Vừa Gặp Đã Yêu

Chương 2: Chương 2




Tối hôm qua ở nhà làm một buổi tối đến nửa đêm, Phạm Di Nông rốt cục cũng thiết kế được một đôi giày cực kỳ đặc biệt. Sáng sớm hôm nay, cô liền mang nộp CD cùng bản đồ hoạ đến công ty, thuận tiện hẹn với nhà viết kịch bản Tiểu Trương bàn về tạo hình về một yêu quái khác.trans

Ở công ty dưới lầu khi chờ thang máy, cô thấy ở cửa thang máy phản xạ cặp mắt gấu mèo của chính mình vì mấy ngày không ngủ tốt.

Trời, cô thoạt nhìn thật giống một con gấu mèo.

Phạm Di Nông đánh giá chính mình, nhịn không được lại ách xì một cái, cô lấy tay che miệng nhưng không cẩn thận làm rớt CD.

Ai ~ thật sự là tay chân vụng về.

Nhìn CD đang nằm bên cạnh chân, cô chớp chớp mắt to hiện tại vô cùng buồn ngủ thì mới phát hiện trên chân mình còn mang dép lê, cô có chút vô lực gãi gãi cái trán, khó trách khi cô vào tòa nhà nhiều người bên cạnh vẫn nhìn cô.

Phải đi về đổi giày sao?

Thôi, vẫn là quên đi, cô dù sao cũng đã đến đây, dù sao cô cũng chỉ ở công ty chỉ một lúc, cũng không phải là cả một ngày, chắc là không sao.

Thở ra một ngụm oán khí trong lồng ngực, cô định xoay người nhặt đĩa CD kia lên, lại thấy một đôi tay đã sớm giúp cô nhặt lên.

“Thưa cô, đây là của cô?”

Cô chợt thấy lạnh sống lưng, một trận ngứa ngáy theo gáy sau truyền tới trong óc, nhất thời làm cho cô tuy là rất buồn ngủ cũng thanh tỉnh một nửa bởi vì giọng nam chết tiệt kia quả thực vô cùng dễ nghe.

Trừng mắt nhìn đĩa CD trong bàn tay to, cô bất động, có chút cảm thấy thanh âm vừa rồi là ảo tưởng.

“Thưa cô?”

Ôi trời! Thanh âm này là thật!

Lại lần nữa nghe được giọng trầm thấp thuần đậm của anh, Phạm Di Nông hoảng sợ, giống như tế bào toàn thân đều run rẩy cả lên, chỉ thấy các ngón chân cũng như rút lại.

Được rồi, không phải cảm thấy, Phạm Di Nông nhìn chằm chằm chân mình, phát hiện ngón chân của cô vì thanh âm đàn ông xa lạ ấy mà đúng là đang cong lên.

Không đợi anh hỏi lần thứ ba, cô mạnh mẽ ngẩng đầu, theo bàn tay to kia hướng lên trên xem, khuôn mặt đàn ông xuất hiện rõ ràng ở trước mắt cô.

Ôi, trời ạ -

Lần này đổi lại yết hầu cô co rút nhanh.

Phạm Di Nông trừng mắt nhìn anh, miệng không nói ra được nửa lời, nhưng lại bi thảm phát hiện trái tim trong lồng ngực cô đã an phận hai mươi tám năm nay không hiểu sao cũng bắt đầu đập thật nhanh.

Làm ơn, đừng có đập nhanh như thế chứ!

Đầu của cô cố gắng báo cho trái tim không bình thường kia, một đôi mắt to còn trợn mắt hết mình rồi lại nhìn người ta.

Ông trời của tôi ơi, hiện tại nếu có người hỏi cô thế giới này có chuyện nhất kiến chung tình thật sự hay không, cô nhất định không chút do dự đưa cả hai tay lẫn hai chân khẳng định là có.

Trời ạ, làm sao có thể xảy ra loại chuyện này?

Không biết có phải hệ hô hấp của cô đã quên làm việc hay không, nhưng khi cô nhìn chằm chằm người đàn ông kia, không hiểu sao cảm thấy có chút choáng váng, hoa mắt.

“Của cô?” Dường như không kiên nhẫn nổi khi cô không có chút phản ứng nào, chân mày anh cau lại.

Cô trừng mắt nhìn anh một lúc sau rồi mới hoàn hồn.

