“Cái gì? Cậu thế nhưng cứ như vậy mà chạy đi? (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn) Tiểu thư, cậu có lầm hay không đó? Cơ hội tốt như vậy nhưng lại bị cậu buông tha, chúng mình giúp cậu là giúp gì, làm không công sao? Cậu là đồ ngốc!”
Nông Nông nhắm mắt, lui gáy đem điện thoại cách mình rất xa, lại vẫn nghe thấy giọng nói nổi trận lôi đình của La Lan không ngừng truyền tới tai, cả phòng đều là âm thanh giận dữ của cô ấy.
“Mình mình mình… Mình nhất thời không nghĩ nhiều như vậy thôi…” Nông Nông nhát gan nói.trans
Mệt cho cái lỗ tai tốt của La Lan, thế nhưng còn nghe được tiếng nhỏ như con kiến của cô, chỉ nghe cô ấy giống như sư tử hà đông hét lớn: “Phạm Di Nông, cậu là đồ ngốc! Mình trước kia nói thế nào với cậu? Muốn thành công tuyệt đối phải học thuộc lòng cộng với thi hành các qui tắc, cậu đem những quy tắc kia quăng đi nơi nào, Thái Bình Dương sao?”
“Không… Mình có nhớ, quy tắc của cậu”
Điều thứ nhất, nhận biết đối phương, bách chiến bách thắng. Điều thứ hai, phật muốn kim trang, người muốn y trang *. Điều thứ ba, đối phó tình địch, tình nguyện giết lầm còn hơn bỏ sót. Điều thứ tư, người thành đạt thì tình yêu càng đáng giá, điều thứ năm…” Nông Nông ngây ngô cười, thanh âm nho nhỏ ngập ngừng nói: “Nắm chắc cơ hội, có thể lên liền lên…”
(Phật muốn tiền, người muốn vẻ ngoài)
Mộc: Thấy tính em Lan hay chưa: Có thể thượng liền thượng. =)))
“Đúng vậy! Kết quả cậu như thế nào? Người ta tự động đưa đến cửa, cậu ngược lại chạy lạc mất! Cậu như vậy muốn năm dân quốc thứ bao nhiêu mới có thể bắt được anh ta!” La Lan thật sự là giận không trôi, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Hơn nữa trước đó cậu không có việc gì sao lại mắng anh ta? Không phải bảo cậu phải giống thục nữ chút sao? Kết quả cậu thế nào? Cậu làm cái gì? Thế nhưng chỉ trích tác phong công tác của anh ta! Chị của tôi ơi cậu làm ơn thương xót giùm, có vấn đề gì cậu không thể chờ xong hết thảy đại sự rồi dẫn dắt anh ta từng bước sao?”
“Mình…mình…” Nông Nông bị mắng có chút xấu hổ cúi đầu.
Ô... ô... Cô đâu phải cố ý, nhất thời quên mất thôi…
La Lan mắng mệt mỏi thở hồng hộc, rốt cục bình tĩnh trở lại nói: “Nói đi, mấy ngày nay thực tế tiếp tục ở chung, cậu rốt cục còn có thích anh ta hay không?”
“Th... thích…” Cô đỏ bừng mặt.
“Cậu xác định là thích không? Không phải đơn thuần sùng bái anh ta là người sáng lập vương quốc trò chơi điện tử?”
Nông Nông xác định lắc đầu “Không phải.”
“Anh ta không có chỗ nào kỳ quái hay thiếu sót sao? Như là hôi nách, thối chân… Đợi chút.”
“Không có!” Nông Nông đỏ mặt, thay người trong lòng cãi lại: “Anh ấy không có như cậu nói… có bệnh không tiện nói ra, hơn nữa anh ấy thực hiếu thuận, cuộc sống theo quy luật, không hề có sở thích không tốt nào, chỉ một cái là hút thuốc, nhưng là anh ấy trước khi hút sẽ hỏi đối phương, nếu không cũng đi ra ngoài hút, rất lễ phép, con người tốt lắm.”
