Bên trong đại sảnh tiếp khách.
- Lão đại, vì sao có chút cảm giác lai giả bất thiện a.
Tiền Vạn Dương đè thấp giọng nói:
- Không phải vì anh gần đây khi dễ Vi Vi tiểu thư, khi dễ thật quá mức, cho nên cô ấy về nhà tìm người lớn trong nhà chứ!?
Vương Hạo lắc lắc đầu:
- Cô bé Hạ này không phải loại người hẹp hòi đó, chắc chắn sẽ không.
Cô Dương nhắc nhở:
- Thiếu Soái đại nhân, quân đoàn chúng ta chỉ có một vạn bộ Vương Bài quân trang bị chân chính, còn lại 99 vạn bộ đều kém một bậc đấy. Nhưng nếu anh có thể làm được vị đó, như vậy chúng ta sắp có được thuần một sắc Vương Bài quân trang bị.
- Anh là muốn tôi đi dụ dỗ mẹ Hạ Vi Vi sao!?
Vương Hạo sợ ngây người. Hắn cho dù vô sỉ, cũng không làm được chuyện cha dượng của Hạ Vi Vi a!
- Vèo...
Vừa dứt lời, ba vị tiểu đệ trong nháy mắt phun ra, bọn họ bày tỏ hoàn toàn bái phục sức tưởng tượng rộng rãi khoáng đạt của vị lão đại này.
- Thiếu Soái đại nhân, tôi không phải kêu anh đi dụ dỗ vị kia, là kêu anh đi cua xong Hạ Vi Vi tiểu thư.
Cô Dương lau mồ hôi trên đầu, cái này còn may là không bị mẹ Hạ Vi Vi nghe được, bằng không hắn nhất định sẽ bị Vương Hạo bẫy chết.
- Anh nói sớm tôi chẳng phải sẽ biết, dọa làm tôi sợ một hồi.
Vương Hạo nhìn Cô Dương bằng một ánh mắt hiềm khí, sãi bước đi về phía Hạ Vi Vi.
Cô Dương hết chỗ nói rồi, hắn rõ ràng nói rất rõ, chỉ có vị Thiếu Soái có lối suy nghĩ rộng rãi này lĩnh ngộ sai thôi.
Dĩ nhiên cũng có thể anh ta không lĩnh ngộ sai, nhưng ở không đi gây sự, đùa bỡn bọn họ chơi.
- Ai ôi!!! Cô bé Hạ này ngày hôm nay sao có thời gian rảnh rỗi tới chỗ của tôi thế, không phải là muốn cùng PK của tôi một chút chứ?
Vương Hạo đi tới trước mặt Hạ Vi Vi, liếc nhìn người phụ nữ bên trên một cái:
- Sao thế? Sợ một mình không phải đối thủ của tôi, còn mang tới chị gái của cô ư?
Ba người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, Cô Dương không nhịn được cảm khái một tiếng. Da mặt này quả nhiên dầy, cho dù mẹ của Hạ Vi Vi chăm chút tốt hơn nữa, người tinh tường một cái là có thể nhìn thấu họ là mẹ con.
Nhưng Vương Hạo không ngờ lại mở mắt ra là nói dối, che giấu lương tâm nói người ta là chị em.
Mẹ Hạ Vi Vi che miệng cười nói:
- Tên nhóc kia khóe miệng thật ngọt, ta cũng không phải là chị gái của Vi Vi. Ta là mẹ của nó, tên là Lâm Tuyết Ngọc.
- Ai nha! Cô sao có thể là mẹ của Hạ Vi Vi chứ? Hoàn toàn không nhìn ra a!
Vương Hạo hú lên quái dị.
Nụ cười trên mặt Lâm Tuyết Ngọc càng nhiều hơn. Cô mặc dù biết Vương Hạo nói hươu nói vượn, nhưng phụ nữ ai không thích đẹp, không thích người khác khen bản thân mình đẹp.
- Nịnh hót!
Hạ Vi Vi tức giận lẩm bẩm một tiếng.
Lâm Tuyết Ngọc liếc Hạ Vi Vi một cái, khiến cho Hạ Vi Vi trong nháy mắt đàng hoàng lại, không còn dám nói nhảm nhiều lời nữa.
Gương mặt Vương Hạo bất ngờ. Tiểu La Lỵ bạo lực này luôn luôn là thấy người nào đỗi người đó, nhưng hôm nay không ngờ lại bị một ánh mắt của mẹ cô dọa trở thành con ngoan, thế này thì quá mức rồi!?
Lâm Tuyết Ngọc cười nói:
- Thật ra ta hôm nay tới, là muốn đại diện Hạ gia kết minh với cậu.
- Kết minh!?
Vương Hạo sửng sốt một chút.
Lâm Tuyết Ngọc gật đầu:
- Lần này Vi Vi nhà ta sẽ mang theo quân riêng của Hạ gia đi chống đỡ Dị tộc, mà con bé tuổi nhỏ, cần cậu chiếu cố nó nhiều một chút.
- Quân riêng!?
Vương Hạo sửng sốt ngay tại chỗ.
Phải biết trong Tinh Tế Liên bang, gia tộc có thể có quân riêng, đó tuyệt đối đều là đại gia tộc truyền thừa vạn năm, nội tình lại thâm hậu đến dọa chết người, nếu không căn bản chống đỡ không nổi chi tiêu của một toán quân riêng.
Cô Dương lôi kéo Vương Hạo, thấp giọng nói:
- Thiếu Soái đại nhân, tôi nghe nói quân riêng của Hạ gia khủng khiếp phi thường, chiến lực còn mạnh hơn trên mấy bậc so với Vương Bài quân.
- Không thể nào!
