Vừa Gặp Đã Yêu

Chương 6: Chương 6




Vào ngày nghỉ cuối tuần hàng tháng, Lữ Hạo Đình sẽ tìm thời gian về nhà thăm ba mẹ tuổi đã cao. Từ sau khi anh kết hôn, anh liền dọn ra ở riêng, sau, mặc dù ly hôn, anh vẫn không trở về ở cùng ba mẹ. Chỉ ngẫu nhiên, như hôm nay, anh mới có thể về nhà ở hai, ba ngày.

Sáng nay, trời vô cùng nóng nực, khi anh xuống xe, ba đang cầm vòi nước ở hoa viên tưới hoa.

Anh vẫy vẫy tay với ba, ba ngậm cái tẩu, cười, cũng vẫy tay lại, tỏ ý đã biết là anh đến, sau lại vội vàng tiếp tục tưới hoa hoa cỏ cỏ trước mặt.

Anh đi về phía cửa nhà, vừa qua cửa thì không khí mát lạnh lập tức phả vào người.

“Ai đó? A Đình à?” Lữ Lâm Nguyệt Hà nghe thấy tiếng mở cửa, to giọng hỏi từ phòng vẽ lầu hai xuống.

“Con đã về.” Lữ Hạo Đình lên tiếng, theo tay vịn đi lên lầu. Mới ở góc cầu thang, anh đã nghe thấy được trong tiếng trong thư phòng tuyền đến tiếng đánh bài. Từ khi mẹ học được đánh bài, thư phòng ba liền chuyển thành gian phòng mẹ chuyên chúc mạt chượt.

(chuyên chúc mạt chượt: độc quyền để chơi mạt chượt)

“Hôm nay sớm như vậy?” Má Lữ quay đầu nhìn con liếc mắt một cái, hai tay cũng không dừng lại, vẫn là vội vàng xem đánh bài, không quên giới thiệu các bạn bài:

“Đây là dì Chung, dì Trần, dì Vương.”

“Mẹ, mẹ cũng rất sớm mà…” Lữ Hạo Đình cười trêu chọc, bình thường mẹ chắc ngủ thẳng đến trưa, nhưng nếu có hẹn đánh bài thì 5 giờ sáng cũng phải liều chết mà dậy, để còn sớm chuẩn bị đón tiếp các dì.

“Haizzz... Mẹ đã già rồi, vừa không thể chạy, lại không thể nhảy, đương nhiên chỉ có thể đánh bài, tiêu khiển tiêu khiển.” Má Lữ cười tự giễu.

“Này, chị Lữ, chị già nhưng mà tôi không già nhé.” Má Vương vừa nói vừa quăng bài ra.

“Bịch!” Má Chung quát to một tiếng, đem bài thu về, cười quăng ra một lá bài khác, “Đúng vậy, chúng ta không già, chúng ta còn rất trẻ.”

“Vâng vâng vâng, các bà tuổi trẻ, giống như hoa - đợi chút, tôi muốn giang!” Má Lữ mừng rỡ nhặt lại bài, cười tủm tỉm nói: “Ah, con gà con đáng yêu, đến đến đến, ngoan ngoãn dừng lại nơi má Lữ nha.”

Nghe vậy Lữ Hạo Đình thiếu chút bật cười, thấy mẹ vội vàng chơi mạt chược, nhân tiện nói: “Mẹ, các dì chơi, con xuống dưới trước.”

“Ok.” Cầm trong tay đánh ra phát tài, đột nhiên nhớ tới một việc, quay đầu kêu con nói: “Đúng rồi, A Đình, trước giúp mẹ đến tủ lạnh lấy bình nước chanh lên đây.”

(Đoạn này các má chơi mạt chược mà mình mù cái loại đó nên vấn giữ nguyên một số từ mong mọi người thông cảm)

“Vâng.” Chạy tới gần cầu thang Lữ Hạo Đình cũng không quay đầu lại, lên tiếng trả lời, liền tiếp tục xuống tầng đi đến phòng bếp. Sau, chỉ nghe tiếng linh tinh đứt quãng từ trong thư phòng của các dì khen mẹ sinh con trai tốt.

