Tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào phòng, Phạm Di Nông ở trên giường trở mình.
Sau một lúc lâu, một mùi hương cà phê nồng đậm từ bên ngoài bay vào. Ngửi được mùi cà phê, cái mũi nhỏ của cô hít hít lấy.
transXa xa tựa hồ có tiếng đàn ông nói chuyện, thanh âm trầm thấp bàn công việc, câu chữ ngắn gọn, nhưng đầy nhịp điệu, ngữ điệu lại trầm ấm, vô cùng dễ nghe.
Cô vẫn nhắm mắt, khoé miệng không tự giác cong lên.
Cô nhận ra thanh âm này, đó là tiếng đàn cello của cô…
Hít vào một hơi thật sâu, Phạm Di Nông thật sự không muốn tỉnh lại từ giấc mộng đẹp này, tuy rằng ở đây chỉ có thể nghe thấy giọng anh.
Chỉ chốc lát sau, trong không khí bay tới mùi socola và sandwich, chóp mũi cô lại hít lấy, bắt đầu cảm thấy miệng chảy nước miếng.
Trời ạ, làm ơn, cô thật sự không muốn tỉnh, nhưng cô cũng rất đói.
Hương vị kia, thật sự là… chết người mà!
Bụng cô kêu lên rột rột, trong lúc cô đang đấu tranh giữa tỉnh và không tỉnh, cuối cùng, bản năng sinh lý của cô chiến thắng, quyết định trước tiên bỏ đầy bụng rồi tiếp tục nằm mơ.
Cô mở mắt, đầu tiên vì nắng sớm chói mắt mà lại nhắm lại, sau khi chớp chớp vài cái thích ứng ánh sáng mới chậm rãi ngồi dậy.
Nhìn một chút, cô có chút mờ mịt, cô không rõ lắm chính mình làm sao lại ở đây và đây là chỗ nào, thậm chí không rõ lắm mình rốt cuộc có tỉnh hay không, đặc biệt khi cô gặp người kia, người đàn ông đã xuất hiện ở trong mộng bưng bàn ăn xuất hiện ở cửa.
“A… Nắng sớm, trai đẹp, thức ăn ngon, giường lớn, loại mộng này thật sự là rất tuyệt.” Cô nhìn anh đi đến bên giường, không khỏi thì thào tự nói với bản thân.
Anh nghe thấy lời nói của cô, trong mắt bất giác mang theo ý cười: “Sớm.”
Cô không trả lời câu hỏi thăm ân cần của anh, chỉ trừng mắt nhìn anh mặc áo sơ mi thì thầm tự nhủ tiếc hận: “Chậc, đáng tiếc mặc nhiều quá.”
Anh nhíu mi, hoài nghi điều mình nghe được, hơn nữa nhịn không được muốn cười, nếu không bận tâm cô có thể sẽ ngại ngùng, anh đã sớm cười rồi. Nói thật ra, đã thật lâu anh không có tâm tình tốt như vậy.
Lữ Hạo Đình cố gắng nuốt ý cười lại trong lòng, ngồi xuống bên giường, đem bàn ăn để lên đầu gối cô, nói: “Tôi nghĩ cô sẽ đói bụng, nên làm và đem bữa sáng lên cho cô.”
Cô trừng mắt nhìn bàn ăn trên đùi với sandwich và ly cà phê còn tỏa hơi nóng, nghi ngờ vì sao trong mộng, thức ăn còn có sức nặng. Hơn nữa, nói thật, thứ mùi vị này không giống giả lắm.
Thấy cô trừng mắt quái dị nhìn phần ăn sáng, Lữ Hạo Đình nghĩ lầm cô bởi vì say rượu nên không muốn ăn, vội hỏi: “Bất quá, nếu cô không đói bụng, tôi có thể gọi người mang đi.”
Anh vừa mới muốn thu hồi bàn ăn kia, đã thấy cô đột nhiên cúi đầu ngửi phần ăn sáng kia, thậm chí bưng cà phê lên trên mũi ngửi ngửi. Cô nhếch nhẹ chiếc mũi đáng yêu, giống con chó nhỏ ngửi hương cà phê nóng nồng đậm, sau đó cô còn chớp chớp hai mắt mờ mịt, từ mê mang đến rõ nét, từ nửa tỉnh nửa mê đến giật mình, tiếp theo chậm rãi trợn to mắt.
