Vừa Gặp Đã Yêu

Chương 7: Chương 7




Một ván cược, thuận lợi giải quyết vấn đề.

Buổi sáng chủ nhật, Di Nông lại lần nữa đạt tâm nguyện làm tiểu muội mạt chược đi vào Lữ gia, bởi vì anh đã để lại cái chân gà kia cho cô.

Cùng má Chung xuống xe, cô nhìn Lữ gia hít sâu một hơi, tự động viên tinh thần cho mình.

Ok, Phạm Di Nông, tiếp tục tiến lên, không bị knockout, go! go! go!

Kìm nén sự khẩn trương trong lòng, cô có tinh thần giống như chiến sĩ ra trận, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, bước về phía trước. Nhưng khi nhìn thấy Lữ Hạo Đình mặc quần áo ở nhà đang đứng trước cửa, cô thiếu chút nữa lại đứng tại chỗ mà phát ngốc. Nếu không phải má Chung cầm tay kéo cô đi vào, sợ là cô sẽ giơ tay đầu hàng quay đầu chạy mất.

Bất quá một tiếng trôi qua, cô liền phát hiện khẩn trương của mình là không cần thiết, bởi vì hôm qua cô đã nhìn thấy một người khôi hài hóm hỉnh - không còn là ảo tưởng trong mộng của cô nữa. Hơn nữa, anh cũng không tỏ vẻ nặng nề công việc hay ra vẻ cấp trên, đương nhiên lại càng không có hình tượng ông tổng giám đốc khủng ling vừa biến thái lạ vừa ngoan cố như trong công ty... Nói thực ra cô hiện tại bắt đầu hoài nghi hai người kia không phải cùng một người.

Đặc biệt khi cô thấy anh ngồi trên cái thang đổi bóng đèn cho cha mẹ ở lầu một.

Cô chăm chú nhìn bắp chân anh.

Trước kia, cô vẫn cảm thấy đàn ông có lông chân thực ghê tởm, nhưng anh lại không như vậy, đại khái vì tình nhân trong mắt hoá tây thi*. Nghĩ đến đây, cô bất giác cười trộm, bắt đầu cảm thấy mình giống một người đại háo sắc vô địch thế kỷ.

*Ý nói trong mắt người đang yêu thì người mình yêu bao giờ cũng đẹp.

Di Nông giữ thang, tầm mắt theo lông chân anh, sau đó một đường hướng lên trên, cô phát hiện ở trên đầu gối bên phải có một vết thương dưới quần đùi, không khỏi đứng tại chỗ bắt đầu âm thầm đoán vết thương kia tại sao mà có.

“Cô Phạm? Cô Phạm?” Anh gọi vài tiếng, thấy cô không phản ứng, cúi đầu thấy cô gái này tò mò nhìn chằm chằm đầu gối anh, miệng anh giương lên, thêm âm lượng lớn hơn nói: “Di Nông! Phiền cô một chút! Bóng đèn.”

“A? Uhm” Cô sửng sốt một chút, nghe tiếng, phục hồi lại tinh thần, phát hiện bị anh nhìn thấy cô đang nhìn lén anh, cô đỏ bừng mặt mang bóng đèn một bên đã chuẩn bị đưa cho anh.

Lữ Hạo Đình nhận lấy, thay vào thật tốt.

“Cô đi bật công tắc, thử xem thế nào.”

“Vâng.” Cô gật đầu, đi vào trong nhà: “Công tắc ở đâu?”

“Ngay phía sau cửa.”

“Không thấy.” Cô cao giọng.

“Bên phải.”

“A, thấy rồi.” Cô ấn xuống công tắc mở đèn.

Ngó đầu ra xem, “Tốt chứ?”

“Ok, tắt đèn đi.” Nhìn đèn trên đầu sáng, anh vừa nói vừa trèo xuống khỏi thang.

Di Nông lùi về sau,tắt công tác đi, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng vang lớn.

Cô chạy ra ngoài, chỉ thấy anh ngã xuống đất, một tay nhanh chóng ôm đùi bên phải, vẻ mặt đau đớn, thang đổ trên mặt đất.

“Làm sao vậy? Anh không sao chứ?” Cô chạy tới bên người anh, ngồi xổm xuống.

“Không…” Anh hé răng trả lời, đau đến trên trán toát mồ hôi lạnh.

“Có cần gọi bác sĩ không?” Cô luống cuống vươn tay, lại lập tức lùi về, sợ đụng tới chân đau của anh, sợ anh sẽ đau thêm.

“Kêu xe cứu thương nhanh hơn.”

“Uh, được.” Cô kích động đứng lên, ngay lập tức muốn chạy đi gọi điện thoại kêu xe cứu thương.

Cô gái này cho là thật sao, Lữ Hạo Đình hoảng sợ, bắt lấy cánh tay cô, cười khổ nói: “Tôi nói giỡn thôi.”