Lữ Hạo Đình cười cười, biết mẹ nhất định không chút khách khí tâng bốc anh lên, tuy rằng anh cũng không phải đứa con thực sự nhu thuận nghe lời như vậy.

Đến lầu một đi vào phòng bếp, không nghĩ tới vừa vào tới cửa liền đụng phải một người đang bưng mâm hoa quả đang xoay người đi ra.

“Oh?!” Di Nông thở nhẹ ra, chỉnh đĩa hoa quả rơi vào hưu nhàn sam thượng ngắn tay* hàng hiệu quý báu của anh.

(Hưu nhàn sam thượng ngắn tay: Áo ngắn tay mặc ở nhà)

Đĩa thủy tinh tiếp xúc với mặt đất, phát ra tiếng loảng xoảng, rồi vỡ thành nhiều mảnh.

“Cẩn thận!” Lữ Hạo Đình vội vàng cầm lấy tay cô kéo cô ra xa, không để cho mảnh vụn văng đến chân hai người.

“Cô không sao chứ?” Không nghĩ tới lại thấy cô ở đây, anh có chút kinh ngạc.

“Không có việc gì.” Chưa kịp bình tĩnh, Phạm Di Nông ngẩng đầu, hai gò má phiếm hồng, chỉ có cô cùng trời biết, hai má ửng đỏ là vì hồi hộp chứ không phải vì bị kinh sợ.

“Cô ở đây làm cái gì?”

Di Nông ngồi xổm xuống nhặt lại mảnh vỡ thủy tinh bị vung vãi, mạnh mẽ tự trấn định nói: “Bày hoa quả.”

“Đừng dùng tay nhặt.” Anh thấy thế cũng ngồi xuống lấy tay ngăn cản cô.

“A?!” Đáng tiếc anh nói quá chậm, tay cô đã bị mảnh vỡ thủy tinh cắt vào.

Di Nông nhíu mày, nhìn chằm chằm ngón trỏ ẩn ẩn đau chảy ra một chút máu tươi.

“Tôi xem xem.” Anh nhanh tay cầm tay cô đến trước mắt kiểm tra, bên cạnh hỏi: “Tôi là muốn hỏi cô, tại sao lại ở đây, vì sao lại ở trong nhà tôi?”

Cô thật sự rất muốn giả ngu trả lời anh ta như bọn Uy Uy đã dạy: “Nhà anh? Tôi không biết đây là nhà anh!”, bất quá trong nháy mắt, cô đã quên nên phản ứng như thế nào, tuy rằng há miệng nhưng trong đầu lại trống rỗng, đặc biệt khi cô thấy bàn tay nhỏ của chính mình bị bàn tay to mềm nhẹ của anh cầm, nhất là khi anh chuyên chú nhìn trên ngón trỏ của cô từng giọt từng giọt máu đỏ đang chảy ra. Cô chỉ cảm thấy đầu ngón tay bị anh chăm chú nhìn như bị đốt nóng, nhiệt độ kia theo máu nhắm thẳng tứ chi bách hải mà lan truyền, cho nên cái miệng nhỏ khẽ mở nhưng lại ngốc nghếch thất thần mà đã quên trả lời.

“Hử?” Anh lấy giấy trong ngăn tủ, lau máu trên đầu ngón tay cô. Thấy cô không trả lời, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, hoài nghi cô có nghe thấy lời anh vừa nói hay không.

“A? Ah, tôi…” Cô có chút lắp bắp dùng tay không bị thương kích động chỉ vào lầu hai, “Tôi theo mẹ nuôi tôi tới.”

“Má Chung…” Như là muốn chứng minh mình không nói sai, cô lại chỉ lên lầu hai, rồi lại lần nữa chỉ mình, “Là… mẹ nuôi tôi.”

Khéo như vậy? Anh nhướn mi, khoé miệng mơ hồ mỉm cười, bất giác tâm tình anh đã tốt hẳn lên.

Anh dắt tay cô đi về phía phòng khách, “Tôi nhớ rõ trong nhà còn có urgo*, tôi nghĩ là dán lên sẽ tốt hơn nhiều.”

