Champagne - Cô yêu thích loại rượu có màu vàng óng ánh này, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì nó ngọt.
Nhẹ uống một ngụm trong ly thuỷ tinh chân cao được ưa chuộng, Phạm Di Nông không nhịn được than nhẹ một tiếng. Một buổi thịnh yến, trong đại sảnh cao cao tại thượng, thoạt nhìn hoa lệ, phi phàm, đèn thuỷ tinh lộng lẫy vô cùng, thế nhưng mắt cá chân cô lại đau đớn khó chịu.
Trời ạ, cô thực hận người phát minh ra giày cao gót!trans
Tại tiệc rượu, nơi nơi đều là người, cô tiến vào liền tự tìm một góc gần vách tường đứng, cũng bởi vì gót chân đau muốn chết nên hiện tại cô căn bản không muốn cùng bất luận kẻ nào nói chuyện, sợ rằng vừa mở miệng là sẽ không thể ngăn chặn việc nguyền rủa.
Lúc nãy, từng có người tiến lại đây, bất quá tất cả đều bị cô châm chọc khiêu khích hoặc là tỏ thái độ không có hứng thú đuổi đi.
Lấy điện thoại trong túi xách ra xem, thấy thời gian mới trôi qua nửa giờ, cô không khỏi lại ai oán hít một tiếng. Nếu không phải công ty nói rõ quy định bữa tiệc rượu này tất cả mọi người phải tới, cô căn bản không bao giờ muốn tới. Từ đầu đến cuối, cô liền không hiểu vì sao TMR lại có loại quy định kỳ quái này – trong một năm công ty sẽ cóba bữa tiệc rượu như vậy, còn yêu cầu tất cả mọi nhân viên của công ty đều phải tham gia.
Cô từng hỏi chủ nhiệm về vấn đề này, chủ nhiệm giải thích rằng một mặt là ngày khánh công*, một mặt còn lại là thuận tiện phát biểu sản phẩm mới, còn có một điều còn lại là làm cho các nhân viên không cùng ngành gặp mặt nhau, làm quen với nhau, đặc biệt là bọn họ - Tầng 12 – thần long thấy đầu không thấy đuôi – nhân viên phòng khai thác.
Thật đúng là nhất tiễn trúng tam điêu a! (Một mũi tên trúng ba con chim! ~.~)
* Khánh công: biểu dương, tuyên dương người có công.
Phạm Di Nông đổi chân, dời trọng tâm, nhìn mọi người trước mắt có chút xa lạ nhưng cũng có chút quen quen, cô có nhận ra vài người, đã từng hợp tác. Nhưng nói thật, đại đa số cô căn bản cũng chưa từng gặp, cô tuyệt không cảm thấy tới tham gia loại tiệc rượu này sẽ có hiệu quả và lợi ích nào thật sự, hơn nữa cô cũng thật sự không có biện pháp nào để mình có thể giống Tiểu Trương - như cá gặp nước trong loại tiệc rượu này.
Cô nhàm chán muốn chết.
Nhàm chán… nhàm chán… nhàm chán… nhàm chán a!
Mỗi lần tới tham gia loại tiệc rượu này, cô luôn vô cùng mong muốn chờ đến thời cơ để rời đi, nhưng bởi vì lúc trước cô có vài lần chuồn êm bị ghi lại, về sau chủ nhiệm liền đặc biệt chú ý cô xem rốt cuộc có ở đó hay không, cho nên về sau cô cũng chỉ có thể miễn cưỡng chính mình chịu đựng. May mà một năm chỉ có ba lượt, suy ngẫm kỹ thì thấy việc này so với việc mỗi ngãy phải đến công ty đi làm thế nào cũng còn tootd hơn, bởi vậy cô liền thuyết phục chính mình nhẫn nại.
May mắn cô cũng không phải lớn lên giống như La Lan tuyệt đại mỹ nữ, cho nên cô chỉ cần an phận ở góc tường, người bình thường sẽ không quấy rầy cô, cho dù có người thực sự đến bắt chuyện, cô nếu bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn, mọi người sẽ tự thấy mất mặt mà rời đi.
Mà một điều khó khăn đối với cô, đặc biệt là mỗi lần tới tham gia loại tiệc rượu này, cô đều phải đi giày cao gót với váy, làm cô hành động không tiện chút nào, hơn nữa khi hai chân bị đau đớn thì chắc chắn rằng sắc mặt cô căn bản là không đẹp chút nào.
Phạm Di Nông lại thay đổi chân thêm một lần, lại lần nữa dời đi trọng tâm, hơi nghi ngờ trong lòng xem chính mình còn có thể chống đỡ ở nơi này bao lâu.
