Cô thật không biết vì sao sự tình lại biến thành như vậy.
Phạm Di Nông hít hít cái mũi, một tay lau đi nước mắt trên mặt, cả người bò trên cỏ ở công viên, vẫn kiên nhẫn tỉ mỉ gạt cỏ tìm đồ.
Được rồi, có lẽ cô thực biết là tại vì sao…
Phạm Di Nông cắn chặt môi dưới, đều là do cái tính tình quật cường xấu xí kia hại cô.
Đáng chết, cô chỉ muốn tìm một người đàn ông tốt thôi, chả nhẽ khó như vậy sao?
(Không phải khó mà là quá khó - e sống mấy chục năm rồi mà chưa tìm được đàn ông tốt nè)
Cô thất bại rơi lệ, ngồi xuống tiếp tục tìm kiếm, sờ soạng những đám cỏ trong đêm tối.
Trời mới biết vì sao cô luôn ở thời khắc quan trọng nhất lại làm hỏng hết thảy, nếu ban ngày cô giải thích với anh rõ ràng, thậm chí nhịn một chút, không phải là đã không có việc gì ư?
Trời ạ, cô thực hối hận, thực hận tính tình bạo liệt của mình*. (tính tình bạo liệt: mạnh bạo dễ xúc động )
Mẹ trước kia thường muốn cô sửa, nếu cô nghe lời mẹ thì… Giờ thì tốt rồi, vì khi quá tức giận mà đã lỡ miệng, đã đánh mất hạnh phúc mà khó khăn lắm cô mới có được.
Nhưng mà, cô cũng đã giải thích với anh rồi, nhưng anh không nghe, cứ như vậy định tội cho cô. Toàn thân lấm bẩn, khổ sở ngồi xổm trên đất, trên đầu Phạm Di Nông tuy rằng có kẹp tóc mượn của Tiểu Vân nhưng vẫn không thể ngăn những sợi tóc xõa xuống. Hai tay cô đều dính đất, chứ chưa nói đến đầu gối, trên váy cũng vậy.
Tại công viên, côn trùng ở dưới đèn đường lởn vởn lượn lờ, xa xa một con chó bị chốc đầu, ghẻ lở tập tễnh đi qua. Trên trời sao sáng, gió thổi làm cây cối sàn sạt rung động.
(Tử Mộc: Aaaaaaa… Có con gì ở sau lưng tỷ tỷ kìa @@ — Di Nông : Cái gì? Con nào? Dám lừa tỷ ak?? Oánh giờ… – TM: Xách dép chạy…)
Cô vừa tức lại vừa oán, hơn nữa uể oải đến cực điểm, tuy thế nhưng Phạm Di Nông chưa từng có ý định từ bỏ việc tìm kiếm, hy vọng nhờ ngọn đèn mong manh tại công viên tìm được hạnh phúc của chính mình.
Được rồi, cô thừa nhận cô vẫn thương anh, tuy rằng anh chỉ là heo đất ngu xuẩn. Hơn nữa anh cứ khăng khăng gạt bỏ mọi thứ giữa cô và anh, nhưng anh nói đúng, cô ở phương diện nào đó lừa gạt anh…
Cô đưa tay gạt lệ trên mặt, bởi vì không tìm thấy mà trong lòng vẫn không ngừng được khổ sở. Đáng chết, nhất định là ở chỗ này, cô nhớ rõ hướng cô quăng đi mà. Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận! Thật ra chiếc nhẫn rốt cuộc là ở đâu?
Cô không tiếng động nức nở, hai vai run run, nước mắt cứ vậy tuôn rơi.
Nếu… nếu hết thảy có thể quay lại, cô nhất định… nhất định…
Shit! Tưởng thì có ích lợi gì, chỉ cần quen cô mọi người đều biết, nếu tất cả quay lại một lần, cô trăm phần trăm vẫn là giẫm lên vết xe đổ.
(shit: 1 câu chửi tiếng anh có thể hiểu là chết tiệt)
Trời ạ, cô nhận thấy mọi chuyện thật là bi thảm, hơn nữa cô thực sự, cực kỳ hận tất cả mọi việc, còn có kế hoạch cuộc đời cùng với ảo tưởng tình yêu không thực tế của cô nữa.
Cô càng hận là tự bản thân mình mở miệng nhiều lời, tất cả mọi việc đều là từ chuyện này bắt đầu…
*
“Này, Uy Uy, không nhìn thấy gì cả!”
“Nguồn điện có mở không?”
“Mở!”
“Tấm che màn hình kéo xuống chưa?”