(urgo: miếng dán vết thương, mình để vậy cho ngắn)

“Dán cái gì?” Cô mơ hồ mặc anh dắt tay cô tiến vào phòng khách, ngoan ngoãn để anh ấn mình ngồi trên sô pha.

“Miệng vết thương của cô.” Lữ Hạo Đình xoay người lấy trong tủ tivi ra một hộp thuốc.

“Không cần, tôi không sao.” Ngắm ngắm một vết thương nhỏ không đầy một cm trên đầu ngón tay, cô nghĩ rằng ngay ngày mai nó sẽ tốt lắm.

Tìm thấy urgo, nắm được bàn tay đang rụt lại định giấu đi của cô, một bên sát trùng rồi bôi thuốc dán urgo một bên nói: “Vẫn là dán vào có vẻ tốt hơn, đỡ lát nữa để mẹ tôi nhìn đến, lại ngạc nhiên.”

“…À.” Cô há miệng thở dốc, một hồi lâu mới trả lời, bởi vì không biết nên nói cái gì.

“Cho nên nói, cô hôm nay tới nơi này là để tiếp khách?” Anh xé mở ra urgo, đem urgo màu trắng dán trên đầu ngón tay cô 1 vòng.

Tay anh thật sự thật lớn, cơ hồ nhiều hơn cô tận 2 đốt ngón tay.

Di Nông mãnh liệt nhìn tay anh, thiếu chút nữa không nghe thấy vấn đề anh hỏi.

“A…?” Vốn định trả lời một câu “cái gì?”, may mắn cô khẩn cấp phản ứng lại, gật đầu xuống “Uh.”

“Hôm nay là ngày nghỉ, thời tiết lại tốt như vậy, cô gái trẻ như cô không hẹn hò ai hay sao?” Anh buông tay cô ra, thần sắc tự nhiên đem hộp thuốc cất vào tủ tivi.

“Tôi? Trẻ tuổi?” Di Nông ngây người một chút, hai mươi tám tuổi tính là trẻ sao? Trẻ sao? Cô nhịn không được trộm ngắm ảnh phản chiếu của mình trên kính của tủ rượu bên cạnh. Thoạt nhìn bề ngoài đúng là nhỏ hơn so với tuổi thật.

Lữ Hạo Đình quay lại đã thấy biểu tình buồn cười trên mặt cô, làm cho anh thiếu chút bật cười.

“Cô làm sao?”

“A?” Bị nắm tay đến mức lòng không yên, cô bỗng dưng đỏ mặt, lắp bắp nói: “Tôi…à, tôi hai mươi tám, không thể nào còn trẻ.”

Hai mươi tám? Lữ Hạo Đình nhíu mi, liếc nhìn cô một cái, sau đó đi về phái phòng bếp, chỉ bỏ lại một câu: “Nhìn không ra.”

“A, có thể là do trang điểm.” Thấy anh giống như muốn dọn dẹp đống hỗn loạn kia, cô đứng lên, theo đi qua, một bên chỉ mặt mình một bên cướp chổi đem dọn dẹp nói: “Thứ này có hiệu quả che đậy, Lữ tiên sinh, vẫn là tôi dọn thì hơn.”

“Lữ tiên sinh?” Cô giống như thuận tay, anh không tranh cùng cô, chỉ đối với cách xưng hô của cô có chút ý kiến.

“Tôi nhớ là anh họ Lữ, Song khẩu lữ, không phải sao?” Cô đem chổi quét mảnh thuỷ tinh cùng những mảnh vụn phân tán vào khau hót, kỳ quái nhìn anh một cái.

“Là họ Lữ, đúng vậy, nhưng mà tôi nghĩ trải qua buổi tối ngày nào đó, hai chúng ta đã không cần phải khách sáo tiên sinh, tiểu thư như vậy.”

Di Nông mặt lại đỏ lên, chỉ quét, cúi đầu mãnh liệt quét.