(Mộc: người mình lo gần chết mà còn nói giỡn, đúng là vô tâm vô phế. Hừ…)

“Nhưng là…” Cô lo lắng nhìn chân anh, trong lòng hoảng loạn.

“Một chút nữa thì sẽ tốt hơn, tôi vừa nãy là không cẩn thận đụng vào, vết thương cũ tái phát mà thôi.” Thấy cô sắc mặt tái nhợt, anh vội giải thích.

“Phải không?” Cô hoài nghi nhìn anh, bắt đầu không xác định được anh rốt cuộc là nói thật hay nói giỡn.

“Thật.” Anh thở sâu, thử đứng lên.

“Đợi chút, tôi giúp anh.” Di Nông thấy thế chạy lên đỡ lấy thắt lưng anh, giúp anh đứng vững.

“Cô sẽ bị tôi đè chết.” Tuy rằng nói vậy, nhưng anh cũng không đẩy tay cô ra hay từ chối sự giúp đỡ của cô, nhưng mà cũng không tựa người mình vào cô.

Di Nông nhìn anh một cái, nhíu mày nói: “Đưa tay khoát lên vai tôi, anh có thể sẽ thấy tốt hơn, còn có, tuy rằng tôi mặc váy, nhưng tôi cũng không gầy yếu như anh tưởng tượng gầy, sẽ không bị đè một cái liền chết.”

Nếu cô ấy đã kiên trì như vậy, anh cũng không cậy mạnh, lại nói, chân anh thực sự đau chết.

Lữ Hạo Đình nghĩ thông suốt liền dựa vào người cô, đem đại bộ phận thể trọng để cô đỡ anh.

Ngửi thấy hương hoa nhài thản nhiên trên người cô, anh để cô giúp mình đi đến sô pha ngồi xuống, trong lòng không khỏi bắt bẻ âm thầm suy nghĩ, nói thực ra, anh còn rất thích cảm giác này, hơn nữa cô xác thực không gầy yếu như vậy.

Hai người từng bước một, chậm rãi hướng đến sô pha, anh liếc mắt nhìn Di Nông thấp hơn anh một cái đầu, dán gần như vậy nhìn cô, anh từ trên có thể thấy lông mi cô cong sụp xuống, cùng cái mũi tú lệ, phía sau tai cô chỗ gần gáy còn có một nốt ruồi nhỏ.

Không biết nếu anh cúi đầu liếm hôn nó, cô sẽ có phản ứng gì?

Đại khái bị doạ chết khiếp, sau đó đẩy anh té ngã trên đất, để anh tự sinh tự diệt đi.

Không tiếng động nở nụ cười, anh như nhìn thấy cái nốt ruồi kia ngoắc ngoắc tay với anh. Anh thu lại tầm mắt, lại thoáng thấy trong vạt áo cô nộn tròn tuyết trắng. Tầm nhìn này thật đúng là vừa tốt. Nếu không phải cô còn mặc nội y, anh đại khái có thể nhìn không sót gì, bất quá ngay cả vậy, cảnh xuân chợt lộ, vẫn làm cho nhiệt độ anh không hiểu sao lên cao.

Đáng chết, anh nhớ rõ tối hôm đó, cô nhiệt tình cỡ nào, anh cũng nhớ rõ cô mềm mại cỡ nào, thơm tho cùng ngon miệng…

“Đến đây, tới rồi.” Cô dìu anh ngồi trên ghế sô pha xong, xoay người đi rót chén nước.

Cảm giác rõ ràng được phản ứng sinh lý của chính mình, anh vạn phần may mắn rốt cục cũng tới sô pha, càng may mắn là, hoàn hảo anh hôm nay không mặc quần đùi quá mức bó sát người, bằng không đã có thể có biến lớn.

“Anh xác định không cần gọi bác sĩ xem vết thương của anh sao?” Rót nước xong đưa tới cho anh, Di Nông mày vẫn nhíu lại, không phát hiện ra chút nào rằng anh vẫn đang trong trạng thái mơ màng.

“Không cần, cô giúp tôi làm nóng khăn mặt để chườm nóng, mát xa một chút là ổn thôi.”

“Được, anh chờ một chút.” Phát hiện chính mình có việc có thể giúp đỡ, Di Nông động tác nhanh chóng đi làm nóng khăn mặt.

Cô vừa rời khỏi phòng khách, Lữ Hạo Đình cả người liền tựa trên sô pha nhìn trần nhà cười khổ, không ngừng thừa dịp tự cố gắng nói cho chính mình, cô là nhân viên công ty anh, cô là một thục nữ, cho dù miệng cô luôn nói là không muốn quen bạn trai, nhưng cô lại muốn tìm ông xã, mà anh, cố tình không muốn làm ông xã, cho nên nói: anh vẫn không cần làm hại người tốt.

Cho dù anh cảm thấy cô văn nhã thẹn thùng như thế nào, ngọt ngào, cho dù khi anh gặp lại cô ngày hôm qua, kỳ thật liền vô cùng vô cùng muốn làm tiếp cái chuyện mà tối đó chưa xong, cho dù mỗi lần anh đến gần cô trong vòng một thước liền muốn đưa tay lột hết y phục của cô xuống, cho dù anh vô cùng muốn cô.