Đang lúc cô cảm thấy chân mình sắp không chịu nổi, Tiểu Trương mang một ly champagne khác đi tới.
“Nông Nông, sao cậu lại bày ra cái mặt như mướp đắng thế kia?” Có một khuôn mặt trẻ con, Tiểu Trương từ trước đến nay còn có khả năng nói ngọt, anh ta tươi cười giống như thiên sứ: “Khó gặp được cậu ăn mặc xinh đẹp như vậy, cười một cái nào.”
Cô nghe vậy khoé miệng hơi nhếch nhếch, nỗ lực nỏe một nụ cười với anh ta, vậy mà anh ta lại vội vội vàng vàng quay sang bắt chuyện với một cô bè khác. Các cô gái đều thích khuôn mặt anh ta, cũng thích nụ cười giống như thiên sứ của anh ta, nên khi giao tiếp hoàn toàn không vì khuôn mặt này mà hạn chế, mà ngược lại vô cùng biết phát huy hết sự lợi hại của khuôn mặt trẻ con kia.
Theo tầm mắt, Nông Nông mắt thấy cô gái nói chuyện với Tiểu Trương, nhịn không được hoài nghi cô ấy đã tốt nghiệp trung học hay chưa, trêu chọc nói: “Cô ấy có biết cậu đã ba mươi hai tuổi sao? Chú Tiểu Trương.”
“Này, Nông Nông, cậu thật đúng là biết cách đả kích lòng tự tin của mình đấy.” Anh ta xấu hổ cười, bày ra vẻ thương tâm.
Nông Nông chớp chớp lông mi thật dài mà La Lan giúp cô làm, giả vờ vô tội trả lời: “Mình chỉ là lo cậu không cẩn thận phạm tội dụ dỗ cô gái vị thành niên kia mà thôi.”
“Vị thành niên? Không thể nào.” Anh giống như bộ dáng bị kinh hách, nhanh chóng thu hồi ý định tiếp đón.
“Thoạt nhìn cậu cũng chỉ như hai mươi ba tuổi, vậy tại sao người khác không thể thoạt nhìn thì giống trẻ vị thành nhiên?”
Tiểu Trương nghe vậy nuốt nuốt nước miếng, nhìn cô gái kia, lại nhìn Phạm Di Nông bên cạnh bất giác có cảm hữu nhi phát* mà nói: “Con gái các cậu thật là một loại động vật kỳ quái, chỉ cần trang điểm một chút, thêm một chút uyển chuyển, quạ đen đều có thể biến thành phượng hoàng.”
(Cảm hữu nhi phát: Có cảm giác để bộc phát)
Nghe ra lời nói có vấn đề của anh ta, cô âm thầm dùng khuỷu tay huých sườn thắt lưng anh ta một chút, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đúng nhỉ, cứ như là hai người vậy.”
Tiểu Trương thét lớn một tiếng cười khổ nói: “Vốn cho rằng là hai người, mình cũng không nói sai.”
Năm Nông Nông gia nhập công ty, anh lần đầu tiên ở bữa tiệc rượu gặp cô trang điểm, trong khoảng thời gian ngắn không nhận ra, còn cố ý muốn tiếp cận làm quen, bị cô tàn nhẫn trêu đùa một phen, bất quá hai người cũng bởi vì sự kiện lần đó mà trở thành bạn tốt, một loại tình bạn khác phái đơn thuần.
Anh ta không theo đuổi cô, chủ yếu là bởi vì tính tình hai người không hợp, anh ta thích những cô gái có tình thương của mẹ, tốt nhất là dịu dàng, hiền thục, còn có thể giúp anh ta chăm lo cho gia đình, cô gái làm việc ngay ngắn ngăn nắp! Mà Phạm Di Nông lại cùng bốn chữ ‘dịu dàng hiền thục’ một chút cũng không giống, về phần những công việc gia đình, cái đó đừng nói nữa. Tiểu Trương từng đi qua phòng nho nhỏ của cô, bật ra khỏi phòng chỉ cảm thấy như trở lại chính phòng mình, cái phòng hỗn loạn khi anh không có bạn gái.
Chính anh một mình đã muốn đủ loạn rồi, cũng không mong lại tìm ‘được’ một người như thế - không lo lắng đến việc nhà. Hơn nữa xung quanh phòng chất đầy phần mềm chơi thử trò chơi điện tử của công ty, tới nỗi có thể đầu độc nhau rồi.
“Này, làm sao vậy? Mệt à? Không có việc gì châm chọc mình đây làm gì? Làm vách cỏ sao?” Thấy anh dựa vào tường, Nông Nông nhăn mi, mong đuổi anh cách xa xa mình một chút, đỡ phải hại cô mạc danh kỳ diệu gây chú ý, gây ra xem thường.
