Vũ Vương

Chương 314: Chương 314: Nhất Long bàn trụ




Đối với kiện Thiên Lý Vân Sơn kia của Mặc Đan Thanh, Mộ Hàn vô cùng hiếu kỳ, bởi theo kinh nghiệm của hắn thì đó chỉ là một kiện cao phẩm đạo khí, có thể ngăn lại cảm ứng của hắn thì thực không đơn giản, bởi lực lượng của hắn thực sự đã đạt tới Mệnh Tuyền cảnh đỉnh phong tiêu chuẩn rồi.

Tâm thần và năng lực cảm ứng cũng có quan hệ trực tiếp tới nhau, có được năng lực cảm ứng cường đại, còn có Thiên Lý Vân Sơn kia, thực mới biết nó lợi hại tới mức nào.

Nếu không tìm hiểu nó thực kĩ, thì Mộ Hàn hôm nay đoán chừng khó có thể giữ cho mình tĩnh tâm.

Đi được vài dặm, Mộ Hàn mới nhớ bản thân còn quên chưa nhìn cây ngọc trụ ở bên lầu một Cực Chân các, cũng may là về sau còn tiến vào trong đó nhiều làn, cho nên không sợ không có cơ hội quan sát, cho nên cũng không cần phải nóng lòng, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, chậm rãi mà đi theo Mặc Đan Thanh.

Không lâu sau, Mặc Đan Thanh đã đi tới tây đoạn của Địa Cực đạo.

Địa Cực đại đạo vô cùng náo nhiệt, đám người có thể ở lại đây đa số là Địa Cực và Thiên Cực đệ tử.

Cho dù mỗi một vị Thiên Cực đệ tử đều có một khối địa bàn độc lập ở phía bắc Vô Cực thành, nhưng mọi người vẫn thường xuyên qua đây. Có thể thấy được thân phận của Mặc Đan Thanh có chút tôn quý, mọi người nhận thức nàng thì đều tỏ ra cung kính vô cùng.

Đối với thân phận của nàng, Mộ Hàn càng ngày càng hiểu kỳ.

Mộ Hàn khi xuất hiện lại càng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, hiện giờ biểu hiện của hắn quá mức oanh động khiến cho mọi người đều đưa mắt nhìn qua.

- Chính là nơi này.

Ước chừng một phút sau, Mặc Đan Thanh đã dần hắn tới một viện tử, vui vẻ chỉ một ngón tay lên, Mộ Hàn nhìn theo ngón tay nàng thì thấy được, bên trên cũng không phải biển số, mà là một khối ngọc phiến óng ánh long lanh, bên trên có ba chữ Đan Thanh Viện.

Trong sân, đại thụ cành lá sum xuê, tựa như một chiếc ô che vậy.

Dưới gốc cây, bàn đá ghế đá cũng được đặt chỉnh tề, chỉ một lúc sau, Mộ Hàn đã ngồi ở đó, trong tay cầm miếng ngọc phiến cực mỏng kia, tâm thần lập tức chìm vào bên trong.

Mộ hàn vẫn không nhúc nhích, thần sắc chuyên chú, sắc mặt trầm ngưng.

Mặc Đan Thanh cugnx chỉ lặng yên ngồi đó, chỉ mỉm cười chờ đợi, cũng không thúc giục gì.

Hai người đều không lên tiếng, vốn sân nhỏ đã yên lặng, nay càng u tĩnh, ngẫu nhiên có một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo một tiếng ma sát nhẹ của lá cây.

Thời gian chậm rãi mà qua đi.

- Thủ pháp thực là kỳ diệu.

Vân điểm dần dần xuất hiện bên trong đầu của Mộ Hàn, đạo vân thông suốt này tổng cộng có tới 1600 vân điểm, ngay khi toàn bộ vân điểm hiện ra, cảm nhận được sự nguyên vẹn của vân phổ trong đầu, Mộ Hàn cũng không nhịn được mà thán phục một tiếng từ tận đáy lòng.

Trong luyện khí chi đạo thì Mộ Thanh Long là lão sư dẫn đường vào cho Mộ Hàn.

Tất cả phương diện tri thức về đạo vân mà hắn có được đều là từ Mộ Thanh Long, mà những đạo khí lợi hại mà hắn tiếp xúc từ Xích Diễm kiếm, U Minh quỷ tán, hay là Đồng Huyền Thiên hồn đài, Xích Huyền đan lô, đều là đồ cổ nhiều năm về trước, còn đạo khí mà đương kim đạo vân sư luyện chế thì Mộ Hàn thấy rất ít.

Đương nhiên chuôi vân đao mà hắn có lúc đầu thì đối với đám đạo vân sư hiện giờ không có bất kỳ giá trị tham khảo nào.

- Mộ Hàn sư đệ, Thiên Lý Vân Sơn này của ta luyện chế thế nào?

