- Có con mồi đến!
Trong lòng Mộ Hàn đầy vui vẻ, giống như linh xà bình thường lặng yên di đông tới biên giới huyết vụ.
Âm thanh vừa rồi có chút quen thuộc, Mộ Hàn chỉ hơi nhớ lại là phân biệt ra. Người nọ hình như là thống lĩnh địa cầu số một trăm , tên là "Lạc
Nhàn", từng cùng vài tên Ảnh Vương đuổi theo "Chiến hồn" tiến vào trong
huyết vụ này, kết quả bị Mộ Hàn một mẻ hốt gọn.
Không nghĩ tới hắn còn dẫn người trở về.
Mộ Hàn đã dám thao túng huyết vụ ở đây ôm cây đợi thỏ, hơn nữa sau khi
xảo trá "Hồn tinh" còn thả toàn bộ Ảnh Vương đi mới không sợ bọn họ dẫn
người báo thù. Thậm chí Mộ Hàn còn hy vọng bọn họ làm như vậy, đến càng
nhiều người Mộ Hàn càng có nhiều hồn tinh.
Giờ phút này biên giới huyết vụ nhiều ra hai gã nam tử, một người thân hình to béo, tên khác rất gầy.
- Thịnh Quang, đi ra cho ta!
Tên nam tử cao gầy hốc mắt hãm sâu trong miệng quát một tiếng, lấy tay
một trảo và kình đạo vô hình hiện ra, đúng là dễ dàng đánh tan huyết vụ, một khe hở mấy thước hiện ra, trong khoảng khắc đã kéo dài mười dặm.
Hô!
Cuối khe hở thân ảnh Mộ Hàn đột nhiên thoáng hiện, trong nháy mắt đã bay tới trước mặt hai tên nam tử đối diện.
Hai con mắt lưu chuyển, nhìn qua người nam tử to béo, cười tủm tỉm nói:
- Lạc Nhàn huynh đệ, làm không tệ, mang theo con mồi tới chỗ ta.
- Ngươi...
Tên nam tử tên là Lạc Nhàn như muốn ói máu.
- Làm càn!
Nam tử cao gầy sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói:
- Thịnh Quang, ta là thống lĩnh địa cầu số mười ba ‘ Lạc Duyên ’, là
huynh trưởng của Lạc Nhàn. Nếu ta nhớ không lầm thì huynh trưởng của
ngươi là Thịnh Dạ. Xem mặt mũi Thịnh Dạ giao ra sáu trăm viên ‘ hồn tinh ’ ra thì ta không truy cứu chuyện này.
Mộ Hàn cười mỉm nói:
- Đồ ăn vào bụng rồi, ngươi cảm thấy ta còn nhổ ra sao?
- Đã như vầy đừng trách ta không khách sáo.
Trong miệng Lạc Duyên quát to. Chỗ mi tâm "Nguyệt Thần Mi Ấn" bắn ra hàng tỷ hồng quang, lập tức bao phủ toàn thân.
Chỉ trong nháy mắt thân ảnh của Lạc Duyên biến mất, hồng quang cũng co
rút lại hóa thành một cự chưởng to lớn. Ầm ầm chụp thẳng qua chỗ Mộ Hàn. Giống như kình phong mạnh mẽ muốn đánh tan toàn bộ chướng ngại.
- Tiêu Hồn Chưởng!
Con mắt Mộ Hàn nhắm lại, "Nguyệt Thần Mi Ấn" của hắn tỏa ra hào quang
sáng ngời, nháy mắt sau đó một cự chưởng đánh thẳng ra ngoài.
Mộ Hàn cũng thi triển "Tiêu Hồn Chưởng" là công pháp U Ảnh tộc ra dùng.
Phanh!
Hai cự chưởng va chạm mạnh mẽ, kình đạo như như sóng to gió lớn từ vị
trí hai cự chưởng đụng vào nhau bắn ra ngoài, huyết vụ bốc lên bốn phía, thậm chí nam tử to béo ở bên cạnh tên cao gầy cũng không chịu nổi, liên tục rút lui mấy ngàn thước.
Trong thời gian ngắn Mộ Hàn cùng Lạc Duyên biến thành hai thân ảnh lui ra phía sau.
Nhưng mà ngay sau đó ngưng tụ ra một chưởng đánh tới.
Phanh! Phanh! Phanh...
Trong tiếng va chạm mạnh mẽ kính sóng điên cuông tàn sát bừa bãi, mặt
đất bị xé ra nhiều khe rãnh, vô số kình đạo đỏ như máu bắn ra bốn phía
bao phủ phạm vi mười dặm vào trong.
Phanh!
Trong chớp mắt hai cự chưởng va chạm với nhau liên tục.
Mười tám tiếng nổ đồng thời nổ tung các nơi. Lạc Duyên lúc này đánh ra một chưởng mang theo vô số đá vụn bay ra các nơi.
- Lạc Duyên, ‘ Tiêu Hồn Chưởng ’ của ngươi hình như tu luyện chưa đủ nha.