Phút chốc, cô hoảng sợ ngồi thẳng dậy, trừng lớn mắt quay đầu nhìn anh, một lòng chần chờ, tràn ngập hi vọng đối với anh lắc lắc, hy vọng anh sẽ nói cho cô rằng đây không phải sự thật.
Thấy cô không nói gì, anh vô cùng đồng tình mà gật đầu xác nhận với cô.
“Trời, không - anh là thật.” (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn) Cô như không tin lắc lắc đầu, cúi đầu thở dài một tiếng, nhanh như chớp ánh mắt tràn ngập bối rối.
“Tôi là thật.” Anh gật đầu, khoé miệng giương cao, âm thanh thuần hậu trầm thấp lại lần nữa chứng thực nghi vấn của cô.
Hai gò má Phạm Di Nông nháy mắt đỏ ửng, quả thực xấu hổ đến tột đỉnh, nếu không phải trên đùi còn để bàn ăn, cô lập tức sẽ chui vào giường hoặc là nhảy xuống giường trốn mất dạng.
“Ông trời, tôi vừa rồi rốt cuộc đã nói gì?” Cô quẫn bách rên rỉ, theo bản năng lẩm bẩm nói nhỏ.
“Tôi nghĩ, cô nói…” Anh hai tay ôm ngực, nhếch khoé miệng cười, vẻ mặt thú vị nhìn cô nói: “‘Đáng tiếc, mặc nhiều quá.’”
Phạm Di Nông cầm cà phê, vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng, trong đầu chỉ có một ý niệm -
Thiên thần vạn năng, xin ngài hãy đem tôi biến mất luôn đi! AMEN!
*
Đương nhiên, thiên thần vạn năng không xuất hiện, Phạm Di Nông cũng không ở trong nháy mắt biến mất, đại khái là vì trên trời thần nhiều việc, không đếm xỉa gì tới vấn đề nhỏ bé không đáng kể của cô.
Nhìn người đàn ông trước mắt, cô xấu hổ muốn chết, chân tay hoàn toàn luống cuống không biết nên nói gì làm gì mới tốt.
May mà Lữ Hạo Đình còn ý thức được nên giúp cô thóat khỏi tình cảnh này như thế nào. Trên mặt cô còn chưa hết đỏ ửng, anh đã đem tình huống tối hôm qua rất nhanh giải thích một lần. Đương nhiên, là bỏ bớt đi một đoạn sau khi anh ra khỏi phòng tắm. Dù sao hai người cái gì cũng chưa có làm, nói ra cũng chỉ làm cô càng xấu hổ, vì không muốn cô xấu hổ chết ở đây, anh lựa chọn lược bỏ nó đi.
“Khi tôi tắm rửa xong, muốn đưa cô trở về, nhưng cô đã ngủ rồi.” Anh vẻ mặt thân sĩ* nói: “Bởi vì không biết cô ở đâu, cho nên liền để cô ngủ ở nơi này.”
(Thân sĩ: ý chỉ chính nhân quân tử =)))
“Ôi… Tôi thực có lỗi…” Nghe được hành vi tối hôm qua của chính mình, Phạm Di Nông xấu hổ đến cơ hồ đem mặt giấu sau ly cà phê. Nói thật, cô thật sự không nhớ rõ chính mình tối hôm qua rốt cuộc có làm chuyện gì tốt không nữa.
Trời ạ, thật sự là ngốc chết!
Thật vất vả cô mới tìm được tình nhân trong mộng của mình, bạch mã vương tử, không nghĩ tới chính mình thế mà lại nôn lên người người ta, sau đó buổi sáng lại…
Trời ạ, còn có điều gì còn tệ hơn điều này không?
“Thật sự đúng là không thể được…” cô uể oải lại giải thích lần nữa: “À, cám ơn anh chiếu cố. Còn có, tiền thuê nhà tối qua, xin anh nhất định phải để tôi trả.”
“Không sao.” Anh cười cười trêu ghẹo nói: “Dù sao tôi vốn tính ở đây hai ngày, về phần tắm rửa, tối qua tôi dù sao cũng muốn tắm rửa, cho nên kỳ thật không có vấn đề gì.”
Di Nông nghe vậy cũng bất giác cười lên.
Chuông điện thoại lúc này vang lên, anh đứng dậy, mỉm cười nói: “Tôi ra bên ngoài nghe, cô mau ăn bữa sáng đi, buổi sáng đói bụng không tốt đâu.” Nói xong, anh liền đi ra ngoài.
