Vừa Gặp Đã Yêu

Chương 5: Chương 5




Tiếng nhạc nhẹ nhàng, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuyên qua khung cửa kính.

Trong thời tiết xuân hạ luân phiên này, khó có được thời tiết vân đạm phong thanh như thế này.

(Vân đạm, phong thanh: Mây bay, gió nhẹ, ý chỉ thời tiết đẹp)

Không biết từ bao giờ, khi anh đang làm việc luôn có thói quen để nhạc nhẹ, tuy rằng khả năng nghe lọt vào tai không có mấy bài, nhưng ít nhiều luôn có thể thư giãn tinh thần.

Cầm trong tay bản phác thảo thiết kế thư ký Diệp vừa mới đưa lên, Lữ Hạo Đình nhíu mày nhìn, tầm mắt hoàn toàn tập trung trên đôi giày.

Những ngày qua, anh mặc dù không cố ý đi tìm cô ở phòng khai thác, nhưng trong đầu lại vẫn một mực nghĩ về những gì cô đã nói đêm đó. Lúc cô nói đến vẽ giày, anh mơ hồ có cảm giác quen thuộc, nhưng đến ngày hôm nay, anh mới đột nhiên nhớ tới đúng là mình từng yêu cầu một người vẽ đi vẽ lại đôi giày trong bản thiết kế. Vì thế anh mới nói thư ký Diệp đem bản phác thảo đó đưa đến để anh xem lại. Kỳ thật, bản thiết kế phác thảo cô nộp đã được duyệt trước khi tiệc rượu diễn ra, lúc này muốn Diệp thư kí mang tới nữa chẳng qua bởi vì anh tò mò mà thôi.

Tò mò cái gì? Đương nhiên là tò mò cô gái như cô, sẽ vẽ nó như thế nào.

Kết quả như thế nào? Nói thực ra, là rất tốt.

Giờ phút này, trong tay anh là một tiểu tinh linh nghịch ngợm với đôi giày xanh nhạt. Làm cho anh kinh ngạc, chính là: tiểu tinh linh đó thoạt nhìn có đôi chút giống cô: đuôi tóc hơi xoăn, đôi môi cong cong, còn có đôi mắt đen to tròn nhìn thật vô tội.

Anh không tiếng động cười cười, khó trách ngày đó khi thấy cô, theo bản năng cảm thấy cô giống tinh inh, nguyên lai là có quan hệ với bức vẽ này của cô.

Tối hôm đó, cô trang điểm, cùng với bức vẽ tinh linh này có khác chăng cũng chỉ là trên lưng cô không có một đôi cánh chim xanh nhạt trong suốt.

Phía dưới bản vẽ có một chữ viết theo lối thảo, hiển nhiên là tên tiếng anh của cô.

*Lối viết thảo: một kiểu viết chữ Hán của người Trung Quốc.

Anh lật xem tư liệu mà thư ký Diệp kèm theo bản vẽ.

“Phạm Di Nông” Lữ Hạo Đình nhíu mày đọc thầm tên của cô, rất nhanh xem qua hồ sơ cá nhân của cô. Đang nhìn sự nghiệp to lớn ở trong công ty của cô, đồng thời, anh cũng dần dần nhớ ra vị nhân viên có năng lực rất tốt này.

Căn cứ cách nói của quản lí phòng khai thác, cô có năng lực rất tốt, bất quá tính tình không tốt, nhưng hiển nhiên độ phối hợp trong phần lớn thời gian đều rất cao, chỉ thỉnh thoảng gây chút khó khăn. Bất quá, nói thực, nhân viên phòng khai thác vị trí nào làm là tốt?

Anh nhớ rõ cô gái này, là vì những bản vẽ của cô đích thực làm cho người ta có ấn tượng rất sâu sắc. Cô từ trước đến nay dùng màu sắc vô cùng phá cách, không chỉ hình vẽ đẹp mà còn rất phù hợp với thị trường. Còn nữa, nói thật ra, cô vẫn là một trong những người anh trả lại thiết kế ít nhất.

Lữ Hạo Đình cầm tách cà phê uống một ngụm, cười cười nhìn bức vẽ, không nghĩ tới người bị trả lại ít thiết kế nhất lại mắng anh là một người biến thái, bảo thủ. Xem ra, biệt danh của anh trong miệng những người khác đại khái cũng không dễ nghe chút nào.

Làm anh kinh ngạc chính là, anh trước vẫn nghĩ đó là nam, cho tới bây giờ, anh mới biết được người đoa lại là nữ. Đương nhiên, điểm ấy cũng không làm anh bị quấy nhiễu, trên thực tế, tâm tình anh còn vì vậy mà vui vẻ.

Có cảm giác không giải thích được… Cùng chút hưng phấn?

