Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Chương 46: Chương 46: Thôi bỏ đi, hôm nay vẫn không đặt tên chương




Sindragosa nghe xong khóe miệng giật giật, sống lâu như vậy chết đi cũng lâu như vậy, lần này hồi sinh Sindragosa quả thực là tăng trưởng khá nhiều kiến thức.

Mặc dù Sindragosa cũng từng là ngang ngược tung hoành, chỉ có người khác cẩn thận đối đãi chứ chưa từng phải cẩn thận đối đãi với ai.

Nhưng dù là vậy Sindragosa cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc hỏi người khác chuyện ăn thịt đồng loại.

Cũng không phải là khó chịu tức giận, nhưng vấn đề này ở đâu cũng là nhạy cảm.

Dã thú cũng chỉ có một số loài có ăn thịt đồng loại, phần lớn đều tránh mà không ăn, cho dù nguyên nhân gì cũng thế.

Nhất là có trí tuệ sinh vât, đồng loại nếu bị ăn đều tức giận vô cùng, cũng không phải nhất định là vì tình cảm, mà chủ yếu là vì sợ hãi mà thôi.

Đồng loại đều có thể bị ăn, chính mình lúc nào đó cũng có thể bị ăn, thử hỏi làm sao không phản ứng.

Nay Nguyễn Linh Trúc hỏi chuyện đột ngột làm Sindragosa cũng không biết phải làm sao.

Cũng may Sindragosa bây giờ cũng không phải thật sự là rồng, Sindragosa bây giờ đúng ra là một con vong linh.

Chỉ là con vong linh Sindragosa là vong linh cốt long, hồi sinh từ xác chết của một con rồng.

Hơn nữa vì thực lực mạnh mẽ, Sindragosa cũng không phải là vong linh thông thường, với hình dạng người thì Sindragosa hoàn toàn là một sinh vật sống.

Nghĩ một chút Sindragosa nói với Nguyễn Linh Trúc:

“Em hỏi vấn đề này thực là làm khó người khác.

Đầu tiên nói về rồng.

Thật ra loài rồng thực phản cảm và tức giận mỗi khi biết có rồng bị giết.

Không phỏi do rồng quá đoàn kết mà là do rồng sẽ sợ hãi chính mình là kẻ tiếp theo.

Cho nên rồng rất ghét khi thấy người khác ăn thịt rồng, nhưng chính loài rồng cũng thường xuyên ăn đồng loại nhỏ yếu hơn.

Bởi vậy, rồng tồn tại trưởng thành đều là cực kỳ mạnh mẽ.

Không chỉ vì loài rồng có thực lực mạnh mẽ mà còn vì kẻ yếu thì không tồn tại.

Hậu đại của kẻ mạnh phần lớn đều mạnh mẽ, cho nên loài rồng chỉ biết càng ngày càng mạnh.”

Sindragosa ngừng một chút tổ chức ngôn ngữ rồi nói tiếp.

“Còn riêng về chị, khi còn sống hàng ngàn năm trước, chị vẫn còn là rồng cũng đôi lúc sẽ săn bắt những con rồng khác nhỏ yếu để ăn.

Rồng gần như ăn tất cả mọi loại sinh vật nhỏ yếu hơn, tất nhiên mạnh hơn cũng có thể ăn với điều kiện là đủ khả năng bắt giết.

Bây giờ, chị chỉ là một con vong linh cốt long, một con vong linh được hồi sinh từ xác chết của một cong rồng, cái xác chết của chính mình.

Cho nên chính chị, Sindragosa hiện nay là vong linh chứ không phải là rồng.

Chị ăn thịt Deatwing, là ăn thịt rồng chứ không phải ăn thịt đồng loại.

Hơn nữa nếu biến thành hình dạng cốt long chị cũng chỉ là bộ xương khô.

Nếu biến thành hình dạng người, chính chị thực sự là một người, hoàn toàn không khác biệt với người sống tí nào.”

Lộc Động Đình lúc này mới lên tiếng:

“Ăn cơm đi, chút nữa cùng nhau đi trên đường muốn nói gì thì nói, chỉ có mấy miếng bít tết nãy giờ ăn chưa xong.”

Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa không đáp lại nhưng vẫn ngoan ngoãn tập trung ăn bữa sáng.

Im lặng ăn, chẳng mấy chốc bữa sáng cũng ăn xong.

Nguyễn Linh Trúc đứng dậy giúp Lộc Động Đình thu dọn bát đĩa, Sindragosa vốn định ngồi yên tại chỗ.

Nhưng thấy Nguyễn Linh Trúc hỗ trợ dọn dẹp, lại nghĩ chính mình cũng coi như là ăn nhờ ở đậu, không những thế còn là tọa kỵ của Lộc Động Đình.

