Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 618: Chương 618: Yêu ngôn hoặc chúng




- Lão đại!

- Sư đệ!

- Vương Hạo đại nhân!

Bốn người Lăng Tiêu, Ái Nhi, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu nhanh chóng đi tới trước mặt Vương Hạo.

Vương Hạo nắm được lổ tai thỏ của Tiểu Bạch, đưa nó đến trước mặt bốn người, hỏi:

- Các người nhìn một chút, con thỏ có thay đổi gì không?

Bốn người cẩn thận nhìn một chút, tất cả đều lắc đầu bày tỏ, Tiểu Bạch một chút biến hóa cũng không có.

Vương Hạo nhăn mày lại. Cái này coi như dã thú bình thường uống xong dược phẩm tiến hóa cấp 10 cũng có biến hóa, Tiểu Bạch uống không có lý do gì không biến hóa chứ! ?

- Leng keng, chúc mừng sủng vật của Túc Chủ đạt đến điều kiện tiến hóa, muốn học tập công pháp mới, xin hỏi Túc Chủ có mua hay không?

- Công pháp mới hả! ?

Vương Hạo sửng sốt một chút, tò mò hỏi:

- Công pháp gì?

Hệ thống đáp lại:

- Tiểu Bạch trước kia học tập Thánh Thú quyết, bộ công pháp đó vẫn không có cách nào luyện hóa dược phẩm tiến hóa cấp 10. Với điều kiện hiện tại của Túc Chủ có thể mua cho Tiểu Bạch Vô Thượng Yêu Điển, khi đã có nó luyện hóa dược phẩm tiến hóa cấp 10 chỉ là chút chuyện nhỏ.

Vương Hạo không nhịn được hỏi:

- Như vậy bộ Vô Thượng Yêu Điển cần bao nhiêu điểm?

Hệ thống đáp:

- Sau khi giảm giá, còn 10 ức!

- Bao nhiêu! ?

Vương Hạo kinh hô một tiếng, Vô Thượng Yêu Điển gì đó chào giá không khỏi cũng quá cứng chứ hả! Lại còn cần một lần cơ hội giảm giá.

Nếu hắn nhớ không lầm, Thánh Thú quyết mà trước kia Tiểu Bạch tu luyện dường như chính là giá như cải trắng.

Hệ thống giải thích:

- Thánh Thú quyết là địa than hóa, không có bao nhiêu uy lực, tối đa cũng chỉ tu luyện đến Võ thánh, nhưng Vô Thượng Yêu Điển không giống nhau, sau khi luyện thành có uy lực to lớn, có thể trảm thiên đạo.

Vương Hạo một mặt đau lòng, hắn hiện tại trong túi chỉ còn lại 17 ức điểm tội ác, lần này giảm bớt 10 ức quả thực chính là đang cắt thịt của hắn a!

Tuy nhiên, con thỏ nhà mình dù sao thì cũng không thể nuôi như loại thú cưng thường, nên tiêu tiền vẫn là nên tiêu không thể tiết kiệm.

Vương Hạo hít sâu một hơi, gật đầu nói:

- Đổi!

- Leng keng, chúc mừng Túc Chủ mua Vô Thượng Yêu Điển, hiện tại bắt đầu quán thâu!

Một giây kế tiếp, thân thể Tiểu Bạch giống như bị chạm điện, rùng mình lên mấy cái, sau đó té bất tỉnh trong lòng ngực Vương Hạo.

Ái Nhi kinh hãi:

- Tiểu Bạch sao thế ?

Vương Hạo lấy ra Linh giới cầu, Tiểu Bạch ném vào:

- Nó đang tiến hóa, chờ sau khi nó tỉnh lại, sẽ thay đổi càng cường đại hơn.

Mọi người gương mặt hâm mộ, cảm giác Vương Hạo đối với Tiểu Bạch thật sự quá tốt rồi.

Dược phẩm cấp 10 không hề nghĩ ngợi, liền giao cho Tiểu Bạch uống vào. Điều này người bình thường tuyệt đối không nỡ.

Tiền Vạn Dương không nhịn được hỏi:

- Lão đại, vậy chúng ta bây giờ có phải đi chiến đấu cùng Hấp huyết quỷ hay không...?

“Bộp...”

Còn chưa dứt lời, Vương Hạo liền vỗ một bộp tay lên đầu Tiền Vạn Dương.

Tiền Vạn Dương gương mặt ủy khuất hỏi:

- Lão đại, tôi nói sai cái gì sao?

Vương Hạo khiển trách:

- Cậu mới ngày đầu theo tôi hả! ? Không hề biết tôi thích thừa dịp cháy nhà hôi của a!

- Lão đại, ý của anh là...

Tiền Vạn Dương từ từ quay đầu, nhìn từng lọ một dược phẩm cấp chín, đan dược cấp chín, còn có mấy thứ dược phẩm cấp 10 được trưng bày ra trong đại sảnh triển lãm khiến cho người ta thẳng thắn động tâm,...

Vương Hạo lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường:

- Người ta nếu đều chạy tới chiến đấu, chúng ta không có lý do gì không giúp người nhà bảo quản một chút chứ hả! ?

- Khà khà...

Vừa dứt lời, mấy người cười quái dị một tiếng, đi về phía những dược tề kia.

Ái Nhi kéo lại Vương Hạo, tức giận hỏi:

- Vương Hạo đại nhân, anh có thể nói là chúa cứu thế, làm sao có thể làm loại chuyện như vậy?

Vương Hạo đảo cặp mắt trắng dã, hỏi ngược lại:

- Vậy cô nói cho tôi biết, nếu vũ trụ đại kiếp đến rồi, những bình thuốc này còn có thể tồn tại hay không?