“Này, Lữ đại gia, hồi hồn!”

Nghe tiếng, anh vừa ngẩng lên nhìn, liền thấy Tiểu Ngũ đưa tay rút đi bản phác thảo trong tay anh, nói: “Xem cậu mất hồn mất vía, đang nhìn cái gì?” Đợi thấy bản phác thảo trong tay, bất giác oán giận kêu: “Oa trời, sao lại là trò chơi điện tử, làm ơn, cậu sẽ không bình thường đượcchút, xem chút Playboy sao?”

“Hiện tại là thời gian đi làm.” Anh trả lời, không cảm thấy mất hứng vì sự trêu chọc của bạn tốt.

“Chính là thời gian đi làm mới muốn cậu xem ảnh chụp, nếu tan tầm thì còn làm điều này sao? Đương nhiên là trực tiếp ra đường đi tán gái rồi!” Ngũ Tử Thanh đưa tay kéo ghế dựa ngồi xuống, bắt chéo chân, nói: “Mình nói này ông chủ, cậu đôi khi cũng nên thả lỏng một chút, hít thở không khí, không cần vì bản thân là lão tướng mà cả ngày buộc mình ở công ty, ngẫu nhiên cũng nên đi ra ngoài chơi, đi cua gái, điều hoà tinh thần và thể xác.”

“Điều hoà tinh thần và thể xác?” Anh nhướng mày, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Mình kiếm là tiền mồ hôi nước mắt, không có hứng làm kẻ ngốc.”

“Thế sao?” Tiểu Ngũ tặc lưỡi, đột nhiên tiến lên một chút, cười nói: “Sáng sớm hôm sau tiệc rượu, cậu cũng không chỉ kêu một phần ăn sáng. Như thế nào, cô gái kia không phải một cô bồ mới của cậu sao?”

(nguyên bản tiếng trung là: 马子)

Lữ Hạo Đình trợn trắng mắt, cũng biết người này rảnh rỗi, không lên điện tam bảo*.

(không tự nhiên mà tới thăm.)

“Cậu làm sao mà biết không phải mình ăn một mình?” Anh rút rút bản phác thảo trên tay Tiểu Ngũ lại, kẹp lại vào trong tập tài liệu.

Tiểu Ngũ hắc hắc cười gượng, vẻ mặt vô tội nói: “Mình chỉ trùng hợp nghe được.”

“Mình nhớ khách sạn cậu có nội quy là không cho phép bàn tán về khách.” Anh buồn cười nhắc nhở bạn tốt.

“Khách sạn cũng có một nội quy khác, muốn để khách xem như ở nhà, có cảm thụ như về nhà. Nhưng nếu có chút khác thường, báo cáo với cấp trên.” Tiểu Ngũ cáo già nói: “Cậu, vị khách hàng lâu năm đến nghỉ vẫn luôn luôn một mình một người, quản lý của chúng mình thấy có người ra vào phòng cậu, đương nhiên là muốn thân thiện một chút. Được rồi, hãy bớt nói nhảm đi, cậu cũng nhanh nhận tội đi, lão đại, cô gái kia rốt cuộc là ai? Cậu quen ở đâu?”

Lữ Hạo Đình lắc đầu khẽ cười, hắt nước lạnh nói: “Cô ấy là nhân viên của công ty, ở tiệc rượu có chút say, nên mới để cô ấy ở trong phòng ngủ một đêm.”

“A?” Tiểu Ngũ sửng sốt một chút, thấy vẻ mặt thản nhiên của Lữ Hạo Đình, đột nhiên có chút bực bội, vô lực nói: “Này, không phải là cậu cả đêm không động vào người người ta một chút nào đấy chứ?”

Đương nhiên không phải là không chạm một chút nào.

Nhớ tới tình huống hoang đường tối hôm đó, anh bất giác có chút mỉm cười thần bí, bất quá cười thì cứ cười, anh cũng cảm thấy không cần thiết để cho người báo tin siêu cấp cho nhà anh biết, bởi vì vị kia - mẹ nuôi của Tiểu Ngũ, cũng chính là mẹ của anh, chắc chắc sẽ liên hoan.

Cho nên anh cười nhưng không nói, làm cho Ngũ Tử Thanh hiểu nụ cười này chính là câu trả lời: ‘Chuyện gì cũng chưa phát sinh.’

“Chậc, mình còn tưởng lần này thu được một chút lợi chứ.” Tiểu ngũ thấy nụ cười kia, vô lực oán thán không thôi.

Thấy cậu ta còn vẻ mặt luyến tiếc, Lữ Hạo Đình nhướng mày hỏi: “Làm sao, cậu lại cùng mẹ mình cá cái gì?”