Cho dù anh có thể có hảo cảm với cô, anh vẫn cố gắng khắc chế chính mình, tưởng tượng rằng năm anh học năm nhất tiểu học thì cô vần chưa sinh ra. Loại lý do mạc danh kỳ diệu này có thể lọa bỏ phần lớn phản ứng sinh lý mãnh liệt mỗi khi anh gặp cô.

“Tới đây.” Di Nông bưng một chậu nước ấm tới, vắt khô khăn mặt bên trong.

Lữ Hạo Đình kéo ống quần đùi bên phải lên. Di Nông lúc này mới phát hiện vết thương lúc trước cô đánh giá lại dài hai, ba mươi cm, thoạt nhìn thật sự có chút ghê người.

“Doạ tới cô?” Anh tự giễu, khóe miệng không còn cười được nữa.

Di Nông giương mắt nhìn anh một cái, thành thực lên tiếng “Uh”

Bất quá nói xong, cô liền tiếp tục cẩn thận đem khăn nóng trùm lên trên vết thương cũ ở đùi phải.

“Tôi nghĩ anh đã an vị ở văn phòng từ khi còn rất trẻ.” Cô không nhìn anh, chỉ vừa nói vừa nhẹ nhàng giúp anh mát xa đùi phải.

“Đúng vậy.” Anh nhìn động tác mềm nhẹ của cô, cảm thấy thú vị với sự quan tâm rất lớn của cô. Vừa rồi cô luôn đánh giá vết sẹo của anh, hiện nay lại không chút do dự mở miệng hỏi.

“Vết thương này tại sao lại có?” Cô mặt không đỏ, khí không suyễn hỏi.

Cô giống như nói chuyện phiếm, anh hoài nghi không biết cô học được chiêu này từ đâu.

“Tai nạn xe cộ.” Anh đơn giản giả lời.

Cô sửng sốt một chút, nháy mắt nhớ tới trên tư liệu trong tay xác thực có đề cập tới anh từng bị tai nạn xe. Cô nhớ rõ trên đó viết anh lái xe rơi xuống vách núi, bởi vì may mắn được nhánh cây ngăn lại mới không lăn thẳng xuống chân núi. Mà lần hôn nhân trước của anh là chấm dứt trong khi anh nằm viện.

Bất chợt, Di Nông phát hiện vợ trước của anh thực đáng giận, cô gái kia sao có thể thừa dịp khi anh nằm viện vứt bỏ anh?

Thực sự đáng giận! Nếu đổi lại là cô, cô sẽ vô cùng luyến tiếc người đàn ông này. Ngẫm lại, anh gia tài bạc triệu, ch mẹ hòa thuận, thể trạng tốt đẹp, thông minh hài hước…

Suy nghĩ tới đây, tâm trạng bỗng nhiên ngừng lại, không khỏi nghi hoặc nhìn anh một chút, đúng vậy, đàn ông tốt như anh quả thực đốt đèn lồng tìm khắp nơi không thấy, vì sao cô gái kia lại muốn rời khỏi anh?

“Thương thế rất nặng?” Câu nói không chút lễ phép cứ như vậy thốt ra, hại cô thiếu chút nữa tự cắn đầu lưỡi mình.

“Cứ coi như vậy đi, tôi nằm ở bệnh viện một thời gian.” Khi nói chuyện, anh khẽ hạ bờ mi, vẻ mặt đờ đẫn thu hồi biểu tình trên mặt, khiến cô không thể đoán được anh suy nghĩ cái gì.

“Uhm.” Không nghĩ tới anh thật sự trả lời, cô ngẩn người nói, lại tiếp tục lấy chiếc khăn đã lạnh cho vào trong chậu nước ấm, tiếp tục mát xa giúp anh. Nhưng trong lòng cô lại tự cho rằng vợ trước của anh bỏ anh đi bởi vì anh trở thành tàn phế.

Bởi vậy, cô lại càng đồng tình với anh…

Cốc! Cốc!

Di Nông gõ cửa thư phòng, sau đó đưa đầu dò xét nhìn vào.

“Làm sao vậy?” Bốn bà dì vội vàng quay đầu nhìn cô.

“Ách, Má Lữ, Hạo Đình ở dưới lầu đang ngủ, con sợ anh ấy cảm mạo, muốn hỏi bác có chăn mỏng không?”

“Trong phòng nó có đó, ngay tại phòng bên, trong ngăn tủ.” Má Lữ chỉ chỉ cách vách, cười đáp.

“Vâng, cám ơn bác.” Gặp má Lữ cười vô cùng ái muội, Di Nông không hiểu sao má đỏ lên, nói nhanh lời cảm ơn, chạy đến phòng bên cạnh, lấy chăn mỏng.