“Nông Nông, mình là sợ cậu một mình ở đây hư không tịch mịch.” Anh ta nhếch khoé miệng buồn cười, không có một chút ý muốn rời đi.
“Tịch mịch cái đầu cậu ấy!” Cô liếc mắt anh ta một cái, nhìn chủ nhiệm xa xa nói chuyện với khách, trong lòng rõ ràng nói: “Cậu nói thì nghe tốt như vậy, là chủ nhiệm gọi cậu tới xem mình đúng không?”
“Biết là tốt rồi, nhiều người phòng khai thác chúng ta đều giữa chừng rời khỏi, mỗi lần tiệc rượu, mười người có tám người lấy cớ không đến, cho dù đến cũng sẽ tìm mọi biện pháp rời đi. Mỗi lần đều là ngành chúng ta số người vắng đứng đầu công ty, quản lí cấp trên không chịu được, liền tìm chủ nhiệm khai đao, chủ nhiêm đương nhiên đem vết đao hướng tới các cậu - vài kẻ ác vẫn muốn tái phạm. Ông ấy còn đặc biệt dặn dò là mọi người ít nhất phải ở lại một giờ mới cho phép rời đi.” Tiểu Trương cười cười, nhìn cô một cái nói: “Bất quá, nói thật, cậu trang điểm lên trông đẹp đấy, nếu bình thường cậu đều mặc như vậy, chúng mình chắc chắn sẽ canh đúng giờ mỗi ngày đến công ty báo danh.”
“Chậc, đàn ông các cậu chính là chỉ biết xem bên ngoài.”
Tiểu Trương nhún vai, hào phóng cười nói tự nhiên: “Cậu không nghe cổ nhân giảng sao… ‘Bản sắc đàn ông, là rất sắc tính’, đấy là bản tính rồi.”
Nông Nông cười một tiếng, chịu không nổi nói: “Khó trách các cậu thích bảo mình đem quần áo nữ nhân vật giảm bớt, giảm bớt rồi lại giảm bớt. Muốn có bộ ngực thật là to, mông cong thật là nhiều, ngay cả kịch bản đều thiết kế mỗi cửa ải luôn để nhân vật nữ chính bị quấy rầy, thế nào cũng phải muốn cuối cùng người ta chỉ còn mấy miếng vải rách che thân, các cậu mới làm cho người ta qua ải, mình thật sự là phục các cậu.”
Cô nói chưa dứt, cửa đột nhiên truyền đến một đợt xôn xao: “Sao lại thế này?”
“Thật tốt! Là tổng giám đốc tới.” Người cao như Tiểu Trương, xa xa đã nhìn thấy Lữ Hạo Đình đang vào cửa.
Phạm Di Nông vừa nghe đến thế, không khỏi thu hồi tầm mắt, không hứng thú nói: “Mình còn nghĩ tới là đại minh tinh nào chứ.”
“Vâng, sẽ có đại minh tinh tới, nghe nói lần này tung ra trò chơi điện tử mới, còn mời cả ngôi sao quốc tế đến làm người phát ngôn, đợi lát nữa sẽ tới.”
“Phải không?” Nhìn thấy Tiểu Trương dương dương tự đắc, Nông Nông từ chối cho ý kiến, cầm ly rượu không trong tay đưa cho anh ta: “Chân mình đau, ra bên ngoài nghỉ ngơi một chút.”
“Đừng thừa cơ trốn.” Tiểu Trương tiếp nhận ly rượu, cười nhắc nhở.
Nông Nông nhìn xem thường, đi qua phục vụ lấy hai chén champagne, quay đầu lại cười: “Anh hai, nơi này là tầng hai mươi đó, cậu cho rằng mình có bản lĩnh cao cường tới đâu?”
Đêm, làm cho lòng người thấm lạnh, trên mặt biển xa xa có ánh đèn trên thuyền chài.
Công ty làm tiệc rượu tại đây – khách sạn Tân Hải, nghe nói là vì ông chủ khách sạn và tổng giám đốc của bọn họ là bạn tốt từ thời quần thủng đáy.
Nói thực ra, nơi này thực sự rất tốt, chỉ có điều hơi cách xa nội thành, nhưng khách sạn để nghỉ ngơi vốn là không cần thiết quá gần nơi huyên náo.
Trên biển, một trận gió đêm thổi tới, Nông Nông ở trong hoa viên rộng lớn tìm ghế tựa ngồi xuống, quay lại không ngoài ý muốn thấy mọi người đều ở bên trong, hơn nữa bồn hoa và cây cảnh ở cửa chặn phần lớn tầm mắt, cô quay người lại cởi giày cao gót, nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng đồng thời cảm giác được một trật đau đớn nóng rát.
Đáng chết, gót chân cô bị xước da.
