Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Chương 44: Chương 44: Tác giả không nghĩ ra tên chương




Nguyễn Linh Trúc cả người đều thấy ấm áp thoải mái như bay lên mây.

Cỗ ấm áp này nhanh chóng tỏa ra toàn thân, giống như nổ mạnh, Nguyễn Linh Trúc thoải mái đến mức muốn rên thành tiếng.

Nguyễn Linh Trúc nhắm mắt lại chậm rãi nhai nuốt muốn cảm nhận cảm giác này nhiều hơn.

Chẳng mấy chốc đã ăn xong miếng thịt vừa rồi, Nguyễn Linh Trúc mở mắt ra, nhìn về phía đĩa thịt đôi mắt đều có thể phóng ra ánh sáng.

Lúc này Lộc Động Đình và Sindragosa đã ăn được không ít, nhưng không có cảm giác khoa trương như Nguyễn Linh Trúc.

Cũng không phải nói là Lộc Động Đình và Sindragosa không cảm thấy thịt ngon, chỉ là đối với hai người thịt ngon cũng chỉ là đồ ăn ngon mà thôi.

Nguyễn Linh Trúc hiện giờ cũng chỉ là một phàm nhân, thịt của Deathwing bên trong chứa đựng thật lớn năng lượng và dinh dưỡng.

Nếu không đổi lại người khác ăn thịt này vào, đều có thể bị năng lượng trong thịt bộc phát nổ tan xác.

Hơn nữa chất thịt của rồng cho dù đã chết cũng không phải muốn ăn liền có thể ăn, hàm răng phàm nhân làm sao đủ cắn xé được thịt rồng.

Nhưng Nguyễn Linh Trúc lúc này ăn thịt đều được Lộc Động Đình đánh tan bớt năng lượng cũng là đánh mềm thịt.

Như vậy không chỉ năng lượng mà cả dinh dưỡng đều dễ dàng được hấp thu.

Nguyễn Linh Trúc cảm nhận được cảm giác ấm áp chính là năng lượng đang đánh sâu vào cải tạo tế bào.

Còn cảm giác thoải mái chính là bởi vì dinh dưỡng được được hấp thu và theo năng lượng nhanh chóng đến từng tế bào.

Mỗi tế bào đều được ăn no chất dinh dưỡng sau đó được năng lượng cải tạo cường hóa, cho nên Nguyễn Linh Trúc mới có được cảm giác như bay lên mây.

Lộc Động Đình và Sindragosa đã quá mạnh mẽ, năng lượng và dinh dưỡng trong thịt cũng không đủ sức ảnh hưởng đến hai người.

Lộc Động Đình không cần phải nói, hắn là sinh vật mạnh nhất vũ trụ, cũng không cần năng lượng để cường hóa thân thể, càng không cần dinh dưỡng để tồn tại.

Nếu có một cườn giả nào đó đủ cấp độ để tra xét Lộc Động Đình, thì sẽ thấy cả thân thể hắn đều giống như là một khối, vô cùng vô tận năng lượng.lại không có chút nào phóng xạ ra xung quanh.

Nếu có ai cường đại hơn có thể nhìn thấu và phóng to cơ thể Lộc Động Đình lên đều sẽ thấy, mặc dù cốt cách tế bào hắn đều giống như một người bình thường.

Nhưng mỗi một tế bào đều giống như một cái hố đen khổng lồ, bên trong chứa vô tận sức mạnh nhưng không bao giờ để lọt ra ngoài.

Còn Sindragosa, ở cấp độ này nếu một hơi ăn sống cả một con rồng cỡ như Deathwing còn có chút cảm giác.

Chỉ ăn vài miếng thịt như vậy, năng lượng và dinh dưỡng trong đó chưa chắc đã đủ để Sindragosa thực hiện hành động gắp thịt ăn.

Sindragosa mặc dù so với Deathwing còn thua kém, nhưng không có nghĩa là thua kém quá nhiều.

Dù sao Sindragosa và Deathwing đều là cùng cấp bậc, thịt lại chỉ có một chút, năng lượng cũng bị đánh tan bớt, hiệu quả nhỏ bé đến gần như không có.

Cũng chỉ có đối với phàm nhân hoặc nhỏ yếu năng lực giả mới có hiệu quả lớn lao.

Vừa thò đũa gắp bít tết, Nguyễn Linh Trúc vừa hồi tưởng cảm giác vừa nãy.

“Xem anime, ăn đồ ăn bị bạo y hẳn cũng là như vậy.” – Nguyễn Linh Trúc thầm nghĩ.