Vào trong phòng anh, Di Nông biết mình không nên nhìn lung tung. Cô trước kia luôn cho rằng phòng ngủ giống như nội y, là riêng tư cá nhân, nhưng cô nhịn không được đánh giá chung quanh.

Phòng anh giống như con người anh, chỉnh tề, sạch sẽ, gọn gàng, hơn nữa có trật tự.

Chăn chiếu không nhăn, trên ghế không có quần áo vất loạn, trên bàn không có sách mở tán loạn, toàn bộ văn phòng phẩm đều cất ở nơi chúng nên để.

Cô sửng sốt một chút, người hầu nhà anh không phải nghỉ ngơi hai ngày sao? Phòng anh sao còn giống như phòng mới dọn dẹp thế?

Đến lúc này, cô mới biết trên báo chí nói anh chú trọng sạch sẽ chỉnh tề, hơn nữa có chút quá sạch là sự thật.

Đột nhiên, Di Nông có chút bất an, nhưng cô chưa kịp nghĩ nhiều, bởi vì nhìn thấy tủ quần áo ở bên cạnh tường.

Cô mở tủ quần áo của anh ra, kết quả thấy được từng cái quần lót anh xếp gọn gàng, cô đỏ mặt mở nhanh tầng ngăn kéo phía trên, sau đó liên tục mở vài cái ngăn kéo khác mới tìm được chăn mỏng má Lữ nói.

Ôm chăn mỏng vội vàng đi xuống lầu, cô vẻ mặt đỏ bừng, nghĩ: Trời ơi, anh ngay cả quần áo đều phân loại cẩn thận, tỉ mỉ như vậy, cô là…

Lần đầu tiên, cô mới biết một người đàn ông có tủ quần áo chỉnh tề như vậy.

Đi tới sô pha, thấy người đàn ông đã ngủ say, đắp cho anh tấm chăn mỏng, trong lòng cũng không cho phép hoảng loạn.

Anh với cô chệnh lệch nhiều như vậy, thật sự có thể hợp sao?

Cô thực sự có thể vì anh sửa nhiều thói quen cuộc sống như vậy sao?

Cô lúc trước có phải nghĩ rất đơn giản không?

Di Nông giặt sạch cái khăn mặt trong chậu nước, đến khi xong xuôi vẫn nghĩ tới vấn đề này, cho đến khi cô dọn dẹp xong hết thảy, ngồi lại trên sô pha, không tự chủ được chăm chú theo dõi anh, đồng thời, trong đầu cô vẫn nghĩ tới vấn đề này.

Một giờ sau, trên lầu, bốn bà dì cũng nghỉ ngơi, khi má Vương đi ra muốn đi toilet mới phát hiện dưới lầu hai đứa nhỏ đều đang ngủ.

Cô chạy nhanh nhỏ giọng gọi các bà dì, “Mau nhìn.”trans

Các bà dì chen chúc tại giữa cầu thang, nhìn một đôi trên sô pha không khỏi lộ vẻ mặt tươi cười.

Một cơn gió lạnh theo cửa sổ thổi vào, thổi qua hai người trên ghế sô pha, nhẹ nhàng lướt qua hai mái đầu đang dựa sát vào nhau.

Chỉ thấy con trai Lữ gia một tay ôm đầu vai Di Nông, Di Nông cả người dựa bên cạnh anh. Đầu cô tựa vào trên vai anh, anh, cũng tựa vào bên cạnh cô, mà chăn mỏng vốn chỉ ở trên người Lữ Hạo Đình lại không biết khi nào đã đắp trên hai người đang ngủ say.

Tình cảnh này, xem ra thật đẹp, giống như trong tranh vậy.

“Ai, tuổi trẻ thật tốt.” Má Trần tâm sinh cảm thán.

“Đúng vậy, tuổi trẻ thật tốt.” Bốn bà dì nhìn nhau cười, đều đứng thẳng lên, rón ra rón rén đi lên lâu để hai chú chim tình yêu dựa sát vào nhau.

Tuy rằng nghi ngờ trong lòng Di Nông chưa tan nhưng sự tình vẫn tiếp tục phát triển.

Thứ hai đến thứ sáu, cô vẫn duy trì nghỉ ngơi bình thường, sau đó ở nhà một bên đánh máy tính, một bên xem trình tự hoá trang và phương pháp nấu cà phê mà Uy Uy và Tiểu Vân viết cho cô, mà đến ngày nghỉ, cô sẽ theo má Chung tới Lữ gia.

Mà anh, sẽ luôn ở nơi đó.

Sau đó bọn họ đầu tiên sẽ đưa bs Lữ đến sân golf, rồi trên đường về nhà sẽ mua cơm cho bốn bà dì ở nhà, buổi chiều cùng nhau xem ti vi trên sô pha, chờ nhóm Thái hậu trên lầu triệu hồi.

Một tháng rất nhanh trôi qua như vậy, cô cùng anh càng ngày càng quen thân, càng ngày càng có chuyện để nói cùng nhau.