“Tháng sau để cô sử dụng Lục Thính làm triển lãm tranh Trung Quốc.” Tiểu Ngũ cười khổ, âm thầm tiếc nuối mất đi một khoản thu rất lớn, không khỏi oán giận nói: “Mình nói này, cậu chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới việc tái hôn sao?”

Nghe vậy, anh giật nhẹ khoé miệng, cười mỉa mai hỏi: “Loại sự tình hôn nhân này, cả đời thử một lần là đủ rồi, mình không cảm thấy cần thiết thử lại một lần nữa.” Tiểu Ngũ nghe xong, không khỏi dựa trở lại trên ghế dựa, âm thanh đau xót nói: “Haizz, cậu cùng mẹ nuôi quả nhiên là mẹ con, khi mình nói với cô chuyện này, cô cũng nói như vậy với mình.”

“Nói cái gì?”

Tiểu Ngũ đưa hai tay lên gối sau đầu, bắt chéo chân nói: “Chính là loại sự tình hôn nhân này, cả đời một lần là đủ rồi, bà không cảm thấy cậu nên thử một lần nữa.” Lữ Hạo Đình sửng sốt, không những không vì mẹ mình thấu hiểu tâm tư như vậy mà thấy vui mừng, ngược lại cảm thấy có chút khổ sở cùng áy náy.

Sau sự kiện phát sinh năm đó, mẹ luôn luôn bên cạnh anh, chăm sóc anh, bà không phải không nghĩ tới việc anh tái hôn, cũng không phải không nghĩ đến việc ôm cháu nội, chính là bà biết anh tổn thương quá sâu sắc, tuyệt đối không muốn bước vào phần mộ hôn nhân một lần nữa, cho nên bà không bắt buộc anh, cũng chưa bao giờ nói với anh về chuyện hôn nhân.

Anh biết vài người bạn tốt cùng trường mẹ đều lần lượt trở thành bà nội, anh cũng thấy mẹ nhìn con cái nhà người khác mà trong mắt khó nén tiếc nuối, chỉ là anh luôn giả vờ như không thấy. Nhưng hôm nay nhớ tới, anh mới đột nhiên phát hiện mình dường như quá ích kỷ…

Ba mươi lăm, nói già cũng không già, nói trẻ cũng không còn là độ tuổi còn trẻ.

Bảy năm trôi qua, gương mặt người phụ nữ kia anh đã sớm không còn nhớ một chút gì, trừ bỏ vết thương trên đùi, trừ bỏ sự xấu hổ cùng giận dữ ngày dần nhạt, trừ bỏ làm cho người nhà anh cùng anh chịu khổ, thì ba năm hôn nhân ngắn ngủi kia – chưa từng lưu lại chút gì.

Ngoài cửa sổ, trên trời mây trắng từ từ bay qua, anh nhớ lại cuộc sống tình cảm cằn cỗi vài năm trở lại đây mà không khỏi cười khổ.

Anh đương nhiên cũng sẽ có dục vọng, bằng không tối hôm đó anh cũng sẽ không thiếu chút nữa làm cái việc không thể vãn hồi, nhưng dục vọng chỉ là dục vọng, anh cũng không muốn nhất thời thuận lợi mà sinh chán.

Trải qua một lần giáo huấn hôn nhân, anh không có một chút ý niệm kết hôn nào trong đầu. Mà bước tiếp theo của quen bạn gái, bình thường là dự tính hôn nhân, mong muốn hứa hẹn, mong muốn cam kết, không dễ dàng có được tự do, anh thực sự không muốn chuốc lấy những thứ vô vị nhàm chán này vào người.

Bất quá, nếu nói chuyện tình cảm có thể không cần có gông xiềng…

Anh khẽ cười, vì chính ý niệm vô sỉ trong đầu.

“Này, mình còn nghĩ tới cậu đã thành Liễu Hạ Huệ, nguyên lai cậu còn chưa thành tiên!” Nghe Tiểu Ngũ lớn giọng, Lữ Hạo Đình lấy lại tinh thần, mới phát giác, vừa rồi thế mà anh lại bất giác nói ra miệng suy nghĩ của mình. Chỉ thấy Ngũ Tử Thanh nhích lại gần, vỗ vỗ bờ vai của anh cười gian nói: “Cũng chỉ là đàn ông mà thôi, ai không từng nghĩ như vậy?”

Lữ Hạo Đình nhìn Ngũ Tử Thanh, đột nhiên vô cùng nghiêm chỉnh nói với cậu ta: “Tiểu Ngũ, quen cậu nhiều năm như vậy, mình hiện tại mới phát hiện, cậu có thiên phú như vậy.”

