Vũ Vương

Chương 869: Chương 869: Hỗn Nguyên tinh khí




- Đây là không gian bên trong Hỗn Nguyên tiên châu?

Ở giữa sương mù trắng mịt mờ, Mộ Hàn nghi hoặc khẽ đảo tròng mắt.

Sau khi bị vòng xoáy nuốt hết, Mộ Hàn liền xuất hiện ở nơi này, chung quanh tràn ngập sương mù nồng đậm. Lực lượng khủng bố không cách nào chống lại liên tục không ngừng từ trong những sương mù lưu chuyển không ngớt kia thấu tràn ra, đem Mộ Hàn một mực cố định ở trong không gian, thân hình đúng là khó có thể nhúc nhích mảy may.

- Thanh Hỏa!

Mộ Hàn hét lớn, trong nội tâm cũng đã làm xong chuẩn bị ứng đối biến cố đột phát.

Vừa dứt lời, một đạo bóng đen mơ hồ liền từ đối diện dần hiện ra, trong khoảnh khắc đã trở nên cực kỳ rõ ràng, đúng là U Ảnh tộc Ảnh Hầu Thanh Hỏa. Chỉ có điều, giờ phút này trên mặt vị Hư Kiếp cường giả kia chẳng những không có chút vui mừng nào, hai đầu lông mày ngược lại tràn đầy kinh hãi chi sắc.

Mộ Hàn đột nhiên nhớ tới cuối cùng nhìn thấybạch quang kia, trong nội tâm hơi động một chút, mắt hí cười nói:

- Thanh Hỏa, nhìn dáng vẻ của ngươi, tựa hồ tình huống không ổn a?

- Tiểu gia hỏa, nói cho ngươi biết cũng không sao.

Thanh Hỏa trầm mặt, hình như có chút ít tức giận nói:

- Ta và ngươi vừa tiến vào Hỗn Nguyên tiên châu, Linh Tiêu Sơn lại đem Hỗn Nguyên tiên châu nuốt rồi.

- Ân?

Ánh mắt Mộ Hàn lộ ra nghi ngờ.

- Hỗn Nguyên tiên châu bị Linh Tiêu Sơn nuốt? Lời này là có ý gì?

Thanh Hỏa cười lạnh nói:

- Ngươi tiếp nhiệm vụ đi Linh Tiêu Sơn súc tích lực lượng cho Huyền Hoàng bảo thạch, vậy mà không biết cả tòa Linh Tiêu Sơn này là một khối Huyền Hoàng bảo thạch sao?

Nghe thế, một đôi mắt của Mộ Hàn lập tức trừng đến căng tròn, trong nội tâm cực kỳ kinh ngạc, nếu Thanh Hỏa không nói dối, hắn còn thật không biết, cái Linh Tiêu Sơn kia là một khối Huyền Hoàng bảo thạch cực lớn. Nhưng rất nhanh Mộ Hàn lại có chút hồ nghi, những Huyền Hoàng bảo thạch trong không gian Tâm Cung của mình kia tất cả đều là màu đen, vì sao khối Huyền Hoàng bảo thạch Linh Tiêu Sơn này lại trắng noãn như Băng Tuyết, đơn giản là hình thể nó to lớn cực kỳ sao?

Không đợi Mộ Hàn đem nghi ngờ này nói ra, Thanh Hỏa lại có chút ảo não nói:

- Bổn tọa cũng là không nghĩ tới khối Huyền Hoàng bảo thạch này rõ ràng thành linh.

Nếu như ở bên ngoài Hỗn Nguyên tiên châu, dùng thủ đoạn của bổn tọa, tùy thời có thể ly khai Linh Tiêu Sơn; nhưng sau khi vào Hỗn Nguyên tiên châu, coi như là bổn tọa cũng không dễ dàng đi ra ngoài như vậy, trong hạt châu này, có thực lực cường thịnh trở lại cũng thi triển không ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem nó bị Linh Tiêu Sơn nuốt hết. Hôm nay, ở trong Linh Tiêu Sơn này, chung quanh Huyền Hoàng Thái Dương cương khí là đậm đặc nhất, muốn lại đi ra càng là khó càng thêm khó.