Nhăn mi, cô âm thầm nguyền rủa tên vương bát (con rùa) xây dựng chương trình của công ty này, đồng thời hy vọng tên tiểu nhân phát minh ra giày cao gót giờ phút này đang trong địa ngục chịu khổ.
Thật vất vả gót chân đau đớn mới thoải mái chút, hai chân trần, nhìn đèn thuyền chài xa xa trên biển, lắng nghe âm thanh trong phòng tiệc vọng ra, trong đầu bất giác lại hiện lên gương mặt kia thật lâu không tiêu tan.
Mấy ngày nay cô tìm không thấy người, thiếu chút nữa thật sự đưa bút vẽ anh, sau đó ở trong thang máy dán thông báo tìm người. Nếu không phải bởi vì La Lan uy hiếp cô nói cô thực làm ra chuyện mất mặt này, sẽ không thừa nhận cô là bạn bè, cô có lẽ là đã thực sự làm như vậy rồi.
Hít một hơi thật sâu, sau đó lại thở ra, cô cầm lấy ly champagne ở trên ghế, nhẹ uống một ngụm, bất giác bắt đầu ngâm nga một bài phối nhạc trò chơi điện tử mang theo man mác buồn.
Cô uống rất nhiều, cô biết, đem cái ly trong suốt giơ lên cao ở trước mắt, Nông Nông lắc lắc chén rượu, nhìn chất lỏng màu hồng xinh đẹp trong đó ánh lên…
Mặc kệ, cho dù cô say bất tỉnh ở đây, cô cũng không muốn đi đôi giày kia vào chân một lần nữa rồi trở lại phòng tiệc kia đâu. Cô khẽ cười một tiếng, ngửa đầu đem cả ly uống hết, sau đó bắt đầu ngâm nga một bài ca phối nhạc điện tử khác với tiết tấu nhẹ nhàng.
*
Rời khỏi tiệc rượu đi ra ngoài là muốn tránh mọi người để hút điếu thuốc, anh nghĩ lúc này tại hoa viên hẳn là không có người, nhưng mới đẩy cửa ra anh chợt nghe thấy giọng nữ như ngân linh đang ngâm nga giai điệu quen thuộc.
Anh tìm khắp hoa viên rộng lớn của khách sạn, ở sau mấy bồn hoa tìm được nơi thanh âm phát ra.
Năm đó, khi Tiểu Ngũ thừa kế khách sạn sắp phá sản này từ tay ba cậu ta, liền mạnh mẽ quyết đoán tu sửa lại khách một lần, phá đi một mặt tường của tầng 20, thiết kế nên phần không gian này, có thể quan sát cả một vùng biển rộng lớn – hoa viên xanh biếc hình bán nguyệt. Qủa thực nơi này hấp dẫn không ít người tới ngắm cảnh.
Anh đã tới vài lần, biết nơi này phong cảnh xác thực làm người ta hạnh phúc, khó trách sẽ hấp dẫn tinh linh xuất hiện lưu luyến.
Lữ Hạo Đình nín thở, biết ý nghĩ của bản thân thật buồn cười vớ vẩn, nhưng khi anh nhìn thấy người kia mặc bộ váy xanh nhạt, hai chân trần, đứng trên ghế đá, một tay cầm chén rượu, một tay mang theo đôi giày cao gót, đối diện ánh trăng cùng biển lớn lắc lư ngâm nga bài ca động lòng thiên hạ, anh thật sự rất khó để không nghĩ như vậy, hơn nữa anh theo bản năng sợ chính mình đột nhiên quấy nhiễu đến cô, cô sẽ sợ tới mức lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Cho nên, anh chỉ đứng tại chỗ, nhìn cô ngẩng đầu dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng hồng, cái mũi khéo léo cùng khoé miệng cong lên như sung sướng, còn có thân ảnh cô tùy hứng nhảy múa cùng mái tóc rối tung sau người, theo cằm theo tiết tấu nhẹ nhàng cùng đôi chân trần…
Cho đến khi anh cảm thấy giai điệu quen thuộc kia là phối nhạc trò chơi điện tử của công ty anh còn chưa công bố, anh mới nhẹ nhàng thả lỏng khoé miệng, tự giễu tươi cười. Ít nhất, hiện tại có thể xác định cô hẳn không phải là tinh linh, bởi vì anh chưa từng nghe qua có tinh linh lại có hứng thú với đồ chơi điện tử.
Cũng bởi vậy, khi anh bất chợt thấy cô ở ghế lắc lắc xoay tròn, anh cũng không ngu xuẩn mà nghĩ rằng cô sẽ không vì vậy mà té ngã, cho nên anh chạy đến, khi cô chuẩn bị ngã xuống đã đón được cô.