“Vậy cậu sợ anh ta làm cái gì? Dũng khí trước kia muốn theo đuổi anh ta đã chạy đi đâu rồi? Lúc trước là ai nói nếu tìm được Mr.Right sẽ khai hoả toàn bộ động lực! Là ai nói nhất định phải giữ lấy anh ta nếu không tình nguyện cả đời không lấy chồng? Kết quả thế nào? Anh ta mới thân (hun^^) cậu một chút, cậu tựa như biến phép, vụt một tiếng, nhanh như chớp chạy trốn không thấy bóng dáng, mình là muốn cậu biết rõ lần sau anh ta chắc chắn sẽ không tự làm mất mặt.”
“Thật vậy không?” Nông Nông trở nên khẩn trương, nhất thời cảm thấy chính mình lọt vào địa ngục không thấy ánh mặt trời, cứ nghĩ tới chính mình đã phá huỷ hình tượng tân tân khổ khổ lập nên, cô liền muốn khóc đòi mạng.
“Nếu mỗi lần anh muốn thân cậu, cậu đều phản ứng như vậy, liền khẳng định đây sẽ thành sự thật.” La Lan tức giận dùng mũi hừ hừ nói.
“Người ta... người ta... không quen thôi…” Nông Nông nho nhỏ giọng biện hộ cho mình, cảm giác uể oải, mây đen ở đỉnh đầu cô âm hồn không tiêu tan phập phềnh “Lần sau… sẽ không như vậy nữa…”
“Tốt nhất là như vậy, nếu không cậu cũng không cần lo lắng làm gì, chờ làm lão ni cô đi!” La Lan cắn tàn thuốc, nói với Di Nông ở bên kia điện thoại: “Mình nói cho cậu, lần trước chúng mình đã nói chuyện cùng mà Lữ rồi, bà cũng có hảo cảm với cậu, kế tiếp chúng mình cùng các mẹ sẽ nghĩ biện pháp để cậu cùng anh ta có cơ hội ra ngoài một mình, đến lúc đó cậu không nên tiếp tục làm hỏng! Muốn câu đàn ông phải đập nát sự e lệ, cơ hội tới không được buông tha, cậu nếu đã quyết định không phải anh ta sẽ không lấy chồng, vậy không được từ thủ đoạn khi tất yếu, coi như lột sạch quần áo chính mình nhảy lên giường anh ta…
… đều được...”
“Lan, chút nói tiếp, mình có điện thoại, nghe một chút.”
Nông Nông càng nghe mặt càng hồng, may mắn lúc này điện thoại có người gọi, cô vội vàng ấn mở máy: “Alo?”
“Nông Nông!”
Trời ạ, thanh âm này, là anh!
Xôn xao một chút, trên đầu mây đen bay đi, nhất thời tinh không vạn lí. (Trời xanh mây trắng hồng hồng không âm u chút nào. =)))
Hả? Anh ấy là từ khi nào bắt đầu gọi cô Nông Nông? Nhũ danh của cô được anh gọi, cảm giác thực tốt nha.
Phạm Di Nông đỏ mặt, tim bình bịch bình bịch đập, đôi tay nhỏ bé khẩn trương cuốn dây điện thoại, lắp bắp trả lời: “Là… Là… em…”
“Em có rảnh không?” Nghe thanh âm cô có vẻ sợ hãi cùng thẹn thùng, trên mặt anh bất giác lại hiện lên ý cười.
“Có… Có ạ…” Nông Nông vuốt chóp mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, nhớ tới hành động của anh ngày đó.
“Là như thế này, hai ngày nữa là sinh nhật mẹ anh, anh muốn mời em đi cùng anh chọn quà tặng cho bà, có được không?”
“Được, được, khi nào thì đi?” Nông Nông không ngừng đáp ứng. Anh không rút lui theo như La Lan nói, cô cũng đã là ngàn hạnh vạn hạnh, hiện nay thái độ của anh vẫn thân thiết như cũ, cô quả thực thiếu chút nữa thì quỳ xuống cảm ơn trời đất.
“Chờ một lát, anh qua đón em.”
“À, vâng.” Nông Nông ngây ngô cười đáp ứng, tiếp theo mới phản ứng kịp, lập tức trừng lớn mắt, “Qua đây, anh muốn qua đây?”
