Nguyễn Linh Trúc nói:
“Chuyện gì, em làm gì có chuyện gì.”
Sindragosa vẫn đang trầm mê với những lời Lộc Động Đình vừa giải thích.
Nghe xong Lộc Động Đình giải thích Sindragosa đã thêm khá nhiều hiểu biết.
Sindragosa cảm thấy chính mình trước đây tồn tại bao nhiêu năm lại không hề biết, thậm chí không hề tìm hiểu.
Và cả Azeroth cho đến Great Dark Beyond lẫn Twisting Nether cũng chưa có ai nghĩ đến hay nhắc đến điều này.
Thậm chí cũng không ai nghĩ đến việc nghiên cứu vì sao sinh vật càng cường đại thì càng có tuổi thọ lâu dài.
Sindragosa dám chắc rằng cho đến các Titan cũng không hề biết điều này, vì đến các Titan cũng không nghĩ đến việc tìm hiểu nghiên cứu vì sao lại có sinh lão bệnh tử.
Từ trước đến nay Sindragosa chỉ biết cố gắng để càng ngày càng cường đại.
Sindragosa từ sinh ra cũng chỉ có một mục tiêu duy nhất là trở nên cường đại, cường đại để tồn tại, cuối cùng cũng không biết mình tồn tại vì cái gì.
Cái này cũng không trách Sindragosa, bởi vì cả Azeroth đều như vậy, không trở nên càng cường đại thì sẽ bị thống trị hoặc tiêu diệt.
Muốn sống thì cần phải liều mạng trở nên càng cường đại.
Không nói đấu tranh giữa các chủng tộc, chỉ riêng Thiêu Đốt Quân Đoàn lâu lâu lại xâm chiếm một lần.
Sargeras rình rập muốn hủy diệt luôn Azeroth, Sargeras chính là Titan cực kỳ mạnh mẽ, một chém là chẻ đôi một cái tinh cầu.
Ngoài ra còn là các Cựu Thần, tính ra Cựu Thần cũng chỉ là tay sai của Chúa Tể Hư Không.
Chúa Tể Hư Không chính là càng làm cho Titan Sargeras phải kiêng kị sợ hãi, mặc dù Chúa Tể Hư Không cũng không phải là quá mạnh so với Sargeras.
Chúa Tể Hư Không không thể trực tiếp xâm chiếm Great Dark Beyond bởi vì không đủ khả năng đánh bại các Titan.
Nhưng riêng việc Sargeras vì lo sợ Chúa Tể Hư Không xâm lấn mà không ngại biến chất thành quỷ dữ.
Sau đó đi phá hủy hết tinh cầu này đến tinh cầu khác liền đã hiểu Chúa Tể Hư Không như thế nào đáng sợ.
Với chừng ấy mối đe dọa, các chủng tộc sinh tồn cũng là đã mất bao nhiêu tánh mạng hi sinh.
Sinh tồn là đã cố hết sức, có mấy ai có đủ tinh lực để mà đi nghiên cứu chuyện này.
Dù sao đừng nói ở thế giới World of Warcraft cho dù cả toàn vũ trụ phàn lớn tất cả đều cho rằng việc càng cường đại càng có thọ mệnh lâu dài là điều tất nhiên, nó hẳn phải thế.
Nói đúng ra thì việc sinh vật càng cường đại càng có thể sống lâu đúng là điều tất nhiên, phần lớn trường hợp hẳn là phải thế.
Nó giống như việc ở địa cầu ai cũng biết vật thì rơi từ cao xuống, nước cũng chảy từ cao xuống thấp, người ta đều biết như vậy từ ngàn đời nay.
Cũng từ đó người ta nghiên cứu tạo ra đủ mọi loại công cụ để phát triển văn minh.
Nhưng cho tới nhà khoa học Niu Tơn thì không có ai tự hỏi rằng vì sao vật lại rơi từ trên cao xuống, vì sao nước lại chảy từ cao xuống thấp.
Đây không phải vấn đề của một người mà là của cả thế giới, đó là tư tưởng của cả thế giới, nếu có thể đột phá cả thế giới đều sẽ có đột phá trọng đại.
Sindragosa thật ra cũng chẳng quan tâm đến chuyện này bao nhiêu, có một điều khác làm Sindragosa phải suy nghĩ hơn.
Vấn đề từ khi nãy giờ Sindragosa suy nghĩ mãi không ra chính là.
Như chính Sindragosa hoặc các vong linh khác. đã chết và được hồi sinh thành vong linh, bị cầm tù và ruồng bỏ bởi cả sự sống lẫn cái chết.