“Thiên phú? Thiên phú gì?” Tiểu Ngũ nhếch mi, trên mặt hiện lên tò mò, nghĩ rằng mình cùng Lữ Hạo Đình quen biết nhiều năm, cũng chưa từng nghe thấy cậu ta nói ra một câu hay ho nào. Chỉ tiếc, anh không mang máy ghi am, nều không anh thật sự muốn ghi am lại làm bằng chứng chứng minh.

“Thiên phú làm thương nhân.” Lữ Hạo Đình trong mắt loé lên chút giảo hoạt.

Tiểu ngũ mặt sáng ngời, còn chưa kịp vui mừng, chợt nghe anh đại gia lành lạnh bồi thêm một câu: “Cười lên thực gian.”

Vẻ tươi cười của Ngũ Tử Thanh trong nháy mắt đông cứng trên mặt, nhất thời nhìn có chút khổ sở.

*

Buổi tối, bảy giờ.

Tiệm cà phê Bạch Vân.

Trong tiệm ngọn đèn mờ tối, trong không khí là mùi hương cà phê nồng đậm.

“Này, đây là sữa rửa mặt, đây là nước hoa hồng, đây là kem lót, đây là kem nền, bên cạnh hộp còn lại là phấn phủ, bên này là má hồng dùng với cọ, đây là chì kẻ mắt, đây là chì kẻ viền môi, đây là bấm mi và mascara, đây là mặt nạ, mặt khác đây là bông để dễ dàng xoa theo hình chữ T, đây là bạt mụn, cái thanh này là để sửa lông mi (cái đoạn này mình dịch phải seach google để xem hình ảnh, cực quá…), đại khái chính là như vậy, mình sợ cậu chưa rõ ràng lắm, nên có ghi chú những điều quan trọng, tuy rằng không phải đầy đủ hết, bất quá cậu chỉ cần biết hết mấy thứ này thì cũng là rất tốt rồi.”

Quan trọng? Không đầy đủ? Bày lên cả một bàn, thế nhưng coi như không đầy đủ?

Phạm Di Nông vẻ mặt hoảng sợ nhìn theo Lâm Khả Uy vừa đi vào liền đổ một đống đồ mỹ phẩm ra từ trong một cái túi to, không hiểu sao lại có một cảm giác muốn vô cùng muốn rút lui.

Bên cạnh, La Lan nhìn ra cô bối rối, cười tủm tỉm trấn an nói: “Yên tâm, mấy thứ này đều rất đơn giản, cậu rất nhanh có thể học được.”

“Đơn giản? Học được?” Phạm Di Nông mở lớn hai mắt, trừng cái bàn chất đầy hộp lớn hộp nhỏ, không khỏi ôm một tia hy vọng cuối cùng xa vời. Đáng thương nhìn mấy người chị em tốt: “Các cậu nói giỡn phải không? Mình không cần phải học mấy thứ này chứ?”

“Ai nói giỡn với cậu, hiện tại thời đại này còn có cô gái như cậu đến tận hai mươi tám tuổi mới học trang điểm không? Mình làm chuyên viên trang điểm tám năm, cậu là một trong những cô bạn tốt nhất của mình, lại một chút kỹ thuật cũng không học được, nói ra thật sự làm cho người ta cười nhạo.”

(Bạn Uy Uy làm thợ trang điểm khá nổi tiếng, cặp của bạn ni iu nhau muk đến 10 năm mới nhận ra là mình yêu người mình. Đôi này dễ xương lắm ^_^)

Lâm Khả Uy đem đồ trên bàn trang điểm đẩy đến trước mặt Phạm Di Nông phân loại, một chút cũng không cho Di Nông có cơ hội cự tuyệt. Nói giỡn, cô mong muốn điều này đã nhiều năm, cô gái này thật vất vả có chút thông suốt, cô nếu không thừa dịp này không chỉ bảo cô ấy, cô – Lâm Khả Uy – tên sẽ đảo ngược lại.

“Cái đó… Không nghiêm trọng như vậy chứ? A Phương cùng Tiểu Vân không phải là cũng vậy, các cô ấy vẫn sống rất tốt không phải sao.” Nhìn trước mắt kia đủ loại các lọ với mọi màu sắc, Di Nông nho nhỏ biện hộ.

“Ai nói mình cũng vậy.”

Di Nông tiếng chưa dứt, chợt nghe phía sau truyền đến một câu, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Bạch Vân cột tóc đuôi ngựa bưng mấy ly cà phê nóng đến.

Đặt mấy ly cà phê lên bàn, Bạch Vân ngồi xuống một bên, mặt không chút thay đổi nói: “Mình không trang điểm không có nghĩa là mình không biết.”

Một tiếng chuông khách vang lên, Chung Thục Phương cũng gật đầu xen mồm: “Đúng vậy, hơn nữa, điểm quan trọng là hai người chúng mình không chuẩn bị đi câu một kẻ ngốc.”

