Nhanh chóng nhét nốt nửa cái vào trong miệng, Nguyễn Linh Trúc cúi người cầm lấy một cái nữa. Rộng thùng thình áo ngủ, bênh trong chân không 2 ngọn núi, tẫn hiện ra vực sâu không đáy,lại đại lại bạch lại viên càng thêm mê người.
Lộc Động Đình cho rằng tính hắn vốn lãnh, lại kiến thức sâu rộng từ (J)apan (A)nti (V)irus, (2ten), (Pỏnhúp), không dám nói trở thành Liễu Hạ Huệ ít nhất cũng là Mi Trúc.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Nói đến Mi Trúc không ít người biết đến câu chuyện khóc không được cười không ra với Hỏa Đức Tinh Quân.
Hỏa Đức Tinh Quân muốn thử lòng Mi Trúc, hôm đó Mi Trúc đi đêm về. Hỏa Đức Tinh Quân đứng bên đường xin đi nhờ xe ngựa, Mi Trúc thấy người phụ nữ đẹp cho lên xe ngồi cùng nhưng không dám liếc nhìn. Đến nhà Mi Trúc, Hỏa Đức Tinh Quân nói:
“Ta là Hỏa Đức Tinh Quân, vốn đến thử lòng ngươi. Ngươi ngồi cùng xe thấy mỹ mạo mà không loạn nhìn. Ta rất vừa lòng, nay báo trước cho ngươi để tránh đi người cùng tài sản”
Nói rồi biến mất, Mi Trúc vừa mừng vừa sợ gọi người nhà di chuyển hết tài vật, vừa xong thì lửa cháy.
Mi Trúc quỳ xuống cảm ân đức khóc nói:
“Ngài đã thương tình cho Trúc thoát được người cùng tài vật, sao không thương cho trót mà không đốt nhà. Trúc xin lập đền thờ lớn.”
Hỏa Đức Tinh Quân nghe được trả lời:
“Ngươi ngồi cạnh ta lại không động tâm tư được coi là người quân tử, ta tha cho người cùng tài. Nhưng ta vốn mỹ mạo ngươi lại không thèm liếc mắt, chẳng phải chê ta không đủ đẹp hay sao, vậy nên tức giận mà đốt nhà ngươi vậy.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Nhưng không ngờ hắn quá tự đánh giá cao chính mình, mê người cảnh xuân làm cho Lộc Động Đình cảm thấy khí huyết lao nhanh, cả người nóng lên.
Liền vội vàng đứng dậy muốn đi ra vườn thổi chút khì trời hạ nhiệt độ, buông ra câu nói rồi bước đi.
“Anh ra ngoài chút! Cảm thấy hơi nóng!”
Nguyễn Linh Trúc lúc này đã bị bánh kéo vào kết giới không thể nghe được bên ngoài động tĩnh. Cô chỉ “ừ ừ…” vài tiếng rồi ngồi xuống ghế tập trung tinh thần chiến đấu với đĩa bánh. Không tiêu diệt xong thì không thể thoát được kết giới phong ấn được.
Lộc Động Đình bước ra ngoài sân, gió nhẹ phảng hương hoa, làm hắn cảm thấy thoải mái. Trong đầu vẫn miên man hình ảnh tươi đẹp vừa rồi, Lộc Động Đình nói thầm.
“Thì ra mình vẫn còn là phàm nhân, thật tốt!”
Từ khi biết mình có sức mạnh, mặc dù Lộc Động Đình đã tự trấn an nhiều, nhưng trong lòng vẫn có chút mở mịt hoảng hốt. Nhưng hiện nay thấy “anh hùng bản sắc” chính mình, Lộc Động Đình lại cảm thấy trong lòng rộng mở, mờ mịt hoang mang lập tức quyét sạch.
Ngẫm lại Lộc Động Đình lại hơi chút hoảng hốt, trước nay phụ nữ hắn lại thiếu giao tiếp. Nắm tay nữ nhân ngoài thân nhân cũng chỉ có bên cạnh ngọn núi hàng xóm một cái 3 tuổi bé gái mà thôi.
