Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 660: Chương 660: Yêu nghiệt phương nào.




- Chúa Tể Lục Đạo?

A Tu La bất ngờ vui mừng kêu lên:

- Tiểu tử Sở Thiên Phách này cuối cùng lĩnh ngộ được hợp nhất sáu đạo, thực sự không dễ dàng gì!

Lục Đạo khẽ lắc đầu.

- Không phải là Sở Thiên Phách!

- Không phải là Sở Thiên Phách sao?

A Tu La không nhịn được cười nói:

- Lục Đạo, ngươi đừng nói đùa, không phải Sở Thiên Phách còn có thể là ai? Chẳng lẽ là tên tiểu tử Vương Hạo kia sao?

Vẻ mặt Lục Đạo nghiêm túc khẽ gật đầu.

- Ta không nói đùa, Vương Hạo thật sự đã lĩnh ngộ được hợp nhất sáu đạo trước Sở Thiên Phách một bước, trở thành Chúa Tể Lục Đạo!

Miệng A Tu La há hốc, toàn thân lập tức vỡ mộng, trong đầu càng trống rỗng.

Nếu ký ức của hắn không sai, vào mấy giờ trước, chẳng phải Vương Hạo vừa lĩnh ngộ hai đạo thần thông của Lục Đạo Luân Hồi là đạo Súc Sinh, Thiên Đạo sao.

Không đúng!

Tua về mấy giờ trước nữa, yêu nghiệt này chỉ cần năm phút để lĩnh ngộ thần thông của đạo Nhân Gian.

Vậy tức là Vương Hạo này chỉ dùng một ngày để lĩnh ngộ ba môn thần thông Lục Đạo Luân Hồi, trong đó còn lĩnh ngộ được hợp nhất sáu đạo, đạo khó lĩnh ngộ nhất trong Lục Đạo Luân Hồi.

- Người này rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?

A Tu La chấn động, cảm giác đời này của mình xem như đã sống uổng.

Lục Đạo thở dài nói:

- Đều nói giang sơn đời nào cũng có tài tử, tất cả tỏa sáng mấy trăm năm, nhưng tiểu tử Vương Hạo này hoàn toàn là trường hợp đặc biệt, hắn căn bản ăn đứt thời nay, là siêu cấp yêu nghiệt chưa từng thấy từ trước đến nay.

A Tu La gật đầu tán thành, hắn thật sự không dám tưởng tượng, rốt cuộc cần phải có thiên phú đến mức nào, mới có khả năng lợi hại đến mức không có đối thủ như Vương Hạo.

- Lục Đạo!

A Tu La không nhịn được hỏi:

- Ngươi nói tiểu tử Vương Hạo này làm thế nào để treo Thiên Đạo lên đánh?

Lục Đạo lắc đầu.

- Loại chuyện như vậy vẫn đừng nên hỏi thì tốt hơn, mỗi người đều có bí mật của mình.

A Tu La khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn hiếu kỳ vô cùng.

Sâu bên trong Lục Đạo Luân Hồi.

Đôi mắt Sở Thiên Phách chợt mở ra, trong ánh mắt mang theo vẻ chấn động sâu sắc.

Hắn đã lĩnh ngộ Lục Đạo Luân Hồi mấy trăm vạn năm, sao lại có thể không bằng một tiểu hài tử xấu xa mới mười chín tuổi?

Giọng nói của Lục Đạo vang lên.

- Sở Thiên Phách, tâm tư của ngươi rối loạn.

Sở Thiên Phách cười gượng, nói:

- Bị một tiểu bối mười chín tuổi đuổi theo, lòng tôi sao có thể không loạn được?

Lục Đạo thản nhiên nói:

- Tiểu tử Vương Hạo này là yêu nghiệt có trình độ kinh thiên, chuyện ngươi bị hắn đuổi theo chỉ là điều sớm hay muộn, cần gì phải canh cánh trong lòng như vậy?

- Tôi biết việc bị đuổi kịp chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng tôi thật sự không ngờ mình sẽ bị đuổi kịp nhanh đến vậy.

Sở Thiên Phách khẽ xoa mi tâm, cảm giác thật mệt mỏi.

Hắn đã sớm biết với thiên phú của Vương Hạo, chuyện vượt qua hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng thật lòng hắn không ngờ chuyện ấy sẽ tới nhanh như vậy, nhanh tới mức khiến người ta không kịp trở tay, nghĩ cũng không dám nghĩ.

- Có áp lực mới có động lực, cho dù tiểu tử Vương Hạo này có thiên phú kinh người, nhưng thực lực bày ra đó, muốn hoàn toàn vượt qua ngươi vẫn cần rất lâu.

Lục Đạo an ủi.

- Không sai!

Ý chí chiến đấu của Sở Thiên Phách lại tăng lên.

- Cho dù tiểu tử này có nghịch thiên thì thực lực cũng không thể mạnh hơn tôi, muốn đuổi kịp tôi còn cần rất lâu nữa. Vừa lúc tôi lấy chuyện của hắn làm động lực giúp mình mau chóng lĩnh ngộ hợp nhất sáu đạo.

Lục Đạo thoả mãn gật đầu, nhưng trong lòng lại không nhịn được thở dài.

May mà Sở Thiên Phách trốn trong Lục Đạo Luân Hồi để tu luyện, chứ nếu để hắn biết Vương Hạo đã có thể mượn thủ đoạn nào đó treo Thiên Đạo lên đánh, chắc chắn ngay cả tâm tư muốn chết cũng có.

- Ầm ầm ầm…

Đúng lúc này, một tiếng nổ vang vang vọng toàn bộ Lục Đạo Luân Hồi.