“Nói thật hay, mình giống như một cô gái hám làm giàu vậy.” Di Nông chống cằm, miệng làu bàu oán giận, nhìn một đống trước mắt, bất giác âm thầm oán thán một tiếng.

Ngồi đối diện cô, Lâm Khả Uy lấy ra cuốn sổ, xé một tờ, một bên viết ra toàn bộ đồ trang điểm cùng cách dùng, một bên lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Tên kia là người có tiền, nếu muốn cưa đổ anh ta, cậu sẽ phải chuẩn bị tâm lý trước. Người người đều là bát quái, trừ bỏ vài người chúng ta, nào ai sẽ quan tâm xem cậu là thật lòng với anh ta hay là đơn thuần chỉ muốn làm giàu?? Nói lại, anh ta không chỉ là người có tiền mà còn là danh nhân, cậu nếu thật sự thành công gả cho anh ta, đời này để cho người ta bới móc là không thể tránh được.”

“Đúng vậy, cậu nhìn mình sẽ biết.” Chung Thục Phương chớp chớp đôi mắt to, nhăn mũi nói: “Đơn giản là cha mình mở một công ty du lịch nho nhỏ, mình mỗi lần ra ngoài là sẽ có người chỉ trỏ, lần trước mình chỉ là không cẩn thận kéo cửa quá mạnh làm nó bị hỏng, thế nhưng có người nói mình là đại tiểu thư tính tình bừa bãi, thật trùng hợp trong nhà hàng lại có phóng viên đang ăn cơm, kết quả hôm sau lập tức được đăng lên báo, còn không phân biệt xanh đỏ, đen trắng thoá mạ mình, nói mình ỷ có tiền ức hiếp dân chúng thiện lương, thật sự xui xẻo tới cực điểm!”

Công ty du lịch nho nhỏ?

Các cô gái khác nghe được A Phương hình dung thiếu chút cười thành tiếng. Làm ơn, công ty du lịch Phi Tường nổi danh khắp nhiều nước là công ty du lịch hạng A, nếu như vậy vẫn kêu là nhỏ, vậy các cô cũng không biết nói cái gì mới kêu là lớn.

Dựa trên tường, La Lan châm điếu thuốc, hút một hơi, tiếp tục nói: “Thế nào, trước tiên nói về phía trước, chúng ta là chị em tốt, đừng bảo là bọn mình không có nhắc nhở cậu, hiện tại hết thảy đều còn chưa bắt đầu, cậu muốn rút lui vẫn còn kịp.”

“Đúng vậy, cậu có thể sẽ phải đau khổ đấy, Di Nông.” Chung Thục Phương nuốt một miếng kem, vung thìa nói.

Phạm Di Nông liếc mắt, vô lực nói: “Thật đúng là cảm ơn các cậu đã cổ vũ.”

“Là chị em nên mới nhắc nhở cậu, không phải chúng mình hắt nước lạnh vào cậu, nhưng mà đang nói để cậu chuẩn bị tinh thần trước.” Bạch Vân hai tay nắm ly cà phê ấm áp, cười nhẹ nói: “Nhưng nếu cậu thật xác định anh ta chính là vị chân mệnh thiên tử, bọn mình đương nhiên sẽ giúp cậu, đến lúc đó cho dù cậu khóc lóc chạy đến, bọn mình vẫn sẽ là nơi để cho cậu dựa vào, bằng không mọi người sẽ không ở đây tập hợp.”

“Hiện tại, trọng điểm là - cậu thật xác định sao?” Uy Uy ngừng tay cầm bút, ngẩng đầu nghiêm nghị nhìn bạn tốt hỏi.

Phạm Di Nông ngồi thẳng người, nhìn bốn bạn tốt, nghiêm chỉnh trả lời: “Mình xác định lần nữa, nhưng mà, nếu như mình không thử một lần, mình cả đời cũng sẽ không cam tâm.”

La Lan ngậm thuốc, cười một tiếng, lắc đầu nói: “Thật là phục cậu.”

Lâm Khả Uy khoé miệng cũng cong lên, có đôi khi, cô thật sự hâm mộ Di Nông, loại cá tính không biết trời cao đất dày là gì, không, hoặc là có lẽ nên nói thành dũng cảm tiến tới mới tương đối chính xác?

Phạm Di Nông cười ngọt ngào.

Thấy thế Lâm Khả Uy không nhịn được hắt nước lạnh: “Một khi đã xác định như vậy, vậy nhận mệnh mang hết toàn bộ những thứ này học đi, đừng cằn nhằn nữa.”

“Thật sự điều này rất cần thiết sao?” Di Nông liều chết giãy giụa.

