Vừa Gặp Đã Yêu

Chương 9: Chương 9




Buồn bực nhìn tài liệu trước mắt, Lữ Hạo Đình không có một chút tập trung vào nó được, mặc dù những tãi liệu này phải hoàn thành thật gấp thì anh mới có thể đưa cha mẹ đi nghỉ được. Nhưng anh nhìn không vào, nhìn tới nhìn lui, trong đầu anh mấy ngày nay chỉ toàn là hình ảnh Nông Nông khóc ở bên đường, còn có khuôn mặt cô tuy nước mắt giàn giụa nhưng vẫn cố nở nụ cười với anh.

Hôm nay, sáng sớm liền chạy về nhà cha mẹ. Tuy rằng anh không biết chính mình nếu là thấy cô thì muốn nói với cô cía gì, nhưng trong lòng anh vẫn vô cùng muốn gặp cô.

Ai biết, trong lòng anh không yên, bất an ngồi ở phòng khách chờ, mặc dù cầm tài liệu nhìn nhưng mắt đã vô tình cố ý nhìn ra bên ngoài, nhưng mãi đến buổi chiều, ở cửa vẫn không xuất hiện mấy bà dì vẫn hay chơi bài cùng mẹ anh, chứ đừng nói đến Nông Nông.

Bốn giờ rưỡi chiều, anh rốt cục không nhịn được đi vào phòng bếp làm bộ đổ nước uống thuận tiện mở miệng hỏi mẹ đang ca hát làm mứt chanh.

“Mẹ, hôm nay mọi người không đánh bài sao?”

“Bài?” Má Lữ khoái trá hừ “Nam bình trễ chung”, giả ngu nhìn con liếc mắt một cái, “Bài gì?”

“Mạt chược.” Anh tự nhiên uống nước sôi.

“Ah, cái kia…” Má Lữ kéo dài giọng, dừng dao gọt hoa quả, quay đầu nhìn con trai cười cười, “Hôm nay không đánh.”

“Vì sao?” Anh bất giác hỏi lại.

Thấy con hỏi nhanh như vậy, má Lữ tâm tình thật khoái trá vô cùng, chỉ thấy bà quay lại tiếp tục cắt chanh, chậm rãi nói: “Cũng không vì sao cả, chẳng qua má Chung thấy Nông Nông đã hai mươi tám còn chưa có đối tượng, cho nên buổi tối muốn dẫn con bé đi xem mắt, chuyện chung thân là chuyện lớn, chúng ta vài người đánh bài là việc nhỏ, đương nhiên chúng ta liền hủy buổi đánh bài hôm nay!”

Bà nói mới tới một nửa, Lữ Hạo Đình vừa nghe Nông Nông đi xem mắt, tâm hoảng hốt, một ngụm nước chưa nuốt xong lại bị sặc, anh ho khan mặt đỏ bừng.

Nhưng má Lữ cũng lợi hại, một bên cắt chanh, mặc kệ đứa con sĩ diện đến chết, chỉ nói thêm: “Nghe nói đối phương là người Mỹ trở về làm kỹ sư máy tính, cao to lại đẹp trai, điều kiện rất tốt.”

Lữ Hạo Đình thật vất vả dừng ho khan, nghe vậy trái tim lại co rút nhanh, mạc danh kì diệu liền cảm thấy khủng hoảng, anh nắm chặt cốc nước, muốn mở miệng hỏi thêm một chút, lại không biết chính mình có tư cách gì để hỏi, chỉ cảm thấy hoảng sợ nói: “Thật sao?”

“Đúng vậy, mẹ vừa nghe điều kiện nhà trai tốt vậy liền đề nghị bọn họ đi tới khách sạn nhà Tiểu Ngũ, ở đó không khí rất tốt, hơn nữa còn có hoa viên không trung, đến buổi tối ánh đèn rất đẹp, không khí tốt, Nông Nông khí chất lại tốt như vậy, người đàn ông nào cũng sẽ bị con bé mê hoặc, con trai, con nói có đúng hay không?”

(Mộc: Ôi chao, yêu má Lữ chết đi được. Ha... ha...)

Yết hầu anh nghẹn lại, khớp hàm cắn chặt, căn bản không thể trả lời.

Mãi một lúc lâu sau, má Lữ thấy anh không trả lời, quay đầu nhìn anh, anh mới miễn cưỡng gật đầu, liền vội vàng xoay người rời khỏi phòng bếp.

Đúng hay không?

Đương nhiên đúng!