Mộ Hàn cười to vang vọng khắp thiên địa, một chưởng của hắn mang theo
kình phong lôi điện bắn ra ngoài. Lại "Phanh" một tiếng, cự chưởng đối
diện sụp đổ, thân ảnh cao gầy của Lạc Duyên từ trên không rơi thẳng
xuống. "Nguyệt Thần Mi Ấn" ở mi tâm ảm đạm hơn nhiều.
Lạc Duyên vẻ mặt khiếp sợ, hắn là Ngũ phẩm Ảnh Vương cả U Ảnh tộc đều
biết, hơn nữa là Ngũ phẩm Ảnh Vương bán thần, hắn cũng có chút câu thông với Thịnh Dạ cho nên biết được đệ đệ Thịnh Quang của hắn không ít. Tự
nhiên biết rõ Thịnh Quang chỉ là Giới Không Cảnh nhất phẩm Ảnh Vương.
Thực lực mặc dù không tệ nhưng không thể so sánh với cường giả bán thần.
Cho nên Lạc Duyên lúc đầu cũng không đặt Mộ Hàn trong lòng, cho rằng
"Tiêu Hồn Chưởng" vừa ra Mộ Hàn bị bắt dễ như trở bàn tay, nhưng không
ngờ Mộ Hàn thi triển "Tiêu Hồn Chưởng" có thể liều mạng với mình, lại
còn đánh bại chính mình. Tương phản cực lớn khiến Lạc Duyên khó có thể
tiếp nhận được.
- Lạc Duyên, giao ‘ hồn tinh ’ ra, ta có thể lưu cho ngươi một mạng.
Mộ Hàn cười ha ha, bộ dáng càn rỡ đắc chí biểu hiện tính tình của Thịnh Quang rõ ràng mười phần.
- Nói xàm!
Lạc Duyên giật mình tỉnh lại, lập tức hổn hển.
- Thịnh Dạ cũng không dám nói với ta như vậy, chỉ bằng gà mờ Giới Không
Cảnh như ngươi cũng xứng đoạt ‘ hồn tinh ’ của ta? Đi chết đi!
Lạc Duyên gào thét lên tiếng, nắm tay như điện đánh ra, kình đạo bàng
bạc hóa thành huyết long cắn xé qua phía Mộ Hàn. Nhưng mà không chờ Mộ
Hàn phát ra công kích, bàn tay trái lại cầm lấy một ngọc bài, hắn đánh
không lại nên có chủ ý rút khỏi "Chiến Hồn Giới".
- Lạc Duyên, đừng đi vội vã!
Thân ảnh Mộ Hàn đột nhiên xuất hiện bên người Lạc Duyên, năm ngón tay
như sắt chế trụ cổ của Lạc Duyên, kình đạo này bức thẳng vào người đối
thủ.
Đúng lúc này "Oanh" một tiếng vang thật lớn bộc phát, cự long va chạm với Mộ Hàn huyễn hóa ra, cả hai tiêu tán không còn.
- Ngươi...
Lạc Duyên lập tức cảm thấy nội tâm kinh hãi.
Hắn cũng không phát hiện Mộ Hàn xuất hiện trước mặt của mình thế nào,
càng không có nghĩ tới Mộ Hàn có thủ pháp cắt đứt lực lượng của hắn,
khiến hắn không thể bóp nát ngọc bài.
- Hỗn đản, muốn bắt ta thì không dễ dàng như vậy.
Trong khi nói chuyện "Nguyệt Thần Mi Ấn" thoát ly mi tâm của hắn, không
chờ hắn bỏ chạy thì vô số hắc mang từ trên cao giăng xuống, giăng khắp
nơi bắt lấy "Nguyệt Thần Mi Ấn" vào bên trong, đây là Huyết Thứ Thần Ti
do Mộ Hàn thi triển ra.
- Ta lại hỏi một câu, giao hay không giao ‘ hồn tinh ’!
Mộ Hàn ngữ điệu lạnh như băng.
- Thịnh Quang, ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không...
Nguyệt Thần Mi Ấn lại dung nhập vào mi tâm, hai mắt Lạc Duyên nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn, nghiến răng nghiến lợi kêu lên.
- Ta là thống lĩnh địa cầu số mười sáu, cường giả bán thần của U Ảnh
tộc, tương lai là chủ lực nghênh chiến ‘ Vạn Giới Vũ Minh ’, ngươi lại
dám...
Ba!
Lạc Duyên còn chưa nói xong Mộ Hàn đã tát một cái.
- Xem ra ngươi không muốn giao? Đã như vậy ta cũng tự lấy, mỗi lần diễn
ra ‘ U Ảnh thần hội ’, Ảnh Vương chết trong ‘ Chiến Hồn Giới ’ cũng
không ít. Ta không có vi phạm quy củ ‘ Chiến Hồn Giới ’, ngươi chết là
chết vô ích.
Cười dữ tợn một tiếng, bàn tay Mộ Hàn điểm qua mi tâm Lạc Duyên.
Lạc Duyên hai mắt trợn trừng, hoảng sợ nhìn qua ngón tay đang điểm tới,
giống như muốn xem Mộ Hàn phô trương thanh thế hay không. Đáng tiếc là
bàn tay Mộ Hàn hạ xuống không giảm xuống, lúc sắp điểm vào mi tâm thì
Lạc Duyên vội vàng kêu ra tiếng.
- Dừng tay, ta giao là được!