Vài ngày sau khi tỉnh rượu vào ngày hôm sau, cô không bao lâu đã nhớ lại đại khái sự tình tối hôm đó, biết chính mình từng mất mặt như vậy trước mặt anh, không chỉ trước mặt anh mắng anh, còn kiên trì muốn anh phụ hoạ cho mình, chỉ nghĩ đến đấy cô quả thực xấu hổ đến vô cùng. Mà càng làm trái tim cô đập kinh hoàng là một đoạn ái muội không rõ ràng cuối cùng, cô thế nào cũng không nhớ đước đến tột cùng là xãy ra chuyện gì, bất quá cô còn nhớ rõ anh đã hôn cô…

Hay, là cô hôn anh?

Trong đầu phút chốc nhảy ra từng đoạn hình ảnh…

Không xong – hình như đúng thật là cô hôn anh, nhưng lại là cưỡng bức…

Di Nông cúi đầu rên rỉ một tiếng, thật muốn lập tức chui xuống một cái động nào, đem chính mình ngay tại chỗ chôn vùi xử lý.

“Tay đau?” Thanh âm dễ nghe của anh kéo suy nghĩ lộn xộn của cô quay trở về.

Cô lập tức hoàn hồn, nắm chặt chổi trong tay bắt buộc chính mình tỉnh táo, ngẩng đầu lộ ra nụ cười hoàn mỹ mà mấy ngày nay ở trước kính cô luyện tập qua vô số lần “Không có.”

“A Đình –” Trên lầu, hoàng thái hậu đợi không được nước chanh cao giọng thúc giục.

“Đến đây!” Anh trả lời, đi ra ngoài trở lại phòng bếp mở tủ lạnh, cầm bốn cái chén xoay người đi ra ngoài, trước khi đi lại đột nhiên quay lại nhìn cô một cái, khoé miệng hơi giương lên nói: “Hạo Đình.”

“Cái gì?” Di Nông trợn tròn mắt, vẻ mặt dại ra. Người này làm sao đột nhiên tự nói tên mình?

“Tôi nói, đừng gọi tôi Lữ tiên sinh, cũng đừng gọi tổng giám đốc.” Anh một tay mang theo bốn cái chén, một tay khác cầm bình nước chanh lạnh thoải mái đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại, nói: “Cô có thể gọi tôi Hạo Đình.”

“A?” Lại sửng sốt một chút, Di Nông mới đột nhiên phục hồi tinh thần, một lần nữa lên tiếng “Ah!”

*

“Giữa trưa ăn cái gì?” Lữ hoàng thái hậu mở miệng.

“Tùy.” Má Trần quăng ra bài “Tam Đồng.”

“Ha, Trung động.” Má Vương rất nhanh vui vẻ đem tam đồng lấy trở về, quăng ra một quân bài khác nói: “Tôi không ý kiến, ăn cái gì cũng được.”

“Đúng rồi, bà là thùng cơm thôi, tôi quăng cái gì bà cũng ăn, có đúng không?” Má Trần tức giận nhìn má Vương trước mắt, xếp lại bài nhắc đi nhắc lại.

“Này, có thể ăn chính là phúc đó!” Thấy má Vương ném ra lục cành, má Chung lại cười hì hì đem lục cành ăn vào tới nói giúp vào.

Má Lữ tìm kiếm bài lại quăng ra một lá bài, nói là: “Tốt lắm, nếu đều tùy, bằng không tôi kêu con trai đi mua về là tốt rồi.”trans

“Mua? Lữ tỷ, nhà bà không có người làm sao?”

“Ngày nghỉ, Lâm tẩu nghỉ. Ăn cái gì? Cơm Tứ Xuyên?”

“Được.” Má Chung phụ hoạ.

“Được thôi.” Má Vương gật đầu.

Má Trần nhún vai.

Lữ Lâm Nguyệt Hà thấy thế, lại giương giọng triệu kiến đứa con bảo bối “A Đình! A Đình…”

Lữ Hạo Đình vốn đang nói chuyện phiếm cùng cha ở bên ngoài, vừa nghe mẫu hậu đại nhân triệu hồi liền vào cửa lên lầu yết kiến.

“Mẹ, mẹ tìm con?”

