Vừa Gặp Đã Yêu

Chương 10: Chương 10




Nhìn trần nhà văn phòng, vẻ mặt Lữ Hạo Đình mờ mịt.

Trời mới biết, anh đã duy trì bộ dạng này đã gần một tháng, nhưng anh vẫn hoàn toàn không thể làm việc bình thường, trong đầu đều là cảnh tượng ngày hôm đó ở khách sạn Nguyệt Loan, đến bây giờ, anh vẫn không thể lý giải được rốt cuộc ngày đó sao lại biến thành như vậy.

Thời điểm Nông Nông vừa khóc vừa cười ôm anh, anh còn thật vui mừng, tuy là có một chút không hiểu tại sao mình lại làm thế, nhưng vui mừng trong lòng anh là thật. Đúng vậy, một chút, một chút, ngoại trừ đau lòng vì nước mắt của cô còn có những suy nghĩ hỗn độn cùng khủng hoảng.

Mà đợi đến khi anh rời khỏi khách sạn về đến nhà, sau khi một mình ở trong phòng, anh không chỉ cảm thấy khủng hoảng mà còn cảm thấy vô cùng hối hận.

(Mộc: Mình đập… đập…)

Anh không muốn kết hôn, anh không muốn bị vào "tù", anh không biết tại sao sự tình lại phát triển thành như vậy.

Khi đi làm vào thứ Hai, lúc tất cả mọi người đều lên chúc mừng anh khi hôn lễ đã sắp đến, anh mới biết được Tiểu Ngũ thế nhưng đem tin tức chia cho các toà soạn báo, cả ngày hôm đó, anh chỉ có một suy nghĩ trong đầu – đánh Ngũ Tử Thanh một trận!

Vài ngày tiếp theo, không chỉ có các phóng viên chen chúc tới còn có các công ty đối tác tác đưa quà mừng đến, sau đó là là cha mẹ thoải mái tươi cười, bọn họ ngay ngày hôm sau liền vội vàng chuẩn bị cho hôn lễ của anh.

Tất cả những điều ấy làm cho anh càng ngày càng hãm sâu vào chuyện kết hôn, không thể cứu vãn được nữa. Mà, khiến cho anh không thể mở miệng nói lời phủ định cuộ hôn nhân này, không phải là khuôn mặt hạnh phúc ngọt ngào của Nông Nông mà lại là khuôn mặt cô - tuy ngoài mặt là tươi cười nhưng trong đôi mắt lại không giấu nổi sự sợ hãi, sợ anh đổi ý, có một cảm giác không an toàn vẫn luôn chiếm cứ lòng cô.

Không biết vì sao, anh không muốn phá huỷ sự vui sướng của cô, anh chỉ muốn hoàn toàn loại bỏ tia lo lắng trong mắt cô, anh muốn cô thật lòng cười vui vẻ, cho nên mỗi khi anh thấy cô, chút do dự và hối hận kia sẽ chớp mắt biến mất không thấy tăm hơi, bóng dáng. Nhưng khi anh rời khỏi cô, nó rất nhanh lại quay lại trong lòng.

Đây là một loại tuần hoàn ác tính, anh biết.

Cô giống như bình nước địa ngục kia (cà phê Nông Nông pha đó), cô nghĩ anh thích uống, nên mỗi lần đều pha cả một bình lớn, anh sợ cô đau lòng, cho nên mỗi lần đều uống hết, sau đó cô lại pha một bình lớn, đến cuối cùng anh lại có thói quen uống nó. Mà lần này, anh muốn huỷ bỏ hôn lễ, nhưng mỗi khi nhìn thấy cô lại không thể mở miệng, sau đó cô dần dần nghĩ là không có vấn đề, đến khi hôn lễ ngày càng gần, anh cũng bắt đầu quen dần.

Lữ Hạo Đình tự giễu cười một tiếng, trên thực tế, anh đã bắt đầu có thói quen không thể bỏ. Anh để mặc mọi người lo liệu hôn sự của anh, anh chỉ cùng cô đi chọn nhẫn đính hôn, anh thậm chí đáp ứng cha mẹ hôn lễ tổ chức càng nhanh càng tốt. Hôm kia có người đưa mẫu thiệp cưới đến, hôm qua trên bàn lại là đống danh thiếp của cửa tiệm chụp ảnh cưới, hôm nay ngay cả album ảnh mẫu của cửa hàng áo cưới nổi tiếng cũng đã đưa tới. (

Nhìn cả một quyển dày trên bàn, anh thở dài, cam chịu ngồi gọi điện cho vị hôn thê của mình.

Điện thoại kêu trong chốc lát, cũng là đáp vài câu nói là cô đến công ty giao bản vẽ, tối nay mới có thể trở về. (nên xem raw mà sửa e ợ)

Nhìn đồng hồ trên tay, anh đoán cô hẳn là đã tới, dù sao anh cũng chẳng có lòng dạ nào mà làm việc, mà những phiền não tích tụ trong ngực này mỗi khi nhìn thấy cô là biến mất ngay, lần nào cũng đúng. Anh thấy, hay là cứ trực tiếp cầm album ảnh xuống phòng khai thác tầng mười hai, nhân tiện hẹn cô đi uống trà trưa luôn.

Đã quyết đinh như vậy, anh cầm album ảnh cửa hàng áo cưới đưa tới, nói với thư ký Diệp một tiếng, sau đó liền đi thang máy xuống tầng 12.

“Tổng giám đốc.” Quản lí phòng khai thác vừa thấy ông chủ tự mình xuống, còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì, vội vàng tiến tới đón tiếp.

“Phạm Di Nông có ở đây không?”

“Dạ, cô ấy gây chuyện gì sao?” Từ trước đến nay không thấy Tổng giám đốc chú ý ai như vậy, quản lí sợ hãi lo lắng hỏi.

“À, vâng, tôi đi hỏi một chút.” Quản lí quay người gọi chủ nhiệm phụ trách Phạm Di Nông: “Lão Trần, Phạm Di Nông ở tổ cậu có ở đây hay không?”

Chủ nhiệm Trần còn chưa kịp trả lời, vừa vặn Tiểu Trương nghe tiếng liền đáp: “Nông Nông vừa mới đi rồi.”

“Đi rồi?” Lữ Hạo Đình nhíu mi, “Đi bao lâu?”

“Hơn mười phút.” Tiểu trương nhún nhún vai, “Cô ấy trước nay đều vậy, giao bản vẽ xong là đi ngay.”

Anh nghe vậy đành phải dặn dò quản lí phòng khai thác sau liên lạc với thư ký Diệp, hoãn lại công việc buổi chiều, tiếp theo anh liền xoay người đi vào toilet, tính toán vào toilet trước, đi tìm Nông Nông sau.

Ở trong toilet, anh lại nhịn không được hút điếu thuốc, đối với hôn lễ sắp tới, anh vẫn còn do dự.

Nhớ tới lần hôn nhân trước, anh rất khó tưởng tượng mình làm sao có thể lại trải qua được cái cuộc sống làm cho người ta mệt mỏi ấy thêm một lần nữa. Đầu tiên là thời kì tân hôn bận rộn, sau đó cuộc sống từ ngọt ngào chuyển sang khổ sở, tiếp theo nữa là tương đối lạnh lùng không nói gì với nhau. Không đến một năm, anh cùng Phương Bình đã đồng sàng dị mộng, cuối cùng cô ta thậm chí còn đến với bạn tốt của anh để tìm kiếm an ủi...

Hút xong một điếu thuốc, anh vô thức lại châm một điếu khác, nhìn quyển album ảnh mẫu áo cưới thật dầy, anh lại thấy thật đau đầu.

Cho dù là Nông Nông và Phương Bình khác nhau rất nhiều, Phương Bình không hồn nhiên như Nông Nông, Nông Nông cũng không giả dối giống Phương Bình, nhưng ngay cả như vậy, ai cũng không thể cam đoan lần này anh và Nông Nông có thể sống với nhau đến bạch đầu giai lão, không phải sao?

Anh thật sự có thể một lần như thế nữa sao?

Anh không biết, thật sự không biết...

Thuốc châm từ điếu này tới điếu khác, anh tựa vào trên tường toilet, không hề muốn ra ngoài, làn khói trằng dày đặc quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp, anh không khỏi có ý nghĩ, hay cứ co đầu rụt cổ ở trong này, trốn tránh áp lực bên ngoài.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, trong nháy mắt kéo suy nghĩ trốn tránh trách nhiệm của anh đi, Lữ Hạo Đình tự giễu cười cười, không biết là anh già rồi nên càng ngày càng nhát gan, hay là ý nghĩ trốn tránh thực tế này vốn đã tồn tại trong bản tính của anh, chẳng qua bây giờ mới bộc lộ ra mà thôi.