“Uh” Giọng nói mỏng manh của cô vang lên, tay cô nhanh chóng lấy lại CD.

Đing - - cửa thang máy lúc này mở ra, Di Nông rất nhanh đi vào, người đàn ông kia phía sau cũng đi theo đi vào, anh đóng cửa sau thấy cô không có hành động gì nữa, liền quay đầu hỏi: “Lầu mấy?”

“Mười hai…” Cô lui vào góc thang máy, khó thở lẩm bẩm một tiếng.

Anh thiếu chút nữa không có nghe rõ cô nói số tầng, cô gái này giọng nói nhỏ như con kiến vậy.

Mười hai? Cô là nhân viên công ty anh?

Người đàn ông hơi nhíu mày một chút, ấn số 12.

Thang máy đi lên trên, Di Nông trừng mắt nhìn bóng lưng to lớn của người đàn ông trước mắt. Ông trời ơi, vì sao ngay cả nhìn bóng lưng, cô cũng cảm thấy trái tim thắt chặt rất khó chịu? Cô không phải đột nhiên bị bệnh tim chứ?

Cửa thang máy mơ hồ phản chiếu một góc thân ảnh của cô gái ở sau anh. Lữ Hạo Đình thực cố gắng hồi tưởng, cũng không nhớ rõ mình đã từng gặp một nhân viên trong công ty lôi thôi như vậy. Nhớ tới vừa rồi trước khi tiến vào thang máy nhìn thấy khuôn mặt kia, anh lại hơi nhăn mày, quần áo của cô lôi thôi, tóc dài tuỳ ý buộc cao đuôi ngựa, đuôi tóc vẫn là có chút rối, trên mặt của cô thậm chí còn chưa trang điểm, lại có một đôi mắt gấu mèo nữa.

Tuy rằng anh chưa quy định về trang phục của công ty, nhưng cô gái này không phải cũng quá khoa trương sao?

Đến tầng mười hai, cửa vừa mở, Phạm Di Nông cúi đầu liền ôm bản phác hoạ cơ hồ đã bị nát vụn cùng CD trong lòng, nhanh chóng lách mình ra khỏi thang máy.

Ở trong thang máy, Lữ Hạo Đình với tay đóng lại cửa, lúc này nhìn thấy cô mang đôi dép lê, nhất thời kinh ngạc thay đổi sắc mặt, còn không có kịp nhìn tới cô gái kia rốt cuộc vào ngành nào, cửa thang máy muốn hoàn toàn đóng lại.

Trời, nhân viên của anh mang dép lê đi làm?

Anh còn chưa hoàn toàn tiêu hoá hết điều làm cho người ta kinh ngạc này, thang máy đã đến tầng mười sáu? Khi đi ra cửa thang máy, vẻ mặt anh cổ quái.

Là công ty bọn họ rất thoáng sao?

Trong khi đang đi thẳng tới văn phòng làm việc, Lữ Hạo Đình không khỏi bắt đầu chú ý cách ăn mặc của những người khác, kết quả lại phát hiện nữ thư ký tài năng của anh lại mặc một bộ âu phục màu phấn hồng.

Anh không tự chủ được đứng ở trước bàn cô, trừng mắt nhìn bộ quần áo lỗi thời kia.

Nhận thấy ông chủ nhìn chằm chằm, thư ký Diệp ngẩng đầu lên, chớp chớp hàng lông mi thật dài, ngọt ngào cười hỏi: “Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?”

Lữ Hạo Đình dừng một chút, suy nghĩ thay đổi thật nhanh, chỉ nói: “Không có việc gì.”

Anh nói xong liền xoay người đi vào văn phòng bên trong, cảm thấy chính mình có điểm thái quá, năng lực công tác cùng quần áo là không liên quan gì, phong cách của TMR từ trước tới nay là hướng tới tự do, chỉ cần cô gái kia làm tốt công tác của mình giống thư ký Diệp, anh không có lý do gì đi soi mói bề ngoài của nhân viên.

Huống hồ, tầng mười hai là phòng khai thác, nơi đó nhân viên làm việc có áp lực tương đối lớn, có tám phần là đem công tác về nhà làm, bọn họ từ trước đến nay là tuỳ tính, nhưng năng lực công tác cũng không có gì để hoài nghi, dù sao bọn họ cũng không phải mỗi ngày đều đến công ty điểm danh, anh nghĩ anh có thể vì năng lực công tác mà tha thứ cho cái tính tình này của bọn họ.