Như vậy Sindragosa bây giờ sống và trở nên mạnh mẽ hơn là nhờ cái gì?
Hơn nữa vong linh đều sẽ không chết nếu không bị giết, vậy vong linh vì sao tồn tại, vì sao vong linh lại không có thọ mệnh.
Sindragosa nghĩ đến đây chợt nghĩ đến, chính mình trở thành vong linh sau, ngoại trừ thù hận đều không có gì nữa.
Deathwing bị Lộc Động Đình giết chết, đại thù được báo, chính mình lại đi theo Lộc Động Đình vì thấy hi vọng.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, hi vọng của chính mình là gì?
Vì sao đi theo Lộc Động Đình lại thấy hi vọng, chính mình bây giờ trừ khi bị giết chết nếu không cũng không tồn tại thọ mệnh.
Như vậy bây giờ chính mìn muốn làm cái gì, và sống vì cái gì?
Sindragosa tỉnh lại nghe Lộc Động Đình và Nguyễn Linh Trúc nói chuyện cũng lắng nghe, không biết Nguyễn Linh Trúc có chuyện gì lại cần chính mình cùng đi.
Nếu chính mình có thể giải quyết thì hẳn là Lộc Động Đình càng giải quyết càng đơn giản.
Ở thế giới này không biết có cái nào cường đại tồn tại, chẳng may dẫn ra chính mình chưa chắc đã có thể tự bảo hộ chính mình.
Cường đại như Lộc Động Đình hẳn là không có gì phải ngại.
Lộc Động Đình trả lời Nguyễn Linh Trúc:
“Thì vụ của em đấy, chứ ai phải chạy trốn tới đây vậy. Tại địa cầu này chỉ cần Sindragosa liền có thể đi ngang.
Em cứ mang Sindragosa đi giải quyết là được.”
Nguyễn Linh Trúc gật đầu nói:
“Được sao, ông hiệu trưởng này hại em thảm như vậy, chắc chắn là lão cáo già.
Lỡ trước vừa giải quyết xong quay đầu lại ông ta lại trở mặt thì sao.
Nghe nói hiệu trưởng có rất nhiều học sinh đang làm trong chính phủ, nếu không ông ta cũng không thể làm con gái giả mạo thành em như vậy được.
Nếu không thôi bỏ đi được không anh? Dù sao bây giờ em ở đây cũng không ai làm gì em được.”
Lộc Động Đình gắp một miếng thịt, lại gắp thêm một ít rau, chấm nước sốt cũng chưa ăn mà nói với đang ngồi nhìn chính mình Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa nói:
“Được rồi! Vừa ăn vừa nói, đừng chỉ ngồi nhìn như vậy.”
Nói xong gắp thịt bỏ vào mồm nhai, thấy Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa cũng động đũa trở lại thì nhai nuốt rồi nói tiếp:
“Trúc này, em thông minh là thông minh thật, nữ tiến sĩ cũng thật, nhưng ngốc là cũng ngốc thật.
Anh bảo em cùng với Sindragosa đi giải quyết chuyện của em.
Anh còn cho em biết Sindragosa ở địa cầu liền đi ngang.
Kết quả em liền nghĩ đến đi gặp một tên hiệu trưởng quèn?
Anh cho em biết, Sindragosa đi ra, đến cả hội đồng Chính Phủ Liên Hiệp toàn bộ đều phải ra chào hỏi cô ấy một tiếng.
Chút nữa ăn xong, nghỉ ngơi một chút, em để cho Sindragosa mang em qua bên Gấu Ngố quốc.
Từ từ đã đến trụ sở Chính Phủ Liên Hiệp, trước tiên đi gặp Đại Đế trước đi.
Đại Đế dù sao cũng là người mạnh nhất địa cầu, cũng là đứng đầu Chính Phủ Liên Hiệp.
Chào hỏi trước một tiếng, cũng dễ giải quyết.
Việc của em nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng nghiêm trọng là thực sự nghiêm trọng.
Em có nhớ Chính Phủ Liên Hiệp là như thế nào thành lập, và thành lập để làm gì không?
Để chống đỡ ngoại tộc, chính là Thiên Lang người.
Chế độ hiện nay cũng là để phát triển nhân loại, là để tăng cường khả năng sinh tồn cho chủng tộc.
Vụ này của em, chẳng khác nào là rút củi đáy nồi, Bình Ngô Đại Cáo có câu “tổ kiến hổng, sụt toang đê vỡ”.
