Trong nháy mắt Mộ Hàn đã nghĩ tới Phong Lưu Vân dùng "Tu di thượng pháp" .
"Tu di thượng pháp" là mở không gian giới chỉ, mang các thứ to lớn nhét vào trong đó. Cái loại thần quang này cũng không khác gì lúc Phong Lưu Vân giấu kín linh hồn cả.
Ngay lập tức qua đi, đạo hào quang đó chui vào trong vòng xoáy, mà tâm thàn của Mộ Hàn lại dừng ở cửa vòng xoáy.
Lúc này lại có một thần quang bay ra.
So sánh với hồng quang lúc nãy, đạo thần quang này khiến sương mù chấn động yếu hơn.
Sau khi nó biến mất lần nữa, tâm thần Mộ Hàn biến hóa, không có bao lâu Mộ Hàn quan sát hơn ba mươi đạo thần quang. Đến lúc này Mộ Hàn đã có thể nhẹ nhõm phán đoán được thần quang dẫn động sương mù chấn động mạnh hay yếu, không cần lại tinh tế phân biệt.
- Mộ sư đệ, còn có phát hiện gì?
Phát giác được tâm thần của Mộ Hàn rời khỏi biên giới, giọng của Tiêu Tố Ảnh truyền tới.
- Sau khi mỗi đạo thần quang xuất hiện đều sẽ khiến sương mù chung quanh chấn động, có hơi mạnh, có hơi yếu, chấn động mạnh thì bảo vật càng tốt.
Mộ Hàn cũng không giấu diếm, hắn nói thu hoạch của mình ra, cuối cùng lại nhịn không được dò hỏi:
- Sư tỷ cảm thấy thế nào?
- Ngươi có thể phát hiện được chấn động mạnh yếu của chúng?
Tiêu Tố Ảnh lên tiếng lần nữa, ngữ điệu của nàng tràn ngập ngạc nhiên, cảm giác này giống như nhìn thấy hài đồng ba tuổi nâng tảng đá ngàn cân.
Cung Hạo vốn có chút bình tĩnh tâm thần cũng đột nhiên nổi sóng gió.
Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh vừa rồi trao đổi không có dấu diếm hắn, hiển nhiên là bị lời của Mộ Hàn nói làm khiếp sợ.
- Các ngươi không phát hiện?
Mộ Hàn kinh ngạc nói.
- Thần quang xuất hiện khiến mây mù chấn động, ta đây ngược lại có thể phát giác được, nhưng mà chấn động mạnh ay yếu ta lại không phân biệt được rồi.
Tiêu Tố Ảnh nói.
- Ah?
Mộ Hàn càng kinh ngạc, hắn vốn cho rằng tâm thần đạt tới cường độ Vạn Lưu Cảnh thì phân biệt được cahans động mạnh yếu là thuận lý thành chương, lại không nghĩ rằng Tiêu Tố Ảnh không phát hiện ra. Tiêu Tố Ảnh là như thế, chắc hẳn Cung Hạo tu vị tương đương nàng vẫn không ngoại lệ.
Vòng xoáy vẫn yên tĩnh như trước.
- Ta hiểu rồi.
Sau một lúc lâu bên ngoài lưu vân thần quang, Tiêu Tố Ảnh đang lẳng lặng dò xét bỗng dưng mở to mắt, trong miệng nói ra mấy chữ không nghe được.
Giờ phút này nàng đột nhiên nhớ tới Mộ Hàn có được tuyệt phẩm tâm cung.
Ban đầu ở Hắc Yểm sâm lâm và trong Hắc Ma Điện nàng bị Xà Long thú tôn dùng "Đào hoa tinh khí" ảnh hưởng, lại trải qua triền miên nam nữ với Mộ Hàn.Trong nháy mắt song phương lên đỉnh thì thánh phẩm tâm cung của nàng bị Mộ Hàn hút đi một phần nhỏ, đây là do thực lực Mộ Hàn khi đó quá yếu.
Nếu không cả tâm cung của nàng đã bị Mộ Hàn thôn phệ sạch sẽ. Nhưng mà tâm cung bị hao tổn cũng không lưu di chứng cho nàng, thế cho nên thẳng tới vài ngày trước nàng và Cung Hạo trước sau đột phá tới Vạn Lưu Cảnh, vốn cho rằng hắn là thánh phẩm tâm cung, "Vạn lưu chảy ra" nên thời gian giảm đi sớm hơn một năm.
Đương nhiên cũng bởi vì như vậy nàng mới phát hiện Mộ Hàn có được Thần cung. Thời gian dài như vậy nàng vẫn bảo trì bí mật này, thậm chí ngay cả phụ thân nàng vẫn không nói.
Đừng nói tại Thái Huyền Thiên Vực, cho dù ngàn vạn Thiên Vực thế giới thì Thần cung vẫn là tâm cung chí cao vô thượng.
