Trên gương mặt xinh đẹp tái nhợt của Nguyệt Ly hiện lên một tia đỏ ửng, muốn thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Vương Hạo.
Nhưng cô vừa bị thương căn bản không có sức lực đứng lên, chỉ có thể dựa vào trong lòng của Vương Hạo, xem Vương Hạo trở thành cái giá.
Vương Hạo nghiêm túc vô cùng nói:
- Nữ thí chủ, cô xem cô đã bệnh nguy kịch, lại không trị liệu thì sẽ xong đời, bần tăng căn cứ vào tư tưởng Phật học, cứu người một mạng còn hơn xây bảy tháp phù đồ, quyết định không quan tâm cô có đồng ý hay không, đều giúp cô trị liệu, sau đó còn không lấy một xu, cô cứ yên tâm đi!
- Đồ trứng thối!
Tiểu Hồ Ly phồng má trừng mắt với Vương Hạo, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé nhéo một cái ở bên thắt lưng của Vương Hạo, cảnh cáo tên bại hoại này không nên quá đáng quá.
- Hừ!
Triệu Y Linh tức giận hừ một tiếng, tiến lên muốn cứu Nguyệt Ly từ trong tay của Đại Ma Vương ra.
Nhưng cô còn không đụng được tới Nguyệt Ly lại cảm nhận được một hơi lạnh cực hạn kéo tới, Triệu Y Linh khiếp sợ đến mức vội vàng rụt tay về.
Vương Hạo nghiêm túc nói:
- Nữ thí chủ, anh cũng thấy đấy, bần tăng là cao tăng đắc đạo duy nhất có thể cứu được cô, cô phải tin tưởng bần tăng.
- Phì!
Toàn bộ sinh vật nữ tính xung quanh cũng không nhịn được xì một tiếng khinh miệt, biểu thị ghét bỏ đồ lưu manh này.
- A di đà phật!
Thái Hư chắp hai tay lại trước ngực, vẻ mặt muốn vô tội bao nhiêu lại có bấy nhiêu, biểu thị Vương Hạo là một hòa thượng giả, cái nồi này phật môn bọn họ cũng không cõng.
Nguyệt Ly cố gắng lấy sức đẩy Vương Hạo ra, sau đó lặng lẽ tránh sang một bên bắt đầu điều tức.
- Ôi!
Vương Hạo thở dài nói:
- Xã hội bây giờ là thế nào? Tín nhiệm cơ bản nhất giữa người và người đâu rồi? Lẽ nào lại chưa nghe nói qua thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ sao? Cho dù bần tăng nhìn thấy, nhưng tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, tuyệt đối có hành vi nghề nghiệp thường ngày.
Triệu Y Linh, Tiểu Hồ Ly hết chỗ nói rồi, hai người phát hiện Vương Hạo ở con trên đường không phẩm hạnh đã càng chạy càng xa, lại không trở về được nữa.
- Ầm ầm ầm...
Đúng lúc này, một tiếng động hoàn toàn vang vọng thiên địa, chấn động tới mức khiến cho suy nghĩ của người ta choáng váng mơ hồ.
Vương Hạo ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai tia sáng một lam một đỏ chói mắt phóng lên cao, hoàn toàn xé nát những đám mây, không trung còn vặn vẹo đến mức biến hình, chân khí phân tán ra bốn phía giống như tia laser, quét về bốn phía xung quanh.
Mặt đất cũng dâng lên từng vết nứt dữ tợn,
Dung nham càng không ngừng phun mạnh ra ngoài, rõ ràng Thiên Hồng Tinh này đã không chịu được nữa, sinh mạng đang tiến vào trong thời gian tính ngược.
- Đây là thực lực của người đứng đầu vũ trụ sao? Thật sự quá cường đại, tôi cảm giác vũ trụ Huyền Cấp chúng ta nhất định sẽ bị bọn họ hủy diệt.
Tiểu Hồ Ly che miệng kinh ngạc kêu lên.
Vẻ mặt Triệu Y Linh nghiêm trọng khẽ gật đầu, phát hiện con đường mình phải đi vẫn rất xa.
Nhìn thấy được một cảnh tượng như vậy, mọi người ở đây đều dừng công kích, khẩn trương nhìn lên hai bóng người ở trên không trung.
- Tương đại thiếu có thể đánh thắng được Đại Âu Thánh Chủ sao?
- Hiện tại hai người đang đánh không phân cao thấp, nhưng dù sao lực lượng của Tương đại thiếu không phải là của mình, nếu như không thể tốc chiến tốc thắng, tôi sợ là sẽ nguy hiểm.
- Tôi cảm giác Tương đại thiếu dữ nhiều lành ít, không nên quên Đại Âu Thánh Chủ lại tu luyện mị thuật.
- Cái này thì xong đời, Tương đại thiếu huyết khí phương cương, làm thế nào có thể chống đỡ được sự quyến rũ này.
- Thật ra muốn phá mị thuật rất đơn giản, chỉ cần có đầy đủ nghị lực là được.
- Không sai, không người nào có thể phá được mị lực của Thiên Hồ, nhưng mị thuật lại có thể phá.
- Nhưng tu vi của Đại Âu Thánh Chủ cao thế nào, Tương đại thiếu có thể đứng vững sao?
- Sống chết có số, giàu có tại trời, lần này vũ trụ Vô Cực sống hay chết, lại phải xem nghị lực của Tương đại thiếu.
- ...
Minh Tôn mở miệng nói:
- Lão Tà, ông cảm thấy Thánh Chủ có thể thắng được sao?