“Oa.” Cô trừng mắt lớn kêu một tiếng, hai má mang theo chút phấn màu hoa hồng.
Oa? Cô thiếu chút đụng vào đầu, cô thế nhưng chỉ biết nói ‘oa’?trans
Lữ Hạo Đình khoé miệng khẽ nhếch, cảm giác trong lòng chân thật ấm áp, đương nhiên cũng ngửi được trên người cô hương rượu. Anh không khỏi muốn trêu ghẹo, xem ra vị tinh linh này không chỉ sẽ ngâm nga phối nhạc trò trơi điện tử, còn có thể uống rượu.
“Oa!” Nông Nông nhìn anh, trừng mắt nhìn, đột nhiên lại thốt ra một câu, sau đó bắt đầu cười khanh khách.
“Cô có khỏe không?” Lữ Hạo Đình vẫn ôm cô, tuy rằng biết rõ chính mình nên buông cô ra để cô ngồi vững vàng trên ghế, bất quá không biết vì sao mình cũng không nghĩ tới làm như thế.
Giống như nhận thấy mình thất thố, cô ngưng cười, vẻ mặt đứng đắn gật đầu cùng anh nói: “Tôi khỏe.”
Nhưng cô nói xong lập tức bật cười, hơn nữa còn lấy ngón trỏ chọc chọc hai má anh, rồi trừng lớn hai mắt như là phát hiện bí mật nào đó giống như rất buồn cười, nói: “Oh my god, anh là thật!” Cô vừa nói xong, lại lập tức lắc lắc đầu, phủ định chính lời nói của mình trong lúc trước, vui cười nói: “Không có khả năng, không có khả năng, nhất định là tại mình uống rượu, ha…ha…”
Nghe cô không đầu không đuôi nói, anh mỉm cười xác định một sự kiện: “Đúngvậy, cô uống say.”
Ai ngờ cô nghe vậy lại nhăn mi, đẩy anh ra, không yên quay về ghế, hờn dỗi kháng nghị nói: “Không có, tôi không uống rượu, không ai chỉ bởi vì uống mấy ly champagne liền say.”
Champagne? Anh nhăn mi, anh cho rằng cô không chỉ uống vài ly champagne mà thôi.
“Cô xác định cô chỉ uống champagne?”
“Đương nhiên” Cô muốn gật đầu xác định lại thiếu chút nữa ngã xuống.
Lữ Hạo Đình đỡ lấy cô, giúp cô ngồi vững trên ghế đá, cô lại như là muốn chứng minh mình không nói sai, cầm trong tay ly rượu đưa lại gần miệng anh, kêu lên: “Anh xem, là champagne mà thôi.”
Nếm đến chén rượu kia còn sót lại rượu hồng nhạt, anh bất giác bật cười, nói: “Tiểu thư, đây không phải champagne, là rượu cốc tai.”
“Rượu cốc tai?” Cô chớp chớp mắt to, vẻ mặt nghi hoặc trừng mắt nhìn ly rượu trong tay, như đang cảm thấy rất kỳ lạ tại sao chất lỏng trong ly tự dưng từ champagne biến thành rượu cốc tai.
“Đúng vậy, rượu cốc tai dùng Vodka điều chế.” Anh nói thêm, ý cười trên môi càng rõ hơn vì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khi có vẻ mờ mịt lại càng đáng yêu hơn.
“Pha chế… đặc… đặc hơn?” Cô gõ ly rượu cốc tai, sững sờ hỏi.
Cô có chút say gật gật đầu, cười nói: “Oh, khó trách tôi cảm thấy đầu thật choáng váng.”
Cô không biết màu hồng là rượu cốc tai, cô còn tưởng rằng ở đây cũng chỉ phục vụ là champagne thôi chứ! Cô vừa rồi rốt cuộc uống mấy ly? Hai ly? Hay là bốn ly?
Nông Nông nhíu mi lại, thực cố gắng nhớ, lại phát hiện -
Trời ạ, không xong, cô không nhớ rõ…
“Cô là nhân viên TMR? Hay là phóng viên tới tham gia phát biểu sản phẩm?” Thấy cô say choáng váng, anh nắm chắc cơ hội hỏi thăm muốn biết cô là ai. “Đêm nay tới chỗ này chính là chỉ có hai loại người này, không phải sao?”
Nghe vậy cô đột nhiên nở nụ cười, đột nhiên vỗ vỗ vai anh phủi bụi nói: “Không đúng, ai nói chỉ có hai loại người này, tôi không phải, tôi là nữ phục vụ khách sạn, ha ha ha…”
“Nữ phục vụ khách sạn?” Mặc cả thân váy cầu vai màu nước? Lữ Hạo Đình khá thấy thú vị nhướng mi. Khi nào Tiểu Ngũ đem đồng phục nhân viên phục vụ nữ sửa thành mê người như vậy? Có lẽ anh có thể đề nghị Tiểu Ngũ thử xem.