“Hài……!” Thở dài một tiếng thầm nghĩ, hẳn là cần tìm một người bạn gái.
Lộc Động Đình biết hắn không biết biết động tâm, mặc dù hiện nay Lộc Động Đình đối với Nguyễn Linh Trúc vẫn đang chỉ là thân nhân cảm tình, vừa nãy thất thố chỉ là thấy sắc động tâm.
Trai đơn giái chiếc sống cùng một nhà lâu ngày tất sinh tình. Huống gì Nguyễn Linh Trúc lại mê người xinh đẹp, cùng hắn lại đồng bệnh tương liên, lúc tuyệt vọng bất lực lại là hắn giúp đỡ.
Hai người lâu ngày ở chung chắc chắn nảy sinh tình cảm.
Lộc Động Đình không biết vậy nên cũng không cố ý thay đổi. Cứ như vậy Lộc Động Đình sẽ không cố gắng đi lấy lòng Nguyễn Linh Trúc, cũng không cố gắng xa cách, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Tới một ngày nào đó Lộc Động Đình bỗng cảm thấy nhà này là nhà có nóc. Lúc ấy cũng đã muộn, hắn sẽ trở thành một người muốn làm gì thì làm, muốn quét nhà liền quét nhà, muốn rửa chén liền rửa chén, lúc nào thích thì sẽ nằm gầm giường hoặc ngoài sân…
Đến khi ấy, Lộc Động Đình cho dù phát hiện mọi việc không đúng thì tất cả đều đã quá muộn. Một khi nóc nhà đã đừng nói thành Lộc Động Đình là lỗi vũ trụ chứ Lộc Động Đình chính là vũ trụ cũng vô lực xoay chuyển.
Chuyện tâm linh thực sự không đùa được, không biết bao nhiêu người đàn ông đã chia sẻ về sai lầm lớn nhất cuộc đời mình. Chỉ với một câu “em yêu anh” hoặc “em đồng ý” phụ nữ sẽ thay đổi cả thời không, tiền của người đàn ông trúng phải 3 chữ ấy trong quá khứ, hiện tại, tương lai đều không thuộc về họ nữa.
+++++++++++++++++++++++++ lảm nhảm đến đây thôi++++++++++++++
Lộc Động Đình vào nhà, Nguyễn Linh Trúc vẫn còn bị phong ấn bởi đồ ăn. Giờ này cũng còn sớm, Lộc Động Đình lại mở máy tính lên tiếp tục chơi game.
Không biết qua bao lâu, Nguyễn Linh Trúc đã hoàn toàn tiêu diệt đồ ăn. Sau khi thoát khỏi khống chế của đồ ăn Nguyễn Linh Trúc nhận ra mình đã ăn thật nhiều sợ hãi hét lên.
“Á á á a a a a a …!”
Màng tai rung rung đau đớn, Lộc Động Đình quay đầu lại nhìn chằm chằm Nguyễn Linh Trúc.
Nguyễn Linh Trúc thấy Lộc Động Đình nhìn chằm chằm chính mình, tạm thời quên sợ hãi, dùng thật nhỏ thanh âm giải thích.
“Em lỡ ăn hết đĩa bánh rồi, thế nào cũng bị tăng cân.”
Lộc Động Đình nghe vậy quay đầu lại tiếp tục chơi game.
“Đi ngủ đi, sáng mai dậy sớm là được, ở đây không cần lo béo lên đâu.”
Nguyễn Linh Trúc ngáp một cái, cảm thấy chính mình cả ngày bôn ba mệt mỏi chào hỏi một tiếng trở về phòng đi nghỉ.
Lộc Động Đình không trả lời, xong trận game hắn tắt máy tính, đi ra ngoài sân.