Chuyện này chính là cắt đứt căn cơ của cả nhân loại, cho nên chuyện này nếu đưa ra được Chính Phủ Liên Hiệp thì cũng sẽ là đầu người cuồn cuộn.
Chính Phủ Liên Hiệp không chỉ xử lý mỗi vụ của em mà còn sẽ đao to búa lớn tổ chức điều tra kỹ càng tất cả.
Đừng nghĩ họ không làm được, trước kia chỉ là từng quốc gia cũng đã khó thoát điều tra, đến nay tập trung cả nhân loại chính quyền, thật nhanh liền xử lý gọn gàng.
Anh cho em mang theo Sindragosa là để tăng thêm phân lượng cho em.
Nếu không chuyện này giải quyết em cũng chỉ được trả lại suất tiến tu tu tiên mà thôi.
Có Sindragosa em còn sẽ được bồi thường lớn, hẳn là tài nguyên nghiêng.
Hiểu chưa?”
Nguyễn Linh Trúc nghe Lộc Động Đình giải thích một lô một lốc, đều quên cả nhai, ngơ ngác gật đầu.
Lộc Động Đình lại quay sang nói với đang yên tĩnh ăn cơm Sindragosa nói:
“Cô sống lâu, kiến thức nhiều, kinh nghiệm cũng coi như là lão luyện.
Nhờ cô giúp đỡ cho Trúc nhé, Đại Đế mặc dù mạnh nhất địa cầu, nhưng đối với cô cũng chẳng thấm vào đâu.
Cho nên cô chỉ cần phơi bày thực lực cùng với thái độ cứng rắt chút là được.
Trúc rất ngu dại, nên mọi việc cô cứ quyết định”
Nói xong lại quay qua dặn Nguyễn Linh Trúc:. truyện xuyên nhanh
“Chút nữa đi, đến nơi nhớ nghe lời Sindragosa, cô ấy cũng là người nhà.”
Nguyễn Linh Trúc đang chưa kịp nuốt đồ ăn, ngồm ngoàm nói:
“Em iết ồi! à em nại hong ngóc” (em biết rồi, mà lem lại không ngốc).
Lộc Động Đình thây Sindragosa gật đầu đồng ý, thì không để ý tới Nguyễn Linh Trúc bất mãn, tiếp tục ăn bữa sáng.
Ba người cứ thế im lặng ăn sáng, Nguyễn Linh Trúc đang ăn chợt có một ý nghĩ lóe qua.
Liền ngừng lại nhìn nhìn Sindragosa muốn nói lại thôi.
Cuối cùng lòng hiếu kỳ vẫn chiến thắng, Nguyễn Linh Trúc lên tiếng:
“Ờm…ừm! Này Sindragosa này, ừm tôi gọi cô là chị nhé, chứ gọi tên hay gọi cô thì có vẻ xa lạ lắm.”
Sindragosa cũng ngừng ăn nhìn Nguyễn Linh Trúc gật đầu nói:
“Được thôi, chủ nhân đã nói chúng ta là người một nhà, tôi có thể gọi cô như chủ nhân gọi được không?”
Nguyễn Linh Trúc nghe vậy vui vẻ nói:
“Đúng vậy chị có thể gọi em bằng em như anh Đình cũng được, hoặc gọi Trúc là được. Anh đình có chị đều nói là người một nhà, hôm qua còn nói em chỉ là nửa cái thân nhân thôi.”
Nói xong Nguyễn Linh Trúc lại ấp a ấp úng nói:
“Ừm…! Em có chút vấn đề muốn hỏi chị, không có ý gì đâu, chỉ là hơi hiếu kỳ mà thôi. Nếu có gì chị đừng nóng giận nhé.”
Sindragosa gật đầu tỏ vẻ lắng nghe.
Nguyễn Linh Trúc thấy Sindragosa gật đầu thì nói:
“Cái này anh đình nói là thịt rồng, thịt của Deathwing Neltharion. Mà chị cũng là rồng thậm chí chị cùng với Deathwing cũng có thể coi là họ hàng gần đúng không?
Đây là thịt đồng loại cũng là anh em của chị vì sao chị lại có thể nhẹ nhàng mà ăn như vậy được?
Vấn đề anh em họ hàng thì em có thể hiểu vì Neltharion đã từng lừa gạt hãm hại chị, nhưng ăm thịt đồng loại thì em hơi khó hiểu.
Em dám đảm bảo ai cho em ăn thịt người là em đã không dám nghĩ rồi.”