Anh đáng chết biết vào ban đêm tại hoa viên không trung đó cô thoạt nhìn giống như tinh linh đáp xuống theo ánh trăng, thẹn thùng, đáng yêu, gợi cảm… Làm người ta mơ màng…

Lữ Hạo Đình sắc mặt khó coi trở lại ngồi trên ghế sô pha, trừng mắt nhìn tài liệu trên bàn, trong lòng không ngừng hiện lên hình ảnh Nông Nông cười với người đàn ông khác, cùng người kia ngắm trăng tại hoa viên, nghe tiếng sóng biển. Người đàn ông kia có lẽ còn có thể nắm tay cô, thậm chí ôm vai cô, ôm thắt lưng cô, khiêu vũ cùng cô dưới ánh trăng.

Bọn họ sẽ ăn cơm ngay tại khách sạn. Người đàn ông kia sẽ phát hiện cô cười rộ lên lộ ra răng khểnh đáng yêu, sẽ phát hiện Nông Nông chẳng những ôn nhu, thiện lương lại còn ăn nói cởi mở, cũng sẽ phát hiện cô rất thích chân gà vị nhạt của KFC, càng thích xem bóng rổ BA, còn có thể phát hiện cô mát xa rất khéo tay, sau đó không cần bao lâu sẽ phát hiện mình nhặt được một bảo vật. Đi cùng Nông Nông sẽ biến thành người đàn ông kia. Cô sẽ cùng người đó về nước Mỹ, kết hôn, sinh con, cùng nhau đầu bạc đến già.

Trong lồng ngực xuất hiện một tình cảm yêu thương mãnh liệt, bí mật mang theo hoảng hốt, hỗn loạn, hoảng sợ còn có tức giận không thể lý giải cùng dấm chua!

Cái cảm xúc ngũ vị tạp trần ở trong lồng ngực càng lúc càng tăng, sau đó một đường xông vào thẳng tâm trí anh, càng không thể lấy lại!

Đến khi phục hồi lại tinh thần, anh đã sắp xếp lại tài liệu tán loạn trên bàn, một đường ra khỏi cửa, ngồi vào trong xe, sau đó lái xe về hướng bờ biển. Lái xe hơn một giờ mới có thể tới khách sạn Hải nguyệt.

Nghe thấy thanh âm, má Lữ từ trong phòng bêp ngó đầu ra.

“Thằng nhãi con – con thỏ nhỏ, mẹ cũng không tin con không đi.” Không thấy bóng dáng đứa con trai, bà cười mờ ám, vừa nói vừa cầm lấy điện thoại, gọi điện thông báo cho bạn già, nói: “Này, Hạo Đình đi qua rồi, mấy bà chờ xem đi.”

Anh là đến tìm Tiểu Ngũ!

Khi ở trên xe, Lữ Hạo Đình nói vói mình như vậy. Khi anh xuống xe, anh vẫn nói vói mình như vậy. khi đi vào nhà ăn tại tầng cao nhất khách sạn, anh vẫn như cũ nói với chính mình như vậy.

Anh chính là đến tìm Tiểu Ngũ!

Nhưng, những lời này khi anh thấy một đôi ngồi dựa vào cửa sổ kia, lập tức tan thành mây khói.

Nông Nông tóc búi cao, lộ ra cổ trắng nõn. Cô buông tay xuống, nắm quần áo màu vàng nhạt, vẻ mặt nhìn qua có chút mất tự nhiên nhưng dưới ánh đèn lại thoạt nhìn đẹp đến không thể dời mắt.

Má Chung đâu? Anh nghi hoặc nhìn bốn phía, khó hiểu vì sao Nông Nông lại một mình cùng đàn ông kia ngồi với nhau.

“Anh Lữ, anh có muốn ngồi xuống một chút không?” Quản lí nhìn thấy bạn tốt của ông chủ, tự động tiến lên tiếp đón.

Lữ Hạo Đình nhíu mi, nhân viên khách sạn này hẳn là đã được huấn luyện, xem ra không bao lâu nữaTiểu Ngũ sẽ biết anh ở đây. Anh vốn định dặn anh ta đừng đi thông báo cho Tiểu Ngũ, không nghĩ tới vừa muốn mở miệng, xa xa đã thấy Tiểu Ngũ đang đến gần rồi.

Thấy tổng giám đốc Lữ sắc mặt không tốt, quản lý nhà ăn còn tưởng chính mình làm sai diều gì. Còn đang sợ hãi, đột nhiên bả vai bị vỗ nhẹ, quay đầu liền nhìn thấy tổng giám đốc Ngũ, thế mới nhẹ nhàng thở ra.

“Cậu đi làm việc của cậu đi.” Ngũ Tử Thanh phất phất tay với quản lý, xoay người khoác vai bạn tốt nói: “Hôm nay nhàn như vậy? Đến ăn cơm?”

Lữ Hạo Đình chuyển hướng đi sang chỗ góc nhìn tốt nhất tại nhà ăn ngồi xuống, “Cậu không có việc gì khác sao?”