Dập tắt tàn thuốc, anh lại thở dài, sửa sang lại quần áo cho tốt rồi cầm lấy quyển album định đi ra ngoài, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy âm thanh nói chuyện của ba người đàn ông bên ngoài.

“Này, nói với các cậu chuyện này, các cậu tuyệt đối không tin mình vừa nghe được tin gì từ phòng kế toán đâu.”

“Tin gì?” Một người đàn ông tò mò hỏi.

“Cậu có biết Phạm Di Nông phòng khai thác của chúng ta không?”

Lữ Hạo Đình vốn định đẩy cửa ra ngoài, nghe đến tên của Nông Nông lại dừng lại.

“Biết, mình cùng cô ấy từng hợp tác, cô ấy vẽ rất tốt, nhưng cái chính là tính cách cùng bề ngoài làm người khác không dám khen tặng.”

“Đúng vậy, lần trước mình thấy cô ấy còn bị dọa giật nảy mình, chưa từng thấy cô gái nào không chút chú ý tới vẻ ngoài giống như cô ấy, cũng đâu phải dáng vẻ quá khó nhìn, thật không hiểu cô ấy suy nghĩ cái gì. Nếu có chút chú ý, mình cho rằng mình sẽ có chút muốn theo đuổi cô ấy, nhưng mỗi lần nhìn đến bộ dáng cô ấy, mình lại chẳng có hứng thú. Ha ha, kết quả cậu biết không? Không nghĩ tới cô ấy thế mà lại theo đuổi được tổng giám đốc!” Anh ta nói chuyện, khẩu khí như nói nhảm mà thôi.

“Có lầm không? Cậu nói tổng giám đốc của chúng ta? Tổng giám đốc mà hay soi mói mọi chuyện? Phạm Di Nông đức hạnh thế nào mà anh ấy lại để mắt đến, hơn nữa cô gái đó có tiếng cẩu thả, tổng giám đốc không phải là thích sạch sẽ sao? Lần trước trong phòng thư kí có một cô để tài liệu trên bàn không đúng thứ tự một chút còn bị mắng suýt khóc, huống chi là Phạm Di Nông! Hai người bọn họ làm sao có thể, cậu nõi giỡn à!” Tên còn lại thanh âm đề cao, dường như cảm thấy không thể tin nổi.

“Ai nói giớn với cậu, chính là tổng giám đốc của chúng ta đó, mấy ngày nay báo chí viết ba hoa chích chòe, vừa rồi ở phòng kế toán A Huệ mới một phen nước mắt nước mũi cảm thán tổng giám đốc không có mắt.”

Lữ Hạo Đình nhíu mày, càng nghe càng thấy không vừa ý, chờ anh nghe tiếp, sắc mặt trở nên xanh mét.

“Oa a, ha ha, thật không hiểu là tổng giám đốc đổi tính hay Phạm Di Nông hạ cổ. Cậu có biết không? Lần trước mình còn thấy Phạm Di Nông đi dép lê đi làm nữa!”

“Dép lê? Thật hay giả?” Trong đó có một người đàn ông cười thành tiếng, cảm giác không thể tin được.

“Thật sự đúng là cô ấy, đầu tóc rối bù, đi dép lê tới giao bản vẽ, cô ta như vậy thế nhưng cũng dám tới công ty để đi làm, mình cũng thật sự bó tay.”

“Ha, cái cô gái này cũng có thể câu được rể kim quy, thật sự là nhà có phúc tám đời, mình thấy cô ấy về sau cũng không cần phải đi làm, chờ làm thiếu phu nhân đi.”

Một người khác đi ra nghe vậy, bổ sung nói: “Cái gì có phúc tám đời, làm ơn, có thể nào trùng hợp như vậy, Phạm Di Nông cũng không phải là đơn giản. Mình có cô em họ làm việc ở tập đoàn Phi Tường, nghe nói Phạm Di Nông là bạ học cùng với con gái ông chủ bên đó. Các cô ấy đã sắp xếp rất hoàn mỹ rồi, trước tiên để Phạm Di Nông kia nhận phu nhân chủ tịch làm mẹ nuôi, sau đó lợi dụng cơ hội để tiếp cận tổng giám đốc của chúng ta.

“Thật không đấy?”

“Còn nói sao?” Người đàn ông này giống như biết rõ sự tình, khinh thường nói: “Cô gái này, vì câu rể kim quy, chuyện gì cũng đều làm được.”

“Người ta có thủ đoạn cao minh mới câu được rể kim quy, thế nào, thấy hối tiếc? Tiếc vì mình sinh ra không phải con gai? Ha ha ha…”

“Đi thôi!”

(Mộc: Bọn chết tiệt, lắm chuyện, mình chém, chém...)

Bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, tiếng cười xa dần, Lữ Hạo Đình thế mới đẩy cửa đi ra, đến trước bồn rửa tay. Dù thế nào anh cũng không nghĩ tới đến toilet có thể nghe được những lời này, càng không nghĩ tới Nông Nông đến nhà anh là chuyện đã được dàn xếp tỉ mỉ.

Nhìn chính mình trong gương, anh suy nghĩ thật nhanh, sắc mặt ngày càng khó coi.

Cô gái mà người kia nhắc tới, anh lập tức nghĩ ngay tới cô gái làm anh vừa nhìn đã phải nhíu mày. Anh quả thực không thể tin được cô gái đó là Nông Nông, Anh cố gắng nghĩ lại, cái người có đôi mắt gấu mèo, đi dép lê, đầu tóc rối bù; gương mặt ấy một lần nữa chậm rãi hiện ra trong đầu anh, sắc mặt anh cũng từ từ xấu đi.

Đáng chết! Cô gái kia thật là Nông Nông!

Cô lừa anh!

*

Về tới nhà, Phạm Di Nông cởi giày cao gót liền chạy vào phòng tắm tắm.

Trời ạ, không biết thời tiết này là cái quỷ gì.

Nóng chết mất!

Tắm nước lạnh một hồi lâu, cô rốt cục thấy cái nóng không còn nữa, tùy tay liền mặc bộ T -shirt con chuột túi đã nhiều năm, cái T -shirt này là một trong vài món đồ qua được cuộc thanh tra vứt bỏ vủa La Lan. Cô khi đó vì muốn giữ lại cái áo ngủ kiêm quần áo ở nhà này mà ca thán với La Lan một buổi tối, cô ấy mới đồng ý cho giữ.

Ha, cái này đúng thật may là cô dự kiến trước, hoàn hảo cô cất cái này ở trong túi, bằng không khó mà còn, ở nhà còn phải mặc cái thứ vướng víu tay chân kia thật là phiền toái.

Tùy tiện cầm khăn mặt xoa xoa tóc, cô thuận tay lấy cái cặp cặp ngay tóc cùng khăn ở trên đầu, sau đó theo phương pháp Uy Uy nói mà dưỡng da mặt.

Thật vất vả mới bôi xong mặt nạ, cô rửa sạch tay đi ra khỏi phòng tắm mở máy tính lên mạng kiểm tra email.

A, hơi đói bụng.

Nông Nông nhìn thời gian, phát hiện - mới là hơn ba giờ, nghĩ đến cách bữa cơm buổi tối còn sớm, liền xem lại hướng dẫn đắp mặt nạ của Uy Uy, xác định loại mặt nạ này chủ yếu chỉ giúp da thịt thêm dưỡng chất không có bị co rút nên không cần bất động. Cô lập tức vui mừng xoay người đi tới tủ lạnh lấy đồ uống, tiếp theo lại mở túi đồ ăn vặt, mới ngồi trở lại trên ghế mở tin nhắn nói chuyện phiếm cùng bạn trên mạng, vừa đánh chữ vừa ăn linh tinh.

Ai biết cô đặt mông còn chưa nóng chỗ đã nghe thấy tiếng chuông cửa.

Cô gõ một dòng chữ thông báo cho cô bạn kia, sau đó mới nhíu mà đứng dậy đi mở cửa, không biết tên nào lại ấn chuông lâu như vậy.

“Ai đó?” Cô không chút suy nghĩ, mở cửa ra tính mắng chửi người.