“Chúng ta giữa trưa muốn ăn cơm Tứ Xuyên, con đi mua một chút về nhé.” Má Lữ đột nhiên như là nghĩ tới cái gì, ngừng một chút quay đầu hỏi ba người bạn, “Này, mấy bà muốn ăn gì? Tràng vượng*? Cung bảo gà đinh*?”

“Tốt, một phần tràng vượng.”

“Tôi muốn bò thiết bản.”

“Một phần gừng hầm đại tràng”

“Đậu rán.”

“Cá hoa vàng nhúng dấm.”

“Còn có một phần canh dưa chua.”

Các vị ma ma thay phiên điểm danh, vừa vặn lúc này Di Nông một lần nữa đã chuẩn bị hoa quả xong mang vào.

“A, đúng rồi, Di Nông, cháu có muốn ăn cái gì không?” Má Lữ cười dài nhìn cô cái nhu thuận này.

“Cháu?” Di Nông mắt hạnh trợn lên, sửng sốt một lúc trực giác trả lời: “KFC.”

“Gà gì?” Mọi người ngẩn ngơ, các bà chỉ nghe qua thùng gà con, gà nấu thuốc rượu, lò nung gà*, gà rang muối, cũng không nghe qua cái gì mà “Cắn gà!”

“A, gà bị người mình cắn rồi còn có thể bán sao?” Má Trần trừng to mắt, nghi hoặc nhẹ hỏi.

Lời này vừa nói ra, đổi đến Di Nông ngây người, chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng cười của Lữ Hạo Đình.

Anh nhịn không được ôm bụng cười, thiếu chút nữa cười ra nước mắt, thành ra toàn bộ bà dì quay đầu nhìn anh, nhưng anh vẫn không dừng lại được.

Trời ạ, các dì bảo bối của anh ngày thường cũng có ra ngoài ăn cơm, nhưng căn bản không bao giờ xem menu, chỉ thích dùng những món đặc sắc hoặc thích ăn, khó trách sẽ có màn nói chuyện buồn cười này.

Thấy con cười đến không nể mặt mũi, Lâm Nguyệt Hà trừng mắt nhìn con, nhưng Lữ Hạo Đình vẫn không dừng được trận cười điên cuồng này.

Di Nông lúc này mới tỉnh ngộ lại, xấu hổ giải thích nói: “Cái đó, cháu vừa nói không phải cắn gà mà là một tiệm thức ăn nhanh tên KFC giữ độc quyền.”

Cô vừa nói vừa ảo não nhìn Lữ Hạo Đình còn đang cười, trời ơi, cô thực muốn kêu bắt anh đừng có cười nữa.

Các vị ma ma da mặt dày, đã thành lão luyện rồi, ngược lại Di Nông bởi vì tiếng cười của anh, càng ngày càng xấu hổ muốn chết.

“Tiểu tử, cậu cười đủ chưa, thật sự là không cho các dì mặt mũi!” Má Trần thấy thế kêu lên một câu.

“Này, con xem, Di Nông người ta ngượng ngùng kìa.” Má Chung ở một bên bỏ thêm một câu.

Nghe vậy, nhìn thấy Phạm Di Nông biểu tình không được tự nhiên, Lữ Hạo Đình mới thoáng khắc chế tiếng cười chính mình, nhưng trên mặt khó nén ý cười.

“Được rồi được rồi, mấy bà già đều đã đói rồi, đứa bất hiếu này còn không nhanh đi mua đồ ăn về đi.” Má Lữ thúc giục lại nói: “Đúng rồi, khi đi xuống thuận tiện hỏi ba con muốn ăn cái gì, giúp ông ấy mang chút về.”

“Lữ tỷ, nhiều thứ như vậy một mình A Đình chắc là không dễ mang về?” Đội quân tóc dài rốt cục có một người có lương tâm phát hiện, chỉ thấy má Vương mở miệng nhắc nhở.

Má Lữ nhướn mi, ngẫm lại thấy đúng vậy, tròng mắt vừa chuyển, liền nhìn thấy Di Nông, chỉ nhìn khoé miệng bà giương lên, liền vẫy tay nói: “Vậy Di Nông đi cùng là được rồi, tốt lắm, cứ như vậy đi. Này, hai người các con đi nhanh về nhanh, đừng ở bên ngoài lâu quá.”