Ái Nhi nhướng mày lên, lắc đầu đáp:

- Tôi nghĩ chúng hẳn không tồn tại nữa.

- Vậy không thì được rồi!

Vương Hạo giang tay ra, giáo dục nói:

- Nếu bọn chúng đều không tồn tại trong đại kiếp của vũ trụ, vậy chúng ta bây giờ cầm nó làm chút việc có ý nghĩa, ví dụ như tăng cường thực lực của tôi, cứu vớt người nhiều hơn, chẳng lẽ điều này không tốt sao?

- Cái này. . .

Ái Nhi gãi gãi cái đầu nhỏ bé, cảm giác Vương Hạo nói hình như rất có đạo lý, nhưng vì sao cảm giác là lạ chứ! ?

Vương Hạo vỗ vỗ bả vai Ái Nhi, ngữ trọng tâm trường nói:

- Tôi biết cô tốt với tôi, nhưng vũ trụ đánh cướp vật này rốt cuộc có hy sinh, nếu không có hy sinh, sao còn cần tôi chúa cứu thế này làm cái gì! ?

Ái Nhi ngẫm nghĩ, cảm giác có chút đạo lý.

Hy sinh một nhóm người lợi dụng, đổi lấy nhiều người hơn sinh tồn, điều này dường như rất hợp lý.

Vương Hạo tiếp tục nói:

- Cho nên chúng ta có đôi khi cần đổi lại góc độ suy nghĩ vấn đề, như vậy cô mới có thể thấy đáp án khác.

Ái Nhi cái hiểu cái không gật gật cái đầu nhỏ bé, nhưng cô vẫn cảm giác có chỗ nào không thích hợp.

Ba người Lăng Tiêu lắc lắc đầu, quả nhiên vẫn còn chưa trải qua việc đời, cứ nhanh như vậy đã bị lừa gạt rồi.

Vương Hạo vỗ tay vang lên một cái:

- Phục cừu giả liên minh, bắt đầu hành động!

- Chúng ta là côn trùng có hại, chúng ta là côn trùng có hại...

Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu ba người hưng phấn hát lên, phóng về phía những dược tề, đan dược kia.

Nhưng đúng lúc này, Lý Vân Dương mặt lạnh chặn đường đi của mấy người.

- Lý Vân Dương, anh muốn làm gì?

Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu ba người gương mặt đề phòng nhìn Lý Vân Dương.

Lý Vân Dương không nói gì, ánh mắt lạnh như băng đã rơi vào trên người Vương Hạo.

Vương Hạo cười thú vị hỏi:

- Lý Vân Dương, anh đây là ý gì? Chủ động tới tặng Tổ Long cho tôi sao! ?

Lý Vân Dương thu vào quang châu màu vàng trong tay, thản nhiên đáp:

- Tổ Long ta sẽ tự mình mang về long mộ, tuyệt đối sẽ không giao vào tay cậu, còn nữa ta cũng sẽ không cho cậu động những bình thuốc này, bọn chúng không thuộc về cậu.

Vương Hạo không nhịn cười được nói:

- Anh ở nơi này khoác lác ngưu bức có ích gì không! ? Chỉ dựa vào anh bây giờ, phải lầm thế nào bảo vệ Tổ Long và những chất thuốc này! ? Tôi khuyên anh hay là thức thời một chút thì tốt hơn.

- Dùng mạng của ta đến bảo vệ Tổ Long và những chất thuốc này.

Hai tròng mắt Lý Vân Dương lóe lên một chút tuyệt ý, ác ma nhãn trên trán mở ra một cái khe.

Vương Hạo cau mày lại, thân thể cũng theo đó đề phòng.

Lăng Tiêu thấp giọng nói:

- Lý Vân Dương người này không giống như là nói láo. Anh ta quả thật tính cùng chúng ta liều mạng.

Vương Hạo khẽ gật đầu, đối với vẻ tuyệt ý trên người Lý Vân Dương, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được.

Chỉ có điều khiến cho hắn buồn bực muốn chết, đây hết thảy rõ ràng đều là thiên đạo lão ba của Lý Vân Dương hắn an bài, cùng hắn không có nửa xu quan hệ, dựa vào cái gì trở ngại hắn phát tài a!

Tiền Vạn Dương hỏi:

- Lão đại, làm sao bây giờ? ! Nếu cùng Lý Vân Dương đánh nhau, khó tránh khỏi sẽ kinh động những người khác, lúc đó muốn lấy thuốc, có thể không dễ dàng.

Vương Hạo ngẫm nghĩ, nhẹ giọng nói:

- Lý Vân Dương chỉ cần anh giao ra Tổ Long, đồng thời nhường ra, ta bảo đảm sau giúp cho anh cứu Khố Lạp như thế nào?

Lý Vân Dương lắc lắc đầu, lạnh lùng nói:

- Trên cái thế giới này, ta cảm giác ngươi là người không có thành tín nhất, cho nên ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng lời của ngươi.

Sắc mặt Vương Hạo trong nháy mắt đen lại, dám nói hắn không thành tín, đây quả thực là yêu ngôn hoặc chúng a!

Đám người Lăng Tiêu cho Lý Vân Dương một ánh mắt tự cầu phúc. Chẳng lẽ hắn cũng không biết Vương Hạo người này một mực tự cho mình là chánh nghĩa nhân sĩ sao! ?

Tuy rằng làm sự việc đều rất thất đức, nhưng không chịu nổi người ta sẽ đóng gói, tẩy trắng danh tiếng của mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.