Di Nông âm thầm lè lưỡi. Thật may mắn thái độ anh thoải mái, bằng không cô có khả năng sẽ xấu hổ không thôi.
Ăn xong bữa sáng, cô cố gắng đề cao sự tự tin của mình thật tốt, mới cố lấy hết dũng khí bưng bàn ăn, đi đến phòng khách.
Anh thấy cô, liền dừng lại động tác gõ bàn phím: “Ăn no?”
“Uh.” Cô gật gật đầu, đem bàn ăn để một bên trên bàn, sau đó bất an nhìn lại cửa lại nhìn anh, hai tay vô ý thức bện lại, nói: “À… Cảm ơn anh đã giúp đỡ… tôi… còn phải đi làm, cho nên… Uhm… tôi phải đi trước…”
Đi làm?
Lữ Hạo Đình thú vị nhíu mày, nếu anh nhớ không nhầm, cô gái này tối qua từng nói cô là nhân viên trang trí phòng khai thác. Mà bình thường, bọn họ cơ hồ là không ở công ty đi làm. Xem ra, đây bất quá chỉ là cái cớ, cô đại khái là cảm thấy tình hình vừa rồi đã làm cho cô có điểm xấu hổ vô cùng.
Anh biết ý tứ của cô, cười cười, chỉ nói: “Cô cứ tự nhiên.”
Cô như được đặc xá, trong nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, cơ hồ là bước chạy chậm rất nhanh ra tới cửa, lại đột nhiên dừng lại.
Không được, cô lần này không thể lại chạy trối chết, ít nhất cũng phải biết tên anh, đến lúc đó bắt đầu tìm tư liệu cũng có vẻ dễ dàng. Cô phải điều tra anh cho rõ ràng đã, như thế mới không để bach mã hoàng tử này chạy không thấy bóng dáng một lần nữa.
Di Nông hít sâu hai lần, lấy hết dũng khí, xoay người hỏi: “À… Đúng rồi, thưa anh, tôi nên xưng hô với anh như thế nào?”
Anh nghe vậy, như là nghe được cái bí mật gì buồn cười. Di Nông chỉ cảm thấy trong nháy mắt hai mắt anh hiện lên giảo hoạt, anh nhếch khoé môi, như có ý cười nói với cô: “Tôi họ Lữ, Lữ Hạo Đình, lữ trong song khẩu lữ, hạo trong biển lớn, đình trong sấm sét.”
“Lữ tiên sinh, cám ơn anh.” Cô sợ hãi cười, lại lần nữa nói lời cảm ơn, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Khoảnh khắc khi đóng cửa, cô đột nhiên nhớ tới hình như mình đã nghe qua cái tên này ở đâu. Trong giây tiếp theo, hai tay cô bịt lấy cái miệng nhỏ thiếu chút nữa đã thét lên chói tai của mình, hai mắt trừng như chuông đồng, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên đất
Ông trời ơi, Lữ Hạo Đình –
Đó là tên của cái tên tổng giám đốc kia!
*
“Được rồi, ít nhất cậu có thể tiết kiệm một chút tiền thuê thám tử mà, ha... ha...” La Lan quấy cà phê, hai mắt sáng lên trêu chọc bạn tốt.
“Thật sự là như thế.” Phạm Di Nông cười khổ, cô từ thời kì trung học liền mê đắm người lập ra TMR - Lữ Hạo Đình.
Nói mê, đương nhiên không phải nói đến loại sùng bái đến điên cuồng các thần tượng, cô là bội phục anh qua các trò chơi điện tử, cò có sự quyết đoán cảu anh trên thương trường, càng bội phục anh đã sáng tạo ra vương quốc game TMR.
Nói cách khác, vị Lữ Hạo Đình mà miệng cô thường mắng không thôi – tổng giám đốc, chẳng qua cô cho tới bây giờ không nghĩ tới tổng giám đốc còn trẻ tuổi như vậy.
“Này, cậu vào công ty nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chưa từng gặp tổng giám đốc của các cậu sao?”
“Chưa thấy.” Di Nông liếc cô ấy một cái, phẫn nộ mà bỏ thêm vào ly của mình hai thìa đường.