“Cháu?” Di Nông chỉ vào chính mũi mình, còn không phản ứng kịp, Lữ Hạo Đình đã sớm lĩnh mệnh xoay người đi xuống lầu.

“Đúng vậy, chính là cháu, còn không mau đuổi theo.” Má Lữ nhếch miệng cười, đuổi người đi.

Di Nông có chút mờ mịt, nhưng lại không dám phản kháng, hơn nữa nói thật ra cô cũng rất muốn ở cùng anh nhiều hơn, bất quá đáy lòng vừa khẩn trương vừa hoảng là thật, cô nhìn má Chung liếc mắt một cái, xác định má gật đầu mới xoay người đuổi theo.

Bốn bà dì chờ góc váy phấn lam của Di Nông biến mất ở cạnh cửa, mọi người nhìn nhau, một lần nữa cười khai chiến.

“Này, tôi nói nhé A Lan, con gái nuôi bà rất nhu thuận, tôi xem nếu con bé cùng tiểu tử nhà họ Lữ không có kết quả, để cho thằng con nhà tôi Quy nhi thử xem như thế nào?” Má Vương vừa đánh bài vừa tủm tỉm cùng má Chung đề nghị.

“Phi phi phi, A Đình nhà tôi thật vất vả mới hồng loan tinh động, bà ít quạ đen đi!” Lâm Nguyệt Hà sờ bài, vừa nhìn xuống, hai mắt phát sáng, bất giác cười to nói: “Ha Ha ha ha, hồng trung tự khuông, đến lại đến, đại tam nguyên, bính bính hồ, cùng một màu, cộng thêm đông phong, nhà cái mười chín, nhàn gia mười tám nâng, các gia trả thù lao, chúc mừng phát tài!”

*Hồng loan tinh động: chắc là lại động tâm.

Qụa đen: nói những điều không tốt.

“A? Có lầm hay không?” Ba người vừa thấy, thiếu chút nữa ngất đi, chỉ có thể than ông trời không có mắt.

Giữa trưa, nắng gắt tản ra hơi nóng mãnh liệt.

Trong xe mặc dù mở điều hoà, nhưng ngẫu nhiên khi xe di chuyển, hướng đi và góc độ vẫn khiến cho nắng gắt chiếu vào trong xe, nếu đúng lúc ấy mà gặp phải đèn đỏ thì thật là thảm.

Di Nông ngồi ở phía trước, không được tự nhiên thử thay đổi vị trí vài lần, nhưng ánh sáng chói mắt vẫn chiếu đến trên đù trắng nõn của cô.

Thật sự là, sớm biết thế này cô sẽ không nghe lời La Lan mà mặc cái váy ngắn này.

Cau mày nhìn chính mình ít nhất vài năm rồi ánh mặt trời không chiếu đến hai chân, cô ảo não lôi kéo váy, cứ ngồi xuống váy sẽ bị kéo lên vái tấc, muốn nó che đùi một chút cũng khó khăn.

“Cô còn chưa trả lời tôi.”

Đột nhiên nghe thấy tiếng nói anh truyền tới, cô hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn anh: “Cái gì?”

“Hôm nay cô không hẹn hò cùng người khác sao?” Anh lặp lại vấn đề trong phòng khách lúc trước.

“Không có.” Cô lắc đầu như cái trống bỏi, tự động theo đó nói thêm một câu: “Tôi không có bạn trai.”

Tuy anh không có ý kia, nhưng khi nghe đến câu sau cô nói, tâm tình chính là không tự giác sung sướng lên rất nhiều.

Phía trước đã đèn chuyển xanh, anh đổi hướng nhấn ga: “Vì sao?”

Di Nông nhún vai, quay đầu ngẩng khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn nhìn anh nói: “Cũng không vì sao, chính là tôi muốn kiếm ông xã chứ không muốn kiếm bạn trai.”

“Có ý gì?” Anh nhíu mày, liếc mắt một cái. Hiện nay xã hội không phải đang lưu hành tình một đêm? Sao cô có ý tưởng này?