Ngồi xuống bàn làm việc, anh mở máy tính, bắt đầu một ngày làm việc.

Thư ký Diệp vào cửa đưa cà phê cùng mấy tập văn kiện, lập tức lui ra ngoài.

Trên màn hình máy tính hiện ra báo cáo tiến độ các ngành, anh xem rất nhanh.

Rất ít người biết anh vì sao mở công ty này. Ở thời điểm đó, các trường trung học đều không có lớp về máy vi tính, cho dù học những môn liên quan đến điện tử, nhưng đa số học sinh cũng đều không biết cái gì là đại cương máy tính cơ sở, cái gì là database, cái gì là dos, cái gì là lotus123, học sinh mười người thì có đến tám người không rõ ràng lắm chúng nó khác biệt ở nơi nào. Mà anh, là một trong số ít người ngay từ đầu đã biết.

Không biết vì sao, ngay từ lúc bắt đầu đi học anh đã vô cùng có hứng thú với những vấn đề về số 0 và 1, có lẽ là bởi vì cảm thấy chỉ dựa vào hai con số mà tiến hành tổ hợp, có thể có được vô số, mà cảm thấy nó rất thần kỳ.

(Nói đến 0 và 1 – đây là số nhị phân, hiện nay máy tính gần như được thiết lập dựa trên 2 con số này)

Dĩ nhiên, nói thật, bộ trò chơi mạt chược cởi thoát y (là một loại game mạt chược trên Computer, xuất xứ từ Nhật Bản, ai thua thì hình ảnh thiếu nữ bên phía người đó trong game sẽ cởi quần áo). Công lao mà Tiểu Ngũ mang đến thật sự là không thể bỏ qua được. Mặc dù đó chỉ là một game trong máy vi tính, chẳng qua là lập trình hết sức đơn giản, nhưng thật vất vả mới chơi thắng được. Nếu nói cởi quần áo cũng chỉ là từ mỹ nữ quần áo màu trắng đen sau đổi thành nửa người trên phơi bày, nhưng bọn anh vẫn vì thế mê muội hưng phấn không thôi.

Bởi vì trò chơi thoát y mạt chược, anh bắt đầu đã đối với chương trình máy tính có hứng thú, có lẽ cũng bởi vì ít nhiều thì anh cũng có điểm thiên phú. Hơn nữa, lần đầu tiên đi theo giáo sư tạo được phần mềm trò chơi, lúc ấy là giỏi nhất, anh có cảm giác thành tựu không gì sánh được. Từ đó về sau, anh chú tâm vào thế giới thiết kế chương trình phần mềm trò chơi điện tử.

Chưa học xong năm thứ nhất, anh đã đọc kỹ lưỡng phần lớn chương trình ngôn ngữ. Năm thứ hai, liền đại diện trường học đi tham gia đấu thiết kế phần mềm bên ngoài, cũng nở mày nở mặt mà về nước.

Danh hiệu đầu tiên mà các nhà truyền thông phong cho anh chính là thiếu niên thiên tài máy tính. Vào kỳ nghỉ đông thứ ba, anh liền mang tiếng tăm vang dội là thiên tài máy tính hợp tác cùng vài người bạn tốt mở TMR - Công ty thiết kế phần mềm trò chơi điện tử.

Tám năm sau, công ty game TMR đã thành người anh cả dẫn đầu số một giới trò chơi điện tử Đài Loan. Mà sau tám năm khai trương, hôm nay, game của TMR càng cơ hồ thành đại danh từ của ngành thiết kế game Đài Loan.

Khi mới bắt đầu, mọi người đương nhiên coi thường bọn anh là vài tên tiểu tử mở công ty mà chê cười, là người ngoài, hay người nhà, không mấy người cảm thấy bọn họ có cơ hội thành công. Nhưng mà khi ấy còn trẻ sức lực còn nhiều, bọn anh không chỉ không phục, bất kể mọi người nói sao, anh chỉ yên lặng ở trong nhà vắt óc tìm cách viết phần mềm.

Anh có thể thành công không phải là ngẫu nhiên, phải có vô số cố gắng cùng thử nghiệm thực tế mới có thể thành công.