Ngũ Tử Thanh đi theo phía sau anh, tự động kéo ghế ngồi đối diện, “Đúng vậy, khách sạn chúng mình nhân viên có khả năng rất tốt, vị khách quý như cậu đại giá quang lâm, mình làm ông chủ đành phải tự mình đến tiếp đón.”

Tiểu Ngũ đưa tay lên, bồi bàn thấy ông chủ ngồi xuống liền bước lên phía trước phục vụ.

“Mang Whisky tới.” Anh phân phó, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lữ Hạo Đình chằm chằm nhìn một chỗ, hơn nữa lạnh mặt giống như có người thiếu hắn mấy trăm vạn vậy. Tiểu Ngũ theo tầm mắt anh nhìn xem.

“Cô gái kia không tệ?” Tiểu Ngũ nhìn theo cô gái ấy, tự cho là thông minh nói: “Hai ngày trước, mẹ nuôi cùng dì Chung nói muốn mang một cô gái tới xem mặt, mình vừa nghe còn tưởng rằng cô ta có bộ dạng thật xin lỗi, không nghĩ tới thoạt nhìn thật đáng yêu, nghe nói hai mươi tám tuổi, bất quá không giống những cô gái khác đâu, có thể vẫn còn là xử nữ đó!”

Lữ Hạo Đình càng nghe tâm tình càng không tốt, bất quá trên mặt anh vẫn không chút thay đổi, chỉ làm bộ như vô tình nói: “Má Chung đâu? Sao không thấy bà ấy?”

“Nói là để cho bọn họ tìm hiểu đối phương thật tốt, làm quen một chút, bà không ở đó họ có lẽ sẽ không ngượng ngùng, cho nên mang theo thân thích nhà trai xuống dưới lầu ăn đồ ăn Nhật!” Tiểu Ngũ nói xong lấy tay sờ cằm, nhìn Nông Nông bất giác oán thán nói: “Ai, sớm biết rằng cô ấy có điều kiện tốt như vậy, mình sẽ bảo mẹ nuôi giới thiệu cho mình trước, thật sự là quá tiện nghi cho cái kẻ từ nước ngoài trở về abc.”

Nghe vậy, Lữ Hạo Đình trừng mắt liếc Tiểu Ngũ một cái, không nói một câu nào.

“Sao cậu lại trừng mình!” Tiểu Ngũ rõ ràng còn không biết mình nói sai còn choáng váng hỏi lại.

Lữ Hạo Đình lười nói chuyện, chính là tầm mắt lại lướt qua Tiểu Ngũ, trừng mắt ý vị nhìn Nông Nông xa xa, chỉ thấy nhà trai lúc này không biết nói cái gì, Nông Nông ngây ra một lúc mới ngẩng đầu lên, đối phương nói thêm một câu, Nông Nông đột nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng lộ ra mỉm cười.

Cô cười thế này, khóe môi mới nở nụ cười, Lữ Hạo Đình liền cảm thấy ngực giống như bị người ta đấm mạnh.

Cô không phải là thích anh sao? Cô không phải vẫn luôn chỉ muốn thấy anh sao? Vì sao lại cười với người đàn ông khác? Tại sao lại muốn đi xem mặt?

(Mộc: vì sao? vì sao? tại vì sao? a kẻ ngốc mới hok bít)

Đột nhiên, anh chỉ cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy bị người ta đoạt đi cái gì đó nguyên bản thuộc về anh.

“Này, anh hai, cậu có khỏe không?” Thấy anh vẻ mặt không tốt, hai mí mắt không tự nhiên còn run rẩy, thoạt nhìn bộ dáng giống như nhịn đau, Ngũ Tử Thanh thu hồi tâm tình vui đùa, quan tâm hỏi.

“Không sao.” Lữ Hạo Đình nghiến răng nói ra hai chữ.

Bồi bàn đưa rượu lên, Ngũ Tử Thanh nói bồi bàn có thể đi, bản thân mở chai rót rượu, một bên nghi hoặc nhìn anh nói: “Thật sự không sao? Nếu không thoải mái, để cho nhân viên y tá khách sạn xem đi!”

“Không sao.” Lữ Hạo Đình nhịn xuống mong muốn muốn tiến lên phá hoại, nghiêm mặt lạnh lùng, nhìn Nông Nông bắt đầu dần dần hiện ra tươi cười.

“Vâng vâng, cậu nói không sao thì sẽ không sao, gần đây…”

Ngũ Tử Thanh thanh âm đứt quãng quanh quẩn bên tai anh, anh không nghe vào được một chữ, trong mắt tất cả đều là từng cái nhăn mặt hay tươi cười của Nông Nông. Cô nhíu mày kinh ngạc, tươi cười khi nghe chuyện vui. Cô dần dần thả lỏng, sau đó cô bắt đầu nói chuyện cùng đối phương, tay bắt đầu xuất hiện động tác quen thuộc: khi cô chuyên tâm nghe người ta nói sẽ không tự giác vuốt ve vành tai.