“Làm sao có thể chưa tùng thấy chứ?” La Lan vẻ mặt khoa trương nhìn cô. “Cậu mấy năm nay tại công ty kia làm gì thế? Mỗi lần nghe cậu nói ông tổng giám đốc của các cậu, mình còn nghĩ tới cậu cùng anh ta có rất nhiều thù hận đấy, anh không phải thường thường ngại này ngại kia, phiền toái đòi mạng sao?”
Phạm Di Nông tức giận nhếch khoé miệng nói: “Mình không cần mỗi ngày đến công ty đi làm, trên cơ bản trình báo tiến độ cũng là chủ nhiệm, dù thế nào cũng không tới phiên nhân viên cỏn con chúng mình, nói gì đến thấy anh ấy?”
“Cậu không phải vô cùng mê đắm anh ta sao? Chẳng lẽ cậu chưa từng thấy anh ta trên báo hay trên các phương tiện truyền thông sao?” La Lan trông vẫn như không thể tin được.
“Khi trung học, mình thấy một số ảnh chụp trên báo, nhưng mà nói thật là mấy bức ảnh kia quá mờ. Thế nên, đến trước buổi sáng hôm qua, mình vẫn cứ tưởng anh ta phải năn sáu mươi tuổi.” Cô dùng sức khuấy cà phê, nhìn khi thêm sữa vào thì cà phê chuyển sang màu nâu.
“A, vậy cũng thật tốt.” La Lan trong mắt không dấu được hứng thú, không thể bỏ qua kịch vui hỏi: “Đúng rồi, vậy cậu còn muốn thực hành kế hoạch săn chồng của cậu không?”
Phạm Di Nông nhếch miệng, nhíu mi, mới giương mắt nhìn bạn tốt nói: “Đương nhiên muốn, mình thật vất vả mới gặp được một người thuận mắt, làm sao có thể tuỳ tiện buông tha. Nói tiếp, mình vì sao muốn bỏ cuộc? Bởi vì anh là tổng giám đốc sao? Hay là bởi vì anh là chủ tịch TMR? Nếu bởi vì anh là tổng giám đốc, trên cơ bản dựa trên công việc mình thực tôn trọng năng lực của anh ấy.”
Cô tiếp tục khuấy cà phê, nhún nhún vai nói: “Tuy rằng anh ấy có đôi khi quá mức độc đoan, bá đạo, ngoan cố, xấu xa, không phân rõ phải trái, lại quá đáng đến cực điểm, nhưng đa số thời gian, anh ấy đưa ra ý kiến là đúng, nhưng phương pháp thông báo thì quá mức trực tiếp. Nhưng hôm nay nếu mình có vấn đề, mà đối phương, vô luận là ông chủ hoặc tình nhân, mình tình nguyện anh ấy trực tiếp một chút nói cho mình biết mà không cần quanh co lòng vòng, đi một vòng lớn còn biểu đạt không rõ ràng.”
“Cho nên nói, ngược lại có thể xem như ưu điểm của anh ta phải không?”
Phạm Di Nông nhướng mi, “Rốt cuộc, về phần anh ấy là chủ tịch TMR, không phải tốt lắm sao? Ít nhất, nếu mình thực sự gả cho anh ấy, đại khái về sau sẽ không phải lo ăn mặc.”
“Di Nông, nói thật, trừ bỏ những điều này, cậu đối với anh ta hiểu biết tới đâu?” La Lan chống cằm, vẻ mặt tò mò. Cô biết cá tính bạn tốt, Di Nông luôn luôn biết chính mình muốn là cái gì, bất quá vì ngừa vạn nhất, trước tiên cô vẫn phải xác nhận bạn tốt đối với sự kiện này rốt cuộc nghiêm túc tới múc độ nào, dù sao, đại sự cả đời cũng không phải có thể lấy làm vui đùa.
Uống một ngụm lớn cà phê, Phạm Di Nông lấy từ túi ra một tập tư liệu nói: “Mình ngày hôm qua vừa về tới nhà, liền lên mạng nhờ một người bạn giúp mình sưu tầm tư liệu người phụ trách TMR. Kết quả tìm được một xấp lớn, danh nhân có khác, nhờ có cậu ấy mà, tại đây, anh ấy là người như thế nào, trong cuộc đời tham gia những trận đấu máy tính như thế nào, cho đến cả nhà lớn nhỏ của anh họ gì, tên gì, năm nay bao tuổi, trong nhà có bao nhiêu anh chị em, thậm chí cuộc hôn nhân từ năm hai mươi lăm đến hai mươi tám tuổi không kéo dài của anh. Gần được một cái xe tải, cậu dự đoán được nơi này cơ hồ đều có.”