Ai ngờ vừa mở cửa, cô sững sờ, trên thực tế, người ngoài cửa cũng nhìn tình hình trong phòng sau cũng sững sờ ngây người.Anh cao hơn cô một cái đầu, cho nên, tình hình trong phòng, vừa mở cửa ra anh đa nhìn thấy không sót cái gì

Chỉ thấy trong phòng nhỏ chật ních đủ loại linh tinh, tủ quần áo của cô mở một nửa; trên giường đầy thứ linh tinh hỗn độn như hộp giấy trò chơi, bản thuyết minh, CD, bản vẽ, tạp chí, báo chí, sách vở, quần áo, mà trên bàn máy tính còn có một túi đồ ăn vặt cùng đồ uống mới uống một nửa. Nhìn một mảnh hỗn độn trong nhà cô, sau một lúc lâu không nói ra lời. Chờ anh tìm về giọng nói của mình, mới cúi đầu thấy rõ bộ dáng của cô, anh hoàn toàn không biết nên nói gì. Cô quấn tóc bằng khăn tắm còn nhỏ giọt, trên mặt cô một lớp mặt nạ mỏng trong suốt màu lục nhàn nhạt, mà cô thế nhưng lại mặc một cái T -shirt giống một mảnh giẻ lau, hơn nữa, cô cũng không đi dép mà lại chỉ đi chân trần.

Anh đán giá cô từ trên xuống dưới một lần, hoàn toàn không thể tin được cô gái trước mắt chính là cô gái làm cho anh xúc động cầu hôn...

Nhất thời xúc động! Đúng, chính là nhất thời xúc động!

Tình cảnh này, quả thực làm cho anh không thể chịu đựng được, anh tuyệt đối không thể cùng cô gái này sống cùng một chỗ, anh không có biện pháp nào để nói chuyện với cô, anh càng không thể tưởng tượng tương lai cùng quái nữ này ở cùng cả đời!

(Mộc: Rồi sẽ biết không cần tưởng tượng đâu anh à)

Làm anh tức giận là, cho dù tại tình huống lạ này, khi anh thấy cô, vẫn xúc động muốn lột bỏ cái áo như miếng giẻ kia xuống rồi giữ lấy cô!

Điều này quả thực hơi quá đáng!

Khó trách cô cũng không dám để anh đưa cô lên lầu, nguyên lai căn bản chính bởi vì phòng cô rất loạn, cô không dám để cho anh nhìn, cho nên mới tìm mọi cách ngăn cản anh!

Anh bắt đầu cảm thấy chính mình thực ngu xuẩn tới cực điểm!

Anh không có cách nào cứ đứng như vậy để nói chuyện với cô, nên anh chịu đựng cơn tức, thô lỗ đem quyển mẫu giao cho cô, vẻ mặt xanh mét nói: “Đổi quần áo, đem thứ đồ quỷ trên mặt cô tẩy sạch, tôi đến trước công viên chờ cô, có chuyện muốn nói với cô!”

Đáng chết, bị nhốt đánh vào địa ngục tầng thứ mười tám bất quá cũng chỉ như thế.

Nông Nông thật không hiểu chính mình vì sao lại vô ý đến vậy, vì sao cô không nghĩ tới trước khi mở cửa nhìn xem ai ở ngoài cửa đã?

Nhìn anh nổi giận đùng đùng rời đi, cô quả thực lo sợ bối rối đến cực điểm.

Vội vàng rửa mặt nạ trên mặt, lại ba chân bốn cẳng mặc bộ váy, cô rất nhanh sấy khô tóc, lại thế nào cũng không buộc được tốt, thậm chí khi chải đầu không cẩn thận làm rơi vài thứ, sau thật vất vả cô mới tìm được một cây trâm. Coi như thuận lợi chuẩn bị xong, ai ngờ khi đi giày vì quá nhanh ma sát đụng tới miệng vết thương ở mắt cá chân mà đau đớn không thôi, nhưng cô vẫn là nhịn đau đi vào.

Cô vốn muốn trang điểm một chút, nhưng mà tâm lại hoảng loạn, tay vẫn run, cô vẫn phải buông tha.

Thật vất vả chuẩn bị xong, cô mới không chút an tâm cầm túi xách lên, bất an xuống lầu, xuống phía trước công viên gặp anh.trans

Xa xa, khi cô thấy Lữ Hạo Đình trong tay cầm điếu thuốc, cô thiếu chút nữa hoảng sợ quay người chạy về nhà, nhưng hai chân cô như tự có ý chí tự động đi về phía trước, đi về phía anh.

Anh đứng ở trên cỏ, nhìn cô tới gần, mặt không chút thay đổi.

Hai người nhìn nhau, trầm mặc một lúc lâu, sau đó đột nhiên anh mở miệng.

“Chúng ta không thích hợp với nhau.”

“Cái gì?” Cô vẻ mặt mờ mịt giống như anh đang nói riếng Arab vậy.

“Tôi nói, chúng ta không hợp.” Anh lại mở miệng.

Nông Nông nhìn anh, lần này nghe hiểu, nhưng trong đầu không có phản ứng gì, chỉ cảm thấy thanh âm anh nghe qua thực lạnh.

“Tôi muốn hủy bỏ hôn lễ.” Anh lại mở miệng, âm thanh lạnh hơn.

Nông Nông không nhịn được sợ run cả người, nghi hoặc nhìn anh”Vì sao?”

“Tôi không có hứng thú kết hôn cùng kẻ lừa đảo.”

“Cái gì?” Cô sửng sốt, một cơn đau đớn ập tới làm mất toàn bộ cảm xúc.

“Tôi nói, tôi không có hứng thú kết hôn cùng kẻ lừa đảo.” Anh dập tắt tàn thuốc, ném đầu mẩu thuốc là vào thùng rác vẻ mặt chán ghét.

Kẻ lừa đảo? Anh thế nhưng nói cô là kẻ lừa đảo? Quả thực không thể tin được chính mình đã nghe thấy cái gì,”Anh nói cái gì?”

“Không cần giả bộ! Cô nghĩ rằng tôi đến bây giờ còn không biết cô đã làm gì sao?” Anh đại hỏa nói, nhớ tới những lời người đàn ông kia nói, rằng cô ngay từ đầu đã tính toán thật tốt. Nghĩ tới từ đầu đến cuối, cô cố ý tiếp cận anh, gài bẫy anh, anh liền thấy một cơn tức giận vô danh xông thẳng lên đầu.

Cô còn đang sững sờ, tâm đều chưa kịp đau, chợt nghe đến lời nói của anh như đang chất vấn phạm nhân nói với cô.

“Em làm cái gì?” Phạm Di Nông dừng một chút, bắt đầu cảm thấy ruột gan như vỡ vụn, kỳ dị là, cô thế nhưng còn nghe được thanh âm chính mình, giống như linh hồn bị bay ra khỏi thân thể, hơi thở mong manh hỏi: “Anh...dựa vào cái gì mắng em là kẻ lừa đảo? Anh cho là... em làm cái gì?”

“Tôi nghĩ gì?” Anh phẫn nộ nói (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn) “Tôi cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ là như vậy! Cô lợi dụng má Chung, lợi dụng mẹ tôi tiếp cận tôi, tôi còn tưởng cô là người từ nhỏ đã nhu thuận như thế nào, kết quả đều là cô giả vờ, cô cũng thật giỏi, đùa giỡn chúng tôi trong lòng bàn tay cô!”

“Em không có...” bởi vì thanh âm chỉ trích đến tận xương của anh, cổ họng cô nghẹn lại, nước mắt cũng chực chờ rơi xuống.

“Cô dám nói cô không phải gần đây mới nhận dì Chung làm mẹ nuôi? Cô dám nói cô như thế này không phải cố tình giả bộ? Cô dám nói cô không có trăm phương nghìn kế thiết kế mọi chuyện?”

“Em... không phải như thế...” Nông Nông cắn môi dưới, nước mắt tràn mi, cô muốn giải thích, lại cị anh vô tình ngắt lời.

“Thôi ngay cái kĩ xảo này đi, muốn câu rể kim quy, cô cứ tìm kẻ ngốc khác đi!”

Anh nói xong quay người đi, Nông Nông thấy thế, rơi lệ đầy mặt nóng vội bắt lấy tay anh, muốn đem tiền căn hậu quả nói rõ ràng,”Hạo Đình, anh nghe em giải thích...”

Anh cảm thấy đau lòng, vì cô hoảng sợ mà lệ tự nhiên chảy xuống, nhưng anh lại càng giận chính mình nhất thời mềm lòng, anh cắn chặt răng, nói cho chính mình, đó là một cô gái không xứng đáng.

Anh nghiêm mặt, nhìn cánh tay phải nhỏ bé cầm cánh tay mình, quyết tâm tàn nhẫn nói:”Phạm Di Nông, không cần làm bẩn tay tôi!”