Cô càng ngày càng tự nhiên, không hề gò bó, cô cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn khẽ uống một ngụm, nghe nhà trai nói chuyện, một bên lên tiếng trả lời, hai mắt vẫn chuyên chú nhìn đối phương, bộ dáng giống như cô bình thường vẫn chuyên tâm nghe anh nói.

Lồng ngực anh thực sự không thoải mái.

Anh chú ý cô như thế, anh biết động tác nhỏ của cô, anh hiểu được cô sẽ có phản ứng như thế nào. Đã từng, cô ở ngay trong tầm tay anh; đã từng, theo động tác vô ý thức của cô, anh thậm chí ngửi được mùi thơm ngát thản nhiên. Mà hiện tại, anh cách một khoảng cách xa nhìn cô, hết thảy động tác quen thuộc cùng mỉm cười, chỉ trở nên càng thêm rõ ràng, điều này làm lồng ngực anh dâng lên oán giận, bởi vì biết người đàn ông đối diện cô kia cũng sẽ nhận thấy được hết thảy cảm giác của anh lúc trước.

Anh biết cô sẽ bắt đầu vấn đề gì kế tiếp. Cô từ trước đến nay không phải cô gái không có hiểu biết, cô cũng sẽ không giả ngu, cô luôn chuyên tâm nghe người khác nói, sau đó hỏi một chút. Cô xem tin tức, cô biết thời sự, (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn) cô thậm chí có thể cùng người khác thảo luận tin tức tài chính và kinh tế, cũng sẽ không có khí thế bức người khi nói chuyện, cô biết khi nào nên có chừng mực.

Cô luôn luôn là bạn nói chuyện phiếm rất tốt.

Anh nhìn ra được sự yêu thích của người đàn ông kia với cô, không tự giác nắm chặt chén rượu Tiểu Ngũ đưa cho anh, cho đến khi cái chén cạn không.

Chỉ chốc lát sau, phục vụ mang đồ ăn lên bàn cho hai người Nông Nông.

Bọn họ ăn cua, người đàn ông kia bóc vỏ cho Nông Nông, thậm chí vốn còn muốn đưa tới bên miệng Nông Nông. Trước mắt Lữ Hạo Đình một mảng lửa đỏ, nếu không phải Nông Nông xấu hổ từ chối, anh không biết chính mình sẽ làm chuyện gì nữa.

Mặt lạnh lùng uống một ngụm Whisky, lúc này anh mới chú ý tới diện mạo người đàn ông kia. Tên kia vẻ mặt tự nhiên hào phóng cười cười, thực ga lăng đặt thịt cua lên đĩa ăn của Nông Nông.

Thành thục. Tự tin. Đẹp trai. Trên dưới ba mươi tuổi, đã không còn là đàn ông trẻ tuổi có tính trẻ con cùng phù phiếm, người kia biết điều kiện của mình, cũng biết sức quyến rũ của mình, càng biết chính mình muốn cái gì…

Người này là muốn thành gia lập nghiệp, kết hôn sinh con, người này là muốn Nông Nông!

Mặt anh trở nên trắng bệch, hô hấp như ngừng lại, bởi vì trong nháy mắt cũng nghĩ tới điều Nông Nông muốn, cô từng nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh nói cho anh…

Em muốn tìm ông xã, không muốn tìm bạn trai.

Đáng chết, đáng chết, đáng chết… đáng chết!

Đột nhiên, anh biết vì sao khi nghe thấy cô đi xem mắt thì đặc biệt khẩn trường, bởi vì cô thực sự muốn, cô chưa bao giờ muốn lãng phí thời gian trong việc làm quen bạn bè. Cô ngay từ đầu là muốn kết hôn, là muốn tìm ông xã, chưa bao giờ là bạn trai. Cho nên, biết không có hy vọng gì với anh, cô liền đi xem mặt, cho dù, người cô thích là anh, hoặc là nói, người cô từng thích là anh?

Ý nghĩ này làm cho cổ họng anh không hiểu sao lại chua sót mà tâm lại càng hoảng.

Giờ khắc này, anh bỗng nhiên hiểu rõ ràng chuyện mà vốn anh vẫn mơ mơ hồ hồ… hai người trước mắt kia thật sự có thể bước lên lễ đường, bọn họ muốn là kết hôn sinh con, mong muốn của họ là giống nhau!

Nhưng anh không giống!