Tà Tôn khoát tay áo, vẻ mặt khinh thường nói:
- Nữ nhân này ở trên giường là vô địch, trên mặt đất nam nhân lại có thể đánh ngã được cô ta.
Minh Tôn cau mày nói:
- Nói như vậy, chúng ta không phải sẽ dữ nhiều lành ít sao?
Tà Tôn nhìn chằm chằm vào Tiểu Hồ Ly, liếm liếm môi khô khốc nói:
- Sợ cái gì, cho dù nữ nhân này không có bản lĩnh, nhưng nam nhân bằng lòng vì cô ta ra mặt cũng rất nhiều, chờ cô đánh không nổi, tự nhiên sẽ gọi những lão tướng của cô ta tới hỗ trợ.
Minh Tôn tán thành khẽ gật đầu.
- Ông nói lời này có đạo lý, vậy chúng ta lại ngồi xuống xem cuộc vui là được.
- Lão phu cũng không có thời gian rảnh cùng ông xem diễn trò, lão phu muốn gặp dịp thì chơi!
Tà Tôn cười, hóa thành một đường ánh sáng màu đen xông về phía Tiểu Hồ Ly.
Ánh mắt của Minh Tôn rơi vào trên thân của Vương Hạo, hắn trước sau cảm giác thiếu niên này không đơn giản như vẻ bề ngoài, hi vọng lão già háo sắc Tà Tôn này không xảy ra chuyện gì mới tốt.
- Vèo vèo...
Đúng lúc này, một âm thanh phá không rất nhỏ vang lên.
Chân mày Vương Hạo nhíu lại, khóe mắt nhanh chóng đảo qua xung quanh, chỉ thấy Tà Tôn hóa thành một đường ánh sáng màu đen, giống như cầu vồng xông về phía Tiểu Hồ Ly.
Giờ phút này, Vương Hạo hoàn toàn tức giận, ngày hôm nay nếu hắn không giết Chí Tôn Địa cấp, vậy người đời thật sự cho rằng hắn dễ bắt nạt.
Lúc này, trong cơ thể của Vương Hạo bạo phát ra một khí tức màu đen, khí tức giết chóc khủng bố này làm cho tâm thần người ta chấn động mãnh liệt, giống như tiến vào mười tám tầng địa ngục vậy.
Đây là kỹ năng kèm theo của thánh thể Bạch Hổ, giết chóc uy hiếp có thể chấn áp lòng người, phóng đại nỗi sợ hãi trong lòng mọi người lên vô hạn, do đó khiến cho đối phương xuất hiện sự thất thần ngắn ngủi.
- Sát khí hóa hình, đây là thánh thể Bạch Hổ trong chín đại thánh thể!
Nguyệt Ly che miệng hoảng hốt la lên, cô cảm giác đầu óc trống rỗng.
Phải biết rằng chín đại thánh thể này xuất hiện một cái cũng là tin tức cực kỳ lớn chấn động vũ trụ Đa Nguyên, nhưng bây giờ bản thân Vương Hạo có cả thánh thể Thuần Dương và thánh thể Bạch Hổ, lúc này nếu như là truyền đi, vậy sẽ phải hù chết bao nhiêu người chứ?
Hai mắt của Tà Tôn trợn tròn, bị sát khí này chấn áp tới quên cả hít thở, thậm chí sợ hãi trong lòng cũng bị phóng đại lên vô hạn.
- Đi tìm chết đi!
Hai mắt của Vương Hạo chợt mở ra, giơ ngón út tay trái lên, sử dụng ra kỹ năng công kích của Dược Thần Chỉ, Thiên Thần Nhất Chỉ.
- Vèo vèo...
Lúc này, một tiếng xé gió gấp gáp vang lên, chỉ thấy một tia laser từ trong ngón út bạo phát ra, nhanh chóng lao về phía Tà Tôn.
- Nguy hiểm!
Đồng tử của Tà Tôn chợt co lại, muốn né tránh, đáng tiếc đã không kịp, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Thiên Thần Nhất Chỉ đánh trúng trái tim của hắn, sau đó phun ra một dòng máu tươi.
Tất cả mọi người ở đó trợn mắt hốc mồm nhìn Vương Hạo, thật sự không có thể nào tin tưởng nổi, người thiếu niên này chỉ có tu vi Vũ Thần, lại có thể chỉ dùng hai chiêu đánh bại một Chí Tôn Địa cấp.
Tà Tôn che ngực đang chảy máu, ánh mắt nhìn về phía Vương Hạo đầy vẻ hoảng sợ, hắn không nghĩ tới thiếu niên này sẽ kinh khủng đến mức độ này.
Vương Hạo thản nhiên hỏi:
- Ông có biết vì sao tôi không có trực tiếp giết ông không?
Đồng tử của Tà Tôn chợt co lại, trong lòng chẳng biết tại sao có một dự cảm chẳng lành.
- Bởi vì một Chí Tôn Địa cấp vừa lúc cho tôi đột phá một cấp!
Vương Hạo tự mình nói, sau đó bấm ra một đạo chỉ quyết, dùng sức điểm một cái về phía Tà Tôn.
Một giây tiếp theo, tất cả mọi người ở đó trợn tròn hai mắt, cảm giác mình nhất định là đang nằm mơ.
Chỉ thấy bóng người màu vàng khiến người ta khủng hoảng lại xuất hiện lần nữa, cũng nắm lấy đầu của Tà Tôn.
- A...
Rất nhanh, Tà Tôn phát ra một tiếng kêu thê thảm khiếp mọi người giật mình tỉnh giấc...