Thấy thần sắc Mộ Hàn hơi động, Mặc Đan Thanh im lặng hồi lâu liền lên tiếng hỏi, nụ cười tươi như hoa.

- Vô cùng cao minh.

Mộ Hàn không khỏi tán thưởng.

Mộ Hàn tuy có hạn chế luyện đạo khí kinh nghiêm, nhưng dù có đạo vân có khắc phức tạp tới mức nào thì cũng có thể nhìn thấy. nhưng đạo vân phương pháp của Mặc Đan Thanh khắc lại hoàn toàn không giống.

Đám đạo khí lúc trước hắn cũng có thể thoải mái tìm ra được lộ tuyến mà đạo vân di chuyển.

Sau khi dò xét Thiên Lý Vân Sơn này, Mộ Hàn cũng giống với lúc trước, chọn một đầu đạo vân, sau đó không ngừng tiến về phía trước.

Chỉ là khi đến chỗ khởi điểm của nó thì Mộ Hàn có chút ngây người.

Bởi nối liền với cái vân điểm kia lại có tới bốn đạo, có tể cảm giác tựa hồ như đạo vân này cũng đều là phương hướng chính xác vậy. Chần chờ một hồi lâu, Mộ Hàn đành tùy tiện chọn một đạo, ý định thăm dò thử, xem có thể tới được vân điểm thứ hai, thì lại gặp phải một tình huống hoàn toàn y hệt.

Vân điểm thứ ba cũng y hệt như thế.

Cho đến lúc này, Mộ Hàn cuối cùng cũng hiểu ra được, cho nên tâm thần lập tức chia làm bốn.

Kể từ đó, Mộ Hàn cuối cùng tìm ra được đạo vân lộ tuyến mà Mặc Đan Thanh đi, lúc đầu là cùng đi bốn đường, sau đó co lại thành ba, hai, thậm chí chỉ còn một, rồi có lúc lại phân thành hai, thành ba, thậm chí có lúc còn chia thành bốn.

Tuyến đường của đạo vân thực sự là biến hóa thất thường.

Sau khi dò xét một lần đạo vân này, Mộ Hàn thực sự đã được kiến thức, hắn bắt đầu phát hiện ra rằng, đạo vân hóa ra có thể khắc họa được như vậy, còn về phần Thiên Lý Vân Sơn làm sao có thể che dấu được nguyên khí cùng pháp của Mặc Đan Thanh thì Mộ Hàn lại không thể tìm ra được nguyên cớ trong đó.

Sau khi nói ra sự khác biệt mà bản thân phát hiện từ phương diện khắc đạo vân này, Mộ Hàn cảm khái:

- Vốn là ta cho rằng, đám đạo vân sư chúng ta lf dùng pháp lực ngưng tụ trên một ngón tay, sau đó xuyên vào bên trong khí cụ, liên tục không ngừng vẽ đạo vân, cho tới khi nào ngừng thì thôi, cho tới khi xem được Thiên Lý Vạn Dặm của Mặc sư tỷ thực sự là phát hiện bản thân quả là ếch ngồi đáy giếng.

- Cái gì, ngươi chỉ biết một phương pháp là Nhất Long Bàn Trụ sao?

Nghe được lời này của Mộ Hàn, Mặc Đan Thanh kinh hồ, hai tròng mắt đen láy nhìn Mộ Hàn tựa như phát hiện ra một loại quái vật quý hiếm nào đó.

Vốn Mộ Hàn có thể đem thủ pháp khắc Thiên Lý Vận Sơn cuẩ mình nói ra, đã làm cho Mặc Đan Thanh kinh ngạc không thôi. Không nghĩ tới Mộ Hàn hắn chỉ biết đúng một loại thủ pháp là Nhất Long bàn trụ, vậy thì những siêu phẩm đạo khí mà hắn khắc đạo vân kia cũng là như thế làm ra sao?

- Nhất Long bàn trụ?

Mộ Hàn khẽ giật mình:

- Có ý gì?

Lần này đến phiên Mặc Đan Thanh ngây người:

- Ngươi thực sự còn chưa hề nghe qua được bốn chữ Nhất Long bàn trụ này sao?

Nghe được câu hỏi của Mộ Hàn, Mặc Đan Thanh liền vỗ cái trán của mình, tựa như phát điên:

- Lão thiên a, Mộ Hàn sư đệ, ngươi thực sư là cô lậu quả văn, đến cái tên Nhất Long bàn trụ còn không biết. Ngươi thực sự là kẻ luyện chế được Siêu phẩm đạo khí ở Cổ Linh thành, lại giúp cho Mai trưởng lão đem Xích Huyền đan lô luyện chế thành siêu phẩm đạo khí thật sao?

- Đúng là tại hạ.

Mộ Hàn lúng túng khó xử, đành cười cười, xem ý tứ của nàng thì một tên đạo vân sư mà không biết Nhất Long bàn trụ thì thực là một chuyện tình mất mặt vô cùng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.