Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 661: Chương 661: Lục Đạo Luân Hồi




Lục Đạo Tịnh Địa.

Lục Đạo Thánh điện.

Vương Hạo tò mò nhìn đôi mắt màu đỏ trong quả cầu màu vàng kim kia, cảm thấy thứ này vô cùng quỷ dị, giống như lập tức sẽ có thể sống lại vậy.

Lục Đạo cười nói:

- Như thế nào? Có phải cảm thấy nó rất quỷ dị phải không?

Vương Hạo liên tục gật đầu:

- Tôi cảm giác thứ này hình như có sinh mạng, giống như đã từng sống vậy.

- Ha ha...

Lục Đạo đưa tay vuốt chòm râu cười nói:

- Cậu nói không sai, nó là có sinh mạng, hơn nữa còn sống rất lâu rồi, còn sống lâu hơn ta nữa.

Vương Hạo tò mò hỏi:

- Vậy món chí bảo này là gì? Nó có công hiệu gì?

Vẻ mặt Lục Đạo nhất thời nghiêm túc nói:

- Tên của nó gọi là ánh mắt thánh minh, nó có thể tăng cường tổn thương thần thông Lục Đạo Luân Hồi của cậu gấp mười lần, hơn nữa còn bất chấp bất kỳ công kích linh hồn nào của thiên hạ, đồng thời bên trong vẫn còn cất giữ linh hồn của tất cả các cường giả đã chết từ lúc ban đầu khi vũ trụ được sinh ra.

- Cất trữ linh hồn của cường giả?

Vương Hạo nuốt nước miếng, thử thăm dò:

- Không phải là ông muốn nói cho tôi biết, chỉ cần có thánh minh mắt này, tôi sẽ có thể triệu hoán những cường giả kia chứ?

Lục Đạo khẽ gật đầu:

- Cậu nói không sai, ánh mắt thánh minh thật sự có thể giúp cậu triệu hoán những linh hồn đó ra để chiến đấu, hơn nữa còn trao cho họ chiến lực lúc họ còn sống đấy.

Vương Hạo mừng rỡ suýt chút nữa nhảy dựng lên, từ lúc ban đầu khi vũ trụ được sinh ra đến bây giờ, số lượng cường giả này tuyệt đối là mênh mông vô bờ, nếu như triệu hồi ra chiến đấu đây không thể nghi ngờ là một đại quân siêu cấp, thần ngăn giết thần, phật cản giết phật.

Hơn nữa còn tăng cường tổn thương của thần thông Lục Đạo Luân Hồi gấp mười lần, cùng với bất chấp tất cả các công kích linh hồn, thật sự không hổ danh là chí bảo của Lục Đạo.

Lục Đạo đột nhiên nói:

- Chỉ có điều nếu cậu muốn triệu hoán thành công, cần phải có đủ thực lực mở ra ánh mắt thánh minh.

- Đủ thực lực?

Trong nháy mắt Vương Hạo không còn hứng thú, làm nửa ngày,đồ chơi này lại còn phải hạn chế.

Lục Đạo tức giận nói:

- Thằng nhóc thối, đường phải đi từng bước một, không thể chưa học bò đã lo học chạy, những thứ nhận được dựa vào lực lượng bên ngoài sẽ vĩnh viễn đều không thuộc về cậu.

- Tôi biết rồi, còn phiền hơn mẹ tôi.

Vương Hạo không nhịn được khoát tay, tiến lên cầm ánh mắt thánh minh trong tay, sau đó bấm quyết ngón tay, khởi động Lục Đạo Luân Hồi.

Ầm ầm ầm...

Lúc này, la bàn của Lục Đạo Luân Hồi xuất hiện, một hố đen cũng theo đó mở ra.

Vẻ mặt Lục Đạo nghiêm túc nói:

- Nhớ kỹ, bây giờ cậu là trạng thái linh hồn, tiến vào Lục Đạo Luân Hồi nhất định phải cẩn thận, nhất định không nên tiến vào lối đi luân hồi, một khi tiến vào có khả năng cậu sẽ tiến vào chuyển thế luân hồi, từ đó mất đi tất cả mọi thứ của hiện tại.

Vương Hạo khẽ gật đầu, phi thân nhảy một cái tiến vào trong Lục Đạo Luân Hồi.

Khóe miệng Lục Đạo thoáng lộ ra nụ cười vui mừng, từ việc Vương Hạo không để ý nguy hiểm cứu em trai hắn có thể thấy được cho dù ngoài miệng thằng nhóc này không tim không phổi, nhưng làm người vẫn là có tình có nghĩa.

Nếu như tương lai bốn Đại Chí Tôn thật sự đánh tới, vậy hắn tin tưởng Vương Hạo tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

...

Lục Đạo Luân Hồi.

Một thế giới hình ống do hai màu đen và trắng tạo thành.

Bên trong có vô số lối đi hình ống giống như mê cung vậy, vĩnh viễn cũng không tìm được nơi nào là điểm cuối.

Mà những linh hồn đã mất đi tính mạng kia tất cả đều tâm tình kích động đang xông loạn khắp nơi.

Trước khi lực lượng linh hồn tiêu hao hết bọn họ nhất định phải tìm được lối đi luân hồi, để có thể chuyển thế xuống thế gian một lần nữa, bằng không sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.