“A! Đúng rồi! Ha... ha... ok! ok! Mình lập tức lấy xuống, được rồi, ready–go!” Màn ảnh mở ra, cảnh trong phòng học ngay lập tức xuất hiện.xNyZjMf4xFihooI_AFG5Aaolxd6TqPAyt9oHq5F6XgGMSrsv38yKrQ8CaRJj1v8mSD4YbwlqwTBpUYXhovt4a2G9z7gDVzfB8r9766_diJ-Ieb6xsRSM6aa3fZk5g65BmoSpK5g
Một cô gái mặc đồng phục tóc dài nhảy ra trước màn ảnh, cười hì hì tự giới thiệu:
“Chào mọi người, mình là Chung Thục Phương, nhũ danh A Phương!”
“Biệt danh quái lực muội*! Ha… ha…” Một cô gái tóc buộc đuôi ngựa chen vào, cười tươi rói rồi chạy đi thật nhanh.
(Quái lực muội: Một muội muội có sức mạnh phi thường — super woman ^__^)
“Lâm Giai Tuệ — cậu không được chạy!” Biệt danh quái lực muội A Phương đỏ mặt hét to lên với bạn học đã chạy thật xa.
Ngồi ở trên bàn học cầm chiếc gương nhỏ, nhịn không được, cười rồi nói xen vào: “Cậu không phải con trai, làm sao có thể như vậy? Ha... ha... ha... ha...”
Trong phòng, các bạn học khác nghe xong toàn bộ bật cười.
“Oa! La Lan, cậu cũng cần có một chút khí chất, dù sao thì cậu cũng là hoa khôi của chúng mình kia mà!” A Phương liếc mắt xem thường, kêu lên.
Hình ảnh tiến gần đến, đặc tả hoa khôi A Lan.
La Lan theo thói quen nở một nụ cười hết sức mê người với màn ảnh, nhưng đôi môi anh đào, cái miệng nhỏ nhắn ấy vậy mà không phun ra được ngà voi: “Hoa khôi thì sao? Hoa khôi có thể làm cơm ăn không?”
(Không phun ra ngà voi: Người mình thường nói miệng chó thường không phun ra ngà voi, ở đây ngà voi là chỉ những điều tốt đẹp.)
“Này này, Phạm Di Nông! Cậu mang máy quay quay đến chỗ nào? Mình còn chưa nói xong mà!” Quái lực A Phương kêu lên, hai tay quay ống kính V8 về hướng mình thật nhanh.
(V8: ở đây theo mình hiểu V8 tức là máy quay phim đó)
“Trời! Cậu muốn hù chết người hả! Xem miệng cậu mở lớn chưa kìa, làm ơn đừng kề lại đây gần như vậy được không?”
Theo tiếng nói chuyện thanh thuý, màn ảnh chớp lên, sau đó di chuyển một khoảng cách, cảnh trong phòng học lại hiện ra một lần nữa.
“Đâu có! Trước để mình nói hết đã!” A Phương đứng ở trước màn ảnh chu miệng dậm chân.
“Được, được, được, được, trước tiên cho cậu nói. Cô Chung Thục Phương, chúng mình một tháng nữa sẽ tốt nghiệp trung học, xin hỏi sau khi tốt nghiệp cậu có kế hoạch gì chưa?”
“Hả, kế hoạch?” A Phương ngẩn ngơ, vẻ mặt mờ mịt.
“Đúng vậy, trước đó không phải mình đã nói sao? Lấy máy quay đến chủ yếu là để ghi lại một thời tuổi trẻ của chúng ta, ngoài ra còn phải hỏi mỗi người tương lại muốn làm gì nữa! Cậu sau khi tốt nghiệp định làm cái gì? Tiếp tục đọc sách? Tìm việc? Lập gia đình?”
“Này… này thôi…” A Phương ngượng ngùng sờ đầu cười ngây ngô: “Ha... ha... Mình chưa nghĩ tới...”
“Hả? Vậy cậu cứ nghĩ trước đi nhé, mình đi hỏi người khác trước vậy.” Màn ảnh liền quay sang phía bên phải, hiện lên một cô gái đầu nấm hương đang nhìn tiểu thuyết.
“Tiểu Vân, cậu thì sao? Tốt nghiệp xong cậu tính làm gì?” Màn ảnh lung lay nhoáng một cái hướng tới Tiểu Vân.
Nhưng Tiểu Vân vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, đầu tuy rằng ngẩng lên, nhưng nhìn vào máy quay vần là vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “A! Cái gì?”