Di Nông thấy thế giải thích nói: “Quen bạn trai thực phiền toái a, phải cùng anh ta đi dạo phố, cùng anh ta đi xem phim, còn muốn cùng anh ta hẹn hò, phụ hoạ theo lời nói của anh ta, kết quả cuối cùng hai người còn không nhất định sẽ ở chung với nhau, như vậy không phải thực lãng phí thời gian sao?”

(Mộc: Chuẩn không cần chỉnh.)

“Cho nên cô không quen bạn trai vì ngại phiền toái?”

“Làm như vậy không có hiệu quả kinh tế và lợi ích, tôi không có nhiều thời gian như vậy.” Cô lại xoay xoay ở trên ghế, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Cô làm gì mà không có thời gian?” Anh cố gắng đem đề tài tiếp tục nói chuyện, vừa chuyển xe đến chỗ đỗ xe ven đường.

“Đương nhiên là vội vàng kiếm tiền.” Cô giả cười, vẫn hồi hộp như cũ.

“Cô không phải là ám chỉ tiền lương công ty không đủ chứ?” Anh khoé miệng dương dương tự đắc nhấc lên.

Cô nhìn anh liếc mắt một cái “Tôi cũng không nói như vậy.”

“Nhưng có nghĩ nghư vậy.”

“Không nghĩ như vậy người ta sẽ không là nhân viên.” Cô nhìn nhìn bên ngoài, tìm kiếm bảng hiệu món cay Tứ Xuyên, không nghĩ tới thân mình nghiêng một bên, váy lại cáng co lên trên, cô kinh hãi một chút, vội vàng cầm váy lại muốn kéo nó lại chỗ cũ.

“Cô nhất định phải giống như con sâu lông cứ thích nhích tới nhích lui sao?” Rốt cục không chịu nổi cô cứ loay hoay liên tục, anh mở miệng hỏi.

“A, không có.” Cô lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại.

Thấy cô nơm nớp lo sợ, anh cảm thấy thật sự thú vị, giống như chỉ khi cô uống rượu say tối hôm đó, cô mới không nhát như chuột.

“Cô không cần giống như học sinh tiểu học nhìn thấy thầy giáo, tôi chỉ là hỏi cô một vấn đề, hiện cũng không phải thời gian đi làm, cô không cần phải hồi hộp như vậy.”

“Avâng.” Cô gật đầu, lưng lại vẫn là cứng nhắc thẳng tắp.

Cô cũng không muốn khẩn trương như vậy, nhưng cô chính là nhịn không được mà!

Cô cũng biết là kiểu khẩn trương như vậy không khiến anh có hảo cảm với mình, nhưng cô trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng thả lỏng được.

“Thả lỏng chút, tôi sẽ không ăn cô.” Nhìn cô bộ dáng như chuột thấy mèo, anh nhịn không được lại đùa cô.

“Cái... cái… này... Thả lỏng là cần thời gian.” Trời ạ, miệng cô tự động nói vớ vẩn cái gì thế? Di Nông trong lòng phát ra một tiếng khóc thét thê thảm.

Thời gian? Cô thật sẽ tìm lý do.

“Phải không?” Lữ Hạo Đình trong mắt mang theo ý cười, rất nhanh tìm chỗ dừng xe ở bên cạnh nhà hàng, sau đó mở cửa xuống xe, đợi cô xuống xe, nhìn cô nói: “Vậy cô từ từ đi, tôi nghĩ cô cùng mẹ nuôi đến đánh bài, hôm nay có cả một ngày để cô có thể chậm rãi thả lỏng.”

Anh nói đúng, cô xác thực có cả một ngày để quen anh.

Tuy rằng các cô vốn chính là có chủ ý này, cho nên mới tìm đến má Chung hỗ trợ. Nhưng Di Nông mỗi lần vừa thấy anh, đơn giản sẽ không biết phải để hai tay chân mình đi đâu. Thực sự là cực kỳ bi thảm, cô chỉ cảm thấy chính mình như là con chim sẻ ngốc nghếch, chỉ cần một chút gió thổi cây lay, sẽ làm cô sợ tới mức chạy nhanh chung quanh.