Nhìn ra anh không tin, Nông Nông cười ra tiếng, một hồi lâu mới thừa nhận nói: “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi không phải nữ phục vụ khách sạn, tôi là người công ty TMR.”
“Cô ở ngành nào?”
“… Tôi nghĩ…” Cô ngửa đầu nhìn ánh trăng. Nhíu mi, cố gắng nghĩ xem mình ở ngành nào, miệng thì thào: “Hình như là… Hẳn là…”
“Cô gần nhất đang làm gì?” Xem cô nghĩ đến vất vả như vậy, anh nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
“Làm… Cái gì?” Cô quay đầu nhìn anh, sau đó lại cúi đầu cả buổi, cuối cùng khi lại ngắm đến giày cao gót của mình, mới đột nhiên quát to một tiếng xoay người cầm lấy cổ áo anh kêu lên: “A! Tôi nhớ ra rồi, giày! Tôi vẽ giày.”
Vẽ giày? Lữ Hạo Đình nghe vậy sửng sốt một chút, còn chưa kịp nghĩ lại, cô đột nhiên bắt đầu oán niệm.
“Đúng vậy, tôi gần nhất vẽ thật nhiều giầy, đều là do tên bệnh thần kinh kia làm hại. Anh biết không? Cái ông tổng giám đốc của chúng tôi, thật là một tên đại biến thái vô địch thế kỷ, giày còn không phải là giày thôi sao, ở trên chân, ai quy định giày ở thế giới khác nhất định phải có bộ dáng khác biệt?” Cô nói xong đột nhiên đem mặt tới trước mặt anh, níu chặt áo anh hung dữ nói: “Anh nói, có người quy định giày thế giới khác nhất định phải khác bình thường sao? Không có! Đúng không???”
Trừng mắt nhìn, đột nhiên phát hiện cô nói đến tên bệnh thần kinh, tên đại biến thái ý nói chính là nói anh, Lữ Hạo Đình biết anh hẳn phải thấy xấu hổ hoặc bực mình. Nhưng nói thật, nhìn cô vẻ mặt đầy căm phẫn cùng cái miệng nhỏ lải nhải, anh lại đột nhiên không hiểu sao có ước muốn hôn cô.
Đương nhiên anh không thực sự hôn, chính là âm thầm buồn bực cảm xúc mãnh liệt đó sao lại có. Chú ý đôi môi cô dính rượu, anh không tự nhiên đem ánh mắt hướng lên trên, sửa lại nhìn chóp mũi khéo léo của cô, sau đó cực lực khắc chế cảm xúc, tránh cho lộ ra một chút kì quái nào.
Cô còn đang oán trách, khuôn mặt nhỏ hồng hồng toàn bộ đều là phẫn nộ, anh cố gắng đem câu nói lầm bầm từ cái miệng nhỏ bé của cô nghe cho rõ ràng.
“… Tên kia lại cố tình cho rằng không giống nhau, hại tôi chạy đến trên đường vẽ hơn trăm đôi giày, ngay cả ngủ mơ cũng thấy một đôi giày kỳ quái ùa đến bay đến trước mặt mình, khoa trương kêu vẽ mình, vẽ mình, vẽ mình... Anh có thể tưởng tượng cảnh bị giày bay đuổi theo không?” Nông Nông hoa chân mua tay vui sướng kêu.
Cô hình dung tình cảnh quỷ dị rất thật, cứ nghĩ đến hàng trăm đôi giày bay đuổi theo cô, anh thiếu chút nữa cười lên.
Cô lại gõ ly rượu, say khướt nói: “Tôi nói vói anh này, thật là đáng chết, tên bảo thủ kia cho rằng giày của tôi không giống thế giới khác, còn dùng bút đỏ vẽ vòng lên nó nói đó là rác rưởi! Rác rưởi đó!” Cô kích động nắm áo anh quơ quơ, tiếp theo không hề báo động đột nhiên buông ra, đứng mạnh lên ngửa đầu đối với đêm đen mở rộng hai tay, bừa bãi hô to: “Cũng dám nói tác phẩm của tôi là rác rưởi! Còn có thiên lý hay không chứ!”
Ông trời của tôi?!
Vì sợ cô đưa tới ánh mắt tò mò, Lữ Hạo Đình hai mắt bất an quét nhìn đám người trong phòng, đồng thời rất nhanh một tay đem cô còn chút xíu nữa té ngã kéo về trong lòng, một tay còn lại nhanh chóng che miệng cô.