- Thật sự là tính sai!

Nói xong lời cuối cùng, Thanh Hỏa thở dài một tiếng, trên mặt đã tràn đầy bất đắc dĩ.

- Cái này kêu là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau!

Mộ Hàn đã tỉnh hồn lại, ha ha cười cười, nhìn có chút hả hê nói.

- Thanh Hỏa, nếu ngươi không ở trên Linh Tiêu Sơn lấy ra Hỗn Nguyên tiên châu, cũng không có chuyện như vậy rồi.

- Tiểu gia hỏa, đừng cao hứng quá sớm!

Thanh Hỏa nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống nói:

- Sở dĩ Linh Tiêu Sơn sẽ nuốt Hỗn Nguyên tiên châu, chính là muốn hấp thu Hỗn Nguyên tinh khí trong hạt châu này. Một khi Hỗn Nguyên tinh khí trong châu toàn bộ biến mất, ta và ngươi hai người cũng sẽ sinh cơ đoạn tuyệt, bổn tọa chính là hồn thể, sẽ triệt để tan thành mây khói, mà ngươi, đoán chừng dùng không được bao lâu cũng sẽ biến thành một cổ thây khô. Mặt khác sau khi bị Linh Tiêu Sơn nuốt hết, liên hệ cùng ngoại giới sẽ bị Huyền Hoàng Thái Dương cương khí chung quanh hoàn toàn ngăn cách, cho dù có người muốn cứu viện chúng ta, cũng tìm không thấy vị trí của chúng ta, không biết từ nơi nào ra tay.

- Tình huống có lẽ sẽ càng hỏng bét!

Đôi mắt của Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, khóe môi liền lộ ra một vòng tươi cười quái dị.

- Thanh Hỏa, trước kia ngươi hủy diệt cái Hư Tướng kia. Kỳ chủ tên là Cổ Thương Phong, là Xích Thành Thiên Vực Chân Vũ Thánh Sơn sơn chủ, ngũ trọng Hư Kiếp siêu cấp cường giả, hiện tại hắn nói không chừng cũng đã đuổi tới Thái Tố Cổ Thành. Nếu tìm không thấy ta, hắn tất nhiên sẽ tưởng rằng ngươi đem ta chộp tới địa phương nào đó, dùng tính tình cùng thực lực của hắn, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.

- Ân?

Thanh Hỏa nhíu mày, nhưng thần sắc lập tức đại biến.

- Hắn đã xuất thủ... Đáng hận, vậy mà hủy diệt U Ảnh Thần Điện của bổn tọa!

Mộ Hàn kinh ngạc nói:

- Làm sao ngươi biết?

- Tại đây mặc dù cùng ngoại giới đoạn tuyệt, nhưng U Ảnh Thần Điện kia bị bổn tọa rèn luyện vô số năm, nó bị hủy diệt, bổn tọa tự nhiên sẽ có cảm ứng!

Vẻ mặt Thanh Hỏa âm trầm, lạnh giọng nói.

- Cổ Thương Phong kia thật sự là to gan, lại dám vào Thái Tố Cổ Thành ! Đường đường Hư Kiếp cường giả, lại dám vi phạm U Ảnh tộc cùng Vạn Giới Võ Minh ước định, nhúng tay tranh đấu giữa tộc của ta cùng với võ đạo tu sĩ nhân loại!

Mộ Hàn cười mỉm mà nói:

- Thanh Hỏa, muốn nói vi phạm ước định, cũng là ngươi trước vi phạm đấy! Chẳng lẽ ngươi không phải là Hư Kiếp cảnh cường giả?

Thanh Hỏa khẽ nói:

- Tiểu gia hỏa, ngươi không phải nhân loại võ đạo tu sĩ, mà là Linh Hư tộc nhân trong chín dị tộc.

