Vũ Vương

Chương 313: Chương 313: Mặc Đan Thanh




Tên Mộ Hàn này cũng phải ma luyện một phen, với tốc độ tu luyện của hắn, hẳn là không lâu nữa liền đạt tới Mệnh Tuyền cảnh rồi, đến lúc đó thì… hừ!

Cực Chân các tầng sáu.

Thiên địa linh khí nồng đậm quanh quẩn bên người, mặc dù là Mộ Hàn dùng Thái Hư động thần quyết cũng không hấp thu đưuọc. Chỉ qua hai ba giờ thì hắn cũng không thể không đình chỉ vận chuyển công pháp, thời gian dài kháng cực lại không gian áp lực khiến cho hắn cảm thấy có chút mệt mỏi.

Loại cảm giác mệt mỏi đó là từ trong linh hồn, cho dù là chân nguyên cũng không thể tiêu trừ được.

Nếu như lại kiên trì tiếp thì không được bao lâu, tâm thần sẽ không qua được.

A!

Mộ Hàn khẽ thở ra một ngụm khẩu khí, cảm nhận được chân nguyên bắt đầu bành trướng trong cơ thể, trên mặt nở nụ cười nhẹ, nhịn không được cảm khái, ở trong này tu luyện, thật sự là sảng con mẹ nó khoái a!

- Hì hì!

Một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên.

Mộ Hàn vô ý thức đưa mắt ra nhìn, đã thấy ở bên ngoài mấy trượng có một bồ đoàn, bên trên là một nữ tử thân hình thướt tha. Nàng ta cũng chỉ tầm mười tám, mười chín, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt trong vắt, làn da trắng nõn tựa tuyết, vô cùng mịn màng, trên người mặt một bộ váy màu xanh, thân thể thon thả uyển chuyển, làm cho đường cong nổi bật ra ngoài.

- Ta biết ngươi, ngươi gọi là Mộ Hàn, là một đạo vân sư vô cùng lợi hại, ở trong Cổ Linh thành này, ngươi có thể chế tạo được siêu phẩm đạo khí, lại còn giúp Đan Thiên Điện, Mai trưởng lão đem Xích Huyền đan lô đẩy lên siêu phảm đạo khí.

Trên khuôn mặt nữ tử là một nụ cười, âm thanh thanh thúy tựa như châu rơi đĩa ngọc.

- Ngươi là?

Mộ Hàn có chút kinh ngạc nhìn nàng, hắn rõ ràng không đoán ra được tu vi của thiếu nữ này, đại khái có thể đi tới được nơi này thì cũng là Mệnh Tuyền cảnh tu sĩ.

Nàng tủm tỉm cười nói:

- Mộ Hàn sư đệ, chúng ta nhận thức một chút, ta là Mặc Đan Thanh, cũng là một tiểu đạo vân sư, là Thiên Cực đệ tử.

- Hóa ra là Mặc sư tỷ, ngươi cũng là đạo vân sư ư?

Mộ Hàn kinh ngạc, hắn chẳng những không cảm ứng được tu vi đại khái của nàng, mà còn không cảm nhận được chút pháp lực chấn động nào hết, thân thể của Mặc Đan Thanh tựa như bị một tầng sương mù bao phủ lấy vậy, giống như có thể đánh bật bất kỳ cảm giác của ai ra bên ngoài.

- A, ta quên mất vẫn còn đang đeo thứ này.

Mặc Đan Thanh tựa như đang hiểu được chỗ nghi hoặc của Mộ Hàn, đột nhiên kéo ra một miếng ngọc phiến đang đeo trên cổ. Mảnh ngọc chỉ bằng hai ngón tay, mỏng như cánh ve, bên trên có vẽ một bức tranh sơn thủy, vân vụ, ốc vũ các loại cảnh sắc vô cùng sống động.

Mặc Thanh Đan đem ngọc phiến cởi ra, cười mỉm rồi đưa cho Mộ Hàn, khẽ nói:

- Mộ Hàn sư đệ, đây chính là ta tự mình luyện chế ra, tên là Thiên Lý Vân Sơn, mong chỉ giáo cho.

- Chỉ giáo thì không dám.

Mộ Hàn cũng minh bạch, Mặc Đan Thanh tới đây là muốn trao đổi luyện khí chi đạo, khó trách nàng ta vừa bắt đầu đã nói về hai kiện siêu phẩm đạo khí. Có cơ hội như vậy, Mộ Hàn tự nhiên cầu còn không được, từ lúc hắn học tập đạo vân tới giờ thì chỉ được tiếp xúc với đạo vân sư lợi hại nhất là Mộ Thanh Long ở Liệt Thành sơn mộ, còn lại cơ bản thời gian bình thường đều là bản thân mình tự tìm tòi, có thể cùng trao đổi với đồng đạo, tuyệt đối có thể khiến cho mình bỏ đi được rất nhiều chướng ngại,

Đang nói chuyện, thì Mộ Hàn cũng nhận lấy Thiên Lý Vân Sơn.