Vương Hạo không thể tin được nhìn Hạ Vi Vi một cái, hắn tuy rằng một mực nghe nói trong nhà Hạ Vi Vi có bao nhiêu ngưu bức.
Nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới, nhà cô ấy lại có tư quân, đồng thời chiến lực còn mạnh hơn so với Vương Bài quân.
Lâm Tuyết Ngọc đứng dậy, khẽ cười nói:
- Ta sẽ không quấy rầy những người tuổi trẻ các ngươi tự cựu nữa, nhớ phải giúp ta chiếu khán tốt Vi Vi, cô nhóc này từ nhỏ đã nghịch ngợm.
Vương Hạo ôm cái eo thon nhỏ của Hạ Vi Vi, vỗ ngực bảo đảm nói:
- Tỷ tỷ cô yên tâm, tôi nhất định giúp cô chiếu khán tốt Vi Vi.
- Vậy ta an tâm rồi!
Lâm Tuyết Ngọc mỉm cười, rón mũi chân, người nhẹ nhõm bay ra ngoài.
“Đệch cái đậu đen rau muống, mẹ của Hạ Vi Vi cô rốt cuộc tu vi gì a!?”
Vương Hạo gương mặt ngạc nhiên, đồng thời trong lòng âm thầm may mắn, cũng may không đùa giỡn vị mỹ nữ này, nếu không nhất định có phiền toái.
Hạ Vi Vi vỗ cái bộp lên tay của Vương Hạo, hầm hừ tức giận nói:
- Tu vi của mẹ ta là gì không quan hệ với anh. Bổn tiểu thư nói cho anh biết, chúng ta chỉ có mặt ngoài kết minh, anh tốt nhất đừng can thiệp bổn tiểu thư hành động.
Vương Hạo bĩu môi:
- Tôi có nói muốn cùng cô kết minh khi nào vậy.
- Không thì tốt nhất!
Hạ Vi Vi nâng lên cái cằm nhỏ kiêu ngạo, xoay người rời đi.
Vương Hạo nhếch miệng lên, lẩm bẩm nói:
- Kết minh tôi thật không có hứng thú, nhưng tôi cũng rất có hứng thú đối với tư quân của Hạ gia còn mạnh hơn Vương Bài quân đó...
Nói xong, Vương Hạo xoay người trở về phòng của mình, dự tính thừa dịp có thời gian, tu luyện một cái, để ngừa ở trên chiến trường xảy ra điều gì bất ngờ.
.. . . .
Thời gian trôi qua, ba ngày nháy mắt qua đi.
Thiếu Soái quân chiêu binh ở khẩn la mật cổ, Chung Ly hiệu trưởng vội vàng tìm đại lý khắp nơi.
Mà ở đường biên giới đối kháng Dị tộc, tiểu bối của thế lực khắp nơi hội tụ một đường.
Lúc này, bên trong một đại sảnh, tụ họp rất nhiều nam nữ trẻ tuổi.
Bọn họ có người của Tinh Tế Liên bang, cũng có người của Diệu Thiên Liên bang, tu vi phổ biến không cao, cao nhất cũng chỉ là Võ vương tu vi.
Dù sao người hội tụ ở chỗ này, đều là nguồn lửa hy vọng của Nhân tộc đời kế tiếp, là tinh anh thiên tài của Nhân tộc.
Bọn họ ngày hôm nay tụ tập ở chỗ này, mục đích rất rõ ràng, chính là vì tuyển cử ra một vị lãnh tụ, giỏi thống nhất điều phối, lãnh đạo bọn họ phản công đại quân Dị tộc.
Dĩ nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất chính là, theo đại quân của các thế lực khắp nơi mang tới không ngừng tăng nhiều, vô số thế lực lớn nhỏ đan xen, khiến cho nội bộ mâu thuẫn diễn ra không có khoảnh khắc ngừng nghỉ.
Trong đó nhiều nhất vẫn là hai Liên Bang lớn khác biệt lập trường, đưa đến chiến đấu kéo dài thăng cấp.
Nếu như không nhanh chóng chọn lựa một vị lãnh đạo, như vậy mâu thuẫn nội bộ nhất định càng diễn càng mãnh liệt, đến lúc đó trận chiến này còn chưa bắt đầu đánh, nội bộ bọn họ trước hết lại tự sinh tự diệt rồi.
Cho nên tuyển cử một vị lãnh tụ, là chuyện lửa sém lông mày trước mắt.
Trên một cái bàn dài.
Đại biểu các nơi toàn bộ ngồi xuống.
Liêu Vân Xuyên nhìn một vị thanh niên đối diện, người nọ là con trai của tổng thống Diệu Thiên Liên bang, Mạc Quân Lâm, cùng thân phận của hắn không xê xích bao nhiêu, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất với hắn trong việc tranh cử lãnh tụ lần này.
Liêu Vân Xuyên nhẹ giọng mở miệng nói:
- Về vấn đề chọn lựa lãnh tụ lần này, tôi cảm giác bây giờ không có nhất định, cứ để tôi đảm đương là được rồi.
Vừa dứt lời, tiếng châm biếm vang lên cả một khu vực.
- Anh chưa tỉnh ngủ hả!? Thật sự cho rằng là con trai tổng thống, thế nhân phải cho anh ba phần mặt mũi sao?
- Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem, nơi này thân phận của người nào đơn giản chứ?
- Không biết còn tưởng rằng, Tinh Tế Liên bang chỉ có phủ Tổng thống một nhà độc tài làm lớn.
- Nếu tôi nói, Quân bộ Quan Thiên có trăm vạn đại quân ở trong tay, là người có tư cách.
- Nói hươu nói vượn, chỉ có Mạc Quân Lâm của Diệu Thiên Liên bang chúng ta có tư cách làm lãnh tụ.
- ... . . .