Lúc này Lộc Động Đình quyết định bước ra vũ trụ, mặc dù biết rằng thân thể của hắn vô địch, nhưng trong lòng vẫn hơi nhút nhát. Dù sao Lộc Động Đình không biết khi ngẫu nhiên dịch chuyển hắn sẽ tới đâu trong vũ trụ, có thể trong tâm một ngôi sao, trong một vụ nổ siêu tân tinh, trong nồi canh của một chủng tộc nào đó… xui xẻo hắn có thể ở trong hố phân.
Càng nghĩ Lộc Động Đình càng cảm thấy sợ hãi, hơi rùng mình một cái, Lộc Động Đình cắn răng phát động năng lực. Không một dấu hiệu Lộc Động Đình đột ngột biến mất tại chỗ.
+++++++++++++++++++++++++++++
Trên vách núi, tuyết rơi phiêu phiêu, trên bầu trời mây đen vần vũ, dưới chân là băng tuyết đại địa, nơi đây là một thế giới băng tuyết. Một hình người sinh vật mặc một bộ áo giáp màu đen che kín toàn thân, áo giáp cổ xưa uy vũ trang trí hình đầu lâu. Giáp vai không đối xứng, giáp vai trái to lớn hơn mang theo 5 căn gai xương dữ tợn mà đáng sợ, bao cổ tay cùng đầu gối cũng mang gai xương nhưng ít và nhỏ hơn. Trên đầu cũng là che kín đầu mũ giáp, chỉ lộ đôi mắt phát ra ánh sáng màu lam. Đỉnh đầu hình ảnh một ác ma dương cánh với nụ cười dữ tợn, 2 sừng nhọn hướng thẳng lên trời, giữa trán được khảm một viên đá quý cũng tản ra ánh sáng màu lam. Một vài lọn tóc bạc dài lộ ra khỏi mũ giáp cùng với sau lưng áo choàng rách nát phất phơ. Thần bí lại đáng sợ, người bình thường chỉ nhìn cũng đã thấy lạnh run vì sợ hãi.
Chầm chậm bước đi trên mặt băng, phía dưới thung lũng là hàng ngàn vạn bộ xương khô vong linh binh lính, trong hốc mắt huỳnh hỏa lập lòe, ngẩng đầu nhìn về phía vách đá.
Người mặc áo giáp đột nhiên dừng lại, ngồi xổm quỳ một chân trên mặt băng. Đưa tay lau đi lớp tuyết mỏng, lộ ra mặt băng kiên cố trong suốt, giống như có ánh huỳnh quang xuyên thấu qua lớp băng.
Hắn đứng lên rút thanh kiếm đeo bên hông, chỉ thẳng về trước mặt. Kiếm đoạn trước mũi nhọn hàn quang khiếp người. Phân nửa đoạn sau là các gai ngược cũng lấp lánh hàn quang. Thân kiếm màu đen có kỳ lạ phù văn tỏa ra lam quang, cán kiếm là đầu lâu của một ác ma, dữ tợn đáng sợ, 2 sừng cong ngược cuốn lấy chuôi kiếm.
Xem lẫn trong tuyết những hạt bé nhỏ phát ra lam quang rơi xuống trên kiếm, như lửa cháy lan ra đồng cỏ, chẳng mấy chốc cả thân kiếm đều như phát ra ngọn lửa màu lam. Kẻ thần bí dùng cả hai tay cầm kiếm, đâm mạnh xuống mặt băng, nửa thanh kiếm đâm sâu vào mặt băng. Lấy kẻ thần bí làm trung tâm, một khoảng rộng tuyết phủ đã bị thổi bay ra xa, chỉ để lại sạch sẽ mặt băng.
Từ thanh kiếm, những vết rạn trên băng ngày càng nhiều càng dày đặc.
“Ầm…ầm…” những tiếng vang lớn vang lên liên tục.
Theo kẻ thần bí rút kiếm từ từ đứng dậy, phía sau những gai xương của một sinh vật khổng lồ cũng phá nát mặt băng chui lên. Tiếp đó là hai cái thật lớn cốt trảo, sắc nhọn móng vuốt cắm chặt dùng sức nâng thân mình khổng lồ phá vỡ mặt băng chui ra.