Lữ Hạo Đình nhìn đồng hồ một chút, nói “Đúng vậy, đại khái hai mươi phút nữa anh tới.”
Đến nơi này?
Nông Nông mở lớn mắt, hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn thấy trong phòng tán loạn đồ đạc giống như ổ rác, trong tai lại nghe được anh nói: “Đợi lát nữa gặp”, cô vội hét lớn: “Chờ một chút, Hạo… Hạo Đình…”
“Chuyện gì? “Nghe thấy thanh âm cô, anh vốn muốn cúp điện thoại, lại đưa lên tai nghe.
“Em… Cái đó, em ở nơi này trong ngõ nhỏ khá khó tìm, em sẽ đến đầu đường cái đợi anh.” Đùa cái gì vậy, nếu cho anh ấy thấy cô ở trong đống rác loạn một đoàn này, hai người bọn họ cam đoan không có tương lai gì. Nông Nông hai tay khẩn trương cầm lấy điện thoại nói: “Ngay cửa hàng Mcdonalds đầu đường.”
“Ok.” Lữ Hạo Đình không nghi ngờ gì, đáp ứng xong liền cúp điện thoại.
Nông Nông lúc này mới nhẹ thở ra, ấn tắt điện thoại rồi mở lại nói chuyện tiếp với La Lan, đem chuyện vừa rồi nói cho cô ấy.
La Lan vừa nghe, cười nói: “Ha, coi như cậu vận khí tốt, chúng mình vừa mới nghĩ phải làm thế nào cho các cậu thoát khỏi ước hội mạt chược, như thế rất tốt, chính anh ta tìm tới cửa! Nông Nông, lần này ngay cả ông trời cũng giúp cậu, đừng có làm hỏng nữa.”
Nông Nông sờ sờ mũi ha ha cười ngây ngô.
“Tốt lắm, nhanh đi trang điểm lại, cẩn thận đừng làm hỏng đó.” La Lan chỉ đạo, “Mặc bộ váy liền thân màu trắng, còn có, anh ta nếu hôn lại cậu, cậu muốn phản ứng như thế nào tùy cậu nhưng ngàn vạn lần đừng chạy mất dạng, có biết hay không?”
“Biết.”
Tươi cười nói xong điện thoại, Nông Nông lập tức đi tới phòng tắm, cố gắng làm theo trình tự hoá trang, trang điểm để khuôn mặ trắng ngần thuần khiết càng thêm có nhan sắc.
*
Cô là người con gái anh từng hôn buồn cười nhất.
Anh... lần đâu tiên hôn cô khi cô đang ngủ. Anh lần thứ hai hôn cô, cô vội chạy trốn. Không biết khi hôn cô lần thứ ba, có thể xảy ra một tình huống gây cười nào không?
Ý niệm như vậy xuất hiện khiến cho Lữ Hạo Đình từ sau khi cô lên xe vẫn cố ý vô tình nhìn chằm chăm đôi môi đỏ mọng của cô, thẳng đến khi cô bị anh nhìn đến mặt đỏ lựng, anh vẫn làm theo ý mình nhìn thẳng trực tiếp.
Nông Nông mắc cỡ đỏ mặt, thật sự là hối hận vừa mới nãy anh nói muốn cho cô xuống ở cửa, cô còn không đi xuống, cố ý nói muốn cùng anh đi đến bãi đỗ, kết quả hiện tại cô bị anh nhìn đến mức muốn trốn đi.
Anh nhìn chằm chằm môi cô. Sợ làm hỏng bầu không khí, cô lại không có dũng khí bảo anh đừng nhìn, đành phải mở miệng muốn thay đổi lực chú ý của anh, chỉ vào hàng cây ven đường nói: “Vài năm nay, ven đường càng ngày càng nhiều cây, thật không tốt.”
“Em thích cây?” Anh liếc nhìn phương hướng cô chỉ, tầm mắt rất nhanh lại nhớ tới độ cong trên đôi môi đỏ mọng.