Cô ở trong lòng anh giãy dụa.
“Xuỵt.”
Khi anh phát ra âm thanh muốn cô im lặng hoàn toàn là phản xạ, không nghĩ tới cô thật đúng là yên tĩnh trở lại, chỉ dùng đôi mắt đen láy không bị bàn tay to của anh che khuất mờ mịt không chớp mắt nhìn anh.
Thấy cô an tĩnh lại, anh chậm rãi buông tay, sắc mặt cô trắng bệch nhìn anh, nói một câu:
“Hello, soái ca, tôi nghĩ tôi muốn nôn.”
Cô nôn ra -__- phun trên bộ đồ tay trang sang quý anh đang mặc.
Phía sau cửa thuỷ tinh, tiệc rượu còn đang bật nhạc nhẹ nhàng nhạt truyền đi, chấm nhỏ trong trời đêm loé sáng.
Cô vẻ mặt cầu xin, giống như con chó nhỏ làm sai.
“Tôi thực… Thực có lỗi...” Cô nói, chớp đôi mắt to vô tội, hai mắt đẫm lệ ướt át.
Anh không trách mắng cô, cũng không giận cô, trên thực tế anh chỉ cảm thấy nhìn cô vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Bất quá, trong phòng, mọi người đại khái sẽ không cho rằng nhìn thấy hoặc ngửi thấy anh người đầy chất bẩn sẽ là điều tốt.
May mắn, anh đối với nơi này coi như quen thuộc, cũng may mắn, Tiểu Ngũ lúc trước khi sửa sang lại nơi này cũng không chỉ mở một cửa ra vào.
Anh không có cách nào để cô một người ở lại đây, tuy rằng nhìn cô xem qua coi như cũng còn tốt, quần áo chỉnh tề, sạch sẽ, không có dính nửa giọt nôn, bất quá, vẻ mặt cô đáng thương như vậy cùng với bộ dáng chờ đợi “nhận nuôi”, làm anh thực sự lo lắng để cô ở lại, càng miễn bàn cô tuy rằng phun ra hơn nửa rượu trong dạ dày, cảm giác say lại không giảm bao nhiêu, nhìn cô thử muốn đứng lên, lại lắc la lắc lư thiếu chút té ngã là biết.
Cho nên, anh mang theo cô rời khỏi hoa viên, theo cửa nhỏ của nhân viên đi vào phòng khách sạn nơi anh ở, rót chén nước đưa cô uống, tính chờ anh đổi quần áo xong còn muốn tìm biện pháp đưa cô về nhà.
Nhưng ngoài dự kiến, khi anh giũ xong chất bẩn trên người, mặc quần áo ra khỏi phòng tắm, lại phát hiện cô đang ngủ ở trên giường.
“Này, tỉnh, tỉnh.” Anh đi tới bên giường, nhẹ nhàng lay động vai cô, thử làm cô tỉnh lại.
Cô từ từ nhắm hai mắt thì thào một tiếng, không tỉnh.
“Này cô, tỉnh, tỉnh.” Anh cúi người vỗ nhẹ mặt cô, thử lại một lần.
Cô bực mình mắng một tiếng, cau mày mở mắt mờ mịt nhìn. Cô nhìn anh, trừng mắt nhìn, tựa hồ khó hiểu vì sao anh sẽ xuất hiện ở trước mắt cô.
“Cô có khoẻ không?” Thấy vẻ mặt cô mờ mịt, anh có chút lo lắng chạm nhẹ mặt cô.
“A, lại là anh. Ôi trời, thanh âm của anh thật dễ nghe, giống như đàn cello…” Cô nhận ra anh, không khỏi khẽ cười thành tiếng, hai gò má phấn hồng, môi nở một nụ cười ngọt ngào; “Tôi nghĩ tôi thích điều này nên sẽ liên tục mơ… Ha ha... ha...”
Nói xong cô đột nhiên đưa tay vịn cổ anh, đưa cả người anh đến trước mặt, hôn anh.
Lữ Hạo Đình trong nháy mắt hoàn toàn ngây ngẩn cả người, chờ khi anh ý thức được cô đã nghĩ mình đang nằm mơ, đôi môi mềm mại của cô đã sớm in trên môi anh.
Anh biết chính mình nên tách cô ra, nhưng, trời ạ, anh thật sự không muốn!
Dù lớn tới ngần này, anh còn chưa bị cô gái nào cường hôn. Huống chi, anh biết cô vẫn đang say.
Cho nên anh một chút cũng không phản kháng, chính là âm thầm giãy giụa.
(TM: Âm thầm giãy dụa thì có tác dụng gì ~.~ ! Biện hộ, thích quá còn cứ…
Hạo Đình ca: lườm… TM: Le te chạy...)