La Lan nhận tư liệu, một bên nghe cô nói, một bên lật xem. Phạm Di Nông vừa dừng một chút, chợt nghe cô cười ra tiếng, chỉ vào một đoạn trong đó nói: “Oa, thật sự là thật, thế nhưng ngay cả anh ta thích ăn cái gì đều có, thật là thần kỳ, ha ha...”
“Đúng vậy, cảm tạ internet không có biên giới.” Cô buồn cười đùa cợt, tiếp theo lại nói: “Xem phía dưới đi, trọng điểm là nơi đó.”
La Lan đọc dọc xuống dưới, hai mắt nhất thời sáng ngời, rốt cục đã biết vì sao sáng sớm Di Nông dựng cô từ trên giường dậy để đến đây.
Bởi vì, trên tư liệu liệt kê loại hình cô gái mà người đàn ông hoàng kim độc thân thích. La Lan nhìn lướt nhanh qua, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Ngoại trừ một chút tiểu tiết bên ngoài, Di Nông dường như đáp ứng mọi điều kiện. Nhưng mà có một điều, cố tình lại là vết thương trí mạng của Nông Nông, nhưng lại là sở trường của La Lan – Thục nữ.
Phạm Di Nông - thiện lương? Đúng vậy
Đáng yêu? Đúng vậy.
Thật thà? Đúng vậy.
Nhưng thục nữ...?
Di Nông cái gì cũng có thể có một chút, nhưng muốn cô thục nữ?
Này thôi, chờ mặt trời mọc từ hướng tây có khả năng còn mau hơn một chút.
Căn cứ vào sự hiểu biết của La Lan với Phạm Di Nông mười mấy năm, hai từ “thục nữ” và “Di Nông” hoàn toàn không có một chút gì liên quan đến nhau hết.
Đương nhiên chính La Lan cô cũng không tốt hơn bao nhiêu, bất quá, cô cùng Di Nông có điểm không giống nhau, ở những thời điểm tất yếu, cô sẽ đóng kịch, cũng thành thói quen, cho dù đem cô đột nhiên quăng tới lễ hội hoàng gia Anh quốc, cô đại khái cũng có thể vui vẻ. Nhưng Di Nông lại không giống vậy, nếu loại chuyện này phát sinh, Phạm Di Nông chắc chắn là trước tiên tìm một góc đứng, sau đó sẽ tìm một cái ghế dựa ngồi, không đến ba mươi phút cô ấy nhất định bắt đầu ngáp, nếu vừa vặn vài ngày không ngủ, cho dù nữ vương Anh quốc đứng trước mặt cô ấy, tiểu thư này vẫn có thể ở trên ghế ngủ ngon lành.
Hơn nữa ngoại hình của Di Nông… Nói thực, Di Nông không phải bộ dáng khó coi, diện mạo của cô không phải tuyệt mỹ nhưng là còn có thể coi là dễ nhìn, chẳng qua Phạm đại tiểu thư sống hai mươi tám năm, tràn điểm cho khuôn mặt mình, chỉ có duy nhất là son môi mà thôi.
Di Nông không trang điểm, không mặc váy, nhưng không vì thế mà cod thể nói cô cẩu thả, trong công việc cô thực sự nghiêm túc nhưng trong cuộc sống cô có chút lười nhác mà thôi. Đơn giản mà nói, Phạm Di Nông nửa điểm những gì một cô gái cần có thì không có, càng miễn bàn muốn cô ấy làm thục nữ.
Bất quá nói trắng ra, đàn ông muốn cô gái giống thục nữ, nói thục nữ là dễ nghe, chú trọng bên ngoài mới là thật.
Mà điểm này, đúng là La Lan có thể giúp Di Nông, cô trước đem vẻ ngoài Di Nông xử lý tốt, mức độ thấp nhất cũng phải biến cô ấy “thoạt nhìn” giống như thục nữ mới được.
Nhìn bạn tốt kết giao nhiều năm, La Lan giương cao mi, khẽ cười nói: “Đây sẽ là một công trình vĩ đại đây.”