Ngọc phiến vừa rời khỏi bàn tay Mặc Đan Thanh ánh sáng óng ánh liền ảm đạm xuống, sau đó tầng sương mù bao phủ người nàng ta cũng đột nhiên biến mất không thấy, cơ hồ cùng lúc hắn cũng phát hiện ra tu vi của nàng đại khái là Mệnh Tuyền tam trọng thiên, càng cảm ứng được pháp lực của nàng chấn động mạnh mẽ.

- Tâm thần của nàng ta vô cùng cường đại!

Mộ Hàn khẽ động, có thể dùng tu vi này đi tới tầng sáu Cực Chân các lại nhẹ nhõm vô cùng, rõ ràng là tinh thần của nàng còn mạnh mẽ hơn so với Hoàng Phong nhiều, nói không chừng có thể bằng được với Mệnh Tuyền lục trọng thiên Uông Lan so sánh, pháp lực của nàng hẳn là thủy pháp lực rồi.

Trong đầu Mộ Hàn ý niệm xoay chuyển vô cùng nhanh, chỉ là khi hắn muốn đưa tâm thần vào trong ngọc phiến thì một trận đau nhưc kịch liệt bắt đầu, nhịn không được mà rên lên một tiếng, khuôn mặt bắt đầu co lại.

- Như thế nào?

Mặc Đan Thanh sững sờ hỏi.

- Ta cần phải rời khỏi Cực Chân các ngay…

Mộ Hàn phải rời khỏi nơi này, điều động pháp lực một chút thì cái loại cảm giác đau đớn như bị kim châm mới giảm bớt đi, cả người trước khi lao đi, thì đưa ngọc phiến lại rồi bất đắc dĩ nói,

- A, sao ta lại quên mất được cái này!

Mặc Đan Thanh ra vẻ hiểu ra, thẹn thùng cười nói:

- Ngươi khiến cho mười mấy tên gia hỏa kia ngất đi, lại còn ở nơi này tu luyện lâu như thế, nhất định là chống đỡ không nổi, chúng ta đi thôi.

Mặc Đan Thanh cũng là nôn nóng vừa nói xong thì liền đứng dậy đi về phía cầu thang.

Mộ Hàn nhịn không được cười lên, sau đó cũng vội vàng đuổi theo.

Đến tầng thứ năm thì áp lực cũng giảm xuống, Mộ Hàn mới thở ra nhẹ nhõm, sự đau đớn bên trong linh hồn cũng biến mất, vốn là bước chân hơi trầm trệ cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn trước.

Đám tu sĩ Mệnh Tuyền ở tầng thứ năm cũng không ít, chỉ là thay đổi không ít khuôn mặt mới.

Bên cạnh mấy cây trụ, có mấy tên nam tử trẻ tuổi khi thấy Mặc Đan Thanh thì lộ ra vẻ kính cẩn, chuẩn bị tiến lại chào hỏi thì thấy được Mộ Hàn phía sau lưng nàng, thì lập tức những lời định nói ra thì nuốt ngay về, sắc mặt vô cùng phức tạp dị thường.

Thẳng tới khi Mặc Đan Thanh cùng Mộ Hàn biến mất khỏi bậc thang, mấy người liền hai mặt nhìn nhau:

- Hắn chính là Mộ Hàn?

- Trong đám Huyền Thai cảnh có thể tới chỗ này thì trừ Mộ Hàn ra thì còn có thể là ai nữa?

- Sao hắn lại đi cùng Mặc sư tỷ?

- Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi! Cái tên khốn Uông Lan kia, thực là khiến cho đám Thiên Cực đệ tử chúng ta về sau nhìn thấy Mộ Hàn cũng không ngẩng đầu lên được.

Cùng loại tình cảnh này, ở mấy tầng duối, khi thấy được cái kẻ đi tới tận tầng sáu Cực Chân các, lại còn làm cho hơn mười tên Thiên Cực đệ tử phải ngã xuống, mọi người đều không chỉ ngạc nhiên không thôi, mà trong mắt thậm chí còn toát ra vẻ sùng kính nữa.

Một lúc sau, Mộ Hàn đã thu lại công huân ngọc bài, bước ra khỏi Cực Chân các, vốn trên đó là năm vạn công huân, hiện giờ đã bị trừ đi năm điểm.

Sau khi đi ra bên ngoài, linh hồn cũng không còn bị bất kỳ một áp lực nào đè nén, Mộ Hàn cảm thấy toàn thân sảng khoái vô cùng. Mặc Đan Thanh quay người lại vui vẻ nói:

- Mộ Hàn sư đệ, ta ở Địa Cực đạo có một viện tử, không bằng ngươi qua đóm bởi ta có rất nhiều vấn đề muốn trao đổi với ngươi.

- Cũng được!

Thấy sắc trời vẫn còn sớm, mà Địa Cực đạo cũng không hẳn là xa, cho nên Mộ Hàn chỉ hơi chần chờ liền đáp ứng ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.