Thấy Sindragosa và Lộc Động Đình ngồi ăn bình thường, giống như ăn bình thường đồ ăn, không có gì phản ứng, Nguyễn Linh Trúc hiếu kỳ hỏi:

“Hai người không cảm nhận được gì sao?”

Lộc Động Đình và Sindragosa nghe hỏi thì cùng quay đầu nhìn Nguyễn Linh Trúc.

Lộc Động Đình có chút lo lắng, vì Nguyễn Linh Trúc là phàm nhân, hắn cho Nguyễn Linh Trúc ăn cũng hơi hối hận.

Lo lắng Nguyễn Linh Trúc không chịu nổi năng lượng đánh sâu vào, cũng lo lắng thịt rồng có thành phần không tốt cho phàm nhân.

Nhưng thấy Nguyễn Linh Trúc có vẻ hưởng thụ, hơn nữa cũng có kiến thức nhiều Sindragosa ở cạnh, nghĩ đến cũng không có gì phải lo lắng.

Bây giờ nghe Nguyễn Linh Trúc hỏi như vậy, Lộc Động đình liền buông chén đũa quan tâm nhìn Nguyễn Linh Trúc hỏi:

“Cảm giác gì? Có chỗ nào khó chịu sao?, nói cho Sindragosa đim cô ấy kiến thức nhiều.”

Nguyễn Linh Trúc lắc đầu nói:

“Không phải, không phải cảm giác không khỏe mà là cảm giác ấm áp cùng với lâng lâng như bay lên mây. Có một luồng ấm áp, giống như nổ tung trong người, cả người đều thấy ấm áp thoải mái.

Còn một cảm giác nữa là cực kỳ thoải mái, giống như ăn no bụng, cả người ngư được thả lỏng.”

Nguyễn Linh Trúc ngượng ngùng không dám nói đến việc cả người thoải mái muốn rên lên thành tiếng.

Lộc Động Đình nghe vậy thì nhẹ nhõm, giải thích với Nguyễn Linh Trúc.

“Ấm áp chính là năng lượng trong thịt, như anh đã nói với em đây là thịt rồng, có chứa rất nhiều năng lượng và dinh dưỡng.

Chất thịt cũng rất chắc chắn, không phải ai cũng có khả năng ăn, lấy dao có khi còn cắt không được đừng nói đến răng cắn.

Cho nên anh đã đánh cho thịt mềm dễ ăn, cũng là đánh tan bớt năng lượng. Để cho em cũng có thể ăn được.

Sau khi em ăn thịt, năng lượng và dinh dưỡng sẽ đánh sâu vào mỗi tế bào trên cơ thể em, để cải tạo càng thêm mạnh mẽ hơn.

Cho nên cảm giác ấm áp là năng lượng đánh sâu vào tế bào, mà thoải mái là dinh dưỡng no đủ cho tế bào.

Bởi vì em là phàm nhân cho nên hiệu quả rất lớn, em càng mạnh thì hiệu quả yếu dần đi, đến lúc em mạnh như Sindragosa thì gần như là không có hiệu quả.

Thời gian lâu dài cho dù em không trở thành năng lực giả chỉ riêng thân thể mạnh mẽ cũng đã là siêu phàm.”

Nguyễn Linh Trúc nghe đoạn đầu đều cảm thấy vui vẻ ra mặt, nhưng nghe xong câu cuối của Lộc Động Đình sắc mặt liền biến thành trắng, sợ hãi đến đũa cũng cầm không chắc suýt nữa rơi.

Vội vàng nói với Lộc Động Đình:

“Em có thể không ăn không? Em không muốn biến thành cơ bắp nữ.”

Lộc Động Đình nghe cười nói:

“Đừng lo, chỉ là thay đổi cường hóa thân thể, không phải là biến thành toàn thân cơ bắp. Em vẫn bình thường, phát triển vẫn phát triển.chỉ là từ xương cốt cho đến tế bào đều mạnh hơn sống lâu hơn.

Trong cơ thể mỗi thời gian đều tạo ra tế bào mới để thay thế tế bào già chết đi. Mà để tạo ra tế bào mới chính là phải tiêu hao tiềm năng, cho nên mọi sinh vật đều sẽ già đi.

Theo tiềm năng ít dần thì cơ thể càng già yếu, đến khi các tế bào trong các cơ quan trong cơ thể chết đi quá nhiều, mà tế bào tạo mới không đủ để thay thế.

Thì cơ quan trong cơ thể yếu dần và chết đi, như vậy toàn bộ thân thể cũng yếu dần và chết.”

Nhưng khi các tế bào của em thường xuyên có đầy đủ dinh dưỡng cùng với được năng lượng cường hóa thì sẽ sống lâu hơn.

Cơ thể em cũng sẽ chậm lại quá trình tạo ra tế bào mới vì tế bào sống lâu hơn.

