Thủy Tinh tinh, đầy rẫy một luồng uy áp tuyệt đối cường đại.
Đệ tử Băng cung bị hù dọa đến không dám thở gấp, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày có thể nhìn thấy nhiều chúng thần như vậy.
- Vù. . .
Đúng lúc này, một đạo âm thanh xé gió nổi lên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Vương Thiên Dật vững vàng rơi xuống bên cạnh Lâm Thi Kỳ.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Vương Thiên Dật cau mày hỏi.
Lâm Thi Kỳ lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Ta cũng không biết, những chúng thần này đột nhiên phủ xuống.
Vương Thiên Dật thấp giọng nói:
- Đợi lát nữa nàng phải cẩn thận, nếu như phát sinh cái gì bất ngờ, lập tức mang theo Hạo nhi rời đi, ta chịu trách nhiệm ở lại giữ chân bọn họ.
- Nếu chết cùng chết, dù là ai cũng không cách nào chia rẽ được một nhà ba người chúng ta.
Vẻ mặt Lâm Thi Kỳ kiên quyết, sau đó lạnh giọng hỏi thượng cổ chúng thần:
- Đám người các ngươi tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ vu hãm Hạo nhi nhà ta còn chưa đủ, còn muốn giết người diệt khẩu?
Sắc mặt chúng thần biến thành màu đen, những gì bọn họ nói rõ ràng là sự thật, làm gì có oan uổng Vương Hạo?
Hơn nữa, chỉ dụa vào lực chiến đấu Vương Hạo biểu diễn ra, ai có thể giết được hắn?
Lúc này, Thịnh Văn Kiệt từ trong chúng thần đi ra, lễ phép nói:
- Bá mẫu, ta là bạn tốt của Vương Hạo, lần này chúng thần sở dĩ cùng tới, không phải là để vu tội Vương Hạo , cũng không phải là tới giết người diệt khẩu, mà là đến trả lại sự trong sạch cho Vương Hạo.
- Trong sạch?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, nội dung vở kịch này thay đổi cũng không khỏi quá nhanh?
Phải biết rằng, một tháng trước hơn 100 vị thượng cổ chúng thần đã thay nhau thông báo Vương Hạo không phải là chúa cứu thế.
Nhưng hiện tại chỉ qua thời gian một tháng, những thượng cổ chúng thần này lại muốn trả lại sự trong sạch cho Vương Hạo, đây là qua ngày Cá tháng Tư vẫn muốn đùa bỡn bọn họ có phải không?
Lôi Thần đi ra, giải thích:
- Một tháng gần đây, hỗn loạn trong vũ trụ ngày càng nhiều hơn, không chỉ xuất hiện một loại sinh vật tà ác, giết chóc khắp nơi, còn có Huyết Thần mang theo năm mươi vạn thiên binh ngang dọc nam bắc, trước mắt đã hủy diệt mấy trăm tinh hệ, nếu không ngăn cản bọn họ, vũ trụ thật sự xong đời.
Vương Thiên Dật cau mày nói:
- Ngươi nói những thứ này có quan hệ gì đến Hạo nhi?
- Trước mắt trong vũ trụ chỉ có Vương Hạo là thực lực mạnh nhất, chỉ có hắn có thể ngăn cản những bi kịch này phát sinh.
Lôi Thần cười khổ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, một kẻ chuyên đi gây tai họa xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cuối cùng lại làm cho tập thể thượng cổ chúng thần mê muội lương tâm, đắp nặn hắn thành anh hùng.
Vừa dứt lời, tất cả đệ tử Băng cung đều vui mừng kêu lên.
- Thì ra thiếu cung chủ của chúng ta thật sự là chúa cứu thế!
- Thiếu cung chủ của chúng ta thật lợi hại, chúng ta thấy vẻ vang vì người.
- Yêu nghiệt xuất thế, thiên hạ nhất định đại loạn, thì ra tất cả mọi chuyện đều đã sớm báo trước rồi.
- Lần này thiếu cung chủ của chúng ta nổi tiếng toàn bộ vũ trụ rồi.
- Thiếu cung chủ của chúng ta vốn đã nổi tiếng vũ trụ rồi, hiện tại chẳng qua là chính danh mà thôi.
- Thiếu cung chủ của chúng ta thật là lợi hại, không chỉ có thiên phú cường đại, ngay cả danh tiếng cũng không ai so sánh được.
- Đây cũng là anh hùng cứu vớt vũ trụ, thiếu cung chủ vạn tuế!
- Thiếu cung chủ vạn tuế!
- ...
Sắc mặt của các thượng cổ chúng thần biến thành màu đen, đồ vô sỉ không biết xấu hổ Vương Hạo lại là anh hùng? Theo bọn hắn thấy, gọi hắn là gian hùng mới đúng hơn!
Đồng thời, trong lòng các thượng cổ chúng thần cũng bất đắc dĩ thở dài, lần này thật sự không có cách nào rồi, đánh chết bọn họ cũng sẽ không chủ động đưa tới cửa bị Vương Hạo lừa gạt vơ vét tài sản.
Vương Thiên Dật nghi ngờ quay đầu lại nhìn thoáng qua Vương Hạo, cứ cảm giác trong chuyện này có cái gì không đúng.