Anh ngay từ đầu liền phủ kín mình lại, không có tư cách, bởi vì anh không nghĩ đến chuyện kết hôn. Anh thầm nghĩ cứ độc thân như bây giờ là tốt rồi, mà ba ngày trước anh đã nói với cô, khiến cô nhận thấy được sự thật, cũng bắt đầu làm cho anh bị đánh bại!

Nhìn đôi nam nữ ở trước mắt vừa cười vừa nói, dạ dày anh bắt đầu quặn đau…

*

Qua nửa giờ, phục vụ thu dọn bàn ăn của bọn họ.

Lữ Hạo Đình vẫn không nói một câu ngồi nguyên một chỗ nhìn bọn họ, mà Tiểu Ngũ cũng vẫn đang tự quyết định, trên thực tế anh ta sớm có thói quen khi anh ta nói chuyện người anh em tốt luôn như đi vào cõi thần tiên.

Anh rốt cuộc ở đây làm cái gì?

Lữ Hạo Đình đầu óc một mảng hỗn loạn nghĩ, anh cần phải đi, hết thảy đã rõ ràng không phải sao? Anh và hai người trước mắt kia không giống nhau, anh là một người muốn độc thân, bọn họ lại muốn một cuộc hôn nhân.

Mục đích của anh và bọn họ là hoàn toàn khác nhau.

Anh hẳn là nên rời đi, để cho người muốn kết hôn kết hôn, người muốn độc thân tiếp tục độc thân. Nhưng biết rõ là thế, anh vẫn không cách nào đứng dậy rời đi, chỉ có thể ngồi ở bàn này như pho tượng, nhìn đôi nam nữ trước mắt kia, sau đó cảm thấy ghen ghét dữ dội.

“Này, lão đại, cậu hôm nay thật sự thực không bình thường, mặt thối như vậy, rất giống như có người đoạt bảo bối của cậu vậy…” Ngũ Tử Thanh vỗ vai bạn tốt một chút, nói đến một nửa, nháy mắt im bặt.

Như là hiểu ra cái gì, anh ta đầu tiên là nhìn tới đôi nam nữ ngồi gần cửa sổ, nhìn nhìn lại sắc mặt đen tựa đáy nồi của Lữ Hạo Đình, lập tức trừng lớn mắt, sau đó nhanh chóng quay đầu lại nhìn xem hai nơi, kinh ngạc nói: “Không thể nào?”

Lữ Hạo Đình trừng mắt liếc nhìn Tiểu Ngũ lớn giọng như đang la hét, Ngũ Tử Thanh vội vàng đè thấp âm thanh, chỉ thấy anh ta chỉa chỉa cô gái bàn kia tò mò hỏi: “Cậu quen sao?”

Lữ Hạo Đình nhếch miệng, không nói một tiếng.

Tiểu Ngũ trừng lớn mắt, nháy mắt im lặng ba giây: “Cậu thích?” Anh ta quăng ra một câu.

Lữ Hạo Đình trầm mặc, không nhúc nhích, không nói lời nào giống như cam chịu.

Tiểu Ngũ có chút ngây người, anh mỗi lần mở miệng vui đùa cậu ta, Lữ Hạo Đình đều lập tức phủ nhận làm sáng tỏ, lần này cậu ta lại không phản đối, chẳng lẽ thật sự là thích cô gái kia?

Tiểu Ngũ sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, từ giật mình chuyển sang vui vẻ cười cười vỗ vai anh nói: “Ha ha, tốt thôi, mình còn nghĩ đến cậu trải qua một lần giáo huấn tính làm hòa thượng cả đời. May mắn không phải, bằng không chẳng phải trúng gian kế của đôi cẩu nam nữ kia sao. Không sai, không sai…”

Bạn tốt có chuyển biến tốt, thoát ra khỏi bóng ma của một lần hôn nhân thảm khốc, Tiểu Ngũ thấy thật vui mừng cho bạn, nhưng…cười đến một nửa, như là nghĩ tới cái gì, đột nhiên ngây người một chút, sau đó nhiều lần nhanh chóng quay đầu nhìn lại bàn nam nữ bên cửa sổ kia, rồi lại quay đầu nhìn Lữ Hạo Đình.

Anh nhìn xem một đôi kia, lại xem bạn tốt anh, cứ như vậy quay qua hai ba lần. Theo số lần quay qua, quay lại, mắt anh một lần rồi lại một lần trừng lớn hơn, cuối cùng giống như thấy quái vật nhìn Lữ Hạo Đình, thực cảm thấy bất khả tư nghị nhảy dựng lên, chỉ vào Nông Nông xa xa hét lên với Lữ Hạo Đình: “Này, cô gái kia không phải tới xem mắt sao?”

