử Thần nhẹ giọng nói:

- Bổn thần cảm thấy ngươi đặc biệt muốn giết chết tên tiểu tử của Thiên Minh Thần Tộc này, bản thần lập tức giúp ngươi giải quyết!

- Không cần!

Lý Vân Dương sắc mặt dữ tợn, cắn chặt răng nói:

- Ta muốn tự tay đánh bại hắn, nhất định phải tự tay đánh bại hắn.

Vô Cực Tử Thần trầm mặc, mới nói:

- Ngươi không có cách nào đánh bại hắn, tên nhóc Thiên Minh Thần Tộc này có thiên phú so cùng bổn thần. Nếu như hắn trên đường không bỏ mình, tương lai nhất định trở thành nhân vật như Tứ Đại Chí Tôn của thượng cổ vậy.

Vừa dứt lời, toàn trường trong nháy mắt sôi trào.

- Con mẹ nó, Vô Cực Tử Thần nói, Vương Hạo tiểu bằng hữu có thể lớn lên thành thượng cổ Tứ Đại Chí Tôn, ta không phải đang nằm mơ chứ!

- Vương Hạo tiểu bằng hữu có dược phẩm thiên phú kinh khủng như vậy thì cũng thôi đi, hiện tại võ đạo thiên phú còn kinh khủng như vậy, còn có để cho người ta sống hay không a!

- Chí tôn a! Chẳng lẽ vị chí tôn thứ năm sắp xuất thế rồi sao! ?

- Theo ghi lại, mỗi một vị chí tôn xuất thế, nhất định thiên hạ đại loạn, chẳng lẽ vị Vương Hạo tiểu bằng hữu này cũng sẽ nhấc lên đại loạn?

- Ai mà biết, dù sao thời đại này đã chú định sẽ không bình tĩnh.

- Yêu nghiệt a! Yêu nghiệt cái thế xuất thế!

“... . . .”

Kiếm Phong, Tuyệt Trần bị chấn động thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.

Chí tôn!

Hai chữ đơn giản lại đại biểu cho tối cao vô thượng, cũng là sư tồn của tất cả sinh vật toàn bộ vũ trụ ngưỡng vọng.

Nhưng bây giờ một tên nhóc mười bảy mười tám tuổi kia, lại có tiềm lực trở thành chí tôn, đây không thể không nói quá mức ngoài dự liệu của người ta.

Đám người Lăng Tiêu cả kinh đến ngây người. Bọn họ biết được Vương Hạo thiên phú cường đại, nhưng thành tâm không nghĩ tới thiên phú của hắn sẽ cường đại đến bước này, quả thực có phải tang tâm bệnh cuồng hay không a!

Đồng thời, bọn họ cũng rốt cuộc đã hiểu rõ, Vương Hạo tại sao ngủ suốt ngày lại thêm chơi game còn có thể mạnh mẽ như vậy rồi.

Điều này có thể sánh ngang thiên phú siêu cường của Tứ Đại Chí Tôn, cho dù chỉ dùng một phần trăm tiềm lực, đoán chừng cũng có thể đánh bại 99% người thế gian.

Dù sao từ khi vũ trụ sinh ra đến nay, sinh mạng vô số, nhưng chí tôn chỉ xuất hiện qua bốn người, thiên phú này mạnh bao nhiêu, không cần dùng nghĩ cũng biết.

Ái Nhi mắt hạnh lóe ra ánh sáng vàng, quả nhiên không hổ là chúa cứu thế, thiên phú dọa chết người a!

- Tại sao có thể như vậy!

Lý Vân Dương ngây ngốc đứng tại chỗ. Hắn hoàn toàn không cách nào tiếp nhận sự thật mình bị Vương Hạo bỏ rơi đến xa như vậy.

Vô Cực Tử Thần mở miệng hỏi:

- Hiện tại cần bổn thần ra tay rồi chứ?

Lý Vân Dương sắc mặt rối rắm, Vô Cực Tử Thần xuất hiện cũng có nghĩa là hắn truyền thừa thất bại.

Đồng thời, cũng có nghĩa là tánh mạng hắn đi đến cuối con đường, sau này cũng không có cơ hội cùng Vương Hạo chiến đấu nữa.

Cho nên rốt cuộc là nhận thua với Vương Hạo, mang theo tiếc nuối chết đi, hay là trước khi chết tà ác một lần, kéo theo Vương Hạo chôn cùng chứ! ?

- Muốn mạng của ta, cho dù là thượng cổ Tứ Đại Chí Tôn cũng không tư cách này!

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, cắn một ngón tay của mình.

Tất cả mọi người có mặt trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, Vương Hạo tiểu bằng hữu này cũng quá không biết tự lượng sức mình rồi chứ! ?

Chẳng lẽ hắn không sợ chọc giận tới Vô Cực Tử Thần, cuối cùng bị tươi sống hành hạ chết sao! ?

Đúng lúc này, một cổ sát khí giết chóc lạnh như băng đến mức tận cùng phát ra từ trên thân Vương Hạo.

- Chuyện gì xảy ra! ?

Tất cả mọi người kinh hãi, chẳng lẽ vị Vương Hạo tiểu bằng hữu này cũng có thể gọi ra sự tồn tại gì kinh khủng ư...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.