Càng về sau Mộ Hàn ăn cướp Ảnh Vương khác càng ngày càng nhiều.
Trong đó một lần nhiều nhất Mộ Hàn từ một tên có tu vị Thiên Nhân Cảnh
Ngũ phẩm Ảnh Vương lấy được năm trăm viên "Hồn tinh ", thậm chí trong đó còn có một viên "Hồn tinh" chiến hồn thống lĩnh. Người nọ cũng cướp bóc nhiều bây giờ rơi vào trong tay Mộ Hàn.
Trong bất tri bất giác một tháng đã đi qua.
Mộ Hàn có được "Hồn tinh" đạt gần bảy ngàn, vượt xa Mộ Hàn lúc ban đầu
đoán chừng trong "Tử Hư Thần Cung" tích góp lực lượng linh hồn cũng tràn đầy, bỏ qua Tiêu Tố Ảnh luyện hóa một bộ phận, còn thừa lực lượng linh
hồn đủ cho Mộ Hàn ngưng luyện ngàn vạn anh lôi.
Khiến Mộ Hàn phiền muộn chính là mấy ngày kế tiếp thu hoạch rất ít, chỉ gia tăng "Hồn tinh" lên bảy ngàn ba trăm.
- Xem ra nên đổi chỗ.
Sâu trong huyết vụ Mộ Hàn nhíu mày, đã ở đây ôm cây đợi thỏ lâu như vậy, cướp bóc đại lượng Ảnh Vương, tin tức này hẳn đã truyền ra rồi, tuyệt
đại bộ phận tự giác thực lực không đủ để chống lại cho nên tránh xa
huyết vụ này, đoán chừng tránh đi thật xa.
Nghĩ xong chia lìa một đoàn huyết vụ vài trăm mét ra, lập tức bay ra xa xa, Mộ Hàn ẩn giấu trong huyết vụ nhỏ này.
Vèo! Vèo! Vèo!
Cơ hồ thời điểm Mộ Hàn chia cắt huyết vụ, ở trên ngọn núi mấy ngàn thước đột nhiên có tiếng xé gió vang lên, ba đạo thân ảnh chợt xuất hiện, là
một đám mỹ nam thiếu nữ.
- Không tốt, tên kia chạy trốn.
Tráng hán kia chỉ vào huyết vụ ở phía chân trời, gấp giọng kêu to lên.
- Sào Quan thống lĩnh, Úc Quỳnh thống lĩnh, nhanh ra tay đi, đoạt số ‘
hồn tinh ’ của tên đó tới tay. Hắn ở chỗ này ngây ngốc hơn một tháng,
tối thiểu cướp bóc năm sáu ngàn ‘ hồn tinh ’."
- Không sao.
Nam tử trẻ tuổi kia tinh tế dò xét một lát, đột nhiên khoát tay cười cười.
- Hắn rời khỏi cũng không phải bởi vì phát hiện chúng ta, mà là muốn đổi nơi ăn cướp.
Thiếu nữ áo đen tươi cười, nói:
- Nói đúng, hắn thật sự chạy trốn sẽ không thao túng đoàn huyết vụ nhỏ như vậy đâu.
- Úc Quỳnh, ta thấy chúng ta không nên vội vã ra tay.
Nam tử trẻ tuổi gọi là Sào Quan tươi cười âm hiểm, nói.
- Tên kia đã ưa thích cướp bóc như vậy thì cho hắn đi đi, hắn tiếp tục
đoạt, đoạt càng nhiều thì lúc sắp tới ba tháng rời khỏi ‘ Chiến Hồn Giới ’ thì chúng ta cướp của hắn là được. Đến lúc đó hắn nói không chừng sẽ
có ba bốn vạn ‘ hồn tinh ’, hai người chúng ta chia đều mỗi người cũng
có một hai vạn.
- Nói đúng!
Úc Quỳnh híp mắt, gật đầu nói:
- Con heo này chưa mập, phải nuôi nó càng mập hơn nữa mới được, khi đó giết nó đi mới thống khoái.
- Nuôi heo, ví von tốt
Sào Quan cười to, ánh mắt nhìn qua tráng hán kia, nói:
- Thúc Kỳ, ngươi cảm thấy thế nào?
- Đúng. Đúng, nuôi heo...
Thúc Kỳ cười theo, liên tục gật đầu, nhưng mà trong lòng oán thầm không ít.
Hắn đã từng bị Mộ Hàn cướp bóc, sau khi được tự do cũng không dám báo
thù. Trải qua thời gian cố gắng một tháng hắn lại thu hoạch được chừng
ba trăm viên "Hồn tinh ", trong lúc vô tình đụng hai tên cường giả bán
thần U Ảnh tộc là thống lĩnh đại cầu số sáu Sào Quan và thống lĩnh địa
cầu số bảy Úc Quỳnh.