Làm cho cô kinh ngạc là anh thế mà lại cũng thích xem thể thao, cũng biết rất rõ ràng các quay tắc.

Không may, cô với anh mỗi lần đều cổ vũ cho đội bóng cùng huấn luyện viên khác nhau.

“Đội Los Angeles Lakers năm nay có O’Neill và Bryan, vài năm trước bởi vì có Bull cho nên Lakers mới khó có thể xưng bá, hơn nữa Bryan tuổi lúc đó còn nhỏ, kinh nghiệm không đủ, nhưng trải qua vài năm tôi luyện, anh ta cùng Neill đã đủ ăn ý, vương triều Bull đã kết thúc, bọn họ năm nay chín phần mười có thể giành chức vô địch.” Anh nhẹ uống một ngụm cà phê, bình tĩnh phân tích đạo lý rõ ràng.

Cô nhăn mi, không cho là đúng nói: “Ai nói, em cảm thấy Newyork Niko mới là bị Bull chèn ép mà không thể thành công, hiện nay Jordan không thể vào sân, đương nhiên là Newyork Niko có thể xưng bá! Huống chi các đội phía tây chỉ chơi ở được ở vòng ngoài, các đội phía đông lại mạnh ở khu vực hạn chế, sớm hình thành thói quen va chạm, mạnh hơn so với các đội phía tây, nói cho cùng đội Niko còn một cặp chơi ăn ý là Will kết hợp với trung phong tốt nhất Vưu Ân ở vòng ngoài, cặp Bryan cùng Neil là không thể so sánh.”

“Vưu Ân đã già, thể lực anh ta không tốt.” Anh nhìn cô nói.

“Ai nói, già đi thì có thể dựa vào kĩ thuật bù lại, anh chưa nghe qua câu gừng càng già càng cay sao?” Di Nông nhăn mặt nhăn mũi không cam lòng yếu thế phản bác.

Kết quả, chủ nhật mới nói xong không bao lâu, tuần lễ tiếp theo, trung phong Vưu Ân đội Newyork Niko bị thương, nhưng lại bởi vì anh tuổi đã lớn, thương thế hồi phục chậm cho nên mấy trận tiếp đều không thể ra sân, đội Newyork Niko quán quân khu phái đông bị thua một trận, cô vì vậy mà bị anh giễu cợt một thời gian.

Ha ha, ai ngờ anh vừa cười cô xong, một tuần sau Bryan đội Los Angeles cũng bởi vì bị thương ở chân mà không thể ra sân, Di Nông lập tức dùng sức giễu cợt trở lại.

Không ngờ trời không báo trước sóng gió, người sớm có hoạ phúc, đội Newyork Niko là quán quân ở khu phía đông thế nhưng thất bại tiếp thất bại, kết quả là ngay cả cơ hội đấu cùng quán quân khu tây cũng không có, liền gói gém đồ đạc quay trở về, làm hại Di Nông thương tâm vô cùng, đáng lẽ ra lúc này anh sẽ cười nhạo lại cô thế nhưng anh lại có lòng tốt an ủi cô, còn không biết thế nào mà lại lấy được áo khoác có biểu tượng Newyork Niko tặng cô, hại cô vừa cảm động lại vừa ngượng ngùng thiếu chút rớt lệ.

“Cám ơn anh.” Cô cầm nhanh lấy chiếc áo khoác, giống như cầm bảo bối, trong mắt có chút nước.

“Chỉ là chiếc áo khoác mà thôi.” Lữ Hạo Đình chọc ghẹo, giống như xoa xoa đầu cô, mỉm cười, “Em giống như đứa nhỏ vậy, anh còn nghĩ tới con gái không xem đấu bóng rổ, ai biết được em thế nhưng đọc tên cầu thủ BA làu làu.”

“Em cả ngày ở nhà công tác nhàm chán, cho nên không có việc gì liền mở tivi xem chương trình thể thao.” Cô ngượng ngùng cười cười,”Hơn nữa em xem BA còn không phải bởi vì trò chơi vào mùa hè năm đầu tiên khi em vừa vào công ty làm là về vận động viên bóng rổ sao, em không đánh bóng rổ, đành phải nghiên cứu động tác vận động viên, mới không vẽ thành chả đâu vào đâu. Sau khi kết thúc chương trình thì em cũng bắt đầu thích nó.”

Lữ Hạo Đình nghe vậy mới hiểu được vì sao cô rất quen thuộc với nhiều vận động viên, đương nhiên ngày hôm sau hai người bọn họ không hề vì đội nào sẽ thắng mà tranh luận, lại bởi vì bắt đầu cuộc thi đấu tennis công khai toàn nước Pháp mà một lần nữa lại bắt đầu tranh luận.

Bất quá, nhưng nói thực ra, anh với cô cũng không thực để ý những tranh luận nho nhỏ này, hơn nữa trong quá trình tranh luận dần dần hiểu biết đối phương.