La Lan hừ cười một tiếng, “Nếu hôm nay là người khác điều này có thể điều này không quan trọng, nhưng chính cậu cũng thấy được, trên báo chí, tạp chí đều nói bạch mã vương tử của cậu kia muốn là bề ngoài đoan trang, hiền thục, khí chất thục nữ tao nhã, mình mong muốn cậu ít nhất là phải biết trang điểm cho mình, nếu nói về thời gian ngắn chúng mình còn có thể giúp cậu, nhưng là cậu muốn gả cho anh ta cả đời, cũng không thể bảo chúng mình cả đời mỗi ngày buổi sáng đều đăng môn bái phỏng giúp cậu trang điểm đi?”

(Đăng môn bái phỏng: tới cửa phòng chào hỏi, gặp mặt)

Di Nông nghe vậy khuôn mặt đầy suy sụp, chỉ có thể nghe lời.

“Tốt lắm, đừng lãng phí thời gian, các chị em, bắt đầu đi.” (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn) La Lan một lần nữa mặc áo khoác ngoài vào, cầm chiếc túi da GUCCI trên ghế, giao nhiệm vụ: “Bây giờ, Uy Uy trước tiên phụ trách hướng dẫn Di Nông trình tự trang điểm. Tiểu Vân, cậu sẽ dạy Di Nông phân biệt các loại cà phê, bởi vì Lữ Hạo Đình vô cùng để ý cũng vô cùng soi mói cà phê, cho nên cậu còn phải dạy cậu ấy pha như thế nào. Mình đây tiếp tục giúp Di Nông đi mua quần áo cùng phụ kiện.”

Cô nói đến một nửa, Chung Thục Phương đột nhiên kéo ống tay áo La Lan, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi: “Lan, mình phải làm cái gì?”

“Ngoan ngoãn ngồi đừng nhúc nhích.” Uy Uy thốt lên một câu.

“Đừng làm hỏng bất kì vật gì.” Bạch Vân thêm vào.

Di Nông im lặng cố nén lại nụ cười, lại nhịn không được ý cười trên mặt.

A Phương bĩu môi, La Lan tuy rằng cũng rất muốn cười, bất quá vẫn là chạy nhanh nói: “Đừng đùa với cậu ấy. A Phương, cậu là quan trọng nhất, chúng mình lúc này đây phải hoàn toàn dựa vào cậu.”

“Thật vậy sao?” A Phương mở to mắt, lòng tràn đầy chờ mong hỏi.

“Đương nhiên là thật, má Chung gần nhất không phải là vừa học được mạt chược, thường tìm cậu đánh bài sao? Cậu lát nữa trở về, phải nhớ rõ bảo má Chung đi tìm…” Cô kéo A Phương ra bên ngoài cửa tiệm, đồng thời khồn quên răn dạy, chỉ chốc lát sau đã đi ra ngoài cửa.

“Tốt lắm, cậu ấy đi rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”

Uy Uy nói xong cong cong khoé miệng, Di Nông lại rùng mình một cái, không hiểu làm sao mà khắp người phát lạnh.

“Tới đây, mình lặp lại lần nữa, cậu đem toàn bộ những thứ này nhớ lại. Đây là sữa rửa mặt, đây là nước hoa hồng, đây là kem lót, đây là kem nền, bên cạnh hộp còn lại là phấn phủ, bên này là má hồng cùng với cọ, đây là chì kẻ mắt, sau đó đây là…”

Thanh âm lanh lảnh của Uy Uy lần nữa vang lên trong tiệm cà phê, Di Nông chỉ thấy cô ấy cầm lấy một lại một bình đủ loại màu sắc cùng tất cả hộp lớn nhỏ cùng cọ phấn dài ngắn, cô nhìn đến hoa cả mắt...

*

Bạch Vân nhìn trên bàn, cầm một lon nước uống đã mở đưa cho Uy Uy ngồi bên tường xem cảnh đêm Đài Bắc.

Lâm Khả Uy linh hoạt tiếp được, nhìn tên trên lon, “Coca?”

“Mình nhớ rõ cậu thích uống nó.” Bạch Vân đi đến bên cạnh, mở một lon khác, uống một hơi, tiếp theo ngồi xuống cùng Uy Uy xem cảnh đêm đang dần hiện ra dưới lớp mây hồng.

Nhìn coca trong tay, Uy Uy nói, “Không nghĩ tới cậu còn nhớ rõ.”

“Mình vẫn nhớ, nhưng mà đây là Di Nông nhắc nhở mình mua về.” Bạch Vân mỉm cười, chỉ xuống Phạm Di Nông ngồi trên ghế ngủ, “Mới vừa rồi khi chuẩn bị đóng cửa tiệm về nhà, cô ấy gọi điện thoại muốn mình thuận tiện mang về.”