“Mình biết.” Phạm Di Nông cười khổ, tay cầm lấy thìa, vẫn như cũ phiền chán khuấy cà phê. “Tin tưởng mình, mình thật sự biết…”
“A, biết là tốt rồi, bất quá cậu yên tâm, cho mình thời gian ba ngày, bọn mình sẽ đem cậu thay đổi.”
“Bọn mình?” Di Nông nghi hoặc giương mi, “Ai?”
“Còn ai nữa, cậu sẽ không nghĩ đến chỉ dựa vào một mình mình sẽ thành công chứ? Mình cũng không lợi hai như vậy đâu, nếu chỉ có một buổi tối, mình còn có thể chống đỡ giữ thể diện, nhưng mình không phải là kẻ ngốc…” La Lan cười khẽ, lấy điện thoại di động ra, vừa nói vừa nhanh chóng bấm một dãy số, vừa nhìn cô nói: “Đương nhiên không thể thiếu chị em tốt khác của chúng ta!”
Cái gì? Chị em tốt? Làm ơn, để cho những người khác biết, cô sẽ bị cười chết!
Phạm Di Nông trừng lớn mắt, duỗi tay ra muốn cướp điện thoại ngăn cản cô ấy, đáng tiếc điện thoại đã thông, La Lan cười nhảy qua, lui từng bước né tránh ma trảo của cô, đưa điện thoại tiến đến bên tai cười nói: “Này, Uy Uy sao?”
“Ai vậy?” âm thanh lười biến của Lâm Khả Uy theo di động mơ hồ truyền tới.
“Cậu còn đang ngủ? Đừng ngủ, rời khỏi giường ngay đi!”
“La Lan...” Phạm Di Nông đỏ mặt kích động muốn cướp điện thoại, đáng tiếc tay chân không dài, thế nào cũng không thể với tới được.
“Người đang kêu to như gà là Di Nông sao?”
“Đúng vậy, Di Nông của chúng mình phát xuân, ha…ha...” La Lan một bên né tránh tay Di Nông, một bên nhìn đồng hồ phía dưới, cười nói: “Hiện tại là chín giờ sáng, một lát nữa mình sẽ đến nhà Di Nông, cậu chuẩn bị tốt đồ đi, nhớ rõ mang đầy đủ đồ nghề kiếm sống, đúng rồi, còn những người khác cũng vậy, mọi người buổi tối gặp ở chỗ cũ!”
Di Nông thật vất vả giương đông kích tây cướp được điện thoại, ai ngờ cô vừa mới “Alo” một tiếng, lại nghe đến điện thoại đã truyền đến tiếng “Bip... bip...” âm thanh cắt đứt liên hệ, khuôn mặt cô nhất thời suy sụp, rất có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Xong rồi, lúc trước tìm La Lan hỗ trợ, cô cũng đã chuẩn bị sẽ bị cô gái này trêu chọc cả đời, bất quá lại hỏng bét, ai biết được cô ấy sẽ tìm tới những người khác! Như thế rất tốt, xem đi xem đi, từ nay về sau cô sẽ khó lật mình trong đám chị em này.
Ô… Thật muốn khóc quá đi…
*
Bị La Lan kéo về căn phòng của mình, Phạm Di Nông mang bộ dáng nhận mệnh.
Căn cứ tư liệu cô sưu tập đến từ trước, vị bạch mã vương tử của cô, hiển nhiên là có chút ưa thích sạch sẽ, là người công và tư rõ ràng. Trước kia anh kết giao phụ nữ, bao gồm cả vợ trước, đều cùng một loại hình.
Anh thiên vị những cô gái có tiếng là thục nữ, không nhất định phải ôn nhu hiền thục, nhưng phải đi đứng nhẹ nhàng, có thể ứng đối tốt, xã giao phải giỏi, đương nhiên tất cả tiêu chuẩn cơ bản chính là hành vi cử chỉ phải tao nhã.
Cô muốn khiến anh chú ý, điều kiện hàng đầu đương nhiên đem chính bên ngoài cô đem thay đổi tốt, mà này, chính là nguyên nhân chủ yếu cô tìm đến cô giáo La kia.
Bất quá mới qua nửa ngày, Phạm Di Nông đã bắt đầu có chút hối hận.