Anh bởi vì vài cuộc tranh luận trận đấu mà biết cô là người chỉ cần xác định mục tiêu là sẽ cố gắng đạt được, biết cô lấy cố gắng để bù lại thiên phú không đủ, biết cô nhìn như tao nhã e lệ kì thực lại thiên chân, nhiệt tình.

Cô có thể lúc này lẳng lặng ngồi ở sô pha xem tivi, nhưng cũng có thể ngay giây tiếp theo bởi vì cầu thủ vào rổ thành công mà say sưa nhảy thẳng lên sô pha hoan hô cố lên, đợi đến khi cô phát hiện mình thất thố, mới lại le lưỡi vẻ mặt đỏ bừng ngoan ngoãn ngồi trở lại trên sô pha.

Hơn nữa cô rất coi trọng công bằng, hôm nay cho dù chính đội bóng rổ mình thích phạm quy, cô cũng sẽ lầm bầm cả buổi, cũng không đặc biệt thiên vị đội bóng rổ mình thích, còn có thể mắng trọng tài không có mắt.

Di Nông thì trong những trận đấu, phát hiện anh có sức quan sát kinh người cùng với phương pháp giải thích độc đáo. Anh xem một trận đấu, thích quan sát toàn bộ bố cục, trạng thái vận động viên, sau đó phân tích ưu khuyết điểm của song phương, bình thường trận đấu mới đánh được một nửa, anh liền có thể nói ai sẽ thắng, hơn nữa mười lần thì chín lần sẽ nói chúng.

(TM: Anh Hạo Đình sau này nếu công ty phá sản đi chơi cá cược cũng đủ giàu to, chị Di Nông thế là không lo tương lai a. )

Nếu không phải Đài Loan không có đánh cược giải BA, cô nhất định kéo anh đi đánh cuộc.

(Mộc: Ơ, thế là không có đặt cược à, chắc phải có những chỗ đặt chui như ở Hà nội chứ nhở.)

*

Một buổi sáng sớm chủ nhật đánh bài khác.

Di Nông ăn một miếng bánh ngọt mới mua buổi sáng, lén nhìn anh một cái, tò mò hỏi: “Này, làm ông chủ của một công ty có cảm giác gì?”

“Bận rất nhiều việc, cảm giác rất thành tựu.” Anh cười cười, uống một ngụm cà phê Lam Sơn cô vừa pha xong.

“Lúc trước sao anh có thể nghĩ đến làm trò chơi điện tử vậy?”

“Bởi vì trò chơi mạt chược thoát y.”

“Cái gì?” Cô trừng lớn mắt, nghĩ là mình nghe lầm.

Nhìn cô giống như vừa nuốt phải cả một quả trứng rất buồn cười, Lữ Hạo Đình một tay tựa vào lưng ghế ngồi, duỗi tay đỡ sau đầu, vẻ mặt trêu ghẹo hỏi: “Có làm cho người khác kinh ngạc vậy sao? Bằng không em nghĩ anh vì cái gì?”

“Mặc dù… Tuy rằng em không cho rằng anh có bao nhiêu lý do cao thượng nhưng hẳn là không phải vì cái đó.” Cô vẫn là vẻ mặt:Ccó lầm hay không?

“Tiểu thư, anh lúc ấy vừa mới tròn mười bảy tuổi, một thằng nhóc tóc vàng, tuy rằng tư tưởng cả đầu không phải là màu vàng, bất quá cũng không thể giống như Liễu Hạ Huệ có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, chuyện tò mò đối với thân thể phái khác chính là đương nhiên.”

Cô trừng lớn hai mắt giống như lần đầu tiên thấy anh.

“Cho nên… khụ... khụ...” Cô ho khan vài tiếng, vất vả mới lấy lại được giọng nói nình thường, biểu tình quái dị, tiếp tục nói: “Ý của anh nói là, nguyên nhân công ty của chúng ta tồn tại chính là bởi vì trò chơi mạt chượt thoát y.”

“Xem như vậy đi.” Anh cười nói, “Ít nhất bởi vì điều này anh mới bắt đầu nghiên cứu phần mềm trò chơi điện tử.”

“Trời ạ, em thật sự ăn không tiêu đàn ông các anh đó.” Di Nông vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Khó trách mỗi lần em giao bản vẽ lên, ba lần thì bị tả lại một lần chính là bởi vì quá nhiều quần áo!”

“Một năm, anh mới trả lại ba lần, em cũng đừng nhớ quá rõ như thế chứ?” Lữ Hạo Đình trêu chọc nói.

“Cái gì gọi là mới ba lần, ba lần rất là khoa trương đó?” Cô trừng mắt ai oán giận.

“Em là người bị trả về ít nhất.” Anh đứng đắn nói cho cô biết, trong mắt không giấu được ý cười.

“Có ý gì?”

“Thành phẩm có độ vừa lòng cao nhất đó.”

“Thật vậy không?” Nghe anh khen ngợi, khuôn mặt nhỏ của cô trong nháy mắt sáng bừng lên.

“Uh.” Anh mỉm cười gật đầu chứng thật.