Lâm Khả Uy nhếch mi, cũng quay đầu lại nhìn cô gái tay cầm trình tự hoá trang đã muốn ngủ, nhịn không được cười khẽ một tiếng: “Cậu ấy có đôi khi thực làm cho người ta kinh ngạc, không phải sao?”

“Đúng vậy.” Bạch Vân chống cằm, cùng nhìn bạn tốt của hai người, “Rất bội phục cậu ấy ở sự dũng cảm như thế, đúng không?”

“Cậu nói cô ấy là người vô cùng thích lãng mạn này... chỉ vì... Cô ấy nói như thế nào, thanh âm đàn ông kia dễ nghe tới cực điểm? Hay là nhất kiến chung tình? Nếu vì thanh âm đàn ông kia thì mặc kệ, không quá mấy năm anh ta sẽ bắt đầu có nếp nhăn, bắp thịt không còn săn chắc, liệu cô ấy vẫn quyết định ngoài anh ta thì không lấy, chết đều muốn theo đuổi anh ta bằng được sao?” Uy Uy kéo nắp xong, uống coca, trong mắt mang theo ý cười nói: “Nếu là điểm ấy, mình sẽ không.”

“Ít nhất cậu ấy chịu thử, so với vài người chúng ta đều dũng cảm hơn.” Bạch Vân tự giễu tươi cười.

“Thật sự như thế.” Lâm Khả Uy một tay chống tường, một tay cầm lon coca nhìn lên bầu trời đêm Đài Bắc không có mấy ngôi sao, nhẹ uống một ngụm.

“Này, cậu gần đây có khoẻ không?”

“Cũng khá tốt, chính là tiếp nhận làm vài case, tương đối bận một chút. Cậu thì sao?”

“Cũng không kém nhiều lắm đi.” Bạch vân nhún vai, nhìn Phạm Di Nông ngủ say, đột nhiên hỏi Lâm Khả Uy : “Kỳ thật cậu có từng nghĩ tới rằng, nếu không phải trước khi tốt nghiệp Di Nông cầm V8 hỏi mọi người kế hoạch tương lai của bản thân, thì chúng mình có thành tựu như ngày hôm nay không?”

Uy Uy nhướng mày, nở nụ cười: “Có nhớ, mình nhớ rõ bản thân sau đó mới thật sự nghĩ đến tương lai mình nên làm cái gì, sau đó thương lượng một hồi với mẹ mới quyết định phát triển sự nghiệp theo hướng chuyên viên hóa trang. Cậu hẳn là cũng như thế?”

“Đúng vậy, lúc ấy ngẫm lại cô nói cũng đúng, nếu thực sự không gả đi được, dù sao cũng phải tính toán cho chính mình, cho nên sau khi tốt nghiệp liền bắt đầu kiếm tiền vốn ban đầu, sau lại thấy tiệm cà phê này muốn bán đi, mình mới có tiền mua lại cửa tiệm này.” Bạch Vân kéo lại mái tóc bị gió thổi tản ra, tiếp tục nói: “Mình nghĩ A Phương cùng La Lan đại khái cũng như thế”

“Uh, La Lan nếu không phải sớm hiểu được điều ấy, cậu ấy cũng sẽ không thoả hiệp về nhà tiếp quản sự nghiệp bà mối. A Phương cũng vậy, bất quá nhà cậu ấy có tiền, có làm hay không cũng không khác nhau mấy, nhưng thật ra, chính cậu ấy cũng từng nói với mình, trong nhà mọi người vẫn luôn xem cậu ấy là một đứa trẻ, cũng không nghe ý kiến của cậu ấy như thế nào, mỗi lần mở miệng nói chuyện, ba Chung, mẹ Chung luôn thuận miệng cho qua. Nhưng từ sau khi tốt nhiệp, cậu ấy vụng trộm đi tìm việc, hơn nữa làm việc sau năm năm, hiện tại ở nhà, thái độ mọi người đối với cậu ấy đã cải biến rất nhiều.”

“Phòng thiết kế? Hay là trợ lý?”

“Đúng vậy.” Uy Uy gật gật đầu.

“Thật sao? Mình còn nghĩ đến cậu ấy làm không được nửa năm, sớm đổi việc làm rồi.” Bạch Vân có chút kinh ngạc, bởi vì A Phương từ trước tới nay là người nửa vời, làm việc luôn chỉ là nhiệt tình ba phút, không nghĩ tới cô lần này ở công ty kia lâu như vậy.

Lâm Khả Uy khoé miệng khẽ nhếch, “Nghe nói công ty kia có một vị quản lý là nữ, vô cùng thấu hiểu công việc của nhân viên, đối xử với cậu ấy không tệ, cho nên vẫn làm tới hiện tại.”