Cô trong nháy mắt cứng đơ, một câu như vậy làm cô như bị sét đánh.”Anh... nói cái gì?” Cô ngẩng đầu vẻ mặt mang đầy nước mắt không thể tin nhìn anh.

Anh có nhất thời không đành lòng, nhưng lại có càng nhiều không cam lòng cùng oán giận vì bị lừa, cho nên anh rút nhẫn đính hôn trên tay ném lên trên sân cỏ, sau đó anh nghe thấy chính mình lạnh giọng gằn từng tiếng nói:”Thôi ngay trò nước mắt rẻ tiền của cô, cô làm cho tôi cảm thấy thật ghê tởm, buông tay.”

Cô nhìn nhẫn đính hôn rơi xuống, ngây người một giây, sau đó chậm rãi mở to mắt: “Tôi làm anh cảm thấy ghê tởm? Tôi làm anh cảm thấy ghê tởm! Tôi làm anh cảm thấy ghê tởm?!”

Cô câu sau so với câu trước lại càng lớn tiếng, tiếp theo cô rốt cục buông tay, hoặc là nói cô hung hăng đẩy tay anh ra, hổn hển đẩy anh ra!

Đủ rồi, cô chịu đủ rồi, cô đã cảm thấy tự ti đủ rồi, tên hỗn trướng này có tư cách gì mắng cô? Anh ta mới là tên chết tiệt!

Phạm Di Nông đẩy anh ra, sau đó cuồng loạn lấy túi da đánh anh, bên cạnh đó chửi ầm lên.

“Anh nghĩ rằg tôi vì anh làm cái gì? Anh là đồ hỗn đản chết tiệt vương bát đản! Đồ đàn ông thần kinh khiết phích*!” Cô vừa đánh anh vừa mắng.

(thích sạch sẽ - beta -er)

“Tôi làm cho anh thấy ghê tởm? Anh cho anh là cái gì? Anh cho anh có gì đặc biệt hơn người? Anh mới làm cho tôi cảm thấy thực ghê tởm! Tôi là kẻ lửa đảo, đúng vậy! Tôi lừa anh, lừa má Chung, lừa bạn tốt của tôi, lừa toàn bộ người trên thế giới, cũng lừa chính mình! Anh là đồ vương bát đản chết tiệt!” Bởi vì quá kích động, bao da trong tay cô bay ra, đồ trang điểm nhất thời tán loạn trên đất.

“Tôi là đồ ngu ngốc, mới có thể thật tình học trang điểm vì anh!” Cô tức giận rút trâm gài tóc quăng đi.

“Tôi là đồ ngu ngốc, mới có thể thật tình học cách mặc quần áo vì anh!” Cô cởi một cái giày cao gót quăng đi mất.

“Tôi là đồ ngu ngốc, mới có thể thiệt tình học pha cà phê vì anh, nóng bỏng tay còn phải cười chính mình vụng về.” Lần này là một cái giày cao gót khác.

“Anh cho rằng anh có tiền liền giỏi sao? Anh nghĩ rằng tôi cả ngày nhàn nhã ăn không ngồi rồi sao? Anh cho rằng có người nào thần kinh tự nhàm chán tự tìm khổ? Anh có biết không tôi vì anh, phải học một đống đồ trang điểm tôi chưa một lần nhìn thấy, còn phải giả vờ làm thục nữ! Anh có biết má hồng là cái gì? Cái gì là kem dưỡng thể? Cái gì là lông mi giả? Cái gì là phấn không? Anh có biết vì anh, mỗi ngày tôi đều phải ngồi trước gương một tiếng bất kể sớm hay muộn, ba ngày một lần phải đắp mặt nạ, một tuần một lần phải tới spa? Anh có biết cả ngày muốn đi thứ giày cao gót này có bao nhiêu thống khổ? Anh có biết vì muốn đi giày cao gót, gót chân bị xước như thế nào sao?” Cô nắm chặt tay, tức giận gào lên với anh.

“Phải, tôi là kẻ lừa đảo!” Cô nổi trận lôi đình quát: “Anh cho là chính mình cao minh thế nào? Anh nghĩ rằng tôi thích làm thế sao? Nếu không phải đàn ông các anh thích trông mặt mà bắt hình dong, tôi đáng giá phải ủy khuất chính mình, ăn nói khép nép vậy sao? Anh dám nói nếu tôi không giả thành bộ dáng thế này, nếu tôi không giả dạng thành cái gọi là thục nữ trong mắt anh, nếu tôi không có mặc đẹp, anh sẽ liếc mắt nhìn tôi một cái sao?”

“Phải, tôi là kẻ lừa đảo!” Cô căm giận lau đi nước mắt không ngừng rơi trên mặt, oán giận nói: “Vẫn là kẻ lừa đảo ngu xuẩn đến cực điểm, cho nên mới trăm phương ngàn kế tiếp cận anh. Nghĩ hết biện pháp lấy lòng anh. Hao hết tâm tư giả trang thục nữ! Mới có thể nghĩ đến anh chính là một đàn ông thiệt tình yêu tôi, mới có thể vì anh thay đổi chính mình!”

“Đúng, anh rất giỏi, anh lợi hại, anh cao quý không thể địch nổi, tôi bất quá chỉ là hoa nhỏ ven đường, không có khí chất cao quý, cũng không phải thục nữ cái quỷ gì, tôi là kẻ lừa đảo, sẽ làm bẩn tay anh, hạ lưu không xứng với anh!” Cô hổn hển gào lên, trong mắt ngập nước, dùng sức tháo nhẫn, nhưng nhất thời không tháo được, cô tức giận dậm chân, trong hốc mắt lệ rơi xuống dưới.

Lữ Hạo Đình bị bộ dạng sư tử hà đông hiếm có của cô dọa sửng sốt, cho đến lúc này mới thoáng hồi phục tinh thần. Thấy cô đang tháo nhẫn, anh không hiểu tại sao lại hoảng hốt, tin tức vừa mới tiếp thu còn chưa kịp tiêu hóa hoàn toàn. Anh muốn ngăn cản cô, đã thấy cô bất chấp tay đau, tức giận đem nhẫn đính hôn trên ngón tay vất xuống dưới.

“Lữ Hạo Đình! Nhẫn trả lại cho anh! Anh cứ việc cầm đưa cho thục nữ tiêu chuẩn trong cảm nhận của anh, tôi chúc anh cùng cô ta bạch đầu giai lão, hy vọng chờ khi cô ta tàn hoa bại liễu đến khi già đi, anh sẽ không lạnh lùng không nói gì cùng cô ta!”

Cô dùng sức quăng nhẫn đính hôn về hướng mặt anh, nói xong quay người, rơi lệ, chân không, liền nổi giận đùng đùng rời khỏi.

Nhẫn từ không trung bay qua, cắt qua má anh sau đó lăn vào thảm cỏ.

Lữ Hạo Đình lăng lăng trừng mắt nhìn bóng dáng Nông Nông giống như nữ chiến thần Mã Nhã, dũng mãnh phi thường chân trần đi trên đường cái, sau một hồi lâu thất thần...

(Nông Nông mắng hay vô cùng =)), mà a Hạo so sánh cũng cực... =)), chiến thần =)))

Một hồi lâu, anh nhìn đồ dùng tán loạn của Nông Nông, ngồi trên cỏ ngược lại bắt đầu trừng mắt nhìn vài thứ đó đến sững sờ.

Mãi cho khi mặt trời về hướng tây, sắc trời chói rọi nhiễm màu vỏ quýt, anh mới bắt đầu cầm lấy túi da của cô, thu thập các vật nhỏ tán loạn này, son môi của cô, giấy thấm dầu, hộp phấn, túi tiền lẻ, còn có hai tờ giấy.

Anh mở hai tờ giấy ra, chỉ nhìn thấy trong đó chi chít trình tự hóa trang, một tờ khác ghi rõ phương pháp pha cà phê, còn có nhận biết các loại cà phê với phương pháp đặc thù như thế nào.

Hai tờ giấy bởi vì thường thường bị cầm xem, bên mép đều nhăn lại, chỗ trống trên đó còn bị cô ghi chú chi tiết nhỏ cẩn thận.

Anh trong lòng đau đớn, biết những điều cô vừa nói đều là sự thật.

Anh nhặt giày cao gót ở cách đấy không xa, cũng đau lòng phát hiện chỗ mắt cá chân quả thực có vết máu bị ma sát.

Đáng chết!

Sững sờ trừng mắt nhìn đôi giày cùng hai tờ giấy kia, Lữ Hạo Đình phát hiện mình thật sự khốn kiếp đến cực điểm.

