Tình huống mười tám nơi đóng quân còn lại như thế nào, Mộ Hàn không rõ
ràng lắm, nhưng ở hai ngày sau, nơi đóng quân số 19 đúng là gió êm sóng
lặng, thần kỳ không có người U Ảnh phát động công kích, cũng không có ra bên ngoài thành lũy nhìn xem.
Tình huống như vậy, tựa hồ tương đối ít thấy.
Có lẽ là người U Ảnh đang công tác chuẩn bị một hồi đại chiến càng thêm
kịch liệt, bền bỉ, có lẽ là người U Ảnh muốn nghỉ ngơi và hồi phục một
thời gian ngắn. . . Mộ Hàn cũng không có tâm tư đi chú ý nguyên do trong đó, hai ngày nay hắn và bọn người Tiêu Tố Ảnh, Đồ Giang đồng dạng, cơ
hồ không có ly khai qua Hắc Sào nửa bước, đều lẳng lặng tu luyện.
- Chư vị, đi ra tập hợp, nhận lấy ban thưởng!
Rốt cục, tiếng hét lớn trầm thấp kia của thống lĩnh nơi đóng quân số 19
Tào Tiến, làm Mộ Hàn từ trong tu luyện giật mình tỉnh lại.
- Ban thưởng?
Trong nội tâm Mộ Hàn cười cười, vươn người đứng dậy. Dưới tình huống
bình thường, đánh chết một người U Ảnh Dương Hồ cảnh, ban thưởng một
khỏa Hoàn Thần đan, một khỏa đan dược như vậy, nếu nộp lên trên cho Côn
Luân Tiên Phủ, sẽ có 50 vạn công huân, nhưng mà Tiên Phủ đệ tử muốn hối
đoái loại đan dược này, lại cần 60 vạn công huân.
Tại Thái Dương thành, Vị Ương Kiếm Tông chúng tông phái thế gia vọng tộc, giá cả Hoàn Thần đan cũng là không kém nhiều.
Đối với Dương Hồ nhất trọng thiên đến Dương Hồ ngũ trọng thiên tu sĩ mà
nói, loại đan dược này đối với tu vi tăng lên tác dụng vẫn là rất lớn ,
nhưng tu vi vượt qua Dương Hồ lục trọng thiên, tác dụng của Hoàn Thần
đan sẽ không rõ ràng như vậy rồi, cho nên không ít tu sĩ đạt được loại
đan dược này, đều đem nó lưu lại hối đoái công huân tông phái.
- Mười bốn người U Ảnh, là 14 khỏa Hoàn Thần đan, có thể giá trị bảy
trăm vạn công huân, cũng xem là tốt rồi, không biết đánh chết một Thần
Hải Cảnh U Ảnh tộc cường giả, sẽ ban thưởng thứ gì?
Nghĩ lại như vậy, Mộ Hàn đã đi tới bên ngoài cung điện.
Lúc này, bọn người Đồ Giang cùng Yến Thu Mi cũng lần lượt đi ra Hắc Sào
của mình, nhìn thấy Mộ Hàn, lập tức xúm lại đi qua, trên mặt đều treo
một vòng vui mừng khó có thể che dấu, hiển nhiên hai ngày nay luyện hóa
lực lượng Linh Hồn của U Ảnh tộc, để cho bọn họ đều cảm giác thu hoạch
không nhỏ.
- Quý Huân, một khỏa Hoàn Thần đan!
- Phù Tử Thuận, hai khỏa Hoàn Thần đan!
. . .
Thanh âm của Tào Tiến liên tiếp vang lên, từng võ đạo tu sĩ bị đọc đến danh tự đều cười mỉm đi lên trước nhận lấy đan dược.
Tốc độ ban thưởng thật nhanh, cũng không lâu lắm, đã đến phiên Mộ Hàn:
- Mộ Hàn, 14 khỏa Hoàn Thần đan. . . Thượng Chân Linh Cực Đan, một khỏa. . .