Nhưng Di Nông hưng phấn không được bao lâu, bởi vì cô lập tức nhớ tới đàn ông này lúc trước làm việc ác ở trên bản vẽ của cô. Chỉ thấy cô tươi cười vừa thu lại, liền trừng mắt ép hỏi: “Vậy tại sao trên bản phác thảo của em anh còn lấy bút đỏ viết chỗ đó là rác rưởi!”

“Á...” Anh xấu hổ cười cười, “Đó chính là ý kiến.”

“Ý kiến?” Cô nhướn mi, không thể tin nhìn anh, “Anh cho ý kiến thật đúng là cao minh đó, vô cùng đơn giản, một chữ liền thu phục! Ít nhất, anh cũng phải viết ra vấn đề cùng với ý kiến của anh chứ, bằng không anh nghĩ rằng em và mọi người đều là giun đũa trong bụng anh à? Có thể tuỳ tiện liền đoán được trong lòng anh rốt cuộc suy nghĩ điều gì sao?”

“A, phải không? Ý kiến của anh quá mức kịch liệt sao? Không có ai phản ánh với anh.” Anh mặt dày nói, một bộ dáng anh có loại hành vi này là lỗi của cấp dưới.

“Không chỉ kịch liệt, đó kêu là cực đoan cũng được đó!” Cô cơ hồ sắp nhảy dựng hét lên.

“Cẩn thận bánh ngọt của em, sắp rớt.” Nhìn bộ dáng cô đầy căm phẫn, anh mang theo ý cười nhắc nhở cô, sau đó bỗng nhiên nói ra một câu: “Em có biết hay không, bộ dáng em tức giận thật giống như ếch?”

“Cái gì?!” Có lầm hay không? Thế nhưng nói cô giống ếch? Cô quả thực không thể tin được lời nói chính tai mình nghe thấy, người đàn ông này chẳng lẽ không có chút phong độ sao? Còn có bộ dáng đắc ý cười dạt dào kia là đức hạnh gì?

Di Nông tức giận đến đỏ bừng mặt, còn chưa kịp nghĩ ra từ gì để nói anh, chỉ thấy anh vươn ngón tay ác ma chọc chọc hai má cô còn cười nói: “Thật đáng yêu.”

Gì?

Cô ngây người một chút, mới phản ứng lại.

Trời ơi, mặt cô cười không chỉ đỏ bừng mà còn bắt đầu bốc hơi nước.

Nhìn mặt cô đỏ bừng thẹn thùng bưng bánh ngọt ngốc ngốc, Lữ Hạo Đình ý cười càng sâu, tuy rằng biết rằng không nên, nhưng anh vẫn là tiến tới, hôn chóp mũi cô bởi vì vừa kích động quá mà dính bơ.

Hả?! Hút khí lạnh, Di Nông trừng lớn mắt, không thể động đậy nhình hành vi quá mức thân thiết.

Mẹ ơi! Anh đang làm gì thế?

Dường như đáp lại vấn đề đáy lòng cô, anh cười mở miệng nói: “Có bơ.”

Cô vẫn mở to mắt trừng trừng nhìn anh.

Thấy bộ dạng ngốc lăng của Di Nông, anh không nhịn được lại muốn trêu cô.

Vì vậy khi anh còn không kịp cẩn thận suy nghĩ trước, anh cũng lần nữa nghiêng người lên phía trước, thân lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc cô môi, sau đó liếm hôn, mà cảm giác đó thực sự rất tuyệt, anh nhịn không được kéo cô lại gần, dụ hoặc cạy môi cô, biến trò đùa thành nụ hôn sâu sắc.

Di Nông dại ra giống như búp bê vải, nín thở mặc anh định đoạt, thẳng đến khi không khí rốt cục không đủ, anh mới buông lỏng cô ra.

Di Nông vẻ mặt đỏ bừng, vẫn là trừng lớn mắt nhìn anh, giống như trong nháy mắt kia đột nhiên cứng ngắc hoá đá.

Lữ Hạo Đình thấy cô không nhúc nhích, lúc này mới phát hiện anh đã doạ cô ngây người, hơn thế nữa còn không nhớ phải thở, anh vỗ nhẹ mặt cô nhắc nhở: “Di Nông, thở nào.”

Phạm Di Nông run nhẹ, thở nhẹ một hơi.

“Em có khoẻ không?”

Ba giây sau, Lữ Hạo Đình liền phát hiện, khẳng định đây là câu nói cuối cùng của anh với cô hôm đó.

*

Thời gian làm việc.

Lữ Hạo Đình ngồi trên ghế làm việc tâm tình rất tốt, phê chuẩn văn kiện.

Thư ký Diệp tiến vào, chỉ thấy tổng giám đốc khoé môi ẩn ẩn mỉm cười thần bí, cô đi lên phía trước, nhưng lại phá lệ nhìn thấy trên bản vẽ, anh viết vượt quá ba câu bình luận, hại cô vô cùng hoảng sợ.

