Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Chương 10: Chương 10: Đáng sợ nữ nhân




Nguyễn Linh Trúc bắt được trọng điểm.

“Nửa cái thân nhân? Chúng ta có họ hàng gì đâu? Hẳn là bạn bè mới đúng. Còn nữa tại sao lại hai nửa cái? Hai nửa cái chẳng phải là một hay sao?”

Lộc Động Đình cười cười không nói bấm tìm kiếm trận đấu, rồi rút 2 que tăm ra bẻ đôi, mỗi cây một nửa đưa cho Nguyễn Linh Trúc.

Vốn cực kỳ thông minh, Nguyễn Linh Trúc hiểu ý hỏi.

“Vậy em là một nửa cái còn nửa cái nữa là ai vậy?”

Trên màn hình hiện ra tìm được trận đấu, đang đếm ngược vào giao diện chọn nhân vật. Lộc Động Đình tùy ý ưỡn người ngửa, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Linh Trúc nói.

“Anh nói nửa cái thân nhân, vì em với anh cũng coi như là thân nhân lại không có huyết thống chưa kể nếu không có chuyện kia thì chúng ta cũng là thân nhân.”

Nói đến đây đang định nói tiếp thì thấy nước mắt Nguyễn Linh Trúc lại rơi tí tách. Lộc Động Đình biết vì hắn nhắc đến tai nạn nên Nguyễn Linh Trúc không kìm lòng được, vội nói:

“Em không cần buồn cũng đừng tự trách. Dù sao cũng không phải tại em, lỗi của ai thì Chính Phủ cũng đã công khai kết quả điều tra, tội đến đâu cũng đã bị xử lý. Chúng ta là người bị hại mà thôi, chúng ta không có lỗi gì khi thân nhân của chúng ta mất đi.”

Nguyễn Linh Trúc dùng sức lau nước mắt, càng lau nước mắt càng nhiều, vừa nấc vừa nói.

“Em biết…hức… phía chính phủ đưa đến bác...hức… sĩ tâm lý cũng nói với em như vậy. Em cũng… hức… hiểu, nhưng chính là em lại muốn khóc…hức… khụt khịt…!”

Lộc Động Đình nghe vậy cũng có chút khó chịu trong lòng, vỗ nhẹ đầu Nguyễn Linh Trúc để an ủi.

“Được rồi, đừng khóc nữa. Có ăn khuya không, để anh đi làm chút món ngọt chút nữa ăn khuya nhé. Ừ! để xem bây giờ mới tám giờ hơn, xong trận này rồi anh xuống làm nhé. Giờ thì xuống nhà rửa mặt đi, rồi đem đồ bỏ vào phòng. Chăn gối vẫn như cũ, anh quét tước mỗi ngày, lâu lâu còn giặt dũ nữa không có mùi lạ đâu. Ừ mà tắm rửa luôn đi, chắc hôm nay đi cả ngày chứ gì?”

Cười dùng hai tay nhéo má của Nguyễn Linh Trúc lắc lắc mấy cái mặc cho cô bất mãn kháng nghị. Lộc Động Đình buông tay ra, Nguyễn Linh Trúc lúc này đã nín khóc, mím môi phồng má tức giận đùng đùng xách túi vào phòng, sập mạnh cửa.

Thấy vậy Lộc Động Đình tiếp tục quay lại chơi trò chơi, đồng đội đã nhặt hết hòm xung quanh đây. Hắn muốn nhặt vũ khí cần phải chạy xa thậm chí phải tiêu diệt NPC để lấy vũ khí, nhìn nhìn vị trí NPC tụ tập gần nhất, Lộc Động Đình tuyệt vọng thoát khỏi trò chơi.

Nhìn màn hình, Lộc Động Đình thở một hơi rồi đứng dậy đi xuống bếp.

Lúc này trong phòng. Nguyễn Linh Trúc đã xếp xong quần áo vào tủ, đứng ở mép giường khẽ nhếch quỳnh tị ngửi ngửi không khí. Không mùi lạ có còn chút thanh hương, hẳn là mùi sợi vải được giặt sạch sẽ rồi phơi nắng khô ráo.

Duỗi người về phía sau, ngã vật xuống giường. Nguyễn Linh Trúc hít một hơi dài nhìn lên trần nhà nghĩ về hành động lúc nãy của Lộc Động Đình, “xì…!” một tiếng bật cười. Nguyễn Linh Trúc cũng không phản cảm hành động có vẻ thân mật của Lộc Động Đình. Bởi vì cô thích điều đó, không liên quan đến tình cảm nam nữ.