Long San San trợn tròn mắt, đám thượng cổ chúng thần này thật sự không còn việc gì làm đúng không? Lại tập thể vu hãm một tiểu hài tử xấu xa!
Lâm Thi Kỳ hầm hừ kêu lên:
- Không có chuyện gì lại vu hãm Hạo nhi nhà ta là tên lường gạt, hiện tại xảy ra chuyện, lại tới van xin Hạo nhi nhà ta tha thứ, đám chúng thần các ngươi thật không biết xấu hổ!
Trong lòng các thượng cổ chúng thần trái tim như chạy chồm rối loạn, sự ủy khuất này thật sự làm cho người ta không chịu được!
- Ngao. . .
Đúng lúc này, một tiếng rồng ngâm vang lên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Cự Long màu vàng từ trên bầu trời ngao du mà đến, cuối cùng rơi xuống bên cạnh Tiểu Bạch biến thành người.
- Này, Long thần, một tháng không gặp ngươi có khỏe không?
Tiểu Bạch nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.
Long thần cười khổ, một tháng này hắn đều bận rộn chữa thương, làm sao mà khỏe được?
- Vù vù. . .
Một giây sau, lại có một âm thanh xé gió dồn dập vang lên.
Tiểu Bạch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bất Tử Hiên Thiếu cũng đi tới bên cạnh Vương Hạo.
Bất Tử Hiên Thiếu nhìn Vương Hạo đánh giá, không kìm được sợ hãi than nói :
- Thật không hổ là yêu nghiệt lấy tu vi Võ Thánh cấp chín, gọi về tám trăm vị chúng thần đã chết, hấp thu linh khí như cái động không đáy, đoán chừng cũng chỉ có hắn mới có thể làm được.
Long thần đồng ý gật đầu, nếu như không phải chân khí trong cơ thể Vương Hạo hùng hậu vô cùng, siêu việt ngang cấp, vậy hắn tuyệt đối không cách nào dùng Thánh Minh chi nhãn đánh thức 800 vị chúng thần đã chết.
- Ùng ùng. . .
Đúng lúc này, trong cơ thể Vương Hạo truyền đến một tiếng oanh minh cực đại.
Không khí quanh người một trăm mét đột nhiên đọng lại, tạo thành một loại khí tràng đặc thù.
- Khí tràng trăm thước của Võ Tôn!
Mọi người tại đây, bất kể là thượng cổ chúng thần, hay là đệ tử Băng cung, tất cả đều hít sâu một hơi, bị yêu nghiệt Vương Hạo hoàn toàn hù dọa.
Phải biết rằng, Võ Tôn khí tràng là hình thức ban đầu của Thần Chi lĩnh vực, nó sẽ theo tu vi tăng lên mà từng bước mở rộng.
Nói cách khác, Võ Tôn khí tràng một người lĩnh ngộ càng lớn, vậy tương lai diện tích che phủ của Thần Chi lĩnh vực cũng càng lớn.
Mà người bình thường đột phá Võ Tôn, nhiều nhất chính là Võ tôn khí tràng khoảng mười thước.
Cho dù là thượng cổ tứ đại chí tôn, cũng chỉ có hơn ba mươi thước.
Nhưng hiện tại Vương Hạo lại có Võ Tôn khí tràng trăm thước, nếu đợi sau này lĩnh ngộ Thần chi lĩnh vực, vậy phạm vi bao trùm của Thần chi lĩnh vực sẽ lớn lắm? Còn có ai là đối thủ của hắn không?
Như vậy giống như so sánh, hai người bắn súng đối xạ.
Một người bắn xa ba mươi thước, một người bắn xa một trăm thước.
Loại chênh lệch một trời một vực này, không cần so sánh cũng biết kết quả là gì.
- Ai u, rốt cục bế quan kết thúc!
Vương Hạo duỗi lưng một cái, từ trên mặt đất đứng lên, xương cốt toàn thân phát ra tiếng vang răng rắc.
Thịnh Văn Kiệt đi tới, vội vàng nói:
- Vương huynh, Huyết Thần đã hủy diệt mấy trăm tinh hệ, nếu ngươi không ra tay nữa, Thiên Vực chắc chắn sẽ sinh linh đồ thán. . .
Vương Hạo giơ tay lên cắt đứt lời nói của Thịnh Văn Kiệt...:
- Lòng ta đã không còn ở giang hồ, hiện tại chỉ muốn sống bình lặng, các ngươi vẫn nên mời cao minh khác đi!
Thịnh Văn Kiệt vội vàng nói:
- Vương huynh, ngươi đừng thể hiện nữa, chuyện lần này vượt xa tưởng tượng của ngươi, nếu không hành động, vậy vũ trụ sẽ phải diệt vong!
Vương Hạo khẽ mỉm cười, sau đó nắm lỗ tai Tiểu Bạch xoay người rời đi, còn cười to nói:
- Hái rau dưới hàng rào, tự nhiên thấy Nam Sơn, thơ hay, thơ hay, tâm thái ẩn cư của ta đã thành. . .
Thượng cổ chúng thần đầu đầy hắc tuyến, tên khốn này thật đúng là biết giả bộ, đây là không thấy thỏ, không đúng, không thấy bảo vật không ra tay.