Nếu cứ để chủ nhân hầu hạ như vậy, sớm muộn gì cũng bị xử lý.

Dù sao chính mình cũng chỉ là một người, lại không phải bọn mèo.

Ở địa cầu như thế nào không biết, ở Great Dark Beyond mèo thậm chí có thể thống trị cả Titan.

Chỉ cần nuôi mèo liền sẽ bị mèo thống trị, đến Titan cũng không thoát được.

Sindragosa cũng học theo Nguyễn Linh Trúc và Lộc Động Đình dọn dẹp bát đĩa.

Không giống như các loại phim truyền hình não tàn, Sindragosa thực dễ dàng dọn dẹp bát đĩa một cách gọn gàng.

Thật sự mà nói trừ khi cố ý, không có ai có thể làm đổ vỡ lung tung nếu chỉ dọn một chút bát đĩa được hết.

Còn với cường giả như Sindragosa, thật nhiều chuyện đều chỉ cần nhìn một lần đều có thể học tập ngay lập tức, muốn thuần thục cũng chỉ là vài lần thực hành mà thôi.

Giống như Lộc Động Đình vừa nãy nấu ăn, Sindragosa chỉ đứng nhìn cũng đã học tập xong xuôi.

Thậm chí có thể làm theo chính xác đến miếng bít tết cắt dày bao nhiêu, ướp và chiên thời gian bao lâu, đặt những miếng bít tết trong chảo ở vị trí nào.

Nếu đổi lại người bình thường, dù cho chú ý quan sát học tập, nhưng chắc chắn không thể làm được.

Có nhiều nguyên nhân nhưng tóm lại là bởi vì không đủ mạnh mẽ mà thôi.

Dọn dẹp xong, Lộc Động Đình đem mấy miếng bít tết được trừ lại, đem cho ba con mèo, Mèo Nhỏ, Mèo To, Mèo Con ăn.

Lộc Động Đình kêu gọi Sindragosa đi theo, ba con mèo nhận ra hơi thở của Sindragosa lại gần thì đều sợ hãi nằm bẹp xuống.

Lộc Động Đình cần phải trấn an từng đứa, cẩn thận cho lần lượt từng đứa một ăn.

Sindragosa được Lộc Động Đình bảo chú ý quan sát ba con mèo mỗi khi ăn.

Lộc Động Đình có hơi lo lắng khi cho ba con mèo ăn bít tết, dù sao đây cũng là thịt rồng.

Không cẩn thận đều có thể làm người đều mất mạng, ba con mèo so với người càng yếu ớt.

Cũng không nhiều thịt, ba con mèo bình an ăn xong thịt, cùng nhau khoanh vào một góc để tiêu hóa, năng lượng và dinh dưỡng.

Lộc Động Đình xem ra cả ngày hôm nay chú nó chưa hẳn đã ăn cơm.

Để Sindragosa vào trong nhà nghỉ ngơi nói chuyện với Nguyễn Linh Trúc.

Lộc Động Đình ngồi xuống rửa bát, cũng không nhiều bát đĩa, cho nên cũng không tốn nhiều thời gian.

Lộc Động Đình cất bát đĩa rồi đi vào phòng ăn, Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa đang ngồi cùng nhau lẩm nhẩm khá vui vẻ.

Lộc Động Đình muốn nghe được cũng không khó, chỉ cần chú ý lắng nghe mà thôi, nhưng hắn không làm như vậy.

Thứ nhất là hắn không hứng thú rình rập nghe tộm.

Thứ hai bởi vì làm như bậy đều rất không người bình thường.

Thấy Lộc Động Đình vào đến, Sindragosa và Nguyễn Linh Trúc lại im lặng không nói.

Lộc Động Đình cũng không lại ngồi cùng mà lên nhà trên mở máy tính chơi game.

Vừa đi ngang qua Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa hắn vừa nói với hai người.

“Ngồi chơi nghỉ ngơi một chút rồi đi thôi. Đi sớm về sớm, cũng không cần phải chờ giải quyết xong chuyện. Chỉ cần đưa ra vấn đề rồi thỏa thuận bồi thường là được.

Cũng không cần lo Chính Phủ Liên Hiệp không tin tưởng, cường giả chính là đảm bảo tốt nhất.”

Hai người gật đầu, nhìn theo Lộc Động Đình, thấy hắn đã đi khuất mới tiếp tục nói chuyện.

Lộc Động Đình ngồi vào bàn, mở trò chơi lên.

Cũng không bao lâu, Sindragosa và Nguyễn Linh Trúc cùng nhau vào phòng.

Đến khi hai người đi ra đều đã thay đổi trang phục.

Nguyễn Linh Trúc mặc một bộ váy màu xanh da trời nhạt, khéo léo vừa ôm người.