Như Lộc Động Đình nói, Nguyễn Linh Trúc là thân nhân của hắn, Nguyễn Linh Trúc sao lại không coi Lộc Động Đình là thân nhân. Lộc Động Đình nói hắn chỉ còn hai cái và hai nửa cái thân nhân, nhưng Nguyễn Linh Trúc thì chỉ còn duy nhất Lộc Động Đình.

Chú Dũng cùng mự Oanh là bạn thân của gia đình cô, cũng là chứ mự của Lộc Động Đình. Trước nay họ đều rất yêu thương Nguyễn Linh Trúc, không kém yêu thương anh em Lộc Động Đình. Vậy nên mự Oanh mới giới thiệu cho Nguyễn Linh Trúc cùng anh trai của Lộc Động Đình xem mắt.

Nhưng Nguyễn Linh Trúc cho dù cũng rất yêu quý chú Dũng cùng mự Oanh, cô lại không có cảm giác thân nhân với hai người.

Lộc Động Đình nhà mặc dù rộng, nhưng vốn dĩ nhà cổ lại ở nông thôn cho nên không có độc lập phòng tắm, chỉ có một gian nhà tắm duy nhất ở sau nhà. Trước đây nhà họ Lộc cũng là danh gia vọng tộc, không chỉ nhà ở lớn, nhà tắm cũng lớn.

Nhà tắm được dựng riêng một gian phía sau khu nhà chính, rộng hơn 50 mét vuông. Được chia ra thành hai phòng một lớn một nhỏ, lớn khoảng 30m vuông, nhỏ khoảng 20m vuông.

Trước đây phòng lớn là phòng người nhà tắm rửa, nhỏ là phòng tắm rửa của hạ nhân. Tới khi Đại Lãnh Tụ trở về cứu quốc, nhà họ Lộc cũng giác ngộ rồi đi theo, người hầu hạ được trả lại khế bán mình cùng tặng một số tiền tự do rời đi. Ai không muốn đi thì có thể ở lại làm công.

Trong chiến tranh nhà họ Lộc hiến tiền bạc của cải, lại nhiều đời theo cách mạng, ông cố của Lộc Động Đình giác ngộ từ những năm Đại Lãnh Tụ mới tổ chức Đảng. Cho nên giải phóng qua đi địa chủ, cường hào, ác bá cùng phần lớn người giàu có bị đấu tố. Nhà họ Lộc người làm công đông đảo, đất đai rộng lớn lại không mảy may.

Sau giải phóng nhà nước phân đất cho dân cày, nhà họ Lộc lại hiến thật nhiều thổ địa.

Cuộc sống ngày càng tốt lên, có người làm công ử nhà họ Lộc có rời đi tìm kiếm cơ hội ở xứ khác, nhà họ Lộc cũng tặng một số tiền lớn lấy vốn làm ăn.

Có người cưới vợ sinh con nhà họ Lộc lại tặng tiền lại khoanh đất, tới nay đã mấy đời nhưng đa phần người trong vùng đều nhớ ơn nhà họ Lộc.

Nguyễn Linh Trúc lấy ra đồ dùng hằng ngày cùng với quần áo, ôm đi ra sau nhà. Nhưng quá nhiều, đi qua lại vài lần vẫn chưa dọn xong. Lộc Động Đình ở trong bếp làm bánh, thấy Nguyễn Linh Trúc ôm đồ đi qua đi lại vài lần.

Lại thấy Nguyễn Linh Trúc ôm một đống chai lọ vại bình đi qua, Lộc Động Đình gọi.

“Em làm gì mà ôm đồ đi qua đi lại thế?

Nguyễn Linh Trúc không trả lời, ôm đồ đi vào nhà tắm xếp lên giá trống. Quay lại đi tới cửa bếp đứng nói:

“Em dọn đồ dùng hằng ngày, đi qua đi lại mấy lần còn chưa xong, phải dăm chuyến nữa.”

Lộc Động Đình nghe vậy trong lòng kinh sợ, đang nhào bột xuýt nữa té ngã.

“Đồ dùng hằng ngày kiểu gì mà em ôm mấy đống còn chưa xong?”

Lúc này bột đã nhồi xong, cần để cho bột nghỉ khoảng 30 phút.

Lộc Động Đình lấy cái mâm lớn trên giá, ngày thường nếu trong nhà quá nóng, nhà hắn lên dùng mâm này bưng thức ăn ra hiên nhà ngồi ăn.

Đi theo Nguyễn Linh Trúc vào trong phòng, nhìn thấy Nguyễn Linh Trúc từ trong va li lấy ra hàng đống vật phẩm chưa từng nhìn thấy.

Lộc Động Đình khóe môi giật giật, muốn hỏi Nguyễn Linh Trúc

“Đây thực sự là đồ dùng hằng ngày?