“Uh, trước đây, vùng phụ cận nhà em có rất nhiều cây, khi đó tại miếu thổ địa còn có hơn 10 gốc táo. Mỗi khi mùa xuân đến, cây liền mở đầy hoa trắng, sau đó không bao lâu sẽ bắt đầu kết những quả nhỏ màu trắng xanh, tiếp theo mới có thể dần dần chuyển thành hồng.” Cô cười nhớ tới cảnh tượng đó, nói: “Bất quá những cây này xem như một nửa là cây dại, cũng không có người đặc biệt chăm sóc, cho nên kết quả có đôi khi không ngọt. Em nhớ rõ khi tiểu học, mỗi lần đi qua sẽ nhìn thấy mấy đứa trẻ quanh đấy ngồi ở dưới gốc cây, hái một quả, cắn một miếng, không ngọt liền quăng xuống đất, quăng vào miếu thổ địa ở đầu đường là nhiều nhất. Mỗi khi miếu công nhìn đến đều tức chết, một bên lấy chổi trúc quét rác, một bên đuổi theo bọn nhỏ chạy.”
“Em cũng từng bị đuổi rồi?” Anh trêu chọc hỏi.
“Mới không mà, người ta rất ngoan” Nông Nông nhìn anh nâng cằm, kiêu ngạo nói: “Em sẽ không ngốc như vậy, đi trộm cả ngày lại không hái được quả ngon, bình thường quả ngon đã sớm bị miếu công đem xuống, em đều là chờ lũ ngốc đó đi gây sự xong, lại đi giúp miếu công quét rác, ngài ấy sẽ tự động đem táo ngon tặng cho em ăn.”
Anh cười nói: “Thì ra em tuổi còn nhỏ như vậy đã tính toán tỉ mỉ, dùng kế gạt người.”
Nghe vậy, Nông Nông sắc mặt khẽ biến, như là bị kim đâm. Cô nhíu mày phòng vệ giống như cãi lại: “Cái gì mà gạt người? Em đây là thủ đoạn đàng hoàng, em cũng có trả giá lao động mới có được thành quả mà!”
Đối với phản ứng của cô anh có chút hơi ngạc nhiên, nhưng anh lơ đễnh cũng không nghĩ nhiều lắm, chỉ hay nói giỡn nói: “Vâng, tiểu thư, em là thiên tư thông minh, cố gắng hơn người, cho nên mới hảo tâm có hảo báo.”
“Chính là vậy.” Cô nhăn mặt nhăn mũi với anh, bĩu môi nói.
“Xem kìa, ngoài miệng giống như treo cả năm cân thịt lợn.” Lữ Hạo Đình ở trong lòng thật sự đã cười nghiêng ngả, thấy cô càng thú vị càng đùa vui, giống như món đồ chơi bị điều khiển, nói kích cô một chút, cô sẽ nhảy dựng lên, dỗ cô, cô sẽ hành động làm cho mình buồn cười, nếu như hôn cô, vậy càng buồn cười.
“Sẽ… sẽ… không có…” Như thế rất tốt, cô mới kêu lên, anh lại chú ý tới cái miệng nhỏ nhắn, khiến cho Nông Nông hối hận vạn phần, nói chuyện lại bắt đầu lắp bắp, may mắn cuối cùng đã tới tiệm trang sức, cô vừa vào cửa đã bị những trang sức đẹp đẽ kia hấp sẫn, liền quên đi cả ánh mắt khiến người ta bất an của anh.
“Oa, thật đẹp.” Cô tán thưởng nhìn chiếc nhẫn cô nhân viên mới lấy ra từ trong quầy, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn.
Nhân viên tiệm trang sức vừa nhìn thất khách đi vào là một đôi nam nữ, còn tưởng là muốn mua nhẫn kết hôn, cho nên ngay từ đầu đã lấy nhẫn ra, không quên tươi cười nói: “Nhẫn này là nhà thiết kế của cửa tiệm chúng tôi đặc biệt thiết kế, trên thế giới chỉ có một đôi, thực thích hợp làm nhẫn kết hôn.”
“A?” Nông Nông bỗng nhiên đỏ mặt, xấu hổ nghĩ giải thích nói: “Chúng tôi không phải…?”