Đồng thời, một uy áp khủng khiếp cũng lập tức hạ xuống Lục Đạo Luân Hồi, khiến các loại yêu ma quỷ quái phát ra tiếng gào thét hoảng sợ.

Giọng nói của Vương Hạo vang lên.

- Lục Đạo, ông ở đâu? Mau đi ra đây dạy tôi cách phải tìm kiếm linh hồn ở Lục Đạo Luân Hồi thế nào, linh hồn ở trong này thật sự quá nhiều, tôi căn bản không tìm được hai tiểu đệ của tôi…

Lục Đạo cảm thấy rất đau đầu, tiểu tổ tông này không có việc gì lại chạy tới Lục Đạo Luân Hồi làm gì? Đây không phải là muốn công kích lòng tự tin của Sở Thiên Phách sao?

Sở Thiên Phách lập tức dại ra, khí tức cường đại này là cái quỷ gì? Còn nữa, vì sao giọng nói này lại giống với giọng Vương Hạo đến vậy?

Lục Đạo tiếp tục nói.

- Sở Thiên Phách, tốt nhất ngươi nên tĩnh tâm lĩnh ngộ, người vừa rồi không phải là Vương Hạo, hắn là một bằng hữu của ta, bối phận cao hơn ngươi nhiều, ngươi ngàn vạn lần đừng suy nghĩ bậy bạ!

Sở Thiên Phách vẫn dại ra, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, vì sao hắn ở Lục Đạo Luân Hồi mấy trăm vạn năm qua chưa từng nghe thấy Lục Đạo có bằng hữu nào?

Lục Đạo Tịnh Địa.

A Tu La sợ chối chết trốn đông trốn tây, hắn cũng không muốn phải gọi vị tiểu tổ tông Vương Hạo này là ông nội.

Lục Đạo khẽ xoa mi tâm, sau khi Vương Hạo đi tới Lục Đạo Luân Hồi, sự an bình ở Lục Đạo Luân Hồi của bọn họ lại bị đánh vỡ.

Hiện tại người này còn chưa tới, toàn bộ Lục Đạo Luân Hồi đã loạn đến mức gà bay chó sủa, thật là một mối họa lớn.

Bùm một tiếng, bóng dáng Vương Hạo xuất hiện trong Lục Đạo Tịnh Địa.

Lục Đạo đánh giá Vương Hạo, giọng điệu sốt ruột nói:

- Tiểu tử, cậu không muốn sống nữa sao? Lại dám dùng trạng thái linh hồn tới Lục Đạo Luân Hồi, cậu không sợ có người nhân lúc cậu không ở đó hủy đi thân thể của ngươi sao?

Vương Hạo vô tội đứng thẳng.

- Thân thể tôi lại không có cách nào rời khỏi cấm vực, chỉ cần rời khỏi sẽ bị ý thức vũ trụ bắt trở lại, cuối cùng cũng không có cách nào chỉ có thể để lại thân thể, linh hồn qua đây.

Lục Đạo cười phá lên, đối với vị chuyên gây họa này, hắn vừa bực mình vừa buồn cười.

- Đừng cười nữa, mau nói cho tôi biết, phải làm như thế nào để tìm người trong Lục Đạo Luân Hồi.

Vương Hạo không nhịn được nói.

Lục Đạo sắp xếp lại ngôn ngữ, nói:

- Mỗi giây mỗi phút, vũ trụ đều có vô số sinh mạng chết đi. Những sinh mạng này sau khi chết đi đều sẽ tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, hơn nữa khí tức của bọn họ cũng sẽ thay đổi sau khi chết, cho nên muốn tìm người trong này chính là mò kim đáy biển, nhưng bây giờ cậu đã lĩnh ngộ được Lục Đạo Luân Hồi, trở thành Chúa Tể Lục Đạo, hoàn toàn có năng lực tìm ra bọn họ.

Vương Hạo cau mày nói:

- Nhưng vì sao Lục Đạo Luân Hồi của tôi lại giống như không có công năng tìm người này?

- Đương nhiên thần thông Lục Đạo Luân Hồi không có loại công năng này.

Lục Đạo vẫy vẫy tay.

- Đi theo ta, ta phải giao chí bảo của Lục Đạo Luân Hồi của chúng ta cho cậu, như vậy cậu mới có thể dễ dàng tìm được linh hồn cậu muốn tìm.

- Chí bảo của Lục Đạo Luân Hồi sao?

Ánh mắt Vương Hạo chợt sáng lên, lập tức điên cuồng đi theo.

Lục Đạo bật cười lắc đầu, cảm giác tiểu tử Vương Hạo này thật đúng là hoàn toàn không làm ra vẻ, đặc biệt chân thật, so với những người dối trá kia còn tốt hơn nhiều.

Không lâu sau, Lục Đạo dẫn Vương Hạo đi tới một tòa cung điện màu trắng.

Bề ngoài nhìn qua tường cột chạm trổ vô cùng tráng lệ, mang vẻ đẹp theo phong cách châu âu.

Lục Đạo giới thiệu:

- Cung điện này tên là Lục Đạo thánh điện, là nơi chúng ta để món chí bảo của Lục Đạo Luân Hồi, chỉ có người lĩnh ngộ được Lục Đạo Luân Hồi thần thông, trở thành Chúa Tể Lục Đạo, mới có tư cách sử dụng nó.

Trong lúc nói chuyện, Lục Đạo đẩy cửa lớn của cung điện ra, chỉ thấy ở chỗ trung tâm của cung điện để một quả cầu màu vàng lớn chừng bàn tay.

Trên quả cầu màu vàng còn có một con mắt màu đỏ đặc biệt quỷ dị.

Nó còn thỉnh thoảng nháy mắt một chút, nhìn qua giống như vật sống vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.