Lời này vừa nói ra, chỉ thấy Lữ Hạo Đình nghiến răng, anh không nhúc nhích, chỉ là cả người trở nên cứng ngắc.

Anh tức giận trừng mắt Tiểu Ngũ một cái, lạnh giọng nói: “Ngồi xuống!”

Ngũ Tử Thanh ác nhân không có can đảm lập tức ngồi xuống, bất quá miệng vẫn là hoàng đế không vội thái giám đã vội, dồn sức hỏi: “Lão huynh, cậu làm cái gì? Cậu không phải thích cô ấy sao? Vậy cậu còn ngồi ở chỗ này làm gì chứ?”

“Câm miệng.” Lữ Hạo Đình sắc mặt xanh mét lại trừng cậu ta cái nữa, may mắn bọn họ cách chỗ Nông Nông coi như xa, ở giữa lại có bồn hoa, nếu không Tiểu Ngũ vừa kêu như vậy chắc chắn sẽ làm cho Nông Nông phát hiện.

“Câm cái gì mà câm, đại ca của tôi, cậu có bệnh sao? Thế mà lại trơ mắt nhìn… a, thảm!” Cậu ta nói đến một nửa, đột nhiên quái dị kêu lên. nhà ăn vang lên tiếng đàn dương cầm ôn nhu, chỉ thấy tên vừa từ Mỹ về cầm tay Nông Nông, anh ta vốn tưởng hai người bọn họ muốn tới sàn nhảy khiêu vũ, ai người hai người vừa bước đi lại đi về phía hoa viên không trung xinh đẹp bên ngoài.

Cái này thảm hại hơn, bên ngoài tối nay là trăng cao sao sáng, gió biển mát mẻ, thời tiết tốt, nói chuyện yêu đương thực thích hợp!

Ai, anh quả thực không dám nhìn mặt Lữ Hạo Đình.

Đang lúc thời điểm vị abc chip bông kia tay nắm lên eo nhỏ, Ngũ Tử Thanh chỉ nghe một tiếng ly vỡ, quay đầu chỉ thấy vẻ mặt bạn tốt từng mặc chung quần lớn lên mang theo xu thế bài sơn đào hải đi thẳng ra bên ngoài.

Ha, có trò hay để xem!

Ngũ Tử Thanh nhanh chóng vẫy vẫy tay, phục vụ đang đứng một bên thấy thế chạy nhanh tới nghe lệnh.

“Mau, nhanh đi lấy V8 đến đây!”

Tiểu Ngũ hai mắt sáng quắc cười mờ ám, mang theo Whisky đã bị Lữ Hạo Đình xử lý một nửa đi theo phía sau, ở một bên tìm vị trí tốt, tính toán ghi lại quá trình Lữ Hạo Đình hiếm có phát uy, để sau này đem đi bán!

(Mộc: Ôi, bạn Tiểu ngũ của mình… =)))

*

Anh rốt cuộc đi như thế nào đến hoa viên không trung? Nói thật, anh hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ biết được là khi anh hồi phục lại tinh thần, anh đã một đấm giải quyết kẻ muốn giở trò abc với Nông Nông. Người đàn ông kia ngã mạnh xuống đất, sau đó thực thông minh ngất đi luôn.

“La bá?” Nông Nông hoảng sợ, muốn đi qua xem tình huống kẻ đó, cánh tay lại bị một bàn tay to lớn bắt lấy, cả người bị léo lại.

Cô nhìn lại Lữ Hạo Đình phía sau, “Buông, em phải đi xem…”

“Anh ta không có việc gì, chính là hôn mê mà thôi.” Anh lạnh giọng nói, đối với việc cô lo lắng cho tên kia mà cảm thấy hờn giận.

Nông Nông nghe vậy ngây ra một lúc, “Anh làm sao mà biết?”

Vẻ mặt anh vẫn là không chút thay đổi, nửa điểm cũng không đồng tình cái gã abc ngã xuống đất: “Anh từng học quyền anh, biết khống chế lực.” Trên thực tế, nếu không phải anh sau này quyết định đi theo sự nghiệp của gia đình, trình độ của anh lúc đó đủ để tham gia thi đấu.

Nông Nông nghe xong không hờn giận nhíu mày: “Anh sao lại đánh anh ấy?”

Anh khựng lại một chút, tùy tiện tìm cái lấy cớ qua loa tắc trách nói: “Em cho là anh ta mang em ra bên ngoài là có ý tốt gì? Anh ta có ý đồ phi lễ em, chẳng lẽ em không biết?”

“Cái gì? Người này như thế nào lại vậy…” Cô muốn mắng anh lại không tìm ra từ ngữ thích hợp, đành phải sửa lời nói: “Anh ấy không muốn phi lễ em, chúng em chỉ nghĩ ra ngoài hít thở không khí một chút mà thôi.”