“Chúng tôi không muốn kết hôn.” Không nghĩ tới cô còn chưa lắp bắp nói xong, Lữ Hạo Đình đã mặt không chút thay đổi mở miệng, ngữ khí có chút cứng ngắc, phòng vệ nói: “Chính là đến chọn quà sinh nhật cho người lớn.”
Cô nhân viên cùng Nông Nông đồng thời cứng đờ, Nông Nông lúc này thực xấu hổ, chỉ cảm thấy trên mặt không nhịn được mà đỏ hồng.
Tuy rằng bọn họ đúng là không muốn muốn kết hôn. Anh cùng cô thậm chí không phải là người yêu, nhưng anh có cần phải nói rõ ràng và trực tiếp như vậy không?
Bất giác, cô rụt lại đôi tay vốn đang đặt trên mặt quầy thủy tinh, sau đó chậm rãi thu tay về bên người, trong lòng không hiểu sao lại có chút quặn thắt.
Có lẽ anh căn bản cho tới bây giờ cũng chỉ làm bạn bè bình thường, hơn nữa ngay từ đầu vốn chính là một mình cô đơn phương.
Nếu anh giống như má Lữ cùng La Lan nói, nếu anh có một chút hảo cảm với cô, sẽ không giống như vừa rồi - phủ định nhanh như vậy. Trên thực tế, vừa rồi trong mắt anh thậm chí bởi vì cô nhân viên kia hiểu lầm mà ẩn ẩn lộ ra chút hờn giận…
Nông Nông đột nhiên cảm thấy không còn sức lực, trước mắt trang sức sáng lấp lánh, nhưng trong mắt cô ánh sáng ấy bỗng nhiên ảm đạm đi, không còn đẹp như lúc ban đầu cô thấy nữa.
Cô nhân viên kia phản ứng rất nhanh, vẻ tươi cười trên mặt thậm chí còn không biến mất, chỉ lại khách khí hỏi: “Vậy xin hỏi người ấy đã bao nhiêu tuổi?”
Lữ Hạo Đình nói ra số tuổi, lại nói cùng cô ấy vài câu. Cô ấy liền đi vào phòng lấy ra một số món trang sức rất tốt.
Nông Nông trầm mặc, không nói gì.
Cho đến khi một cô gái khác mang ra mấy vòng trân châu, Lữ Hạo Đình quay đầu hỏi ý kiến cô, cô mới miễn cưỡng cười vui mở miệng, bất quá cho dù cô đã mở miệng cũng là vài từ ngắn ngủi.
“Em cảm thấy vòng này được không?”
“Không tệ.”
“Vậy trân châu màu phấn này thế nào?”
“Hoàn hảo.”
“Anh cảm thấy màu trắng đẹp hơn, em xem thế nào?”
“Uh, rất được.”
Dường như lúc này, anh mới chú ý thấy cô dị thường trầm mặc, bất quá anh chưa nói gì, chỉ nói với nhân viên: “Vậy lấy cái màu trắng.”
Thấy anh đã chọn xong quà tặng, Nông Nông đứng dậy. Khi anh tính tiền, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm biển hiệu của cửa hàng trang sức này, cô nhớ tới cửa tiệm này từng được quảng cáo trên tivi…
Em đang ở đâu? Em ở trong này.
Em đang ở đâu? Em ở trong này…
Thanh âm huyền ảo của chàng trai, cô gái nhân vật chính trong quảng cáo như vang lên ở bên tai cô. Cô đem tầm mắt kéo về nhìn người đàn ông bên cạnh, dưới đáy lòng hỏi cùng một câu, lại không chiếm được câu trả lời. Anh ở ngay cạnh cô, cô lại cảm thấy đang cách anh rất xa. Cô thích anh như vậy, vậy mà anh cũng không có cảm giác gì. Cô hoài nghi, cho dù cô hỏi anh câu hỏi kia, anh cũng không hiểu cô đang hỏi cái gì.
Không hiểu… Cảm thấy có chút bi ai…
Cô xuống xe ở bên đường.
Anh vốn muốn đưa cô đi vào, nhưng cô cố ý muốn xuống ở đó, anh liền không nói thêm gì nữa.