Phạm Di Nông nghe vậy thiếu chút té xỉu. Bên cạnh, một cô bạn gái có tóc cắt giống con trai bỗng phì cười, dựa lại gần nói: “Nông Nông, cậu hỏi sai người rồi, cậu cũng không phải không biết, Tiểu Vân chỉ cần cầm cuốn tiểu thuyết trên tay, bạn ấy không nghe thấy được cái gì hết.”
“Uy Uy, vậy còn cậu, cậu tốt nghiệp xong muốn làm cái gì?”
“A? Mình?” Tóc ngắn – Uy Uy chỉ vào mũi mình, mở to mắt.
“Đúng vậy, chúng mình một tháng nữa thì tốt nghiệp rồi, cậu không nghĩ tói lớn lên muốn làm cái gì sao?” Cầm máy quay, Di Nông nghi ngờ hỏi.
“Chưa, mình chưa nghĩ tới.” Uy Uy nhún nhún vai, nói tiếp: “Có thể là tiếp tục đi thi, học hành?”
Bên kia La Lan nghe vậy, nhịn không được lại xáp lại xen vào cười nói: “Này, Uy Uy, cậu có phải là chưa nghĩ tới đâu? Lần trước cậu không phải còn nói phải gả cho phản đinh long sử* sao?”
(Phản đinh long sử: không hiểu, có thể nói nó là tên một thần tượng nào đó)
Uy Uy liếc hoa khôi một cái, cất lên một tiếng cười to trào phúng nói: “Cho dù như thế nào? Trên cơ bản mình muốn gả cho Phản Đinh, cùng với ước mơ trở thành luật sư của cậu cũng có liên hệ trực tiếp đó.”
“Cậu có ý gì?” A Phương cố hết sức nhưng không hiểu, lại dựa vào gần, nháy mắt đen lúng liếng hỏi.
“Ý là –” Uy Uy cười dùng tiếng Đài Loan nói: “Long là mộng! Ha… ha…” La Lan mặt cười trắng bệch, cả giận: Lâm Khả Uy, cậu…”
(Ý Uy Uy cười La Lan trở thành luật sư cũng chỉ là mơ ước cũng không thể là sự thật.)
“Làm sao?” Uy Uy hai tay chống nạnh hếch mặt lên nhìn A Lan.
Thấy mọi người sắp ầm ĩ, Phạm Di Nông liếc mắt xem thường, khuyên can nói: “Được rồi được rồi... Làm ơn — chúng mình chỉ còn một tháng nữa là tốt nghiệp! Các cậu ầm ĩ ba năm còn chưa đủ sao? Một ngày không ầm ĩ thì chết à? Đừng cãi nhau!”
“Còn không phải cậu ấy…” La Lan căm giận chỉ tay về phía Uy Uy…
Nông Nông hướng máy quay về phía cô ấy, nói: “Các cậu làm ơn nói chút chuyện có ý nghĩa được không? La Lan tương lai cậu muốn trở thành luật sư sao? Vậy cậu tính thi trường nào?”
Đột nhiên bị vào ống kính, La Lan theo thói quen thu hồi vẻ giận dữ, nhưng không biết trả lời thế nào, cô có chút bối rối nói: “Cái này... mình... mình còn chưa có quyết định...”
“Ha, cậu có mà quyết định…” Uy Uy muốn bỏ đá xuống giếng*.
(Bỏ đá xuống giếng: theo 1 cách nói khác là đục nước béo cò)
Nông Nông đem máy quay quay về hướng Lâm Khả Uy hỏi: “Uy Uy, còn cậu? Chắc là cậu đã chọn được rồi?”
Uy Uy nhất thời ngậm miệng, rồi lại mở miệng nhưng không nói được lời nào…
Nông Nông cầm máy quay lui từng bước cho đến khi cả hai người bạn tốt đều thu vào trong màn ảnh, mới vô lực nói: “Này, chúng mình một tháng tới sẽ tốt nghiệp đó, chẳng nhẽ các cậu cũng chưa từng nghĩ đến cuộc sống sau này sẽ như thế nào sao?”
Các cô gái, cậu xem mình, mình nhìn cậu, sau một lúc lâu cùng nhún vai, trăm miệng một lời cùng lắc đầu nói: “Không!”
Nông Nông liếc mắt xem thường nói: “Tại sao hiện tại các cậu không nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận một chút về tương lai của bản thân chứ? Các cậu không cảm thấy rằng tương lai mình thật là mờ mịt sao?”
A Phương trừng mắt gật đầu nói: “Hình như là có một chút.”