Mặt trời dần dần ngả về tây, màn đêm buông xuống, anh ngồi ở trên cỏ công viên bắt đầu tự hỏi hết thảy chuyện tình.

*

Khi Phạm Di Nông chân không, quật cường, trên mặt còn mang theo nước mắt người đầy chật vật xuất hiện ở cửa tiệm cà phê, Bạch Vân đồng tình nhìn cô, vẫn lại không nhịn được lắc đầu cười cười.

“Vì sao mình một chút cũng chẳng thấy kinh ngạc nhỉ?” Cô nói.

Nông Nông hít hít cái mũi, thần sắc tự nhiên đi chân trần vào trong tiệm, căm giận bất bình tự giễu:”Bởi vì mình luôn là đồ ngu ngốc, ngu ngốc sẽ làm chuyện ngu xuẩn!”

“Cậu cứ như vậy đi đến?” Bạch Vân hai tay ôm ngực, nhìn đôi chân trần của Di Nông bẩn như khất cái.

“Dù sao mình làm kẻ ngu ngốc cũng không phải lần đầu làm người ta chú ý.”

Lần đầu tiên, cô cam chịu nói, sau đó ngồi trên ghế, cầm giấy lau nước mắt trên mặt.

“Nói cũng phải.” Bạch Vân khóe miệng cầm mỉm cười, con ngươi đen láy thông minh như lóa lên ánh sáng.

“Này!” Nông Nông mất hứng kháng nghị.

“Được, không động tới vết thương của cậu nữa.” Bạch Vân cười cười, đồng ý thu binh, chỉ nói: “Cậu đã thất tình, mình tìm mọi người mở tiệc chúc mừng thất tình thôi.”

“Cậu làm sao mà biết mình…” cô nhất thời nghẹn ngào, mắt lại tràn ngập nước mắt, câu nói kế tiếp hoàn toàn nói không nên lời, chỉ nghe cô oa một tiếng, đột nhiên liền ôm cổ Bạch Vân khóc lên.

Bạch Vân ôm cô không có biện pháp, cười khổ một tiếng, đành lấy điện thoại vừa nghe tiếng khóc vang trời của Nông Nông, vừa tự động gọi điện thoại cho mọi người tới trong tiệm.

Bảy giờ tối, toàn bộ đến đông đủ.

Bạch Vân lúc 5h đã đem Nông Nông đổi sang cho Uy Uy an ủi. Lúc 6h Uy Uy lại đổi cho A Phương, bất quá A Phương cũng không có gan đem Nông Nông giao cho La Lan. Trên thực tế khóc hơn hai tiếng, Nông Nông cũng không thể không biết xấu hổ ôm La Lan tiếp tục khóc nữa.

Huống chi, La Lan từ khi vào cửa, thẳng đầu cô giáo huấn nói:”Cậu khóc cái gì? Thất tình có cái gì tốt mà khóc! Đàn ông tìm còn có, cậu chưa từng nghe qua câu, đàn ông kế tiếp sẽ tốt hơn sao?”

“Nhưng là... Nhưng đây là chính mình cảm thấy thích một người...” cô nức nở. Nói thật cô rời đi công viên không bao lâu liền có chút hối hận, mặc kệ thế nào, cô vẫn là thương anh, nếu cô cố gắng giải thích tốt thì tốt rồi.

“Vì sao lại tới mức muốn chia tay?” La Lan đau đầu hỏi.

Nông Nông nghẹn ngào khóc thút thít, nói rõ ràng tiền căn hậu quả hai giờ trước.

Mọi người nghe xong thật muốn té xỉu.

La Lan là người thứ nhất làm khó dễ, “Mẹ nó, cái loại đàn ông này cậu còn để ý tới hắn ư? Kêu hắn đi đập đầu vô tường đi!”

“Đúng vậy, kêu hắn đi đập đầu vô tường đi!” A Phương lòng đầy căm phẫn phụ họa theo.

“Mình cũng hiểu, anh ta quá bất ngờ.” Bạch Vân nhíu mày nói.

“Không chỉ chuyện bé xé ra to, chúng ta đúng thật là gài bẫy anh ta, nhưng không cầm đao thương buộc hắn cầu hôn với cậu, từ đầu tới đuôi đều tự hắn mở miệng, dựa vào cái gì nói cậu quái nhân! Vương bát đản!” Uy Uy là tức đến cực điểm, thiếu chút nữa giận đến sôi lên.

“Nông Nông, cậu làm tốt lắm! Cái loại người này chúng ta không cần, mình tìm trong hồ sơ nhân duyên trong nhà tùy tiện xem cũng vơ được một nắm người có điều kiện không khác anh ta là mấy, cậu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, mình giúp cậu giới thiệu! Tốt nhất tức chết tên vương bát đản kia đi!” La Lan vỗ cái bàn, trừng mắt nũng nịu quát.

(Mộc: La Lan tỷ iu dấu giới thiệu mình đi, giới thiệu muội 1 anh đi. LL: thế tiêu chuẩn của muội là gì, đủ trình chịu đựng mấy chú ấy chứ? Mộc: *Quay lưng bỏ đi*)

“Đúng, đúng! Thực đáng tiếc cậu không thuận tiện đá hai chân hắn, nếu là mình mình sẽ làm hắn không thể xuống giường!” A Phương một bên nói theo, quang quác quang quác góp vui.

Nghe bạn tốt mỗi người một câu, Nông Nông càng nghe càng cảm thấy có đạo lý, nguyên bản tức giận đã nguôi, oán khí lại tăng lên: “Các cậu nói đúng, anh ta thật sự quá đáng!”

Chỉ chốc lát sau, một đám cô gái bắt đầu dùng văn chương để lên án đám đàn ông trên thế giới.

Bạch Vân nhìn các chị em càng tán gẫu càng trào dâng, liền đứng lên pha cà phê cho mọi người. Ai ngờ vừa lấy nước thì điện thoại trong tiệm lại kêu. Đi lên tiếp điện thoại, giương giọng nói:”Nông Nông, giúp mình chú ý cà phê.”

Nông Nông đi đến quầy tiếp tục pha cà phê, mấy người còn lại vẫn như cũ thảo luận đàn ông bạc tình phụ nghĩa, hoa tâm vô ơn bạc nghĩa. Không bao lâu, Nông Nông pha cà phế đã xong.

Cô đổ cà phê vào các chén, Bạch Vân cũng vừa vặn nói điện thoại xong, liền cùng cô đem cà phê đưa lên bàn, hai người vừa mới ngồi xong, năm người nhân cơ hội này mà nghỉ lấy hơi, đồng thời cầm cà phê uống từng ngụm.

Phù một tiếng!

A Phương cùng Nông Nông không chút khách khí đem cà phê trong miêng phun đi, phun đầy bàn luôn. La Lan cùng Uy Uy cũng phun lại vào trong chén cà phê, mà Bạch Vân, vẻ mặt hàm chứa quỷ dị, sau một lúc lâu, mới dùng sức nuốt xuống dưới.

“Ông trời của tôi ơi! Đây là cái quỷ gì vậy!” A Phương quang quác kêu, lấy nước sôi súc miệng.

“Cà phê bị hỏng?” La Lan trừng mắt nhìn Bạch Vân.

Bạch Vân lo sợ lắc đầu”Không có khả năng, mình vừa mới pha cho khách hàng uống.”

“Thế nhưng tại sao lại thế này? Thứ này có thể bán quỷ mới tin!” Uy Uy sắc mặt trắng nghiêm lại, ánh mắt nhìn cà phê như là đang nhìn một đống đại tiện.

Bốn người đồng thời im lặng, sau đó quay đầu nhìn Nông Nông đang ngồi.

La Lan lại lần nữa mở miệng đầu tiên, bất quá cô mặc dù nhìn Nông Nông, nhưng là hỏi Bạch Vân: “Cậu dạy cô ấy pha cà phê có từng thử uống không?”

“Không có.” Bạch Vân nhíu mày, lắc đầu: “Mình không thể nào uống cà phê thử pha, mình muốn Nông Nông tự đi mà uống.”

Bốn nữ nhìn đầu sỏ gây nên, trăm miệng một lời hỏi: “Nông Nông?”

“Người ta… Người ta đã quên thôi…” Phạm Di Nông vẻ mặt chột dạ, bất quá vẫn là chống chế, “nhưng là… Nhưng là Hạo Đình có uống, mình mỗi lần đi đều pha một bình lớn, nếu uống không ngon như các cậu nói, anh ấy làm sao có thể mỗi lần đều uống hết sạch?”