Trời ạ, cô làm thư ký cho anh nhiều năm vậy còn chưa thấy anh viết quá một câu trên bản vẽ, mà bình thường đại bộ phận đều là hai chữ.

“Tổng giám đốc, anh có khoẻ không?” Cô có chút lo lắng hỏi. (=)))

“Rất tốt.” Anh phê chuẩn xong cái cuối cùng, tiêu sái viết xuống cuối cùng một khoản, đem văn kiện toàn bộ đưa lại cô, công đạo nói: “Đem bản vẽ đưa về các phòng đi.”

Diệp Thư kí tiếp nhận, ra khỏi cửa mới phát hiện các bài viết cũng giống nhau là có đưa ra nhận xét, đánh giá. Cô không khỏi thêm giật mình.

“Thư ký Diệp.”

Mới đi được một nửa, đột nhiên phía sau tuyền đến giọng nói của ông chủ, cô dừng lại, “Vâng?”

“Buổi chiều tôi có việc gì không?”

“Hôm nay sao? Vốn anh và ông Cao bên khoa học kỹ thuật có hẹn nhưng ông ấy đã gọi điện báo đổi ngày, cho nên không có việc khác.”

“Ok, không có việc là tốt rồi, cô đi ra ngoài trước đi.”

Thư ký Diệp kỳ quái nhìn lại anh một cái mới chần chờ ôm văn kiện rồi đi ra ngoài.

Lữ Hạo Đình thở mạnh ra, cả người tựa lưng vào ghế ngồi, xoay tròn ghế, nhìn ra trời xanh ngoài cửa sổ, trong đầu bất giác hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Di Nông.

Anh đoán được quả nhiên đúng.

Sau khi anh hôn cô, cô thất thần một hồi, quả nhiên bằng tốc độ nhanh nhất chạy trối chết, tốc độ nhanh tựa như phía sau có quái vật đuổi theo, cô thậm chí quên má Chung tồn tại, anh ngày đó thiếu chút nữa lăn ra cười trên sô pha.

Phản ứng của cô thực sự rất buồn cười, hơn nữa đùa thật vui.

Cô là một cô gái thực sự rất thú vị lại mâu thuẫn, anh biết cô đối với anh cảm thấy hứng thú, dù sao anh cũng không phải đầu gỗ, huống chi cũng không phải chưa từng ở chung với phụ nữ, anh đương nhiên hiểu được hứng thú của cô với anh cũng không đơn thuần chỉ là muốn làm bạn bè bình thường mà thôi. (TM: Cáo già)

Tầm mắt cô luôn đuổi theo anh, hơn nữa cô đối với anh quá mức quan tâm, còn có khuôn mặt động một chút là đỏ bừng, không hiểu làm sao hô hấp liền nhanh hơn, cô gái này đối anh hứng thú thực quá rõ ràng chỉ kém không trực tiếp viết ở trên khuôn mặt đáng yêu kia của cô.

Mâu thuẫn là, cô rõ ràng đối với anh rất có hảo cảm, nhưng anh chỉ cần hơi đùa cô một chút cô sẽ sợ tới mức nhảy dựng lên khẩn trương không hiểu, giống như anh tuỳ thời giống như sẽ ăn cô vậy, anh có khi thực không hiểu cô đang chờ mong anh làm gì cô, hay vẫn là sợ hãi anh sẽ làm gì với cô.

Mà kỳ quái hơn, anh rõ ràng biết không nên trêu cô, bởi vì anh biết hành vi như vậy sẽ làm cô hiểu lầm, thậm chí ôm ảo tưởng không thực tế với anh, nhưng anh chính là nhịn ko được, mà chết tiệt anh thực thích hưởng thụ thỉnh thoảng tìm cơ hội chạm chạm vào cô, dắt dắt bàn tay nhỏ bé của cô, ôm thắt lưng cô.

Hơn nữa chính là, nói thật ra, cô nấu cà phê thực sự là khó uống muốn chết, nhưng anh không hiểu được vì sao mỗi khi nhìn dáng vẻ chờ mong của cô, anh chính là không đành lòng không uống hết nó, hơn nữa cũng không dám nói với cô cà phê kia thực khó uống, làm cho cô mỗi lần vừa đến nhà anh liền kích động nấu một ly lớn cà phê cho anh, mà anh cũng chính là cực khổ không nói, nhận mệnh đem cái thứ đáng sợ gì đó uống hết.

Càng đáng sợ là, sau một tháng uống, anh thế nhưng bắt đầu có thói quen uống cái chất lỏng màu đen khủng bố giống như nước địa ngục.

(Mộc: Yêu rồi anh ơi, hỏi làm chi cho đau đầu.)

Anh tự giễu cười, trong lòng lại không hiểu có cảm giác kì dị, đột nhiên rất muốn thấy cô.

Bình thường, anh chỉ có thể thấy cô ở ngày nghỉ, anh biết cô là nhân viên phòng khai thác, cũng không phải mỗi ngày tới công ty làm, nhưng k.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.