“Tại sao em vẫn nói tốt cho anh ta?” Anh khó chịu hỏi, bộ dáng như chất vấn bà xã.

“Em không nói tốt cho anh ta, em chỉ nói ra sự thật mà thôi.” Đối với sự ngốc nghếch của anh, Nông Nông tức giận đến đỏ mặt, cô thật không nghĩ tới anh không xuất hiện sẽ không xuất hiện, vừa xuất hiện còn như long trời lở đất, vừa ra thì đã cho cái kẻ quỷ xui xẻo kia một quyền.

“Sự thật cái quỷ gì.” Anh khinh miệt nói, đôi mắt cơ hồ mị thành một đường.

“Em cùng anh ấy xem mắt!” Như muốn phát tiết những lo sợ, nghi hoặc, bất an cùng thương tâm oán khí những ngày qua, cô nắm chặt tay kêu to với anh.

Con ngươi anh phóng đại ra đồng thời nhanh chóng thu nhỏ lại, tựa hồ bởi vì nghe câu đó mà chịu kích thích lớn.

Nông Nông chỉ cảm thấy không khí tự nhiên trở lên ngưng trệ, tay anh vẫn cầm chặt tay của cô, thình lình, anh đột nhiên cúi người hôn cô dưới ánh trăng.

Gió chợt thổi, mây bay bay, tiếng đàn trong đại sảnh truyền đến đoạn cao trào của bản “Ánh Trăng” của Beethoven.

Anh nhiệt tình công chiếm lời lẽ của cô, nhiệt tình, hơn nữa phẫn nộ.

Anh cơ hồ làm đau cô, Nông Nông dùng sức đánh ngực anh, cho đến khi anh dần dần giảm nhẹ lực, mềm nhẹ, ôn tồn vuốt ve cánh môi cô.

Mà cô, cong ngón chân, toàn thân vô lực, thiếu chút hòa tan trong lòng anh.

“Thực xin lỗi…” Anh dán vào môi cô, thực nhẹ, thực nhẹ nói xong, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn.

Trời ạ, Nông Nông nhắm mắt lại, vô cùng uể oải, cảm thấy chính mình giống như rất háo sắc.

“Buông.” Cô nói.

Anh buông tay, mà cô thiếu chút nữa bởi vì chân mềm nhũn mà đứng không vững.

Anh muốn đỡ cô, cô đưa tay cự tuyệt, “Đừng đụng tôi.”

Anh rụt tay lại, tựa hồ vì cô cự tuyệt mà cảm thấy bất an.

Nông Nông từ từ nhắm hai mắt, hít sâu vài hơi ổn định lại, mới trợn mắt nhìn anh nói “Anh vậy là có ý gì?”

“Ý gì là sao?” Anh nắm tay trong túi quần, vẻ mặt mất tự nhiên hỏi lại.

“Nơi này, anh vừa mới làm là có ý tứ gì?” Cô rất muốn nhịn xuống tức giận nhưng cô thật sự chịu không nổi, không tự chủ được liền chất vấn: “Tôi nghĩ anh biết là tôi thích anh đúng không? Ba ngày trước, là chính anh nói chúng ta không muốn kết hôn! Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn quen ông xã, không muốn quen bạn trai, nếu hai chúng ta không có chung nhận thức, hành vi vừa rồi của anh là có ý tứ gì? Vì sao anh lại muốn tới?”

“Anh đến ăn cơm.” Anh không chút suy nghĩ, theo phản xạ trả lời.

Nông Nông không thể tin được trừng lớn mắt, hít sâu vài hơi, che miệng khẽ nấc một tiếng.

Phát hiện chính mình nói sai rồi, Lữ Hạo Đình bước từng bước tiến lên phía trước lại làm Nông Nông nâng lên một tay ngăn cản, cô gian nan đưa tay lên, sau đó lắc nhẹ đầu, cô hoàn toàn không thể phát ra âm thanh, nước mắt cơ hồ cũng sắp rơi.

Anh còn muốn đi tới, cô xoay người bước đi.

“Nông Nông…”

“Tránh ra…” Cô cũng không quay đầu lại ngồi xổm xuống, một bên kiểm tra tình trạng La Bá, một bên nói, ngăn cản anh đến.

“Nông Nông!” Thấy cô lại giống như tìm mọi cách thân thiết cái tên gia hỏa củ cải kia, anh không khỏi tức giận, lấy tay kéo cô lên: “Em rốt cục muốn anh thế nào?”

