Trong nội tâm Mộ Hàn khẽ động, tại Vô Cực Thiên Tông, Cổ Thần Âm tuyệt đối là một trong những siêu cấp cường giả truyền kỳ nhất, mà hắn hấp thu dung hợp "Mặc Tâm Thần Thủy" cũng là tới từ chỗ Cổ Thần Âm. Về phần Lâu Tàng Không thì Mộ Hàn đã từng nghe nói qua, cũng là cường giả kinh tài tuyệt diễm.
Nhưng mà không biết Tiêu Tố Ảnh hiện tại nhắc tới bọn họ là có ý gì?
Hơi dừng lại, Tiêu Tố Ảnh lại nói:
- Cổ Thần Âm tiền bối ở trong Lưu Vân thần quang tìm được đạo linh pháp thân... Chẳng khác gì có được hai cái mạng, mà ta và sư huynh sử dụng Đạo Linh Bảo Giám là của Cổ Thần Âm tiền bối luyện chế đạo linh pháp thân mà thành.
- Về phần Lâu Tàng Không tiền bối, thu hoạch được một viên Thái Tiêu Thần Thạch... Dùng nó phụ trợ tu luyện, tốc độ còn nhanh hơn trong Cực Chân Giới Vực gấp đôi.
- Đạo linh pháp thân, Thái Tiêu Thần Thạch...
Lẩm bẩm mấy chữ chữ này con mắt Tần Mục sáng ngời.
Lúc trước hắn mặc dù chưa từng nghe nói qua hai thứ này, nhưng mà công dụng của "Đạo linh pháp thân" cùng "Thái Tiêu Thần Thạch" thì từ trong lời Tiêu Tố Ảnh nói đã hấy rõ rồi, khiến Mộ Hàn động tâm nhất chính là Cổ Thần Âm và Lâu Tàng không đạt được bảo vật cũng còn tu vị Mệnh Tuyền cảnh.
Trong lúc mơ hồ Mộ Hàn có chút hiểu vì sao Tiêu Tố Ảnh nói lời này với mình.
Quả nhiên Tiêu Tố Ảnh nhanh chóng cười nói:
- TrongVô Cực Thiên Cung này dường như tu vị càng thấp thì đạt được đồ vật càng trân quý. Mộ sư đệ hiện tại mới Mệnh Tuyền Nhị trọng thiên, thu hoạch chắc còn cao hơn Cổ Thần Âm cùng Lâu Tàng Không hai vị tiền bối.
Nói xong Tiêu Tố Ảnh lại thở dài.
Những lời này nàng từ khi đạt tới Vạn Lưu Cảnh, chấm dứt bế quan đi ra thì phụ thân Tiêu Dịch Tiên thông qua tâm thần truyền âm nói cho nàng biết. Mà Tiêu Dịch Tiên lại thấy Mộ Hàn dùng "Huyền Thai thất trọng thiên" vượt qua Cực Chân Các cực nhanh, cố ý đi thăm dò hồ sơ vài ngàn năm trước mới kết luận.
Nếu sớm biết như thế, nàng tuyệt đối sẽ từ tầng một đi tới tầng bảy Cực Chân Các, thông qua "Đạo Linh Bảo Giám" tiến vào Cực Chân Giới Vực.
Mà khi đó nàng mới có tu vị "Mệnh Tuyền tứ trọng thiên" .
Dùng tu vị "Mệnh Tuyền tứ trọng thiên" tiến vào Vô Cực Thiên Cung, dung hợp thần quang thì đạt được đồ vật không kém gì Cổ Thần Âm "Đạo linh pháp thân" và Lâu Tàng Không "Thái Tiêu Thần Thạch". Đáng tiếc nàng hiện tại đã đột phá đến Vạn Lưu nhất trọng thiên, nói gì cũng đã muộn.
- Tu vị càng thấp thì đồ vật càng trân quý?
Mộ Hàn vốn vui vẻ, chợt nhíu mày lại, có chút hồ nghi thầm nói:
- Chẳng lẽ thần quang này có linh tính, có thể đoán được tu vị của tu sĩ?
- Không đúng, không đúng.
Mộ Hàn rất nhanh lại lắc đầu:
- Quyền chủ động bắt thần quang nằm trong tay tu sĩ, cũng không tự động thấy ngươi tu vị thấp sẽ nhảy tới trước mặt ngươi, tu vị càng thấp càng dễ dàng lấy được thần quang trấn quý sao?
Nghe Mộ Hàn vừa nói như vậy, Tiêu Tố Ảnh cũng nổi lên hồ nghi.
Nhíu mày suy nghĩ sau nửa ngày, lại không có đáp án, Tiêu Tố Ảnh không khỏi cười lên, nói:
- Phải chăng như vậy, Mộ sư đệ cảm ứng đi sẽ biết.
Trong khi nói chuyện hai chân Tiêu Tố Ảnh xê dịch, đã tới biên giới "Lưu Vân thần quang" ngồi xuống, thần sắc trầm tĩnh nghiêm túc và trang trọng.
- Nói cũng phải.
Mộ Hàn cũng cười cười, chính mình tiến vào "Cực Chân Giới Vực" chẳng những dung hợp Mặc Tâm Thần Thủy, càng đột phá đến "Mệnh Tuyền Nhị trọng thiên ", thậm chí còn đạt được đạo khí cung điện do Phong Lưu Vân luyện chế trong mấy chục năm qua, cho dù ở trong Vô Cực Thiên Cung thu đồ vật không tốt cũng không quá chú ý.