- Thượng Chân Linh Cực Đan?
Nghe đến danh tự đan dược này, không ít người trong ánh mắt đều toát ra vẻ hâm mộ.
Cái Thượng Chân Linh Cực Đan này cực kỳ trân quý, là đan dược thích hợp
Thần Hải Cảnh tu sĩ dưới tứ trọng thiên phục dụng, mặc dù không thể làm
cho cảnh giới tu sĩ đột phá, nhưng có thể sâu sắc tăng lên tu vi, đối
với cường giả đã đạt tới Thần Hải Cảnh mà nói, mỗi tăng lên một chút
cũng có chút khó khăn, có thể có đan dược như vậy, đã là phi thường
không tệ.
Tại Côn Luân tiên phủ, giá cả Thượng Chân Linh Cực Đan cũng là thập phần đắt đỏ, một khỏa cần 3000 vạn công huân, đã vượt một kiện Thánh phẩm
Đạo Khí rồi.
Đương nhiên, cũng chỉ có Dương Hồ cảnh tu sĩ đánh chết Thần Hải Cảnh U
Ảnh tộc cường giả, mới có thể đạt được ban thưởng như vậy, nếu như đổi thành Tào Tiến, ban thưởng cũng không phải là Thượng Chân Linh Cực Đan, mà là đan dược so với Hoàn Thần đan quý hơn một ít, giá cả khoảng 500
vạn công huân.
Sở Bang kia có thể xuất ra Thượng Chân Linh Cực Đan, ngược lại là không có ở bên trên ban thưởng động tay chân.
- Mộ Hàn, không ngừng cố gắng, tranh thủ giải quyết nhiều U Ảnh tộc cường giả một ít.
Nhìn xem Mộ Hàn cười tủm tỉm từ trong tay mình tiếp nhận đan dược, trên
mặt Tào Tiến miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, giả mù sa mưa nói động
viên vài câu, trên mặt một bộ "ta rất coi trọng ngươi".
- Tào trưởng lão, vậy là không được rồi, ta cũng không thể đoạt bát cơm của ngươi.
Mộ Hàn cười ha hả nói.
- Thống lĩnh vị nơi đóng quân Số 19 này, ta không có hứng thú gì.
Phốc!
Nghe được lời này của Mộ Hàn, không ít người cười khẽ một tiếng.
Tào Tiến giống như ăn phải con ruồi, dáng tươi cười mạnh mẽ cứng ở trên
mặt, Mộ Hàn đây là đang châm chọc mình ngồi không ăn bám?
Trong lúc nhất thời, cái trán Tào Tiến gân xanh bạo khiêu, lửa giận
trong lồng ngực từ từ hướng bên trên phi tốc, hai mắt gắt gao nhìn chằm
chằm vào Mộ Hàn, hào khí trong thành lũy này lập tức trở nên ngưng trệ,
võ đạo tu sĩ vốn là cười trộm cũng không nhịn được ngừng miệng, ánh mắt ở Mộ Hàn cùng Tào Tiến tầm đó trồi lên trượt xuống.
Lúc này, Mộ Hàn lại như cũ thần thái nhẹ nhõm.
Mộ Hàn đích thật là không có đem Tào Tiến để vào mắt. Hai ngày trước,
Thiên Vũ Tông trưởng lão Tào Tiến này tùy ý hắn và U Ảnh tộc cường giả
kia giao thủ, Mộ Hàn đã chính thức đem hắn liệt vào vị trí địch nhân,
đối với loại gia hỏa bụng dạ khó lường này, Mộ Hàn tự nhiên là không có
tất yếu khách khí.
Nếu như hắn thực có can đảm động thủ, Mộ Hàn không ngại để cho hắn hiểu được ý nghĩa câu có mắt không tròng.