“Buông tay!” Cô tức giận đẩy tay anh xuống, hoàn toàn hiểu ra đi ra chỗ khác, dù sao cô vì anh, mặt mũi cũng không khác gì mất hết, hơn nữa hờn giận, không khỏi quá khích hét to với anh: “Tránh ra, tránh ra, tránh ra! Tôi muốn cái gì? Anh nói xem? Tôi đang xem mắt, anh nhìn không thấy sao? Anh không biết sao? Anh không biết sao? Tôi muốn cái gì? Tôi muốn kết hôn! Tôi, muốn, kết, hôn! Kết hôn, kết hôn, kết hôn… “Cô vừa nói vừa lấy tay đánh anh, nói một lần liền đánh một cái.

Anh làm cho cô hiếm có tâm tình hoảng sợ.

Nông Nông thở hổn hển, hít hít cái mũi, chịu đựng nước mắt nói: “Anh không cần tôi, có người muốn! Tôi không cần! Hiện tại anh cũng nên tránh ra, tôi muốn đưa anh ấy đi bệnh viện!”

Sau đó thế nào? Sau đó cô sẽ cùng đàn ông này ở cùng nhau sao? Đơn giản là người này sẽ cùng cô kết hôn? Cô từ nay về sau sẽ cùng người kia một chỗ, vì anh ta sinh con đẻ cái, cùng anh ta dắt tay đi dạo phố, mỗi ngày hỏi han ân cần với anh ta, còn có thể pha bình nước khó uống như nước địa ngục cho người này uống!

Một màn hình ảnh xuất hiện trong tâm trí anh. Nhìn nước mắt Nông Nông cơ hồ muốn tràn mi mà ra, anh đột nhiên không thể chịu được.

“Được, em muốn kết hôn, chúng ta kết hôn!”

*

Được, em muốn kết hôn, chúng ta kết hôn! Lời này vừa nói ra tất cả những người liên can đều ngây người, ngốc nhất chính là Lữ Hạo Đình anh.

Như là đột nhiên bị một đám voi đạp qua, ngoại trừ trong đầu óc anh có hỗn độn, còn có trong nháy mắt anh bị chính lời mình thốt ra làm sợ bay mất nửa linh hồn. Anh hoàn toàn không biết tình hình kế tiếp sẽ phát sinh thế nào, chỉ biết anh giống như linh hồn đang thoát khỏi thể xác, nhìn thân thể mình, bắt đầu giống như một kẻ độc tài…

“Không cần nói đùa với tôi!” Nước mắt của cô chảy xuống dưới, ánh mắt nhìn anh giống như nhìn ác ma.

“Anh không có nói giỡn! Em muốn kết hôn, chúng ta kết hôn!” Cái miệng của anh tự động mở ra tự khép lại, mà thần trí anh lơ lửng giữa không trung, vừa mới nghĩ như vậy, thân thể anh tự động liền đem tay kéo cô vào trong lòng an ủi.

“Không cần ác liệt như vậy…” Cô đang nói cơ chừng bị phá vỡ, nhưng không có giãy giụa thoát khỏi ôm ấp của anh, một đôi mắt lưng tròng nước mở to, mang theo tâm tình sợ bị thương tổn cùng khủng hoảng, nhưng cũng có một tia hy vọng.

Anh thật sự cảm thấy tâm thật đau, vì sự sợ hãi cùng phòng bị của cô.

“Nông Nông, gả cho anh được không?” Cái miệng của anh lại tự động mở ra nói chuyện, một linh hồn khác của anh hoảng sợ phùng mặt kêu to, một bên kêu gọi anh cự tuyệt cô, một bên lại cực đoan muốn cùng cô một chỗ.

(Mộc: Triệu chứng của tâm thần phân liệt, chậc… Tội anh Hạo ghê)

Cô như là không thể tin được, nắm chặt sơ mi trước ngực anh, sau đó bắt đầu khóc.

Cô khóc ướt đẫm ngực anh, mà linh hồn còn tia giãy dụa cuối cùng rốt cục bởi vì lệ của cô đau lòng giơ khí giới đầu hàng.

“Chúng ta kết hôn nhé.” Anh nói.

Nông Nông rơi lệ đầy mặt nhìn anh, trong lòng mặc dù còn có bất an, nhưng đây giống như giấc mộng thành sự thật trong lời anh nói ra, làm cô hoàn toàn không thể ngăn cản, cho nên cô nghe thấy chính mình chần chờ nói: “Được.”

Lời vừa thoát ra khỏi miệng, tâm giống như ổn định chút, càng ngày càng bình tĩnh, sau đó cô hoàn toàn lý giải chính cô đáp ứng cái gì rồi, cô thành công, cố gắng của cô không có uống phí. Anh yêu cô!

Anh yêu cô!

Nông Nông bởi vì trong đầu hiện lên ba chữ này mà nín khóc mỉm cười, không khỏi gắt gao ôm lại anh, cũng xác định lớn tiếng nói: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.