Các sinh vật càng cường đại thì càng sống lâu vì tế bào càng mạnh mẽ sống lâu, như vậy tiềm năng cũng sẽ tiêu hao càng ít.”

Sindragosa nghe Lộc Động Đình giải thích cũng buông đũa xuống lắng nghe.

Mặc dù sống lâu kiến thức nhiều nhưng Sindragosa cũng không biết có chuyện như vậy.

Sindragosa vẫn chỉ đơn giản biết rằng sinh vật nào càng mạnh mẽ thì càng sống lâu mà thôi.

Không chỉ Sindragosa mà cả Azeroth đều chỉ cho rằng quy tắc là như vậy, nhưng trước đến nay cũng không ai để ý nghiên cứu vì sao càng mạnh mẽ thì càng sống lâu.

Nay nghe Lộc Động Đình giải thích Sindragosa liền cảm thấy mở rộng tầm mắt.

“Tiềm năng cũng chính là yếu tố làm cho sinh vật trở nên cường đại nhanh hoặc chậm.

Trở nên mạnh mẽ về lý thuyết cũng là tiêu hao tiềm năng.

Sinh vật bình thường sinh ra nhỏ yếu, đến lớn lên mạnh mẽ hơn, rồi già yếu chết đi chính là quá trình tiêu hao tiềm năng để trở nên mạnh mẽ và tiêu hao chết đi.

Khi sinh vật cường đại đến mức độ nào đó đều có thể sử dụng năng lượng bổ sung cho việc tạo ra tế bào mới cho cơ thể, khiến cho tiềm năng không còn bị tiêu hao thì coi như là trường sinh bất lão.

Rất nhiều sinh vật tìm ra cách thức sử dụng năng lượng từ nguồn khác để trở nên mạnh mẽ hơn, đó là tu luyện hoặc cắn nuốt.

Thật ra tu luyện cũng chính là quá trình cắn nuốt năng lượng mà thôi, chẳng qua so với cắn nuốt một cách không chọn lựa.

Tu luyện sẽ lựa chọn thậm chí là thay đổi chủng loại năng lượng phù hợp với chính mình.

Tuy nhiên hình thức này thông thường cũng chỉ có thể tăng cường thực lực là chủ yếu, tiềm năng cơ thể cũng chỉ là một phần nhỏ.

Như vậy quá trình tiêu hao tiềm năng cũng chỉ là chậm lại chứ không hề là ngừng lại.

Cho nên tu luyện giả thông thường đều sẽ có thọ nguyên, thọ nguyên hết chính là khi tiềm năng đã tiêu hao hết.

Mặc dù quá trình này đều rất dài lâ, nhưng cuối cùng cũng phải chết.

Giống như loài rồng của Sindragosa, thọ nguyên lâu dài nhưng cuối cùng vẫn già yếu và chết đi.

Trong vũ trụ hiện nay hầu hết cường giả đều là như thế.

Cũng có may mắn đạt được cơ duyên làm cho tiềm năng được bổ sung liên tục cân bằng hoặc cao hơn tiềm năng bị tiêu hao cũng sẽ là trường sinh bất lão.

Trường hợp này cũng là tiêu hao tiềm năng nhưng lại không cần lo lắng tiềm năng cạn kiệt.

Không tồn tại vấn đề hết thọ nguyên.

Như vậy chỉ cần tiềm năng tiêu hao vẫn còn thấp hơn tiềm năng được bổ sung thì sẽ luôn còn sống và mạnh mẽ.

Trường hợp này thường rất ít, chỉ có thể đạt được cơ duyên mới có thể mà thôi.

Thực tế thì anh cũng chưa thấy, nhưng anh biết một ít tinh không cự thú đều là thuộc loại này.

Loại tinh không cự thú này mặc dù ít, nhưng đều là những tồn tại mạnh mẽ vô cùng và có vô tận thọ nguyên.

Những tinh không cự thú này du tẩu giữa không gian vô tận của vũ trụ, ở giữa các thế giới.

Mỗi khi gặp được một thế giới, nó sẽ cắn xé thế giới này và cắn nuốt, có một số ít đều có thể không cần cắn xé mà có thể nuốt trọn cả thế giới.”

Thấy Nguyễn Linh Trúc cùng Sindragosa đang yên lặng lắng nghe chính mình, Lộc Động Đình ngừng lại một chút nói:

“ Đơn giản giải thích chính là khi mỗi tế bào của em đều siêu phàm thì em cũng siêu phàm mà thôi.

Được rồi, không nói vấn đề này nữa, lo ăn đi, chút nữa làm Sindragosa cùng em đi giải quyết chuyện của em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.