Bình thường khi học sinh khiêu vũ, đua xe, dạo chơi trên đường, anh vẫn chỉ ở nhà vùi đầu nghiên cứu phần mềm máy tính. Khi thanh thiếu niên cùng tuổi theo đuổi thần tượng, cùng đồng bạn “đánh thí sờ ngư”, theo đuổi con gái, mà anh cũng chỉ là lần lượt thí nghiệm, sửa chữa, viết ra phần mềm trò chơi điện tử thôi.

Anh không những rất coi trọng công việc này mà anh cũng thực sự thích công việc này. Hiện tại ba mươi lăm tuổi, anh lấy TMR này mà kiêu ngạo, đấy không chỉ vì anh chuyên nghiệp, cũng là bởi vì anh một tay dẹp đường tạo ra vương quốc của riêng mình, là vương quốc trò chơi mà anh phải đánh đổi những năm thanh xuân mới có được!

*

“Di Nông, cậu khoẻ không? Mặt của cậu sao lại hồng như vậy?” Thiết kế phần mềm - Tiểu Trương khi tiếp nhận CD cùng bản vẽ tò mò hỏi.

“Không có, không có việc gì, mình không sao!” Cô quẫn bách liên tục lắc đầu phủ nhận, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt người đàn ông vừa nãy. Cô không hiểu sao lại cảm thấy hai má nóng lên, trái tim đập thình thịch, không hiểu căn bản làm sao mà thần kinh mình lại mất cân đối, thế mà lại thần hồn điên đảo vì một người đàn ông xa lạ.

Tiểu Trương hồ nghi nhìn cô một cái, nhưng thấy đầu cô lay động giống như “trống bỏi”, cũng không hề nhiều lời, chỉ gãi gãi đầu xoay người đi làm chuyện của mình.

Di Nông giao đồ xong ngay lập tức chạy đến nhà vệ sinh nữ, khi đi vào liền tới trước bồn rửa tay, cúi đầu hắt mạnh nước lên mặt mình. Thật lâu mới thấy mặt mình không còn nóng như vừa nãy nữa, nhưng vừa ngẩng đầu lại vẫn thấy hai má mình đang ửng đỏ.

Trời ơi, thật là…

Cô nhìn vào gương, cảm thấy tự xem thường mình, thật sự là không hiểu tại sao đột nhiên cô lại nổi lên tính háo sắc, thế mà lại… thế mà lại…

Thành thật mà nói, người nọ… Cũng không quá đẹp trai mà.

Mặt người nọ lập tức hiện ra trong đầu cô, trái tim cô lại mãnh liệt đập liên hồi.

Được rồi, được rồi, người nọ không đẹp trai. Đúng vậy, nhưng ánh mắt kia, cái mũi kia khi cùng một chỗ lại chết tiệt cực kỳ cuốn hút, hơn nữa thanh âm lại trầm thấp êm tai giống như đàn cello…

Trời ạ, trời ạ, nhất định trái tim cô đã bị bệnh.

Siết chặt lồng ngực mình, Phạm Di Nông thở dồn dập… Thật sự là, người đàn ông kia có diện mạo giống hệt tình nhân trong mộng của cô.

Anh thật sự không đẹp trai, ít nhất không phải đẹp trai theo kiểu như tiểu bạch kiểm*. Anh có khuôn mặt chữ điền, mày rậm thô đen, mắt sáng ngời có thần, làn da nâu, còn có một đôi bàn tay to khỏe mạnh.

* Tiểu bạch kiểm: Đàn ông được bao nuôi

Cô không biết mình vì sao có thể tỉ mỉ nhìn ngắm anh chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng cô vẫn nhớ rõ, hơn nữa ấn tượng khắc sâu, cô thậm chí có thể ngay tại chỗ vẽ ra chân dung của anh.

Tốt lắm, vừa hôm qua mới suy nghĩ bản thân luôn không có hứng thú với đàn ông, hiện tại lại đã bị thu hút đến mức này!

* Bản gốc là điện giật.

Bị thu hút?

Phạm Di Nông trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của chính mình trên gương, chớp chớp mắt, cô liền lập tức lao ra khỏi nhà vệ sinh nữ, chạy một đường đến thang máy, ở trong văn phòng thổi lên một trận gió xoáy, còn thiếu chút nữa đụng vào Tiểu Trương.

“Này, Di Nông, cẩn thận!” Tiểu Trương khẩn cấp nâng cốc cà phê đang cầm trên tay lên, sợ cô đụng ngã anh, anh mới đứng vững lại, bưng hai tách cà phê xoay người lại đã thấy cô đứng ở trước cửa thang máy thở.