“Cậu xác định anh ta không đổ đi!” Uy Uy hồ nghi hỏi.

“Không có.” Nông Nông chu chu miệng.

“Nói không chừng anh ta vụng trộm đổ.” A Phương nhịn cười, nhỏ giọng nói.

Nông Nông trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, “Mình cả ngày cùng anh ấy ở một chỗ, tận mắt thấy anh ấy uống hết.”

“Cậu cho tới bây giờ còn không thử uống thử xem sao? Cậu sao có thể pha lâu như vậy mà không phát hiện?” Bạch Vân vẻ mặt không thể tin được nhìn cô.

Nông Nông ngập ngừng: “Chính là bởi vì anh ấy lần đầu tiên liền uống hết, cho nên mình nghĩ mình pha hẳn là cũng không tệ lắm, anh ấy thích uống liền để anh ấy uống. Mình mới có thể không nghĩ tới việc uống thử...”

“Trời ạ, cái loại này anh ta có thể uống xong một bình lớn? còn những vài lần?” La Lan không thể tin vỗ bàn, chợt cười ra tiếng”Ha ha ha ha, anh ta nhất định là thần!”

“Hoặc là ngu ngốc!” Uy Uy ở bên chú thích cùng cười theo.

“Có thể anh ta không có vị giác.” A Phương cười thêm vào.

Nông Nông nghe bạn tốt trêu chọc, trên mặt chỉ có càng ngày càng hồng.

“Không có khả năng.” Bạch Vân chỉ nghe thật vất vả ngưng cười, lắc đầu phủ định điều A Phương nói:”Đã quên tư liệu chúng ta tra được sao? Anh ta thực soi mói đối với cà phê.”

Bởi vì câu này, mọi người trong nháy mắt bắt đầu im lặng.

Sau đó Bạch Vân nhìn Nông Nông, ôn nhu đã mở miệng: “Có lẽ… Là vì anh ta yêu cậu, cho nên mới vui vẻ chịu đựng loại cà phê này.”

“Thế...thế mới là lạ.” Nông Nông cúi đầu, cầm lấy giấy, cắn môi dưới, không chịu cho chính mình một lần hy vọng.

“Nếu anh ta không thích cậu, anh ta sẽ không mỗi lần đều ngoan ngoãn nuốt cái loại cà phê này vào, ít nhất mình sẽ không, trên thực tế, cho dù mình thích một người đàn ông, mình cũng không có khả năng vì anh ta mà nuốt vào loại cà phê này, nhưng anh ta lại vì cậu mà uống, không phải sao?” Bạch Vân ôn nhu nói.

“Việc này không giống.” Cô vẫn như cũ cãi lại.

“Đúng vậy, nhưng anh ta thực kén chọn, nếu không phải nguyên nhân này, anh ta không có khả năng không rên một tiếng uống hết cái thứ này, cậu so với mình còn hiểu anh hơn, cậu nên biết, đúng không? Nói tiếp, anh ta nếu không thương cậu, vô luận chúng ta thiết kế như thế nào, anh ta cũng không có khả năng cầu hôn cậu. Chúng mình ngay từ đầu liền đã cảnh cáo cậu loại tình huống này có khả năng sẽ phát sinh, cậu cũng nói cậu vẫn muốn thử, vì sao vẫn muốn thử, bởi vì cậu biết việc này vẫn có hy vọng, anh ta phản ứng kịch liệt một chút, nhưng chúng mình cũng sai trước, mà cậu biết anh ta, cậu cũng hiểu anh ta, cậu vốn nên là có tâm lý chuẩn bị tình huống này.”

Nông Nông hai tay càng thêm nắm chặt, giấy bị cô vò nát lại thành một đống, cô vẫn là không ngẩng đầu, không nói một câu.

Bạch Vân lại tiếp tục khuyên nhủ: “Mình hỏi cậu, anh ta là người không phân rõ phải trái sao?”

Nông Nông chậm rãi lắc lắc đầu.

“Cậu hiện tại thật sự có thể quên anh ta sao? Có thể cả đời không qua lại với anh ta? Có thể cứ như vậy dễ dàng buông tha?”

Nông Nông không tiếng động rớt nước mắt, lại lắc lắc đầu.

“Một khi đã như vậy, nếu cậu cố gắng giải thích với anh ta thật tốt, không ai có thể cam đoan kết quả nhất định sẽ như thế nào, không phải sao?”

Nông Nông nước mắt rơi càng nhiều, mặt đầy nước mắt nước mũi.

Bạch Vân cười cười, cầm một tờ giấy sạch sẽ đưa cô lau nước mắt,”Vậy nên, lau sạch nước mắt trên mặt, mình đề nghị cậu mau trở về tìm lại nhẫn trên cỏ, sau đó lại đi thử một lần, coi như là bị lừa, đi nói chuyện cùng anh ta, nếu thật sự không được, đến lúc đó chúng mình lại cùng tới giúp cậu hết giận cũng không muộn.”

“Đúng vậy, dù sao cậu là kẻ ngu ngốc, làm người khác chú ý cũng không phải lần đầu tiên.” La Lan lạnh lạnh ở bên bổ sung một câu.

Lời này vừa nói ra, những người khác không nhịn được cười, Nông Nông dùng hai mắt đẫm lệ liếc vài vị chị em một cái, cuối cùng không cầm được nở nụ cười.

*

Đêm đã khuya, tại công viên những ngọn đèn mờ nhạt đã sớm sáng lên, Lữ Hạo Đình một tay mang theo giày cao gót, một tay kia cầm lấy túi da của Nông Nông, một bên ngồi quỳ trên mặt đất, cố gắng thử muốn tìm lại chiếc nhẫn Nông Nông đã quăng đi trong cơn thịnh nộ.

Từ khi cô rời đi, anh suy nghĩ hồi lâu, mãi cho đến khi nhìn đến trên giày cao gót của cô có nhiều vết máu cùng hai tờ giấy kia sau, anh mới bình tĩnh suy nghĩ mọi chuyện lại thật tốt. Anh bắt đầu tỉnh lại, về cuộc sống của anh, về tính tình của anh, về sự khủng hoảng của anh, thế nên anh vẫn không chịu đối mặt với chính mình.

Nhìn những thứ cô lưu lại, anh rốt cục suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, đối mặt với chính mình, rốt cục anh cũng mới thấy được thứ mà anh chân chính muốn là gì.

Anh biết anh muốn cô, trên thực tế, trải qua cả buổi chiều tranh chấp, anh mới phát hiện, anh kỳ thật là yêu cô. Cho nên mới tức giận với chuyện cô gài bẫy anh như vậy, lại sau khi biết rõ nguyên nhân mới có thể càng thấy lún sâu vào đoạn tình cảm này như thế.

Cô không có sai, sai là anh.

Cô chính là muốn cố gắng tìm kiếm hạnh phúc của chính mình.

Mà anh nếu không hắt cho cô thùng nước lạnh, cuối cùng còn vì tức giận hủy hôn với cô, hơn nữa theo bản năng khủng hoảng mà thương tổn cô.

Anh là đồ hỗn trướng, anh làm tổn thương cô, đơn giản là anh sợ hãi đối mặt với một lần hôn nhân nữa. Khi anh ở toilet nghe được những sự tình Nông Nông làm, thậm chí không đi thăm dò kiểm chứng, liền một mực kết luận là cô sai, anh như vậy là mờ mịt do dự trong sương mù dày đặc, lập tức bắt đến sợi dây thừng xuất hiện, không chút suy nghĩ, anh bắt được sẽ không chịu buông tay, thậm chí không chịu nghĩ sợi dây này rốt cục kéo đến chỗ nào.

Anh thầm nghĩ tìm một được một giải pháp tháo gỡ, cho nên liềm tìm phương pháp tiện nhất đó là đem toàn bộ sai lầm đổ lên đầu cô. Trên má, vết thương bị nhẫn xẹt qua không hiểu ẩn ẩn đau, anh biết chính mình thực sự là tự làm tự chịu, Nông Nông nói đúng, anh thật là một tên hỗn trướng, vương bát đản chết tiệt! Anh sao lại mù quáng như vậy cơ chứ?

Cô thương anh như vậy, anh lại chỉ lo dùng ngôn ngữ lãnh tuyệt bảo hộ bản thân, thương tổn cô.

Cứ nghĩ tới buổi chiểu anh nói những điều ác ngôn, cùng với biểu tình bi thương của cô, anh liền không nhịn được mà trong lòng đau đớn, miệng bất giác chua sót.