Đứng ở trong chính căn phòng nho nhỏ của mình, Phạm Di Nông có chút vô lực nhìn La Lan cao hơn mình một cái đầu đang khom người thăm dò đem T -shirt cùng quần bò từng cái tháo ra khỏi mắc treo, vứt vào trong túi rác màu đen, miệng còn không quên nhắc đi nhắc lại: “Từ hôm nay trở đi, cậu mỗi ngày đều phải mặc váy, còn có, nhớ rõ khi ngồi xuống đem chân khép lại, không được mở ra, thẳng lưng, hóp bụng…”
(Hự... La Lan tỷ ơi, muội không có tiền mua váy 0_o! Kiểu nì muội không câu nổi soái ca ak?TT^TT - Tỷ tư vấn cho muội với. La Lan: Dẹp... Tự xử đi. MT: khóc...)
Di Nông theo lời của cô ấy làm, bất quá vẫn nhịn không được lẩm bẩm nói: “Làm ơn, cậu kế tiếp sẽ không muốn bảo mình muốn bất cứ khi nào có thể, mang từ điển lên đỉnh đầu tập đi chứ?”
“Không cần” La Lan quay lại nhìn cô, nhếch miệng cười nói: “Không cần bất cứ khi nào có thể, chỉ cần ở trong phòng mang là được rồi.”
Di Nông nghe vậy không khỏi liếc mắt.
La Lan quay đầu tiếp tục dọn sạch tủ quần áo của cô, vừa nói: “Chúng mình đợi lát nữa đi mua váy, làm ơn, y phục có thể nhìn vừa mắt của cậu thực sự là ít ỏi.”
“Mình không hay đi ra ngoài.” Cô không cho là đúng, nhỏ giọng lầm bầm.
Đột nhiên lôi ra một bộ quần áo thể thao, La Lan không thể tin được kêu lên: “Ông trời ơi, thế mà ngay cả quần áo thể thao của trường cũng giữ lại, cậu đem giữ lại làm gì? Làm vật kỷ niệm hay là đồ gia truyền a?”
“Cái đó… Bộ quần áo kia mặc rất thoải mái mà…”
La Lan chớp mắt mấy cái, trách móc: “Trời ạ, cậu sẽ không nói với mình là cậu bây giờ còn mặc quần áo này đi ra ngoài chứ?”
“Mình...” Di Nông sợ hãi trả lời: “Dù sao chỉ là xuống tầng dưới thôi, còn muốn thay quần áo thật là phiền toái, hơn nữa nó còn chưa có bị hỏng…”
“Chưa bị hỏng?” La Lan ngây người ngẩn ngơ: “Có ý gì?”
“Chính là còn không bị hỏng, quần áo không bị hỏng mình còn có thể mặc, đương nhiên sẽ tiếp tục mặc.” Phạm Di Nông nhìn La Lan, còn thật sự trả lời.
La Lan há miệng, đột nhiên không biết nên nói cái gì, quần áo không bị hỏng là còn có thể mặc, đúng vậy, nhưng cô còn tưởng rằng loại người cho rằng y phục phải mặc hỏng mới có thể vứt đã sớm tuyệt tích ở Đài Loan, không nghĩ tới ở bên cạnh bản thân còn một người lập dị như vậy.
Làm ơn, chính tủ quần áo của cô căn bản không tìm thấy y phục nào vượt quá một năm, trên thực tế, có thể tìm được qua một mùa đã là hiếm lắm rồi.
Trừng lớn mắt nhìn bạn tốt, cô một lúc lâu mới nói: “Trời, mình thật không dám nghĩ cậu mấy năm nay sống như thế nào…”
Di Nông nhún vai, từ chối cho ý kiến, nói: “Cứ như vậy sống thôi.”
La Lan vô lực đáp trả bằng một tiếng cười, thật sự là phục vị tán tiên vô địch thế kỷ này.
(Tán tiên: một vị tiên bất tử nhưng có địa vị thấp.Bản gốc: 散仙 ->~< ! Mình tra trên google đọc mà không hiểu nổi cái từ này. Không biết ghép thế nào với ngữ cảnh. Các cô thông cảm nha.)
Tiếp theo, La Lan tiếp tục dọn sạch tủ quần áo Di Nông, cơ hồ dọn sạch hết quần áo, buổi chiều hôm đó, liền mang theo Di Nông – người coi dạo phố là ác mộng – đi dạo tìm đồ ở khu bách hoá và tiệm quần áo, trang sức, đi cho đến khi Di Nông cảm thấy chân không còn chút cảm giác, La Lan mới rốt cục thả cô một lần, đáp ứng những đồ cần mua khác có thể chờ ngày mai tiếp tục.