Phạm Di Nông trừng mắt nhìn số lầu trên thang máy, giây tiếp theo, lộ ra vẻ mặt anh chưa từng xem qua - vẻ mặt uể oải.

“Sao thế?” Tiểu Trương không hiểu ra sao nhẹ nhàng đi qua.

Di Nông vẻ mặt nản lòng quay đầu nhìn anh, không đầu không đuôi thốt ra một câu: “Tầng một.”

“Tầng một?” Tiểu Trương sửng sốt một chút, thấy thang máy sáng đèn ở con số một, nhân tiện nói: “Đúng vậy, thang máy đang ở lầu một, có cái gì không đúng sao?”

Đúng vậy, đã lại ở lầu một, cô là rất ngu ngốc, vừa rồi vội vàng nhìn thấy anh thế mà lại quên xem anh ấy tới tầng mấy. Trời ạ! Sống đến hơn hai mươi năm, cả đời này bị sét đánh như vậy duy nhất một lần, nhưng cứ như vậy ngơ ngác lại làm cho cơ hội trước mắt cô bay đi.

Di Nông vẻ mặt nản lòng, vô cùng khổ sở lắc đầu: “Không… không có.”

Cái gì không có? Xem bộ dáng cô kia, giống như mất bảo bối, còn nói không có.

Tiểu Trương lắc đầu, tuy rằng không hiểu cô bị làm sao, anh vẫn còn có ý tốt lấy một tách cà phê đưa cho cô, sau đó nắm đầu vai cô đi đến phòng nghỉ an ủi một phen.

*

Một tiếng sấm vang lên, mưa to tí tách rơi xuống.

Phía chân trời vang lên một tiếng sấm, Phạm Di Nông than thở ngồi phịch ở trên giường, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.

“Cậu buồn cái gì chứ?” Trong điện thoại truyền tới âm thanh nũng nịu của La Lan.

“Không, mình chính là ngu xuẩn trơ mắt nhìn tình nhân trong mộng xuất hiện, mà lại xao nhãng mà đi mất, liền cảm thấy mình thực vô dụng…”

“Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu suy nghĩ đi thôi. Sự việc dù sao cũng đã qua một tuần rồi, sao mà cậu vẫn nhớ mãi không quên cái người đàn ông kia là thế nào?”

“Haizz, cậu không biết đâu…”

“Không biết cái gì chứ?” La Lan ở đầu kia điện thoại lấy dũa sửa móng tay dài của mình, miễn cưỡng hỏi.

Nhìn bóng đèn trên trần nhà, Di Nông dừng một chút, mới nói: “Mình mỗi tối đều mơ thấy khuôn mặt kia.”

“Oa, cậu tương tư cũng nghiêm trọng quá nhỉ?”

“Không chỉ nghiêm trọng, mình còn nghe được cả thanh âm của anh ấy.” Di Nông lại “Haizzz” một tiếng, vô lực nói.

“Vậy sao? Sao cậu không thử đi tìm xem người kia là a? Nếu xuất hiện ở đại sảnh công ty cậu, nói không chừng là cũng là nhân viên cùng toà nhà.” La Lan dùng mặt vai kẹp lấy điện thoại, cầm chén uống một ngụm nước sôi, lại tiếp tục sửa móng tay.

“Cậu nghĩ rằng mình chưa thử sao?” Di Nông lật người trên giường, ôm lấy chiếc gối mềm mại, cầm điện thoại ai oán nói: “Mình mấy ngày nay mỗi ngày đều tới công ty đi làm, không có việc gì liền tới đại sảnh lầu một canh gác, muốn xem xem có gặp được hay không, ai ngờ cả bóng dáng cũng chưa nhìn thấy.”

Cô cũng biết làm như thế thật ngốc, nhưng cô không nhịn được muốn gặp lại anh, thậm chí còn từng nghĩ rất nhiều biện pháp để tới các tầng trên tầng 12 để xem xét. Từ tầng 12 đến tầng 16 là văn phòng TMR thuê, tầng 17 đến tầng 20 còn lại là văn phòng hai công ty khác làm việc, cô mỗi tầng đều trà trộn, nhưng cũng không nhìn thấy người đàn ông kia.