TM: * Hô… hô... * Tới đoạn hot… Le te xách giấy ngồi xem.
Khi tay nhỏ bé của cô vỗ về chơi đùa sau gáy anh, anh hổn hển thở.
Nhìn khuôn mặt nhỏ mê man của cô, anh rủa thầm một tiếng, chết tiệt, dù sao cũng chỉ là một nụ hôn nho nhỏ, anh không phải chiếm tiện nghi cô, huống chi cô tỉnh lại sau cũng không nhất định sẽ nhớ rõ.
(TM: Tròn mắt nhìn, hoá ra là sói già cứ giả vờ là quân tử nãy giờ…)
Khi anh còn đang do dự, cô vương cái lưỡi đinh hương liếm môi dưới anh, giúp anh hạ quyết định, anh rốt cục không chịu nổi, mở miệng dừng lại ở miệng lưỡi bướng bỉnh của cô, rất nhanh đảo khách thành chủ, chủ động cầm lại chủ quyền khống chế, nhiệt liệt hôn lại cô.
Ai ngờ vừa hôn lại càng không thể vãn hồi.
Anh ngửi thấy được hương thơm trên người cô, da thịt cô nóng bỏng dán lấy anh, đôi tay bé nhỏ như cánh bướm theo gáy anh sau lưng tiến vào trong áo, xoa tới vai lưng rắn chắc của anh.
Trời ạ, cô thơm quá, thật mềm mại.
Anh không biết chính mình khi nào lên giường, nhưng chờ khi anh phát hiện, anh đã đặt cả người trên người cô.
Đáng chết, anh nên dừng lại, anh biết, nhưng không thể khống chế dục vọng của anh đang nóng rực, cũng không cách nào ngăn chặn đôi bàn tay to của chính mình không hề cố kỵ gì ở trên người cô lưu luyến không thôi.
Thêm một chút là tốt rồi - Anh hôn chiếc cằm khéo léo của cô khi nghĩ như vậy.
Tay anh rút đi đai an toàn trên vai cô, tay vuốt nhè nhẹ đầu vai mềm mại của cô - lại thêm một chút là tốt rồi.
Chỉ cần thêm một chút, anh rời khỏi người cô - anh tự nói với chính mình, đôi môi ẩm ướt nóng bỏng lại một đường theo chiếc cổ nõn nà đi tới xương quai xanh của cô, sau đó là hai vú rất tròn của cô.
Trời, trời ạ, anh cúi đầu rên rỉ một tiếng, khi dễ dàng cắn thân thể mềm mại như ngọc dưới thân, anh rốt cục thừa nhận chính mình không thể dừng lại. Anh không biết đây là bởi vì chính mình lâu lắm không chạm vào phụ nữ, mới làm cho anh đói khát như thế, hay bởi vì cô thực sự quá sức mê người, anh toàn thân lửa nóng, căn bản hoàn toàn không thể tưởng, chỉ biết là anh đã muốn vận sức chờ phát động, mà cô ngay tại dưới thân anh, hương vị ngọt ngào như vậy, như vậy mềm mại như vậy, không hề phản ứng…
Không hề phản ứng?!
Anh cứng đờ, một tay vẫn nắm ở trên đỉnh tuyết trắng của cô, chóp mũi đầy mùi hương thản nhiên của cô, sau đó anh cảm giác được tim của cô đập, vững vàng, quy luật, tim đập thong thả.
(Mình cười chết mất, tội Hạo Đình ca quá)
Lữ Hạo Đình đứng dậy, rốt cục thấy cô gái ở dưới thân anh váy chỉ còn che được nửa người, vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn, hai mắt nhắm nhẹ nhàng, hô hấp có quy luật nằm ở trên giường.
Anh trừng mắt nhìn cô, ba giây sau, rốt cục phát hiện – cô đang ngủ!
Cô thế nhưng đang ngủ?!
(Cừu đến miệng sói rồi vẫn ngủ ngon. ~.~)
Ngồi xổm ở trên người cô, anh quả thực không thể tin được, mới vừa ở tình huống lửa nóng như vậy, cô gái này thế nhưng lại đang ngủ?
Nghẹn họng nhìn trân trối cô gái nằm ở trên giường, quần áo cởi một nửa, đôi môi còn bị anh hôn sưng đỏ, Lữ Hạo Đình thật sự không biết chính mình nên thở phào hay buồn bực, anh chỉ hiểu được giây tiếp theo, miệng anh bất giác lộ ra tươi cười, sau đó cái tươi cười kia càng ngày càng lớn, cho tới khi anh nghe thấy được chính tiếng cười đã lâu không xuất hiện của mình.
Anh thoải mái cười to, vì đêm hoang đường này, cũng là vì tình huống hoang đường này.