Mộ Hàn có được tâm cung như vậy, cảm ứng nhạy cảm là đương nhiên, có thể nhẹ nhõm đoán được "Thần quang" này chấn động mạnh hay yếu cũng là chuyện đương nhiên.
- Tiêu sư tỷ, nếu ngươi không ngại thì không bằng để ta giúp ngươi dẫn dất thần quang chấn động mạnh nhé?
Mộ Hàn cũng mở to mắt.
Hắn lúc này bỗng nhiên có chút hiểu được Tiêu Tố Ảnh lúc này hiểu được mình hiểu "Lưu Vân thần quang" không quá chuẩn xác.
Trong Vô Cực Thiên Cung này không phải tu vi thấp nhất thì thu hoạch đồ vật càng trân quý; mà hẳn là phẩm chất tâm cung càng cao thu hoạch thứ đồ vật càng trân quý. Mà tâm cung càng tốt cảm ứng càng mạnh, tự nhiên càng dễ dàng ở Mệnh Tuyền cảnh tiến vào "Cực Chân Giới Vực".
Cho nên Cổ Thần Âm cùng Lâu Tàng Không đã xuất hiện.
Bọn bọn họ không chỉ có thánh phẩm tâm cung, thậm chí là Tiên cung, nhưng bởi vì tiến vào "Cực Chân Giới Vực" cho nên một người là "Mệnh Tuyền tam trọng thiên" một người là "Mệnh Tuyền ngũ trọng thiên" cho nên mới có hiểu lầm tu vị càng thấp càng dễ đạt bảo vật, trong Vô Cực Thiên Cung có đồ càng tốt.
- Cũng tốt, vậy đa tạ Mộ sư đệ.
Tiêu Tố Ảnh hơi trầm tư và gật đầu, nàng có chính là thánh cung, mặc dù không thể minh xác phân biệt được sương mù chấn động mạnh yếu, nhưng có khi cũng có cảm giác mơ hồ. Thế nhưng mà đây rốt cuộc không bằng Mộ Hàn có tuyệt phẩm tâm cung. Mộ Hàn nguyện ý giúp thì nàng cầu còn không được.
Khi đang nói chuyện, Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh nhắm mắt lại, tâm thần tiếp tục đắm chìm vào trong "Lưu Vân thần quang".
Chỉ qua một chút, cách đó không xa mí mắt Cung Hạo mở ra, ánh mắt lập loè, con mắt lơ đãng lườm qua Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh, trên mặt ẩn ẩn hận ý thật sâu.
Dùng phẩm cấp phân chia thì tâm cung của hắn là siêu phẩm tâm cung.
Ngay cả Tiêu Tố Ảnh thánh phẩm tâm cung cũng không biệt được chấn động mạnh yếu thì siêu phẩm tâm cung tự nhiên càng không thành. Thật không nghĩ đến hai người bọn họ không làm được, Mộ Hàn lại dễ dàng làm được, hơn nữa có Mộ Hàn hỗ trợ, Tiêu Tố Ảnh thu hoạch bảo vật trân quý càng nhiều hơn.
Bởi như vậy chỉ có hắn là bằng vào vận khí tuyển chọn thần quang.
Vận khí thứ này quá không đáng tin cậy, hắn không cảm giác vận khí của mình mạnh hơn các cường giả Vạn Lưu Cảnh trong lịch sử Vô Cực Thiên Cung.
- Mộ Hàn, Tiêu Tố Ảnh...
Trong nội tâm nhớ kỹ hai người này, Cung Hạo càng đè nén càng hận.
Từ thái độ Mộ Hàn đối đãi với mình vừa rồi, Cung Hạo hiểu được chắc chắn chuyện hắn phái Yến Trăn cùng Nghiêm Duy đã bị phát giác, dưới tình huống như vậy không khả năng trông cây vào Mộ Hàn giúp như Tiêu Tố Ảnh, đã như vậy thì hắn nghĩ biện pháp khác.
Ý niệm của Cung Hạo lóe lên rồi biến mất, tâm thần nhanh chóng tiến vào mây mù, khóe môi cười lạnh rồi biến mất.
Tâm thần ba người xoay tròn chung quanh và dò xét.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Thấy Mộ Hàn vẫn không có chút động tĩnh, Tiêu Tố Ảnh vẫn còn bình tĩnh, nhưng mà Cung Hạo thì vô cùng lo lắng, tâm thần chấn động có mạnh có yếu. Lại sống một ngày như dài cả năm, trong tâm thần Mộ Hàn đột nhiên hét lớn:
- Sư tỷ, chính là nó!
Đó là một đạo thần quang đỏ sậm!
Lúc này nó vừa lao ra khỏi cửa, tâm thần của Mộ Hàn chỉ hướng vào nó.