Mộ Hàn cười nhạo nói:

- Trừ ngươi ra, còn có ai biết rõ điểm ấy? Ở trong mắt Cổ Sơn chủ cùng với Hồn Ngục Kim Cương Tráo, thậm chí tu sĩ toàn bộ Bảo Tiên Thiên Vực, Mộ Hàn ta là võ đạo tu sĩ tư chất xuất chúng, xuất thân từ Thái Huyền Hạ Thiên Vực, mà không phải Linh Hư tộc gì kia.

- Ngươi...

Thanh Hỏa lập tức chán nản, chợt lại giống như nghĩ tới chuyện đáng sợ gì, trong ánh mắt lại toát ra sợ hãi chi ý.

- Không tốt, bổn tọa xông đại họa, Cổ Thương Phong hủy diệt U Ảnh Thần Điện của bổn tọa. Tất sẽ dẫn phát tộc của ta cùng Bảo Tiên Thiên Vực tu sĩ đại chiến, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu cường giả tộc của ta vẫn lạc

- Chuyện bên ngoài, sẽ có người ở phía ngoài đi lo, ngươi hiện tại vẫn là ngẫm lại như thế nào thoát khốn a?

Nếu như Thanh Hỏa thật sự một lời thành sấm, ở trong chiến đấu lớn như vậy, nhân loại cường giả cũng sẽ đại lượng vẫn lạc, bất quá, vận mệnh võ đạo tu sĩ của Bảo Tiên Thiên Vực, không phải Mộ Hàn cần quan tâm, huống hồ, đang ở trong Hỗn Nguyên tiên châu này, hắn coi như là muốn quan tâm cũng quan tâm không được.

- Như thế nào thoát khốn?

Thanh Hỏa tuy là Hư Kiếp cường giả, lại rất khó bình tĩnh như Dương Hồ cảnh tu sĩ Mộ Hàn, hắn thở sâu một cái, trầm giọng nói.

- Bổn tọa, ...

Đằng sau còn chưa nói ra miệng, Thanh Hỏa liền hoảng sợ nói.

- Không tốt, Huyền Hoàng bảo thạch kia đã bắt đầu hấp thụ Hỗn Nguyên tinh khí ở đây!

- A?

Nhãn châu của Mộ Hàn xoay động, liền phát hiện những sương mù màu trắng khoan thai lưu chuyển chung quanh kia bắt đầu kịch liệt chấn động, phảng phất đột nhiên bị vòi rồng quấy phá.

Thanh Hỏa gấp giọng nói:

- Tiểu gia hỏa, chúng ta không thể ngồi chờ chết, bổn tọa hoàn toàn chính xác có biện pháp thoát khốn, bất quá cần ta và ngươi hai người liên thủ mới thành.

Mộ Hàn chậm rãi nói:

- Đợi một chút, trong này tựa hồ không có chuyện gì của ta a?

Thanh Hỏa tức giận nói:

- Không có chuyện gì của ngươi? Tiểu gia hỏa, chẳng lẽ ngươi thật muốn Hỗn Nguyên tinh khí bị Huyền Hoàng bảo thạch hấp hết, ở trong hạt châu chậm rãi biến thành thây khô?

- Ta còn không có xem bộ dạng mình biến thành thây khô, thử xem cũng không tệ.

Mộ Hàn như cũ không chút hoang mang, cười tủm tỉm nói.

Có lẽ đúng như Thanh Hỏa nói, sau khi Hỗn Nguyên tinh khí không còn, thân thể mình sẽ biến thành thây khô, bất quá Mộ Hàn có thể vững tin, cho dù chuyện như vậy thật sự phát sinh, mình cũng sẽ không chết. Có Tử Hư Thần Cung, Mộ Hàn tin tưởng mình một ngày kia nhất định có thể thoát khốn, cải tạo thân thể.

Huống chi, hiện tại Mộ Hàn ngay cả mục đích Thanh Hỏa đem mình vào trong Hỗn Nguyên tiên châu cũng không biết, như thế nào đáp ứng cùng hắn liên thủ. So với Huyền Hoàng bảo thạch đang hấp thu Hỗn Nguyên tinh khí mà nói, rõ ràng cho thấy vị U Ảnh tộc Hư Kiếp cường giả này đối với mình uy hiếp càng lớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.