Cô cố gắng nở một nụ cười với anh, sau đó xoay người đi xa. Nhìn bóng dáng cô có chút ảm đạm, Lữ Hạo Đình tâm lý không hiểu cảm thấy có chút bất an. Anh nắm chặt tay lái, kỳ thật đáy lòng biết anh là chơi có phần quá, làm cô kỳ vọng rất cao, cho nên anh nói câu nói kia ở tiệm trang sức, mới có thể làm cho cô giống như bị dội một thùng nước lạnh.
Tuy rằng anh nói câu nói kia là không sai, nhưng đôi mắt to của cô lộ ra thương tâm, lại làm cho anh vạn phần áy náy.
Anh vốn muốn hẹn cô cùng dùng cơm, nhưng biết là tình huống không đúng, anh liền đưa cô về.
Nhìn bóng dáng cô cô đơn, anh bất giác nguyền rủa chính mình.
“Lữ Hạo Đình, mày là kẻ đáng chết hơn nữa còn là kẻ hỗn trướng nhát gan.”
Xe vẫn chưa tắt máy, anh chỉ cần nhấn ga liền có thể rời đi nơi này, nhưng anh chính là không nhấn được.
Đi theo, sau đó anh liền thấy cô đột nhiên ngồi xuống ở ven đường.
Nghĩ đến cô xảy ra chuyện gì, trong lòng anh căng thẳng, không chút suy nghĩ liền tắt máy xuống xe, vội vàng chạy qua, không ngờ, vừa mới tới phía sau cô liền chợt nghe thanh âm cô âm thầm khóc.
“Nông Nông…” Anh gọi cô, thanh âm có chút khàn khàn.
Không dự đoán được anh thế nhưng chưa rời đi, Nông Nông bị anh doạ sợ, bối rối lau đi nước mắt trên mặt.
“Em…” Anh mở miệng lần nữa, lại không biết chính mình nên nói cái gì, anh biết cô vì sao khóc, nhưng anh lại không có dũng khí thừa nhận, bởi vì sợ lại làm cho kỳ vọng của cô vừa bị dập tắt lại có cơ hội đốt cháy, nhưng biết rõ như thế, anh lại không thể cứ như thế xoay người rời đi.
Nông Nông kích động đứng lên, giải thích nói: “Em... Em không sao, chính là có hạt cát bay vào mắt.”
Đáng chết, mặt cô đầy nước mắt!
Anh đau lòng muốn đưa tay ôm cô vào lòng an ủi, lại ở chớp mắt cuối cùng đè lại xúc động này.
Trong lòng anh còn đang giãy dụa, cô lại cứng rắn nặn ra một cái mỉm cười, mở miệng quyết định thay anh, “Em không sao, hạt cát thôi, chảy một ít nước mắt liền hết, anh trở về đi. Em còn có việc, bye…bye!”
Nói xong cô liền cầm lấy túi bước nhanh rời đi.
Nhìn bóng dáng cô vội vàng rời đi, Lữ Hạo Đình trong lòng mờ mịt, sau một lúc lâu, anh mới buồn bực xoay người trở về trong xe, lái về nhà.
(Đoạn này mình muốn vả A Hạo vài phát. Rõ ghét)
*
Cô rốt cuộc là đang cố gắng cái gì?
Đột nhiên, cảm thấy chính mình có chút ngu ngốc.
Phạm Di Nông ngồi trước bàn đối mặt với kính trang điểm mà Uy Uy mới giúp cô mua về một thời gian, cô chỉ cảm thấy chính mình khóc sưng mắt thật là xấu.
Hay là thôi đi, như vậy một chút cũng không giống chính cô, cho dù hôm nay anh thật sự thích cô thì thế nào đây? Anh cũng không phải thích chính con người cô, mà chỉ là thích cô giả vờ mà thôi.
Vì anh yêu thục nữ, cô liền học làm thục nữ, cùng La Lan học mặc quần áo, với Uy Uy học hoá trang. Vì anh thích uống cà phê, cô học Tiểu Vân pha cà phê, bởi vì tay chân vụng về nên bị bỏng vài lần. Vì tiếp cận anh, cô thậm chí nhận má Chung làm mẹ nuôi, lợi dụng dì tốt bụng này.