Dù sao chính mình thu hoạch đã khá lớn.
Nghĩ lại như vậy suynghix Mộ Hàn liền tiêu tan, ngồi xếp bằng xuống, tiếp theo điều chỉnh tâm thần của mình tới mức tận cùng, lại đi tới biên giới hào quang.
Khiến người ngoài ý là sương mù không có chút kháng cự, tâm thần dễ dàng dung nhập vào.
Ngoài mới lạ ra thì ý niệm Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, tâm thần tiến vào bên trong.
Vòng xoáy vừa ra vừa vào tuần hoàn an tĩnh.
Ai cũng không biết mây mù tới từ đâu, lại quay về chỗ nào?
Biên giới của sương mù, Mộ Hàn rất nhanh cả ứng được tâm thần của Tiêu Tố Ảnh cùng Cung Hạo hai người, bọn họ lúc này cực kỳ chuyên chú cảm ứng thần quang. Những thần quang này không ngừng lưu động lên, lòe lòe nhấp nháy, lúc ẩn lúc hiện.
Trong tâm thần Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, tâm thần chủ động tìm kiếm.
Oanh!
Cơ hồ lúc tâm thần tiến vào trong vòng xoáy, một hấp lực hiện ra.
Tâm thần Mộ Hàn giống như thuyền lá nhỏ trong biển lớn, đột nhiên phát ra sóng lớn ập tới. So sánh tâm thần của Mộ Hàn dù bằng Vạn Lưu Cảnh cũng không đáng nhắc tới so với hấp lực này.
Mộ Hàn gây rađộng tĩnh thì tự nhiên không thể dấu diếm được Tiêu Tố Ảnh cùng Cung Hạo gần trong gang tấc.
- Qua bo nhiêu năm rồi, trong Vô Cực Thiên Tông không ai phá giải được bí mật thần quang lưu vân, Mộ sư đệ có ý định hoàn thành chuyện tiền bối tổ tiên chưa làm được đúng là có chí khí.
Một tia chấn động tâm thnaf củ Cung Hạo truyền ra, nhìn như tán thưởng nhưng lại đầy ý mỉa mai.
- Cung sư huynh quá khen.
Đạo lực lượng vừa rồi tuy khủng bố, cũng may không có tạo thành tổn thương với Mộ Hàn, trong chốc lát tâm thần Mộ Hàn đã tới biên giới của hấp lực.
- Ngay cả thử còn không dám thử thì làm sao biết không dò ra được huyền bí, Cung sư huynh thật sự tự mình hiểu rõ như vậy thì ta so sánh với sư huynh càng chẳng lượng sức rồi.
Bị Mộ Hàn hạ thấp như thế, tâm thần của Cung Hạo nổi lên sóng to gió lớn, giống bị tức giận quá độ nhưng vẫn không phát tác ra, thật lâu hừ lạnh nói:
- Đó là tự hiểu lấy mình, còn tốt hơn chẳng tự lượng sức.
Chợt lực chú ý đặt qua những thần quang kia.
Tiêu Tố Ảnh lại cười thầm không thôi, tâm thần truyền âm.
- Mộ sư đệ, những cường giả Vạn Lưu thất trọng thiên cũng không thể kháng cự hấp lực được đâu. Trong Vô Cực Thiên Tông chúng ta đến nay còn không ai biết ngọn nguồn của lưu vân thần quang ở đâu cả.
- Đa tạ sư tỷ giải thích.
Mộ Hàn đáp lại một tiếng, cũng không làm công, ngược lại như Cung Hạo cùng Tiêu Tố Ảnh tâm thần chìm vào trong tìm kiếm thần quang.
Không qua một hồi Mộ Hàn có thu hoạch.
Những thần quang kia mặc dù không ẩn chứ khí tức gì, nhưng mà mỗi đạo mây mù xuyên qua sương mù thì sương mù chung quanh chấn động thật nhỏ, mà biên độ chấn động và tần suất rât nhỏ bé. Loại khác biệt này khi tâm thần đạt tới Vạn Lưu Cảnh mới cảm ứng ra được..
Hắn chấn động, bắn hiết trong thần quang ẩn chứa bảo vật cực khủng.
Kế tiếp hắn phải dự vào điểm nà dò xét.
Ngay khi thời gian qua đi gặp một đạo lưu quang hỏa hồng xoay tròn lao ra, tâm thần của Mộ Hàn lập tức dựa sát vào, không ngừng kiểm tra nó từ trong lao ra. Mỗi đạo thần quang đều có thời gian quay về, thời gian chỉ hơn mười giây ngắn ngủi, Mộ Hàn không thể có bất kỳ trì hoãn, trong khoảnh khắc tâm thần đã đắm chìm vào thần quang này.- Ồ?
Chỉ qua một lát, trong nội tâm Mộ Hàn liền kinh ngạc hô lên.
Tâm thần cùng tâm cung tương liên chặt chẽ, mà "Tử Hư Thần Cung" lại có thể khám phá tất cả mê chướng, tâm thần đắm chìm trong đó và Mộ Hàn rất nhanh liền phát hiện ra trong hào quang hỏa hồng kia cất dấu một tiểu không gian. Các loại bảo vật sẽ giấu trong tiểu không gian này, hấp thu tiểu không gian sẽ có thu hoạch.