Buồn cười là, cuối cùng nguyên nhân làm cho cô trầm tĩnh lại không phải là do cô cố gắng điểu chỉnh tâm lý trong lòng, cũng không phải bởi vì cô đột nhiên không mê anh, mà là một phần lớn KFC…

Anh mua một suất lớn cho cô, nhưng lại ngồi ở phòng khách cùng cô ăn xong bởi vì trong nhà ăn bị bốn ma ma cùng Lữ bá phụ chiếm mất.

Nói thực ra, nhìn đàn ông này bình thường tây trang phẳng phiu ngồi gặm gà chiên, xác thực làm cho anh trong nháy mắt chân thật lên, ít nhất ở thời điểm cắn gà chiên, miệng anh có dính mỡ, còn có thể dính chút vụn thịt gà, giống như người bình thường, giống như cô.

“Tôi nghĩ anh sẽ không ăn loại đồ ăn này.” Cô lấy giấy bọc lấy một cái xương gà, trong miệng chảy nước miếng ăn một miếng thịt giòn xốp thơm ngon miệng.

“Loại đồ ăn thế nào?” Anh không nho nhã như cô, hai ba cái liền xử lý xong một con gà.

Cô lắc lắc chân gà trong tay “Loại này, nhiều cholesterol nhiều mỡ, thức ăn có hại cho sức khoẻ - đồ ăn không tốt.”

“Cô là đang ám chỉ tôi lớn tuổi sao?” Anh cười, linh hoạt từ hộp trước mặt cô tìm kiếm một cái cánh gà. “Hay đây là quỷ kế bảo vệ gà chiên.”

Cô mỉm cười, thông minh trả lời “Không, không thể gọi là quỷ kế, dân dĩ thực vi thiên, kia chỉ có thể gọi là mưu kế.”

(Dân dĩ thực vi thiên: Dân dĩ thực vi thiên (民以食為天 - mín yǐ shí wéi tiān) có nguồn gốc xuất xứ từ “Sử ký - Lệ Thực Kỳ Lục Giả Liệt Truyện 史記•酈食其陸賈列傳”, trong đó có câu nói rằng: “Vương giả dĩ dân vi thiên, nhi dân dĩ thực vi thiên -王者以民為天,而民以食為天” (tạm dịch: Bậc quân vương lấy dân làm điều tiên quyết để tồn tại, và dân thì lấy sự ăn làm điều quan trọng hàng đầu” Thiên: ở đây có nghĩa là cái tối quan trọng để tồn tại. - ý chỉ việc đoạt đồ ăn thực là bình thường)

Anh lại hai ba cái nữa gặm xong cánh gà, cười nói: “Như vậy, mưu kế của cô cần cải tiến.”

Nói xong, anh tìm kiếm miếng thịt gà thứ ba.

Di Nông cười nói: (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn) “Vậy nếu tôi hối lộ anh, anh đối với một chân gà hạ thủ lưu tình sao?”

“Vậy phải xem hối lộ là cái gì.” Anh mặt không đổi sắc cầm lên một chân gà khác trong hộp, chằm chằm nhìn cô cười hỏi: “Anh muốn hối lộ cái gì?”

Tục ngữ nói, đàn ông tuấn mĩ, bình thường cười rộ lên càng làm tăng hiệu quả.

Cô cảm thấy những lời này thực chính xác, đặc biệt ở hiện tại.

Nhìn trước mắt đàn ông cười rộ lên không có thiên lý, lòng cô chỉ có càng thêm đắm chìm, may mắn vài lần giáo huấn trước làm cho cô lần này không hoàn toàn thất thần, cô cực lực ngăn chặn trái tim sắp nhảy ra yết hầu, trấn định, ít nhất cô hy vọng cô nhìn như là trấn định.

Cô trấn định mỉm cười nói: “Oh, bằng không như vậy đi, má Lữ nói ngày nghỉ nhà anh người hầu đều nghỉ, cho nên hẳn nếu là đánh bài anh phải là tiểu đệ, nếu anh đem chân gà để lại cho tôi, tôi ngày mai tự nguyện cùng mẹ nuôi đến đánh bài làm tiểu muội, như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.