“Phải không? Vậy anh ta chính là khách. Dù sao thiên hạ còn vô số hoa đẹp, cậu liền nén bi thương thuận theo đi.” La Lan buồn cười vẽ chữ thập trước ngực, vô cùng chân thành chia buồn.

“Tuy là hoa đẹp khắp nơi có, nhưng cũng không phải mỗi gốc cây đều có thể xem nhiều không chán.” Di Nông bĩu môi lầm bầm.

La Lan nghe vậy vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Thưa cô, cô đúng là vô cùng soi mói”

“Vô nghĩa, nếu không soi mói, mình sớm đã gả ra ngoài rồi.” Cô lại thở dài một tiếng, uể oải nói.

“Thật không biết nói với cậu như thế nào, dù sao tự bản thân cậu nhìn xem, cậu với anh ta nếu có duyên, tương lai tự nhiên sẽ lại gặp nhau. Nếu vô duyên, cậu tự mắng mình đến chết người ta cũng không biết, đúng không?” La Lan giở giọng xem thường, không chịu nổi nói: “Cho nên mình nói, cậu hiện tại có thể đi ngủ rồi đó.”

“Không cần, mình không ngủ được.” Phạm Di Nông liều chết ôm điện thoại, giống như đánh chết không cúp máy.

“Phạm Di Nông, đã là ba giờ đêm rồi! Cậu là mèo đêm, nhưng mình không phải! Cậu không phải nói ngày mai công ty cậu mở tiệc rượu gì đó sao, có muốn mình giúp cậu trang điểm không? Hiện tại không ngủ, ngày mai cẩn thận không dậy nổi.”

“Cái đó không phải rất nhanh sao?” Di Nông nhìn mồ hôi trên trán, tâm lý phiền vô cùng, bình thường cô lười làm tóc, trang điểm. Nếu không phải lần này tiệc rượu công ty quy định tất cả mọi người thuộc tổng công ty đều phải tới tham dự, thì cô chắc chắn sẽ lười đi.

“Nhanh cái đầu cậu ấy, mình không tin tại nhà cậu có cái váy nào có thể mặc được, nói tiếp, xem đầu cậu như tổ quạ (nguyên gốc: đầu đại thảo – tóc tai rối tung, lởm chởm), chúng mình nếu muốn sửa sang lại bộ tóc của cậu cũng sẽ mất cả buổi sáng, càng không phải nói là phải đi mua quần áo, giúp cậu trang điểm, sửa móng tay, đúng rồi, còn có, cậu không có giày cao gót đúng không?”

“Uh” Di Nông gật gật đầu, bị cô bạn càng nói càng có chút xấu hổ.

“Xem xem, chúng ta còn phải đi mua giày, như vậy để chuẩn bị tốt, cậu có thể làm xong lúc bảy giờ tối.”

“Ừ.”

“Cho nên, nhanh đi ngủ đi!”

Di Nông có chút không cam lòng nguyện ý đáp lời.

“Nhớ rõ ngày mai buổi sáng chín giờ đến nhà mình.” La Lan lo lắng nhắc nhở cô một lần.

“Biết rồi.”

“Không cho phép tới muộn.”

“Được.”

“Ok, vậy bye bye!”

“Bye!”

Phạm Di Nông cúp điện thoại, nhất thời có thể cảm thấy trong phòng im lặng, trừ bỏ tiếng mưa tí tách rơi bên ngoài, giống như chỉ còn một mình cô trên thế giới này.

Nói thật, cô cũng không hiểu được chính mình vì sao lại chỉ gặp đàn ông kia một lần mà nhớ mãi không quên, nhưng bắt đầu từ ngày đó, cô liền cảm thấy trong đầu giống như đánh mất cái gì đó, trống trải.

Nhắm mắt lại, cô nhớ tới thanh âm giống như đàn cello* của anh, lại trong nháy mắt bắt lấy lòng cô, có lẽ có người sẽ cảm thấy cô thực ngốc, nhưng cô cũng là trong nháy mắt đã biết anh chính là người kia, người mà cô kiếp này nên chờ, chính là Mr. Right…

Lần sau nếu có cơ hội gặp lại anh, cô tuyệt đối sẽ không bởi vì quá hồi hộp mà để anh rời đi.

“Haizzz…”

Cô lại thở dài thật sâu, đem mặt chôn ở chiếc gối, vẫn còn ai oán.