Dùng giày cao gót tách một bụi cỏ, anh cố gắng muốn nhìn rõ mặt đất, muốn tìm ra nhẫn bị cô vứt bỏ kia, tuy rằng anh tuyệt không biết cho dù anh tìm được nhẫn, sau đó anh nên làm thế nào để nó trở lại trên ngón tay cô, nhưng anh xác thực nhớ rõ ngày anh đâm lao phải theo lao mang cô đi chọn nhẫn đính hôn, trên mặt cô tràn đầy nét vui sướng.

Cô nhất định vẫn thương anh, nếu cô vì anh làm nhiều như vậy, có lẽ anh vẫn còn chút hy vọng.

Vạch một bụi cỏ khác, anh híp mắt tìm kiếm trên thảm cỏ, trong lòng nghĩ có lẽ lần này anh nên tìm mẹ và má Chung hỗ trợ, anh chỉ hy vọng đến lúc anh đi cầu sẽ không bị hai vị lão nhân gia cầm guốc đuổi anh ra khỏi cửa.

Đáng chết, nơi này muỗi thiệt nhiều.

Anh buông giày cao gót, vẫy tay áo đuổi muỗi, thật sâu sắc cảm thấy mình ngu xuẩn nhưng cũng cảm thấy thật sự là báo ứng.

Không tiếng động thở dài, anh tiếp tục dọc theo cây Thấp Lý Hương, bụi rậm thấp, sờ soạng phiến cỏ trước mặt, buồn bực không biết nhẫn đính hôn tột cùng rơi ở nơi nào.

Kỳ quái, theo như phương hướng lúc đó, theo lý thuyết nó phải rơi đến bên này mới đúng a! Hay là bị nhánh cây đẩy sang bên kia?

Xác định lại bên này không có, anh xoay người tiếp tục tìm trở lại, muốn nhìn nhìn xem mình đã quên chỗ nào.

Anh lại quay lại gần chỗ hai người cãi nhau khi nãy. Xa xa một chiếc ô tô chạy qua, anh đột nhiên thấy cách một mét chỗ bụi rậm gần cây Thất Lý Hương loé ra ánh sáng.

A? tìm được rồi! Ở đó!

Anh chạy nhanh qua, vươn tay muốn lấy nó, ai ngờ đầu vừa vươn lên, tiếp theo liền đụng vào một vật cứng gì đó, mà tay anh nếu không đụng đến cỏ lạnh, càng không đụng đến cái giống như nhẫn gì đó, ngược lại đụng phải một cái gì đó mềm mềm mang chút ấm ấm, sờ lên giống như tay ai đó.

“Ah!” Một tiếng kêu nhỏ khi anh đụng vào nháy mắt vang lên.

Anh mạnh ngẩng đầu, liền thấy ở bên kia cây Thất Lý Hương là cô.

“Nông Nông?” Anh ngây người, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cô vào lúc này.

Cô giống như cũng không dự đoán được anh vẫn ở đây, cũng sửng sốt một chút, nhưng là bất quá một chút mà thôi, vài giây tiếp theo, cô liền nghiêm mặt, lạnh giọng hỏi: “Anh còn ở đây làm gì?”

“Em vì sao lại ở nơi đây?” Anh hỏi lại.

“Mắc…Mắc mớ gì tới anh, tôi quay lại tìm đồ không được sao?”

Cô không hết xấu hổ, cũng không biết nên cùng anh nói như thế nào, không khỏi dùng ngữ khí ác liệt che dấu hoảng hốt, một bên vội vã rút tay về, thuận tiện đưa tay muốn tìm nhẫn trở về.

“Tìm cái gì? Nhẫn?” Anh biết rõ còn cố hỏi, ngăn chặn tay cô không chịu buông ra.

“Ai nói, tôi tìm… tìm… giày cao gót của tôi, giày đó thực đắt tiền, tôi chỉ là loại tiểu dân chúng không mua nổi nhiều đôi lắm!” Cô đến chế còn mạnh miệng không chịu thừa nhận.

“A, giày cao gót của em.” Anh nghe vậy, buông túi da trong tay,cầm lấy giày cao gót vừa rồi còn trên mặt đất trả lại cho cô.

Không dự đoán được trên tay anh lại có giày cao gót của mình, cô nhất thời nghẹn lời, thô lỗ nhận lấy.

“Tốt lắm, tìm thấy giầy cao gót của em rồi, còn có chuyện gì nữa?”

Anh khẩu khí giống như muốn đuổi người, Nông Nông giận bất quá còn muốn chạy, lại sợ anh phát hiện dưới bàn tay cô là cái nhẫn kia, làm cho lời nói dối của cô bị lộ, lại đành nói: “Tôi còn muốn tìm vòng tay…”

Anh dùng tay không lấy vòng tay trong túi xách đưa cô.

Cô bực mình trừng mắt nhìn anh “còn có son môi – cô nói còn chưa có nói xong, anh cũng đã đem son môi đưa tới, Nông Nông tức giận đưa tay tiếp nhận, miệng tiếp tục: “Tiền lẻ, phấn, giấy dầu…”

Cô nói cái nào, anh liền đưa cái đó cho cô, cô tức giận đến phình hai má, cũng không thể nói thêm cái gì, chỉ có thể nhận lấy, cuối cùng anh mới đưa toàn bộ túi xách trả lại cho cô, cười cười nói: “Tốt rồi, còn không đi?

“Anh…” Nông Nông hốc mắt đỏ lên, cắn môi dưới, trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, buồn bực nói: “Em chán ghét anh!” nói xong cô bằng mọi giá rút tay về, nhẫn cũng không cầm, đứng lên xoay người định chạy đi lại bị anh khẩn cấp ôm thắt lưng, đem cô tiến vào trong lòng.

“Buông tay…!” Cô hai mắt đẫm lệ doanh tròng, vừa tức giận vừa đau lòng đánh vào tay anh.

Ngoài dự đoán anh lại trở tay bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, thuận thế đem nhẫn vừa tìm lại được đeo lại vào ngón áp út. Cô ngẩn người, còn đang phát ngốc, anh lại thừa cơ đem cả người cô quay lại, nhìn đến ngón tay vì cứng rắn tháo nhẫn ra mà tạo thành xước da không khỏi đau lòng không thôi, anh đem ngón tay cô tiến đến bên môi hôn lên, vẻ mặt thực có lỗi nói: “Thực xin lỗi…”

“Anh có ý gì?” Cô trừng mắt nhìn chiếc nhẫn kia lại một lần nữa trở lại trên tay. Cô nhếch miệng, nhịn khóc, cảnh giác nhìn anh.

Sợ cô lại cứng rắn đem nhẫn rút ra, anh không chịu thả tay cô, chỉ nâng lên tay kia nhẹ vuốt mặt cô, khàn khàn áy náy nói: “Buổi chiều hôm nay là anh sai, anh…Thời điểm tuổi trẻ, anh đã từng có một lần tan rã hôn nhân không hạnh phúc, kinh nghiệm lần đó không phải thực tốt, anh rất sợ lại giẫm lên vết xe đổ, từ lần đó về sau, anh vẫn nói với chính mình, anh không cần hôn nhân, anh cũng không muốn kết hôn, cho đến khi gặp em, cho đến khi mẹ nói với anh em đi coi mắt, anh mới bắt đầu sợ hãi, sợ chính mình làm mất cơ hội hạnh phúc, bởi vì chuyện này, ngày đó anh mới có thể nhất thời xúc động cầu hôn em.”

Nhất thời xúc động?

Nông Nông nghe vật lập tức cứng người, tức giận lại muốn rút nhẫn, muốn tránh khỏi ôm ấp của anh, “Nếu là nhất thời xúc động, vậy chiều hôm nay vừa ý của anh, vật này trả lại cho anh, tôi không ham!”

“Không phải như thế, Nông Nông, em nghe anh…” Sợ cô làm chính mình bị thương, anh khẩn cấp cầm hai tay cô, “Sự tình không phải như em tưởng tượng, anh ban đầu cho rằng đó là nhất thời xúc động nhưng kỳ thật đó là lấy cớ, bởi vì anh sợ hãi…”

Sợ hãi? Nông Nông sửng sốt, không khỏi ngừng giãy dụa, mở to hai mắt nhìn anh.

Anh ngừng lại một chút, có chút không tự nhiên hắng giọng, mới tiếp tục nói: “Sự thật là, anh sợ chính mình lại làm hỏng một lần nữa.”

“Ý là gì? Bởi vì anh sợ sau này sẽ làm hỏng, cho nên rõ ràng chính mình làm hỏng trước? Anh cho đó là cái lý luận gì? Anh cho tôi là kẻ ngốc sao?” Lòng cô bừng bừng lửa giận, cảm thấy anh quả thực không thể hiểu nổi!