Kết quả thế nào? Anh vẫn là không thương cô, thậm chí chưa nói tới thích cô.
Mấy ngày này, tâm tình của cô có một nửa thời gian luôn treo lơ lửng ở giữa không trung, trong chốc lát vội vàng đoán tâm ý anh, một hồi gặp lại vội vàng lấy lòng anh, lập tức sợ anh có ấn tượng không tốt với mình, lập tức lại sợ chính mình làm sai chuyện gì, có khi càng thường thường sợ hãi chính mình nói sai điều gì.
Cô luôn bất an, luôn nghi hoặc, luôn lo lắng, luôn đoán. Mà tâm tình theo phản ứng của anh cũng lúc cao lúc thấp.
Cô không thích loại cảm giác này, cô rất nhớ con người trước kia tóc tai bù xu, có chuyện nói thẳng, người mà thời điểm cao hứng có thể tận lực ăn, thời điểm mất hứng có thể tận tình ngủ, thời điểm công tác có thể tâm không vướng bận, thời điểm nhàn hạ có thể nhẹ nhàng tới tiệm cà phê Tiểu Vân uống cà phê của chính mình, cô vạn phần tưởng niệm con người không cần cái nhìn của người khác đối với mình kia.
Nhưng là…
Nhìn trên kính là gương mặt cô nhìn từ nhỏ đến lớn, cô biết có một số điều muốn mà đã không thể thay đổi được nữa rồi, cô đã có thói quen đi đường phải thẳng lưng, ngồi xuống phải thu chân, ra ngoài phải trang điểm tốt, cô lại sớm hình thành thói quen nhìn người khác thấy cô ăn mặc xinh đẹp trên mặt tự nhiên mà lộ ra mỉm cười thưởng thức.
Tệ nhất là, cô biết chính mình tuyệt đối không thể cứ như vậy quên mất anh, bởi vì cô biết cô là đúng, anh chính là Mr.Right của cô, sẽ không có người thứ hai, sẽ không có một người đàn ông khác có thể chỉ cần mở miệng là làm cô như trúng điện, có thể khiến cô chỉ cần ở cùng anh đã có thể thấy vui vẻ, có thể dạy cô chỉ cần thấy nanh tim liền đập nhanh hơn. Hạnh phúc dị thường.
“Cậu muốn buông tha sao?”
Cùng cô ngồi trầm mặc một buổi tối - La Lan, rốt cục chịu không nổi Nông Nông giống pho tượng nhìn chằm chằm vào gương xem chính mình, ngồi dậy từ trên giường, hỏi.
Nông Nông hít hít cái mũi, cắn môi dưới trầm mặc không nói.
“Nếu cậu thật sự muốn buông tha, quên đi, không cần miễn cưỡng.”
Cô lại trầm mặc một hồi lâu, mới quay đầu nhìn La Lan, khàn khàn hỏi: “Cô gái nói đến tình yêu có phải sẽ biến thành ngốc hay không?”
“Uh.”
“Sẽ trở nên nhát gan sao?”
“Sẽ”
“Sẽ trở nên nghi thần nghi quỷ hoảng loạn?”
“Đúng vậy.”
Nông Nông thở dài, đau đầu hỏi: “Vì sao yêu đương lại mệt như vậy?
“Cũng không hẳn chỉ là mệt, đàn ông có đôi khi cũng thực đáng yêu.” La Lan nhún nhún vai cười cười, “Cậu cùng anh ta ở chung vài tuần lễ cũng có thời điểm cười đến thực vui vẻ mà? Như là khi anh ta lái xe đưa cậu về nhà, tuy rằng chính cậu cũng có thể tự về nhà; giúp cậu mua đồ uống, mà kỳ thật cậu không hề khát; lấy cái này cái nọ cho cậu, có lẽ chính cậu tự lấy sẽ nhanh hơn; cùng cậu xem tivi, cho dù anh ta sẽ cùng cậu tranh cãi Phổ Lạp Tư hay Trương Đức là đáng đánh; Hoặc là kể chuyện cười cho cậu nghe, ngay cả chuyện cười đó tuyệt không buồn cười nhưng cho dù là như vậy, cậu vẫn là cảm thấy ấm áp trong lòng, thực cảm động không phải sao? Tuy rằng đó bất quá đều chính là một chút chuyện cần thiết cũng như không cần thiết, thậm chí khả năng còn gây thêm những phiền toái nhỏ cho cậu, nhưng cậu không phải mỗi lần về nhà đều mừng rỡ gọi điện thoại cho mình, bộ dáng ngọt ngào tới cực điểm sao!”