Uy Uy vẻ mặt bất cần nói: “Sẽ không, dù sao binh đến tướng chặn, nước lên đập ngăn thôi.”
La Lan khó có được ý kiến giống Uy Uy, chỉ thấy cô ấy quấn quấn lọn tóc xoăn vào đầu ngón tay, giọng dễ nghe nói tiếp: “Đúng vậy, dù sao sau khi tốt nghiệp chúng ta vẫn còn một cuộc thi mà, nếu như mình thi đỗ thì học tiếp, còn không thì tìm việc.”
“Vậy nếu các cậu không thi đỗ, cũng không tìm được công việc thì tính sao?” Cô tức giận nhắc nhở mọi người.
Mọi người đồng thời sửng sốt ngẩn người, lại có một giọng nói chậm rãi vang lên: “Nếu thật như vậy, tìm người gả thôi.”
“Haha! Đúng vậy!” Mấy cô gái nghe vậy cười thật to.
Uy Uy đang không biết nói gì, bỗng nhiên nghe Tiểu Vân nói liền vươn ngón trỏ cùng ngón giữa vô cùng đắc ý bày ra hình chữ V thắng lợi với máy quay nói: “Tiểu Vân nói đúng, dù sao lúc đó tìm người gả!”
Nông Nông nghe đến vậy suýt nữa hộc máu, vì không để cho vài người bạn tốt của mình cứ tiếp tục cuộc sống mơ mơ màng màng như thế nên đành phải hắt thùng nước lạnh: “Vậy nếu không tìm thấy người mà các cậu muốn gả?”
“Hả?”
Mọi người ngẩn ngơ, lại nhìn nhau, A Phương mới nói tiếp một câu: “Sẽ không thảm như vậy chứ?”
“Nếu các cậu không soi mói tìm hiểu người mà các cậu muốn gả cho, đương nhiên sẽ không thảm như vậy, nhưng nếu các cậu phải chọn? Nếu đối phương là chốc đầu, hoặc là miệng thối, hoặc là có tuổi rất lớn, hoặc chỗ nào cũng phun đàm (nước dãi)? Lúc ấy các cậu gả hay là không gả?”
A Phương nghe vậy liền thè lưỡi, La Lan biểu tình ghê tởm, Uy Uy trừng mắt lớn “A” một tiếng, Tiểu Vân tưởng tượng cảnh tượng như vậy, sau không nhịn được rùng mình.
“Xem đi, cho nên hiện tại mọi người nên có một kế hoạch lâu dài vê cuộc đời mình mới đúng!” Nông Nông lên tiếng dạy bảo nhóm bạn mình.
Uy Uy hai tay xua xua: “Làm ơn! Ai lại nhàm chán không có việc gì làm mà nghĩ nhiều như vậy?”
“Đúng vậy!” A Phương gật đầu phụ hoạ.
La Lan cau mũi nói: “Nông Nông, vậy còn cậu? Cậu tốt nghiệp xong thì muốn làm gì? Mình không tin cậu nhàm chán không có việc gì làm lại lên kế hoạch cho nhiều năm tói thật tốt.”
“Nói giỡn, mình đã lên kế hoạch rất tốt rồi!” Phạm Di Nông vẻ mặt đứng đắn, cầm máy quay lớn tiếng nói “Khi mình lớp 5 tiểu học đã lên kế hoạch rất tốt rồi.”
(Cái này mình thực phục Nông Nông tỷ, lớp 5 - quy hoạch cả cuộc đời rồi. hix… mình đây hơn 20 tuổi rồi còn không biết đi đâu về đâu. —)
“Lớp 5 tiểu học? Làm ơn, lớp 5 cậu mới 11 tuổi, cậu có cái quỷ gì mà lên kế hoạch cuộc đời?”
“Đương nhiên là có! Mình có kế hoạch muốn học quốc trung (cấp 2), sau đó thi đỗ trường nữ trung (cấp ba chỉ dành cho nữ sinh – không có nam sinh), sau khi tốt nghiệp sẽ đi học khoa quan hệ quốc tế, nghiên cứu đồ họa 3D, 22 tuổi sau khi tốt nghiệp vào làm cho công ty máy tính TMR, thiết kế phần mềm điện thoại, sau đó 25 tuổi mua chiếc xe đầu tiên, sau hai năm trả toàn bộ nợ. Mình mười lăm tuổi bắt đầu mua bảo hiểm, 20 tuổi bắt đầu để dành tiền mua phòng ở, ba mươi tuổi mua phòng ở, sau 15 năm thanh toán hoàn tiền vay mua phòng ốc. Nếu 30 tuổi giá phòng ở rất cao, mình sẽ thiết kế phòng ở thành phòng làm việc các nhân phòng làm việc cá nhân, sau đó 40 tuổi nghỉ việc đi du lịch thế giới. Vào năm bốn mươi lăm tuổi, bảo hiểm của mình bắt đầu được thu về, năm mươi tuổi mình sẽ đem bán phòng ở, sau đó đến ở nông thôn mua một nhà lớn hơn, ở nơi thanh bình mà hưởng thụ tuổi già ~” Phạm Di Nông dõng dạc nói, bộ mặt hoàn toàn nghiêm túc, không có ý gì là đùa giỡn.