Nhưng lối đi luân hồi này lại là ngẫu nhiên xuất hiện, đồng thời có rất nhiều chủng loại, giống như lối đi đạo Nhân Gian, đây là chuyển thế làm người, đạo Súc Sinh chuyển thế làm súc sinh, Thiên Đạo chuyển thế làm con của Thiên Đạo… còn có đi thông đến thế giới Lục Đạo Luân Hồi, cuối cùng biến thành âm binh, Tu La binh, lệ quỷ...

Dù sao có thể thật sự chuyển thế thành linh hồn của con người vô cùng ít ỏi, một ngày cũng không đạt được mấy nghìn người.

Nhưng một khi có thể chuyển thế thành công, như vậy sẽ nắm giữ lực lượng linh hồn cường đại, đã định sẵn hắn sẽ trở thành nhân vật thiên tài vạn người chú ý.

Vương Hạo trôi lơ lửng trong một đường ống cực lớn, nhắm mắt lại, giơ hai tay lên ánh mắt thánh minh ở trong hai tay chuyển động, phóng ra ánh sáng màu đỏ chói mắt.

Bởi vì có ánh mắt thánh minh gia trì, Vương Hạo càng có thể dễ dàng tìm kiếm Tiền Vạn Dương và Trần Diệu trong Lục Đạo Luân Hồi hơn.

- Tìm được rồi.

Hai mắt Vương Hạo chợt mở ra, vội vàng bấm quyết ngón tay, hét lớn một tiếng:

- Đến!

Lúc này, hai bóng quỷ màu trắng từ phía xa bay tới, không phải Tiền Vạn Dương và Trần Diệu thì còn ai?

Ô ô

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu kia kích động kêu lên, nếu không phải là quỷ khóc không được, chắc hẳn nước mắt đã sớm thành bão táp.

- Khóc cái rắm.

Vương Hạo tức giận nói:

- Lão đại của các người còn chưa có chết, cần khóc thành như vậy sao?

Hai người không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể sử dụng tay liên tục khoa tay múa chân, giống như là nói, không chết thì làm thế nào tới nơi này chứ?

Vương Hạo đau khổ khẽ xoa mi tâm, có hai đàn em này thực sự đau đầu.

Ừ...

Đột nhiên chân mày của Vương Hạo nhăn lại, hắn lại có thể cảm ứng được linh hồn của Lý Vân Dương.

Do dự một chút, Vương Hạo bấm quyết ngón tay, kéo linh hồn của Lý Vân Dương qua.

Lý Vân Dương hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Vương Hạo, thật không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy cậu.

Vương Hạo đánh giá Lý Vân Dương, phát hiện những đứa con của Thiên Đạo sau khi chết cũng có đãi ngộ, Tiền Vạn Dương và Trần Diệu hai người này ngay cả nói chuyện cũng làm không được, hắn lại có thể mở miệng nói chuyện, còn giữ lại được một nửa thực lúc còn sống.

Nếu như thành công đầu thai chuyển thế, đây tuyệt đối là một yêu nghiệt cái thế, còn cường đại hơn đời này.

Lý Vân Dương hơi do dự:

- Cậu có thể giúp tôi tìm Khố Lạp không?

Vương Hạo lắc đầu:

- Hắn vẫn chưa chết, tôi không có biện pháp giúp anh tìm hắn.

- Chưa chết! Chưa chết thì tốt rồi. Chắc là Tử Thần Vô Cực đã cứu hắn.

Lý Vân Dương thoáng lộ ra nụ cười vui vẻ.

Vương Hạo im lặng một chút, mở miệng nói:

- Nể tình mọi người có quen biết, tôi mở lối đi luân hồi của đạo Nhân Gian cho anh.

Vẻ mặt của hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu nhất thời không biết gì cả, hôm nay lão đại này là uống thuốc gì sao? Làm sao lại có thể đối với Lý Vân Dương tốt như vậy?

Đồng thời, nhất thời vẻ mặt của hai người cũng nghi ngờ, bây giờ trạng thái của Vương Hạo rốt cuộc là thế nào? Vì sao có thể mở ra được lối đi của đạo Nhân Gian?

Vẻ mặt Lý Vân Dương nhất thời bất ngờ, sau đó cười nói:

- Cảm ơn, thật ra cậu làm người cũng không xấu, tôi khuyên cậu vẫn nên sớm ngày cải tà quy chính...

Vương Hạo bấm quyết ngón tay, nhấc chân đá Lý Vân Dương vào trong một hố đen đột nhiên xuất hiện.

- Nói nhảm nhiều quá!

Vương Hạo bĩu môi, sau đó che miệng cười trộm nói:

- Chờ sau khi trở về mình nhất định phải tìm được Khố Lạp, sau đó nói cho hắn biết Lý Vân Dương chuyển thế ở chỗ nào, cứ như vậy Lý Vân Dương không chỉ lại cong nữa, mà còn bị Khố Lạp nuôi dưỡng thành, cuối cùng là càng bị trâu già gặm cỏ non.

Khóe mắt của hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu giật giật, quả nhiên trông cậy vào việc Vương Hạo hoàn lương, còn không bằng tin tưởng tú bà là gái trinh.

Tai họa này hãm hại Lý Vân Dương đời này còn không tính, lại còn dự định đem kiếp sau của Lý Vân Dương cũng bẻ cong luôn, người có bụng dạ thâm hiểm như vậy trên đời thật hiếm thấy mà.

Vương Hạo bấm quyết ngón tay, thu linh hồn của hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu vào trong ánh mắt thánh minh, sau đó biến mất ở Lục Đạo Luân Hồi, chỉ để lại tiếng cười dọa người vang vọng trong trong Lục Đạo Luân Hồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.