Vương Hạo hầm hừ tức giận nói:
- Lý Vân Dương, anh lại dám vu tội tôi như thế.
Ái Nhi rút ra trường kiếm chỉ vào Lý Vân Dương, lạnh lùng nói:
- Tên ma đầu này muốn ở chỗ này nói hươu nói vượn. Tôi cho anh biết, Vương Hạo đại nhân có thể nói là chúa cứu thế, tuyệt đối không phải người không thành tín như anh nói, việc làm của anh ta cũng là vì cứu người nhiều hơn.
Mọi người tại đây đảo cặp mắt trắng dã, cảm giác vị này tiểu công chúa đơn thuần của Thánh Lang tộc là hoàn toàn hết thuốc chữa.
Vương Hạo liên tục gật đầu, gương mặt chánh khí nói:
- Không sai, ta từ nhỏ đến lớn một mực kiên trì giúp đỡ bà cố nội băng qua đường, hàng năm bình chọn thiếu tiên đội viên ưu tú, lần trước vừa được bình xét là cảm động vũ trụ niên độ thập đại thanh niên... Cho nên anh đây là vu khống trắng trợn.
Mọi người tại đây thấy xấu hổ. Người này đã không phải không biết xấu hổ, mà là ngay cả mặt là cái gì cũng không biết.
Hiện tại bà cố nội băng qua đường, ai dám giúp đỡ! ?
Còn có thiếu tiên đội viên đó là thứ quỷ gì chứ? Ai biết! ?
Kỳ quái nhất chính là vũ trụ niên độ thập đại thanh niên, có thứ này sao! ?
Hắn cho dù muốn khoác lác, cũng có vật tham khảo chứ! ?
Khoác loác ngất trời như thế, thật coi người khác đều là ngớ ngẩn a!
Lão ma đầu tiến lên kéo lại Lý Vân Dương, khuyên nói:
- Lý Vân Dương, nếu Vương Hạo đáp ứng giúp cho ngươi cứu Khố Lạp, ngươi cũng không cần chấp nhất nữa, nhanh chóng nhường ra đi!
Lý Vân Dương lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Ta tuyệt đối sẽ không tin lời của Vương Hạo, cũng tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, ngày hôm nay giữa ta và hắn tất có đánh một trận.
Lão ma đầu thở dài hỏi:
- Cậu hà cớ gì cố chấp như thế chứ! ? Chẳng lẽ cùng Khố Lạp về nhà sống qua ngày tháng không tốt sao?
Lý Vân Dương giao Tổ Long cho lão ma đầu, khẽ cười nói:
- Tiền bối, tôi suy nghĩ và hiểu rõ rồi, cùng sau này sinh sống trong thống khổ đau khổ, không bằng cùng người yêu mình âu yếm vĩnh viễn vui vẻ ở cùng nhau.
- Cậu...
Lão ma đầu động lòng. Lý Vân Dương tiểu tử này chẳng lẽ dự tính cùng Khố Lạp cùng nhau xuống Hoàng Tuyền sao? !
Vương Hạo nhăn mày lại. Nhân viên này cố ý muốn từ chức, hoàn toàn không để ý tới vấn đề thu nhập của ông chủ hắn, đây có phải là có chút rất ích kỷ hay không! ?
- Vương Hạo, ngày hôm nay chúng ta vui sướng đầm đìa đánh một trận đi!
Lý Vân Dương sắc mặt bình tĩnh, trong ánh mắt đen xì như mực, loáng thoáng có loại ác liệt chọc tan bầu trời.
Hắn từ khi xuất đạo đến nay, chưa bao giờ chiến thắng qua Vương Hạo.
Cho dù Vương Hạo bị thương nặng, người thắng lợi sau cùng vẫn là Vương Hạo.
Nhưng mà lần này không giống nhau, hắn sẽ liều tất cả gì mình có, cho dù đánh đổi mạng sống cũng phải chiến thắng Vương Hạo.
- Hừ... nhân viên tốt còn nhiều mà, ngươi thật sự coi ta kém một mình ngươi a!
Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, Thiên Ma cự kiếm lóng lánh ra một đạo lôi quang màu tím, kiếm ý bén nhọn tràn ngập bốn phía.
- Grừ..ừ...ừ...
Lý Vân Dương ngửa mặt lên trời phát ra một đạo Long ngâm kinh thiên, một cái Kim Sắc Cự Long xoay quanh thân, tu vi lập tức từ Vũ Đế cấp hai đạt đến Võ Thánh cấp hai.
Đồng tử của Lăng Tiêu đột nhiên co rụt lại, cả kinh kêu lên:
- Làm sao có thể? Lý Vân Dương không ngờ lại bổ sung toàn bộ Thượng Cổ Long Thần truyền thừa rồi sao? !
- Lý Vân Dương đứa nhỏ thiên phú này, tuyệt đối là khoáng cổ thước kim, căn cứ trí nhớ của mình, cứng rắn bổ sung toàn bộ Long thần truyền thừa bị tàn phá.
Lão ma đầu thở dài nói:
- Đáng tiếc hắn gặp Vương Hạo tên yêu nghiệt cái thế này, đúng là nếu sinh Du, sao còn sinh Lượng a!
Mọi người tại đây cũng không nhịn được thở dài, vì Lý Vân Dương cảm nhận không đáng giá sâu đậm.
Rõ ràng là một thiên tài siêu cấp khắc khổ tu luyện, có thể tạo nên một đoạn truyền kỳ, có được thế nhân tôn trọng.
Nhưng ngặt nỗi gặp được Vương Hạo người chưa bao giờ làm chuyện đứng đắn này, điều đó làm cho tất cả nỗ lực của Lý Vân Dương trong nháy mắt trở nên không đáng giá một đồng.