Dùng xong một lượt là hết cả ngày nên gọi là hằng ngày á?”

Chờ Nguyễn Linh Trúc dọn xong, Lộc Động Đình táp lưỡi kinh hãi.

Thật đúng là đầy một mâm, Nguyễn Linh Trúc ôm đi ba chuyến dư lại vẫn còn đủ một mâm.

Quả thực là con gái thành phố, khủng bố như vậy!

Lộc Động Đình hút một ngụm khí lạnh, sức lực của hắn nâng cả quả núi bằng một ngón tay. Nhưng trong lòng kinh sợ Lộc Động Đình lại cảm thấy trên tay mâm tựa như ngũ hành sơn, đè hắn không thể xoay người.

Đầy đầu mồ hôi, Lộc Động Đình bưng mâm giúp Nguyễn Linh Trúc sắp xếp đồ dùng, chờ làm xong Lộc Động Đình đi xuống bếp thì bột bánh cũng xong.

Cắt ra thành từng miếng, nặn bẹp lấy một chút phô mai bỏ vào làm nhân rồi bao lại, sau khi hoàn thành bỏ vào lò nướng 15-20 phút lấy ra là được.

Nguyễn Linh Trúc tắm xong bánh cũng vừa nguội, mặc váy ngủ, không đến lộ liễu nhưng bên trên có khe rãnh bên dưới lộ chân dài. Tẫn hiện lên tha thướt dáng người, lộ ra da thịt như mỡ đông vừa trải qua tắm thủy nhuận ướt át. Chưa tới nửa đùi làn váy, mê người chân dài hiển lộ gần như toàn bộ.

Lộc Động Đình nhìn nhìn nghĩ tới Ryza, chỉ khác váy và quần.

“Đẹp thật! Ăn bánh thôi, đừng ăn nhiều, bánh nhân phô mai, ăn khuya dễ tăng cân.”

Nguyễn Linh Trúc nghe Lộc Động Đình khen, thức vui vẻ bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Vừa đi vừa quấn khăn quấn tóc, Lộc Động Đình trong nhà không có máy sấy, Nguyễn Linh Trúc cũng không sử dụng máy sấy, khăn quấn tóc mau khô lại không gây hại tóc.

Nguyễn Linh Trúc biết Lộc Động Đình khen thật sự khó, cô cũng từng nghe kể về Lộc Động Đình. Chú Dũng kể mự Oanh kể, mặc dù chủ yếu nói về anh trai của Lộc Động Đình, thông thường chỉ mang thêm đôi câu vài lời về Lộc Động Đình mà thôi. Nhưng chỉ qua đôi câu vài lời ấy, Nguyễn Linh Trúc lại rất có ấn tượng về Lộc Động Đình.

Lại nghe nhiều chuyện về anh trai Lộc Động Đình, nhưng phần lớn lại là vào tai nọ ra tai kia, về Lộc Động Đình Nguyễn Linh Trúc lại nhớ rõ cùng mơ hồ thấy được Lộc Động Đình con người.

Trong cảm nhận của Nguyễn Linh Trúc. Lộc Động Đình tính lãnh đạm, cho dù đối với người nhà có yêu quý nhưng lại không làm được đến quan tâm ân cần. Có vẻ thích giúp đỡ người khác, nhưng không bao giờ chủ động giúp đỡ ai. Lại có kiến thức sâu rộng, gần như chuyện gì cũng có thể đưa ra nhiều bất đồng giải thích. Ấn tượng nhất là cô nghe nói Lộc Động Đình tính vốn lãnh nên chẳng để ý người khác, Lộc Động Đình không nói dối. Nguyễn Linh Trúc cho rằng Lộc Động Đình coi như là người tốt.

Nguyễn Linh Trúc nhận lời xem mắt cùng anh trai Lộc Động Đình không phải vì nghe chú Dũng mự Oanh hay cha mẹ cô tẩy não. Mà vì một chút ấn tượng với chưa từng gặp mặt Lộc Động Đình. Cô cho rằng Lộc Động Đình cũng coi như người tốt, chú Dũng mự Oanh lại chắc chắn là người tốt, có gia đình như vậy hẳn không đến nỗi nào. Sự thực chứng minh Nguyễn Linh Trúc suy nghĩ không sai.

Vui vẻ cầm bánh lên cắn một ngụm, Lộc Động Đình làm không lớn, một ngụm nửa cái. Bên ngoài giòn bên trong mềm xốp, lại có hương vị thơm ngậy dính dính của phô mai. Mặc dù đã nguội nhưng bên trong nhân phô mai vẫn còn chút độ ấm làm hương vị càng thêm nồng đậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.