Tuy trong "Chiến Hồn Giới" này mọi người đều có tu vị Giới Không Cảnh sơ kỳ. Nhưng mà thực lực Sào Quan cùng Úc Quỳnh hai người bày ra mạnh
không hợp thói thường, Thúc Kỳ hoàn toàn không có khả năng chống lại.
Thậm chí muốn bóp nát ngọc bài rời khỏi "Chiến Hồn Giới" cũng không kịp, đã bị hai tên này bắt lại.
Vì bảo trụ "Hồn tinh" mình vất vả đạt được, Thúc Kỳ đem cung khai Mộ Hàn ra, thậm chí còn nghe Sào Quan cùng Úc Quỳnh hứa hẹn nên chủ động mang
theo hai người tìm Mộ Hàn. Vốn cho là hai người vừa thấy mục tiêu đã ra
tay, nhưng không ngờ hai người có chủ ý nuôi heo.
Thúc Kỳ đã nhìn thấy Mộ Hàn ra tay, ẩn ẩn có thể cảm giác được Mộ Hàn
trong "Chiến Hồn Giới" này có khả năng phát huy thực lực không thua gì
Sào Quan cùng Úc Quỳnh người nào.
Loại nuôi heo này cũng không dễ.
Nói không chừng tới cuối cùng heo mập không có giết thành công, ngược
lại là bị con heo mình nuôi giết. Nhưng mà kết quả cuối cùng đã không
quan hệ tới hắn. Hắn đã hạ quyết tâm sau khi qua loa Sào Quan cùng Úc
Quỳnh về xong lập tức rời đi.
- Ta đi đây!
Ba trăm viên "Hồn tinh" đầy đủ cho hắn tăng tu vị lên.
Nhưng mà Sào Quan nói một câu kế tiếp khiến kế hoạch của hắn nát bấy:
- Thúc Kỳ, thời gian kế tiếp ngươi theo dõi hắn!
- Cái gì?
Thúc Kỳ kinh ngạc địa trừng to mắt.
- Như thế nào? Ngươi không muốn?
Sào Quan nhíu mày, ngữ khí bén nhọn.
- Không phải... Nguyện ý! Nguyện ý.
Thúc Kỳ liên tục gật đầu, trong nội tâm cười khổ, hắn là chấp sự địa cầu số sáu, là thuộc hạ làm việc cho Sào Quan, cho dù trong lòng không tình nguyện cũng chỉ có thể đáp ứng. Nếu hắn cự tuyệt, cho dù hiện tại Sào
Quan không giết hắn sau khi rời khỏi đây cũng có biện pháp trị hắn.
- Chú ý giữ khoảng cách, đừng bị hắn phát hiện.
Sào Quan cười mỉm nói:
- Cho dù không cẩn thận bị phát hiện cũng không nên tiết lộ hai ta ra.
Tên kia đã thả ngươi lần đầu, mặc dù bị bắt lần thứ hai ngươi cũng sẽ
không có bất kỳ nguy hiểm nào, tối đa tổn thất chút ‘ hồn tinh ’... Yên
tâm, ngươi tổn thất bổn thống lĩnh sẽ nhớ kỹ.
- Vâng!
Thúc Kỳ cúi đầu xuống.
- Rất tốt, đi thôi! Có tình huống đặc biệt gì lập tức liên hệ với chúng ta.
"..."
Nhìn thấy thân ảnh Thúc Kỳ biến mất ở phía xa, Sào Quan cùng Úc Quỳnh nhìn nhau cười cười, thân ảnh biến mất không còn tăm hơi.
Ngày đêm không ngừng luân chuyển, thời gian ngày từng ngày qua đi, ước
chừng một tháng sau Mộ Hàn thao túng đoàn huyết vụ bành trướng gấp nhiều lần, sương mù nồng đậm bao phủ không gian mấy trăm dặm, thoạt nhìn
không ngừng đung đưa, vô biên vô hạn. Thông qua không ngừng cướp bóc đám Ảnh Vương cùng đánh chết chiến hồn, Mộ Hàn lúc này có được số "Hồn
tinh" hơn hai vạn, trong đó "Hồn tinh" chiến hồn thống lĩnh đạt tới mười viên.
Mỗi một viên "Hồn tinh" của chiến hồn thống lĩnh, một viên ít nhất có
thể chống đỡ mấy chục viên, thậm chí trên trăm viên "Hồn tinh" bình
thường.
Cái gọi là thịnh cực mà suy, mấy ngày nay Mộ Hàn thu hoạch hạ thấp thật
nhiều, nhưng mà Mộ Hàn suy nghĩ có nên thay đổi chỗ hay không thì tiếng
gầm gừ bi phẫn vang vọng thiên địa, một đạo lực lượng linh hồn quét qua
chỗ Mộ Hàn.
- Đại ca, chính là chỗ này! Tên hỗn đản Thịnh Quang đã đạt sáu trăm viên ‘ hồn tinh ’ của ta, sáu trăm viên đấy.