Đúng là ứng với câu cách ngôn kia, kẻ bại vĩnh viễn không lời nói có trọng lượng, sách sử là do người thắng viết.
- Ngươi cho là bổ sung toàn bộ Thượng Cổ Long thần truyền thừa, là có thể chiến thắng ta sao? !
Thanh âm bình tĩnh của Vương Hạo chậm rãi truyền vào trong tai mỗi người, hai tròng mắt sâu sắc, tài năng lộ rõ giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ vậy.
Đồng thời, một đạo lôi quang bắn ra bốn phía quanh người Vương Hạo, rất nhanh biến thành một bộ áo giáp màu tím, tu vi cũng từ Vũ Đế cấp một, đột phá đến Võ Thánh cấp một.
- Vương Hạo, lần này ta tuyệt đối sẽ không đánh bại!
Hai tròng mắt Lý Vân Dương trợn mạnh lên, một cổ khí tức kinh khủng trong nháy mắt càn quét toàn trường.
- Nói lời thừa quá nhiều!
Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, Thiên Ma cự kiếm trong tay chợt nổ bắn ra, lấy góc độ uốn mình như như du long thẳng tắp đâm tới ngực Lý Vân Dương.
Đồng tử mắt của mọi người co rụt lại, một kiếm này của Vương Hạo không chỉ có tốc độ thật nhanh, còn mang theo một cổ sát ý vẻ sợ hãi, nhấc lên một đạo gió lạnh khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
- Tên biến thái này, chân khí dường như lại dung hợp thuộc tính gì đặc biệt.
Lăng Tiêu nuốt ngụm nước miếng, bị Vương Hạo kinh khủng hù dọa.
Người khác có thể dung hợp một loại thuộc tính, ấy đã là đại sự không được rồi.
Nhưng Vương Hạo lại có thể dung hợp vô hạn, hơn nữa mỗi một lần dung hợp cũng có thể làm cho chân khí xảy ra chất biến đổi, uy lực cũng trở nên càng ngày càng cường đại.
- Có chiến thắng không, còn cần đánh nhau mới biết!
Trong mắt Lý Vân Dương nổi lên tơ máu, nhìn chằm chằm kiếm quang của Vương Hạo đang chạy nhanh đến.
Đồng thời, toàn bộ thân thể Lý Vân Dương hơi có chút co ro, giống như dây cung kéo căng ra, chuẩn bị tùy thời bắn đi.
“Vèo. . . oo!...”
Trong một nháy mắt, Lý Vân Dương như mũi tên nhọn bạo xạ ra, bàn tay biến thành long trảo màu vàng. Lưu tinh màu vàng như một đạo cầu vồng quán triệt xuống.
Đồng thời, mang theo một đạo tiếng xé gió sắc bén xé rách không khí, cùng kiếm quang của Vương Hạo đụng vào nhau ầm ầm.
“Leng keng...”
Tiếng kim thiết giao phong chói tai quanh quẩn bên tai mọi người, đốm lửa tung tóe văng khắp nơi trong tầm mắt của mọi người.
“Ầm ầm...”
Đồng thời, giữa hai người bạo phát từng đạo năng lượng cấp tốc bung ra tứ tán. Tiếng nổ vang rền lại không dứt bên tai. Kình phong vô cùng kinh khủng điên cuồng phá hư Dược Thần hào.
Lúc này, mọi người đánh nhau trong vũ trụ cũng cảm ứng được Vương Hạo và Lý Vân Dương khai chiến.
Chẳng qua là bọn họ không nghĩ tới, hai tiểu gia hỏa này lại có thể là người thừa kế trên Cổ Lôi thần và Thượng Cổ Long thần.
- Hai tên khốn kiếp chết tiệt này!
Thập Toàn Dược Thần tức mình đến mức sắc mặt tái xanh. Hai tên khốn kiếp này lại dám đánh nhau không kiêng nể gì trên Dược Thần hào của ông ta như thế, đây quả thực là không xem Thập Toàn Dược Thần ông ta ra gì.
Kiếm Phong, Tuyệt Trần cũng là gương mặt như mộng mị, hai tiểu gia hỏa này vì sao đánh nhau chứ! ?
Kiếm Phong hỏi:
- Làm sao bây giờ! ?
Tuyệt Trần ngẫm nghĩ:
- Không cần phải để ý đến bọn họ, cũng chỉ là tiểu hài tử đùa giỡn...
“Grừ...ừ...ừ...”
Còn chưa dứt lời, Lý Vân Dương phát ra một đạo tiếng rống giận dữ kinh thiên, con mắt ác ma trên trán từ từ mở ra.
Khóe miệng Tuyệt Trần giật một cái, ông ta vừa mới nói hai tiểu gia hỏa này đang đua chơi không cần lo lắng.
Nhưng một giây kế tiếp, Lý Vân Dương tiểu tử này liền mở ra ác ma nhãn loại đại sát khí này.
Mặt mũi này bị đánh, cũng quá nhanh chứ hả! ?
Sắc mặt Kiếm Phong nghiêm túc vô cùng nói:
- Ngay cả ác ma nhãn cũng đem ra hết, xem ra giữa Lý Vân Dương và Vương Hạo tuyệt đối không phải hiểu lầm gì đó, mà là có cừu hận không thể điều hòa.
Tuyệt Trần xạm mặt lại, loại chuyện như vậy còn cần nói ra sao? Cho dù ngốc tử cũng có thể nhìn hiểu rồi!
Sắc mặt Vương Hạo đại biến, một khi ác ma nhãn hoàn toàn khai mở, cũng có nghĩa là sinh mạng Lý Vân Dương kết thúc.
Đồng thời, cũng có nghĩa là Lý Vân Dương đã có được hết thảy vốn liếng diệt sát...