Chất liệu vải mềm mại, hiển lộ đường cong rõ ràng, buông thõng làn váy, mặc dù đến cổ chân cũng hiển lộ rõ chân dài thẳng tắp.

Bởi vì dáng người quá tốt, rộng thùng thình váy dài đều không thể che dấu được ngạo nhân dáng người.

Lộc Động Đình đang ngồi liếc nhìn ngang qua mặc dù chưa nhìn đến khuôn mặt, chỉ riêng dáng người đã khiến hắn khó lòng dời mắt.

Gian nan dời mắt đi nhìn sang Sindragosa, Lộc Động Đình ánh mắt càng sáng.

Sindragosa cũng mặc một bộ váy dạ hội gần giống như Nguyễn Linh Trúc.

Mép váy dài được cắt chéo từ đầu gối bên phải sang đến nửa đùi bên trái.

Cả cặp chân dài đều được khoe ra trắng nõn thẳng tắp, mềm mại mê người.

Eo được thắt lại bằng dây lưng vải, thắt nơ phía trước, cả vòng eo Lộc Động Đình đều có thể ôm bằng một tay.

Hai mảnh vải được vắt chéo từ eo ra sau lưng, hở cả hai vai.

Trước ngực hai nửa bán cầu to lớn, kéo căng vải dệt, như đang muốn phá vỡ để thoát ra.

Ở giữa hình thành khe rãnh sâu như rãnh biển, vải dệt chỉ đủ che một phần nhỏ, hai bên đều lộ ra bốn mảnh trắng bóng.

Lộc Động Đình đều xem đến hoa mắt, trong mắt chẳng có gì ngoài hoa hoa trắng xóa.

Trong đầu cũng không suy nghĩ được gì ngoài trắng to tròn.

Nguyễn Linh Trúc đứng một bên nhìn thấy Lộc Động Đình chỉ nhìn mình mê mẩn mà nhìn đến Sindragosa thì tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài.

Trong lòng thực quá độ tức giận, nghiến răng kèn kẹt, răng đều sắp cắn nát.

Đưa chân liền đá Lộc Động Đình một cái.

Chân bị đá Lộc Động Đình mau chóng tỉnh lại, lại nhìn nhìn cả Sindragosa lẫn Nguyễn Linh Trúc thêm mấy mắt, sau đó lưu luyến trở lại màn hình.

Trên màn hình đều trở thành theo dõi kẻ địch, vừa nãy hắn mải nhìn cả hắn lẫn hai đồng đội đều bị đội chơi khác xử lý.

Lộc Động Đình nhanh chóng thoát trận đấu, lại quay sang hung hăng ngấu nghiến nhìn hai vị xinh đẹp vô cùng mỹ nữ.

Sindragosa và Nguyễn Linh Trúc đều cảm giác ánh mắt Lộc Động Đình như thực chất.

Rà soát qua lại sờ mó lên cả hai người, Sindragosa không có gì đáng ngại, nhưng Nguyễn Linh Trúc cả người đều như nóng lên, mặt đã hồng đến cổ.

Bởi vì Nguyễn Linh Trúc xấu hổ cúi đầu, Lộc Động Đình càng nhìn rõ khuôn mặt vốn đã xinh đẹp, nay lại hồng hồng càng thêm kiều diễm ướt át.

Ánh mắt lại càng trừng tròn, không dời đi được.

Hôm nay đây là lần thứ hai Lộc Động Đình dùng ánh mắt ấy nhìn chính mình, Nguyễn Linh Trúc lại không hề khó chịu hay ghét bỏ loại ánh mắt này.

Mặc dù Lộc Động Đình nhìn cô là ánh mắt tham lam, nhưng chỉ có thưởng thức cái đẹp, mà không phải như nhiều người đàn ông khác.

Thật nhiều người đàn ông khác đều nhìn Nguyễn Linh Trúc bằng ánh mắt dục vọng cùng chiếm hữu dục.

Mỗi lần bị loại ánh mắt này nhìn đến Nguyễn Linh Trúc đều cảm giác như kim chích, râm ran đau đớn khắp người, cho nên bình thường Nguyễn Linh Trúc đều sẽ mặc rộng thùng thình quần áo nhằm che dấu dáng người.

Chỉ là vốn là cực kỳ xinh đẹp mỹ nữ, lại không đành lòng hóa trang mình thành xấu xí, Nguyễn Linh Trúc vẫn luôn là tâm điểm chú ý của đàn ông mỗi khi đi ra ngoài.

Mặc dù xấu hổ nhưng Nguyễn Linh Trúc cũng có chút vui vẻ vì Lộc Động Đình nhìn chính mình bằng ánh mắt ấy.

Điều này chứng tỏ mị lực của chính mình vẫn không hề giảm, Nguyễn Linh Trúc đối với Lộc Động Đình tức giận cũng mau tiêu tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.