Nông Nông nghe vậy, lại bất giác nhớ đến những lần ở chung với anh những ngày qua, trong lòng chợt ấm áp.
La Lan hé ra miệng nhỏ nhắn hồng diễm, giống như đang thuận miệng, cách cách, cách cách chính là một chuỗi dài, “Cho nên nói, cậu xem, tuy rằng đàn ông không phải cần thiết quá mà lại có nhiều phiền toái, nhưng họ sẽ ở cùng cậu này, sẽ tốn tâm tư làm cậu cười này, yêu đương đương nhiên thực phiền toái, nhưng nếu không ưu việt, ai muốn tự mình tìm phiền toái? Đàn ông cùng một cô gái vì sao yêu đương? Vì sao kết hôn? Kỳ thật còn không phải là vì tìm một người bạ cho chính mình, tìm người có thể cùng mình nói chuyện phiếm ở thời điểm nhàm chán, thời điểm sinh bệnh có thể chiếu cố mình, thời điểm thương tâm có thể an ủi mình, khi gặp phải trường hợp suy sụp có thể cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn! Bằng không ai có thời gian nhiều như vậy!”
Nghe cách nói của cô ấy, Nông Nông có chút nghi hoặc. Cô gái này cũng chỉ mới trải qua vài cuộc tình thôi mà sao đã có giọng điệu của một chuên gia rồi?
Cô bất giác quay đầu nhíu mày nhìn La Lan nói: “Cậu làm thế nào biết mấy đạo lý lớn này?”
“Cậu nói xem?” La Lan tức giận quay người xem thường nói: “Từ nhỏ mình nghe mấy bà vợ làm dâu trăm họ, làm mối cho người mình sớm nghe được đầy bụng.”
Nông Nông nghe vậy bất giác nín khóc mỉm cười nói: “Mình thấy cậu thật sự có thiên phú làm nghề này đó.”
“Đúng vậy, mình đã sớm nhận mệnh, bằng không cũng sẽ không về nhà giúp đỡ. Bất quá các bà ấy nói cũng đúng, nhiều ít cũng là có chút đạo lý, bằng không nhà của mình sinh ý cũng sẽ không tốt như vậy.” La Lan dừng lại, hướng về phía Nông Nông xua di động trong tay nói: “Thế nào, cậu suy nghĩ có kĩ không? Nếu thật sự muống từ bỏ như trong lời nói, mình sẽ gọi điện huỷ bỏ kế hoạch tiếp theo. Bất quá mình đề nghị cậu thử trước một lần sau này nói tiếp, dù sao mọi sự tình đều đã an bài tốt lắm, đến lúc đó anh ta nếu lại không có phản ứng, cậu buông tha cũng không muộn. Hơn nữa mẹ mình vừa nghe đối tượng là cậu, liền đưa ra tài liệu đã chọn lựa kỹ lưỡng từ lâu, biết đâu sẽ là cực tốt đấy, đến lúc đó cậu cùng vị xem mắt này lại vừa mắt, liền thuận lợi tiếp tục đi đến cũng không biết chừng.”
Nông Nông nghe xong bật cười, nói: “Cậu thực sự xong rồi, mình xem cậu thật sự có bệnh nghề nghiệp.”
La Lan nhún nhún vai, nhíu mày nói: “Không có biện pháp, làm lâu sẽ bị như vậy. Cậu đã quên sao? Quy tắc thứ mười, chưa đến thời điểm cuối cùng tuyệt không buông tha!”
Nông Nông hít một hơi thật sâu, nhìn bạn tốt thật lâu mới phun ra cỗ bất an trong lồng ngực: “Được rồi, một khi đã như vậy, sẽ thử một lần cuối cùng đi.”