Một bộ xương rồng khổng lồ chui từ dưới băng lên, 2 cánh rách nát tung tóe, khắp người gai xương, bên trong lập lòe minh hỏa, tản ra lãnh lẽo lam quang. Bước tới trước vách núi, nhìn xuống vong linh đại quân, thét ra dữ tợn mà cường đại tiếng gầm tuyên bố sự trở lại, không trung tầng mây cũng bị tiếng gầm phá tan một khoảng lớn. Cốt long giương rộng đôi cánh khổng lồ muốn bay lượn không rung.
Đột nhiên một người trẻ tuổi, gương mặt thường thường, ăn mặc kỳ lạ xuất hiện trên đầu cốt long. Đó chính là Lộc Động Đình, hắn một đầu tóc ngắn, mặc quần cộc áo thun đi dép lê. Lộc Động Đình vừa phát động năng lực thì đột nhiên xuất hiện trên đầu cốt long, hắn hiểu đây là hắn tùy cơ tới thế giới nào đó.
Dưới chân rung động, Lộc Động Đình nhìn xuống thì thấy chính mình đang đứng trên xương đầu một sinh vật khổng lồ, hình như bên trong khung xương cháy ra ngọn lửa màu lam. Phía sau bộ xương còn đứng một người thần bí mặc che kín toàn thân, tay cầm một thanh kiếm.
Mặc dù nhìn vào liền thấy không phải là người tốt, nhưng không thể không nói áo giáp thì siêu ngầu còn thanh kiếm thì siêu đẹp.
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
Cảnh tượng có chút quen thuộc, Lộc Động Đình chưa kịp sắp xếp suy nghĩ thì dưới chân lung lạy mạnh, khiến hắn đứng không vững đành phải bay lên.
“Gàoo o o o ….! Một tiếng thét dài tức giận phát ra từ bộ xương dưới chân, Lộc Động Đình bay cao thêm một chút nhìn xuống thì nhận ra đây là một con cốt long, một con đã chết cự long được sống lại trở thành vong linh cốt long.
Trong đầu vừa chuyển, Lộc Động Đình lập tức nhớ tới:
“Thanh kiếm siêu đẹp kia chẳng phải là Frostmourne hay sao. Tên kia đang mặc bộ giáp cũng siêu ngầu kia là A Thát (Arthas) Lich King.”
Lộc Động Đình có chút vui vẻ, đây là được gặp đại trường hợp.
“Vậy dưới chân là Sindragosa, hẳn lúc này A thát vừa sống lại sindragosa xong.”
Lộc Động Đình trong lòng càng cảm thấy thú vị cảm thán mình đến thật đúng lúc. Vừa thấy được nổi danh đại trường hợp cũng thấy được nguyên vẹn Frostmourne. Thật lâu sau A Thát đánh nhau với Illidan xong lại đánh nhau với Tirion, Frostmourne bị Ashbringer chém gãy.
Mặc dù đoạn này cũng là nổi danh đại trường hợp nhưng Frostmourne hơi đáng tiếc.
Lộc Động Đình cảm thấy thú vị vui vẻ nhưng Arthas cùng Sindragosa thì không cảm thấy vậy.
Sindragosa thật khó khăn mới được sống lại, khi còn sống Sindragosa cũng là cực kỳ cường đại cự long. Cho dù tử vong cũng chỉ là thân thể, mạnh mẽ linh hồn là không đến mức bất diệt, nhưng cũng là khó có thể tiêu tán ma diệt. Muốn hồi sinh Sindragosa, Arthas cũng phải trả cực kỳ lớn đại giới.
Mặc dù trở thành xấu xí vong linh cốt long, nhưng dù sao cũng là sống lại. Hơn nữa cũng như nhiều sinh vật cổ xưa khác, chỉ cần thực lực đạt tới sẽ có hai hình thái nguyên hình và nhân hình. Nhân hình không chỉ là biến ảo mà thành, mà thực sự trở thành nhân loại, mặc dù huyết mạch là cự long nhưng vẫn có thể kết hợp cùng với nhân loại sinh dục hậu đại.