*

Đàn Cello: Theo Wikipedia

Cello hay Violoncelle còn được gọi trung hồ cầm, là một loại đàn cùng họ với vĩ cầm. Giống như Vĩ cầm, cello được chơi bằng cách dùng một cây vĩ có lông đuôi ngựa kéo ngang những dây đàn và làm cho dây đàn rung lên thành giai điệu. Khác với Vĩ Cầm, Cello có kích thước lớn hơn vĩ cầm và thường được chơi bằng một nhạc công ngồi trên ghế kẹp hồ cầm giữa hai chân.

Bên ngoài trời vẫn mưa, ngẫu nhiên còn có sấm nổ, chớp giật.

Anh bởi vì giông tố ngoài phòng mà mày nhăn lại, không chỉ bởi vì trong không khí tràn ngập hương vị ẩm ướt, mà cũng bởi vì thời tiết chuyển biến đột ngột như thế này dẫn tới vết thương cũ ở đầu gối bên phải của anh tái phát.

Lữ Hạo Đình không thoải mái từ trên giường ngồi dậy, lấy tay ấn đầu gối bên phải, thử muốn giảm bớt cảm giác đau nhức xương, nhưng cho dù anh đi đến phòng tắm đem khăn mặt nóng đắp lên đi nữa cũng chỉ có thể thoáng giảm đau một chút.

Ngồi ở bên cạnh bồn tắm lớn, từng đợt đau nhức âm ỉ từ đầu gối truyền đến, anh chua sót nhớ tới nguyên nhân gây nên vết thương này. Bên tai anh, giống như lại truyền đến tiếng người đàn bà bệnh tâm thần kia thét chói tai.

Ngày đó, cũng vào đêm mưa to tầm tã như thế này đây, anh ở công ty làm việc cả một ngày, vừa mới vào đến cửa nhà, cô liền hổn hển gào thét với anh, giữa trời mưa to đuổi anh ra ngoài.

“Cút, anh cút đi!” Cô gái đẩy anh ra ngoài, đưa tay với được cái gì có thể với đều quăng vào người anh.

“Phương Bình!” Anh nhăn mi, giọng không kiên nhẫn tới cực điểm.

Trong mắt cô chỉ có cuồng loạn, căm giận quát: “Anh không phải thích cùng thư kí của anh lêu lổng sao? Anh đi tới chỗ cô ta đi, tôi không cần anh! Anh cút đi!”

“Không cần náo loạn, anh đã nói rất nhiều lần, anh cùng thư ký Diệp không có gì! Em rốt cuộc lại suy nghĩ lung tung gì?” (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn) Anh vẻ mặt đờ đẫn, chán ghét việc cô lại hiểu lầm, cũng chán ghét chính mình lại giải thích một lần nữa, anh đẩy cô ra, bước qua cửa trước tiến vào phòng khách.

Cô vội vàng ngăn cản anh ở phòng khách, thanh âm the thé mà chói tai: “Không có gì? Cái gì mà không có gì! Anh hôm nay có phải lại lên giường với cô ta hay không! Đồ hồ ly tinh, tiện nhân kia!”

“Anh chỉ làm thêm giờ.” Mệt mỏi cả một ngày, anh thực sự không có sức để tranh cãi cùng cô nữa, ngày trước có lẽ anh sẽ cứ như vậy xoay người đi ra ngoài, nhưng hôm nay anh cảm thấy quá mệt mỏi, bên ngoài lại mưa to, anh không muốn đi ra ngoài trời mưa rồi lại lái xe về công ty. Anh chịu đủ rồi, anh là chủ nhân căn phòng này, anh hôm nay muốn ở nhà, trở lại giường lớn ấm áp ngủ một giấc thật ngon.

“Buông tay!” Anh trừng mắt nhìn cô, rút tay đang bị cô nắm, buông caravat đi lên tầng.

“Lữ Hạo Đình, tôi không cho phép anh đi lên!” Cô lớn tiếng hét chói tai, ở chân cầu thang ngăn trở anh.

“Em không cho phép?” Anh nhăn mày, biểu tình trên mặt chuyển thành âm lãnh, lạnh lùng nhìn cô vợ đang chắn trước người anh, anh nhẹ giọng nói: “Anh không biết anh muốn đi đâu khi nào phải được sự cho phép của em.”