“A, cũng thật không nghĩ tới mấy người chúng mình lại bởi vì chuyện hoang đường của Di Nông ngày xưa mà lại có ích.”

“Đúng vậy.” Uy Uy cảm thán phụ hoạ.

Ai ngờ tới đâu, lời bàn một ngày trước lúc tốt nghiệp, trong lúc vô ý cải biến vận mệnh mấy người các cô, mà lời nói kia vẫn là khi các cô học trung học.

Uy Uy lại uống một ngụm coca, đem nước lỏng ngọt sáp ngậm trong miệng.

Mang theo coca, nhìn bầu trời loé ánh sao, cô không tiếng động cười cười.

Mười năm trong nháy mắt liền trôi qua, vài năm này các cô nhìn như thay đổi, lại coi như không thay đổi. Di Nông cứ đi theo những mục tiêu của cô ấy, các cô những người khác đều tự tìm kiếm, cũng dần dần đi theo con đường của chính mình, hiện nay kém chính là con đường tình cảm của các cô không trôi chảy.

Di Nông trước kia chưa từng kết giao qua bạn trai, Tiểu Vân lại luôn mắt lạnh xem đàn ông, nhìn xem người khác phái đối với cô ấy theo đuổi đều không thể chịu được, chính cô ấy kết giao không ít bạn trai nhưng đều không thể ở chung lâu, mà bởi vì từng chịu thương tổn về tình cảm nên không dám cùng người khác thổ lộ tình cảm, về phần La Lan, đại khái là vì bộ dáng rất đẹp, hơn nữa trong nhà lại mở hồng nương điếm*, mới làm cho người ta vừa nghe thấy đã lui bước.

(Hồng nương điếm: Cửa tiệm của các bà mối)

Ánh sao trên trời lấp lánh, một trận gió đêm thổi tới, thổi bay hai mái tóc ngắn.

Uy Uy uống nốt ngụm coca cuối cùng, nhảy khỏi tường đem lon nhôm quăng tới thùng rác, vừa quay đầu lại chỉ thấy đến mặt trăng đã lên khi nào, ánh trăng vàng cam chiếu vào mấy tầng lầu cao xa xa, xem ra cũng có chút giống cảnh tượng thời trung cổ, chẳng qua là toà thành xây bằng đá biến thành những cao ốc xi măng cốt thép.

“Chỗ của cậu thật không tệ, còn xem được nhiều cảnh vật.” Hai tay đút trong túi quần, cô quay lại bên tường nói.

Bạch Vân mỉm cười, nói: “Đúng vậy, ban ngày nếu thời tiết tốt còn xem được Quan Âm sơn các đấy.”

“Dường như từ khi cậu chuyển tới nơi này, chúng mình không thuận tiện tới nhà cậu.”

“Uh, khá xa, giao thông không tiện, hơn nữa mọi người đều bận rộn.”

“Đúng vậy, thật bận rộn.” Uy Uy khẽ cười một tiếng, nhún vai quay đầu nhìn cô ấy nói: “Dù sao mấy ngày nay phải giúp Di Nông, mọi người đều phải ở nhà cậu, vậy thì ngày mai chúng mình nướng thịt đi.

“Được.” Bạch Vân vui vẻ đáp ứng trước, các cô - năm cô gái độc thân, đều vì cuộc sống của bản thân taih nơi thành thị mà dốc hết sức. Mười năm nay, thành thị đã thay đổi, các cô lại vẫn như cũ là bạn tốt, mặc dù có khi không thường liên lạc, nhưng vẫn vô cùng quý trọng đoạn hữu tình khó có được này, có thể mượn sự kiện lần này liên lạc tình cảm mọi người, coi như thu hoạch ngoài ý muốn.

Xung quanh không biết thế nào lại vang lên một đoạn nhạc, thanh âm trầm trầm của tiếng nhạc vang thật xa trong đêm.

“Nước hoá trang… Lau xong… Xoa dung dịch…”

“… Muốn đánh phấn nền… từ trên cùng… đi xuống… vẽ…” Cô thì thào những lời vô nghĩa, sau đó lật người, tờ giấy trong tay liền bay xuống.

Vốn tưởng rằng cô ấy tỉnh, hai người nhìn kỹ mới phát hiện là đang nói mớ.

Bạch Vân cười lắc đầu: “Thật sự là... Mình thấy khi cô ấy là học sinh cũng không chăm chỉ tới như vậy.”

Uy Uy nghe vậy xuy một tiếng, cười mỉa nói: “Đó là do tình yêu vĩ đại thôi!”

“Đúng vậy, tình yêu thật vĩ đại!” Bạch Vân cười phụ hoạ.

Hai người nhịn không được cùng nhìn nhau, sau đó cùng bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.