- Nói đúng, nếu U Ảnh tộc cường giả đều do Mộ Hàn ngươi giải quyết, ta đây cái thống lĩnh này há không phải bài trí sao?
Tào Tiến cuối cùng còn không có ra tay, trong miệng đánh cho cái ha ha, tự mình cho mình tìm cái lối thoát, tiếp tục thì thầm.
- Diêm Sâm, ba khỏa Hoàn Thần đan . . .
Cái tiểu sự xen giữa không thoải mái này qua đi, tốc độ ban thưởng của Tào Tiến nhanh hơn không ít.
Thời gian qua một lát, ngoại trừ hôm trước mới bổ sung một gã đệ tử Thái Ất tiên môn vào nơi đóng quân số 19 ra, tất cả mọi người đã nhận lấy
đến đan dược.
Hai ánh mắt giống như chim ưng của Tào Tiến xẹt qua mọi người, trầm giọng nói:
- Ban thưởng hoàn tất, chư vị có thể về Hắc Sào tiếp tục tu luyện!
Nhưng ngay sau đó, con mắt của Tào Tiến lại dựng lại trên người Mộ Hàn.
- Mộ Hàn, ngươi lập tức tiến về Huyền Băng Điện, Sở Bang trưởng lão có việc nhắn nhủ ngươi!
Lúc nói lời này, trong mắt Tào Tiến đúng là không dễ dàng phát giác hiện lên một vòng sâm lãnh.
- A? Ta đi a.
Nhạy cảm cảm ứng được thần sắc của Tào Tiến biến hóa, trong nội tâm Mộ
Hàn không khỏi cười lạnh, lúc này mới ngắn ngủn hai ngày thời gian,
những người kia đã ngồi không yên sao?
Tiêu Tố Ảnh giống như đã nhận ra cái gì, ánh mắt không nhịn được chuyển
hướng Mộ Hàn, trong đôi mắt đẹp dịu dàng toát ra ân cần cùng vẻ lo
lắng, nàng có loại dự cảm, Sở Bang gọi đi Mộ Hàn, tuyệt sẽ không có
chuyện tốt gì.
- Yên tâm, không có nguy hiểm đâu.
Mộ Hàn cười mỉm truyền tâm thần cho Tiêu Tố Ảnh, lại hướng bọn người Đồ
Giang cùng Yến Thu Mi gật gật đầu, lập tức hướng bên ngoài thành lũy
phiêu nhiên mà đi. Nhìn xem thân ảnh Mộ Hàn dung nhập cổng vòm tuyết
trắng kia, trên mặt Tào Tiến hiện lên một tia vui vẻ lạnh như băng, hắn
biết rõ mục đích mà Sở Bang gọi Mộ Hàn qua.
Ở trong Hồn Ngục Kim Cương Tráo, hoàn toàn chính xác không có khả năng gặp được nguy hiểm, Mộ Hàn có tự tin như vậy.
Trong tất cả võ đạo tu sĩ đóng ở Thái Tố Cổ Thành, tu vi cao nhất
ngoại trừ Sở Bang ra, còn có hai trưởng lão Tư Không gia tộc, tất cả đều là Thần Hải lục trọng thiên cường giả. Không nói đến bọn hắn không dám ở trong không gian phong ấn ra tay, cho dù dám, Mộ Hàn cũng có lòng tin
cùng bọn hắn chiến một trận.
Không có bao lâu thời gian, Mộ Hàn đã đi vào Huyền Băng Điện.
Ý bảo Mộ Hàn ở đối diện ngồi xuống, Sở Bang đúng là mặt không biểu tình
nhìn chăm chú Mộ Hàn một hồi, mới đột nhiên nói ra một câu không đầu
không đuôi:
- Mộ Hàn, Hồn Ngục Kim Cương Tráo của chúng ta, những Huyền Hoàng bảo
thạch hao tổn lực lượng không còn kia đã tích góp được không ít!