“Không phải…” Anh xấu hổ trả lời, tuy rằng nói là không phải, kỳ thật chính anh cũng khổng thể nào xác định, có lẽ anh theo bản năng cho là vậy thật, cho nên mới làm ra sự việc hỗn trướng này.

Anh cười gượng vài tiếng, ổn định tâm trạng mới nói: “Phương Bình… vợ trước của anh sau lưng anh hồng hạnh xuất tường, hơn nữa người cùng cô ấy một chỗ lại là bạn thân hơn mười năm của anh. Anh ban đầu thật tức hai người bọn họ phản bội, nhưng sau ngẫm lại nếu không phải anh trước đó làm hỏng mối quan hệ với Phương Bình, cô ấy cũng sẽ không muốn đi ngoại tình, sau đó, anh bắt đầu hoài nghi chính mình có lẽ không thích hợp với cuộc sống hôn nhân…”

Nông Nông ngây người, không nghĩ sẽ nghe được điều này, cô không thể nào dự đoán được anh từng có một cuộc hôn nhân dĩ nhiên lại chấm dứt như vậy. Cô mờ mịt nhìn anh, không khỏi mở miệng: “Anh nói với em điều này làm gì? Do vậy anh không phải sẽ nghĩ rằng, anh sợ em giống vợ trước của anh, lén anh ngoại tình với bạn tốt của anh, cho nên mới mượn cớ huỷ bỏ hôn lễ?”

“Không phải… Coi như là một phần rất nhỏ.” Anh đầu tiên phủ nhận, thấy sắc mặt cô không tin, mới sửa miệng thừa nhận, sau đó nói: “Chủ yếu là, ngày đó sự tình phát sinh quá nhanh, anh không nghĩ đến cuối cùng em lại giống Phương Bình, hàng đêm gần như không nói gì…”

Nông Nông nghe vậy lẩm bẩm một câu: “Điều này anh có thể yên tâm, em thật sự nói nhiều.”

Lữ Hạo Đình nghe xong bật cười, kéo tay cô, tự giễu nói:

“Anh biết, chính là anh bị phản ứng của chính mình doạ tới, em hiểu không? Anh chưa từng xúc động giống như ngày đó. Hết thảy đều không khống chế được, anh hoàn toàn không thể tự hỏi, anh nghĩ thật sự sợ, nguyên bản cuộc sống bình thường đột nhiên ở trong lúc đó một đêm hoàn toàn thay đổi, anh vừa muốn một lần nữa đeo lên gông xiềng hôn nhân, mà hết thảy lại như vậy làm không kịp trở tay, một bộ phận anh thầm thấy sung sướng, một bộ phận khác lại khủng hoảng làm mất đi năng lực hành vi.”

“Bởi vậy anh liền thương tổn em?” Cô ai oán trừng mắt nhìn anh.

Anh đem cô kéo lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy cô, đem mặt chôn bên gáy cô, dựa vào cô, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, anh nghĩ anh mới là kẻ ngốc, sau buổi chiều em đi, anh nghĩ rất nhiều, lần này là thật tỉnh táo cùng tự hỏi, nhìn em tức giận đem nhẫn vứt bỏ, anh mới hiểu được chính mình là yêu em, anh biết chính mình thực không tốt. Anh nghĩ em nói đúng, anh cũng không phải người toàn vẹn, anh cũng không cao minh hơn nhiều người khác, anh cũng có khuyết điểm của mình. Sự nhát gan của anh, hiện tại em đã biết một anh chân thật nhất, em có muốn thực hiện lời hứa muốn cưới anh không?”

“Em nghĩ đến anh buổi chiều bảo em không cần làm dơ tay anh.” Cô nổi giận nói.

“Đó là tức giận nói.” Anh cười khổ.

“Em nhớ anh nói em làm anh cảm thấy ghê tởm.” Cô cứng miệng tiếp tục nói.

“Em cũng nói anh làm em cảm thấy ghê tởm!” Anh vẫn đang tựa đầu vào trên vai cô, ngữ khí nghe vừa vô tội lại mệt mỏi.

“Không cần giả vờ đáng thương, em không muốn mình bị chơi đùa xoay vòng vòng.” Cô phụng phịu, không chịu tha thứ anh dễ dàng.

Anh nghe vậy ai oán thở dài, nói: “Anh tìm nhẫn đã lâu, anh nghĩ rằng em yêu anh.”

“Mới mới mới… Mới không có!” Nông Nông đỏ mặt, xấu hổ cãi lại.

“Anh nhớ tới em vắt óc tìm mưu kế, vắt hết khả năng, trăm phương nghìn kế, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng chỉ vì muốn yêu anh.” Anh cười khẽ, chậm rãi nói.

“Anh anh anh anh… Anh đừng nói lung tung!” cô đỏ bừng mặt, chân tay luống cuống muốn đẩy anh ra, nhưng anh động cũng không động, vẫn miễn cưỡng tựa trên người cô.

Đang lúc Nông Nông nghĩ mọi biện pháp muốn đẩy anh ra lại nghe anh nói : “Nông Nông, chúng ta kết hôn đi.”

(Mộc: Anh này đúng là chơi bom nổ chậm, trêu đùa người ta chán rồi tung quả bom bùm phát =)))

“Vì sao?” Nông Nông vừa mới hỏi xong liền liếc mắt.

Cô không thể tin được anh vẫn tự nhiên nói được những lời như vậy, coi như hết thảy mọi chuyện buổi chiều chưa từng phát sinh, cô lại càng không dám tin rằng cô thế nhưng lại còn hỏi vì sao!

Điều làm cô khó có thể tin nhất là, người đàn ông này thế nhưng tựa vào trên đầu vai cô, lấy giọng nói thuần hậu cực kỳ khiêu gợi, dựa vào nhịp tim đập của cô chậm rãi nói: “Như vậy, anh mới có thể nói cho con gái chúng ta biết, mẹ đáng yêu của nó cố lấy dũng khí tới theo đuổi ba nó…”

Cô nhất thời không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng hồng, tim đập nhanh hơn, bởi vì nghĩ đễn quá trình chế tạo con nít như thế nào.

“Đúng rồi, anh còn có thể nói cho em, em… lần đầu em chủ động hôn anh rồi lại không cẩn thận ngủ thiếp đi.” Anh lại trêu chọc cô thêm một câu, lần này là ở bên vành tai.

Cô thế nhưng là xấu hổ đến mức trên mặt bắt đầu bốc hơi nước, vội vàng đẩy anh ra, hét lên: “Lữ Hạo Đình…”

Anh cười khẽ thành tiếng, nửa điểm không ngại cô tức giận đến muốn nhảy lên, chỉ nói: “Em nếu giúp anh tìm lại được nhẫn của anh, anh liền suy nghĩ đảo lại như thế nào?”

“Đó cũng không phải em đeo…” cô miệng cứng rắn nhưng lòng mềm xuống nói xong, lại vẫn ngồi xuống dưới, tiếp tục cùng anh tìm kiếm nhẫn.

“Nhẫn của em cũng không phải anh đeo, anh cũng giúp em tìm được rồi…” Anh ngồi xổm trên cỏ, một tay vẫn nắm tay cô.

Vì thế, đêm khuya, giữa công viên, chỉ thấy mấy con muỗi ở quanh đèn đường bay lòng vòng, mặt trăng cùng sao trời lấp lánh, mà trên đất đây, là một đôi nam nữ nằm úp sấp, lật tìm bụi cỏ.

“Không cần cầm tay em, thực không tiện nha…”

“Anh sợ em chạy trốn…”

Cô nghe vậy, không tiếp tục kháng nghị, chỉ thấy một trận trầm mặc…

Lại qua một lúc lâu, chỉ nghe đằng gái nói một câu: “Chúng ta kết hôn đi!”

“Được.” Giọng anh mang nét cười.

Tiếp theo, anh đã bị cô đẩy anh ngã trên mặt đất, anh lại càng cười lớn, cho đến khi cô cũng bắt đầu cười theo.

Bọn họ hai người ngã trên thảm cỏ, cứ như vậy nắm tay nhau, nằm ngửa nhìn mặt trăng cười khúc khích.

Hôm đó, mặt trời lên cao phát ra tia nắng đầu tiên. Cô vừa quay đầu liền thấy ngay giữa hai người là chiếc nhẫn nam giới họ tìm cả đêm cũng không thấy.

Nó nằm trên thảm cỏ, dính sương sớm, lấp lánh phản ánh nắng sớm…

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.