Cô tựa hồ bị bộ dáng lạnh lùng hiếm thấy của anh doạ tới, hơi hơi buông lỏng tay, nhưng khi anh muốn đi lên, lại nắm lấy tay anh thật chặt. “Không…”

“Không?” Tựa hồ là rốt cục phát hiện tia kích động dưới đáy mắt cô, anh nheo mắt lại, lặp lại chữ mà cô sơ hở nói ra.

Phương Bình vẻ mặt thoắt cái trắng bệch, anh nhìn cô mặc áo ngủ, lại nhìn lên lầu, trong nháy mắt căng thẳng: “Trên đó có cái gì?”

“Không có, cái gì đều không có! Anh cút đi!” Cô kích động lúng túng kêu to, trong mắt ngập tràn hoảng sợ.

Anh tránh cô, nghiêng người một bên đi lên tầng 2, Phương Bình nhiều lần thử ngăn cản anh, nhưng khi anh hạ quyết định là lúc anh luôn nỗ lực hành động, cho nên anh vọt đi lên, một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi cô ngăn cản, một chân đá văng cửa phòng tầng hai.

Anh thực sự kinh ngạc, khi anh phá cửa phòng, người đàn ông ở trên giường một chút cũng không có ý muốn chạy trốn, hiển nhiên anh ta đã cùng cô ta làm loại sự tình này vô số lần. Mỗi khi cô ta mở cửa phòng thì đồng thời người đàn ông này vẫn đều ở phòng ngủ của anh, nếu không phải hôm nay anh thấy thái độ khác thường của cô ta mà kiên trì lên tầng, anh không biết còn muốn bị đôi cẩu nam nữ này giấu giếm bao lâu nữa!

Đáng giận nhất là, sau khi anh xông vào người nọ lại có bộ dạng như bị quấy rầy, có lẽ còn không nghĩ tới lần này anh thực sự xông lên, cho đến khi tên kia quay đầu thấy anh đứng ở cửa, khuôn mặt tuấn tú lập tức biến thành trắng bệch.

Khi Lữ Hạo Đình biết rõ người đàn ông cùng vợ mình thông dâm, anh chỉ cảm thấy toàn thân máu chảy ngược, thoáng cái trong đầu anh không thể suy nghĩ được gì nữa.

Đó là người bạn tốt nhất của anh, là một trong những người cùng anh sáng lập giang sơn TMR.

Anh quả thực không thể tin được người anh em đã từng đối xử chân thành với mình như thế, nhưng nay lại chạy đến nhà bạn, ngủ cùng vợ bạn.

Anh vẫn đứng ở cửa chờ Hoàng Gia Văn quẫn bách mặc quần áo, sau khi đánh cẩu tạp chủng một đấm, anh xoay người rời khỏi phòng, đối với việc cô ta luôn miệng la hét lặp đi lặp lại: “Tôi hận anh”, anh làm như không thấy. Anh chỉ là một bước tiêu sái xuống lầu, xuyên qua phòng khách, ra khỏi lối vào, đi ra cửa chính, sau đó lên xe khởi động rồi bắt đầu tiến vào cơn mưa to tầm tã.

Từ đầu tới cuối, trong đầu anh chỉ tràn đầy sự chết lặng bởi bạn tốt, bởi vì người đàn bà đã phản bội mình, xe trượt bánh xuống đồi phá tan vòng bảo hộ, cả người và xe rớt xuống sườn núi, may mắn xe bị cây đại thụ vững chắc quấn lấy ngăn lại, anh mới không tử vong tại chỗ. Nhưng từ khi ra khỏi bệnh viện, đùi và đầu gối bên phải của anh vì cuộc hôn nhân ngu xuẩn phải trả giá đắt, để lại một vết thương hơn mười cm, mỗi lần trời mưa là phát tác di chứng.

Xoa nhẹ và bấm đùi cùng đầu gối bên phải, anh đờ đẫn nhìn vết sẹo xấu xí.

Cho đến ngày hôm nay, anh vẫn khó hiểu vì sao lúc trước mình lại cưới một cô gái như vậy, anh thậm chí không nghĩ ra năm đó mình rốt cục yêu cô ta ở điểm nào nhất mà lại ngu xuẩn lấy cô ta làm vợ. Nhưng anh cũng rất may mắn rốt cục đã thoát khỏi cô ta, đã kết thúc cuộc hôn nhân ba năm ngắn ngủi, cũng từ nay về sau đối với những cô gái muốn trở thành Lữ phu nhân, xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.