Không nghĩ tới cô lại thật sự nghĩ nhiều như vậy, mọi người ngây ngốc nhìn cô, qua một hồi lâu, đầu nấm hương Tiểu Vân đẩy kính, chậm rãi mở miệng: “Nghe mình nói này Nông Nông, kế hoạch của cậu có phải là còn thiếu cái gì không?”
Nông Nông hỏi lại: “Cái gì?”
“Kết hôn? Ông xã? Nếu cậu kết hôn thì làm sao bây giờ? Kế hoạch của cậu đổ bể hết?” Tiểu Vân chậm rãi hỏi.
“Đúng vậy, chả nhẽ cậu không tìm bạn trai, yêu đương sao?” A Phương gật đầu phụ hoạ.
“Đúng vậy, Kế hoạch cuộc đời cậu tại sao không tồn tại đàn ông vậy?” La Lan ngồi xuống ghế, một tay tựa vào lưng ghế, tò mò nhìn cô hỏi.
Ông xã? Đàn ông? Bạn trai?
Phạm Di Nông nháy nháy mắt, ngây người một chút, nói thật cô đã quên mất điều ấy.
Nhưng mà, muốn cô thừa nhận mình đã quên mất? Bỏ đi, cô không muốn tự tát vào miệng mình.
Cô nói dối mà mặt không đỏ hơi thở không gấp: “Nói đùa gì thế? Mình cũng đã lên kế hoạch rất tốt rồi đó!”
“Lên kế hoạch cái gì? Ngay cả chuyện này mà cậu cũng có thể có kế hoạch sao?” Uy Uy mặc quần áo thể dục, tuyệt đối không có vẻ gì là thục nữ khoanh chân ngồi xếp bằng trên bàn, hỏi.
“Đương… Đương nhiên!” Phạm Di Nông chột dạ trả lời, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
“Nhưng, làm sao mà ba năm học chúng mình lại không thấy cậu thông đồng với bất kỳ tên con trai nào chứ?.” La Lan tặc lưỡi cười lạnh.
A Phương ở một bên nghe vậy ánh mắt vô lực, xem thường nói: “Thông đồng? Làm ơn, La Lan, cậu nói chuyện không thể ‘kín đáo’ một chút sao?”
“Hàm súc? Thông đồng còn chưa đủ ‘kín đáo’ hả? Bằng không muốn mình nói như thế nào? Muốn nói “ở” cùng một chỗ sao?” La Lan chớp chớp đôi mắt đen lúng liếng, giả vờ vô tội nói.
Ai~ Đàn ông nếu biết La Lan mật ngọt đáng yêu thanh thuần trong sáng trong lòng bọn họ như thế này không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng gì?
A Phương một tay để ở trên trán, một tay vô lực vẫy vẫy, nói: “Quên đi, coi như mình chưa nói.”
Thấy bộ dáng A Phương thế kia, Tiểu Vân không nhịn được cười, mới quay đầu lại hỏi: “Nói đi phải nói lại, La Lan nói vậy cũng đúng, Nông Nông, chúng mình ba năm nay cũng không thấy cậu kết giao bạn trai, cậu có biết nam sinh như thế nào không? Nếu cậu không hiểu, chuyện đó phải lên kế hoạch như thế nào?”
Cô vừa hỏi, mọi sự chú ý lại tập trung vào Phạm Di Nông.
“Hả?” Nhìn vài người bạn tốt trước mắt, Phạm Di Nông há miệng thở, không chút suy nghĩ liền nói: “Ai nói không kết giao bạn trai sẽ không hiểu về con trai? Lại nói, nếu không biết mình có thể đi tìm hiểu. Huống chi, bổn cô nương cũng không có thời gian suy nghĩ về những người phàm phu tục tử ấy, mình muốn kết giao, sẽ kết giao ông xã! Đúng, kế hoạch của mình chính là chờ đến ngày tìm được Mr.Right, lúc đó bổn tiểu thư triển khai mọi động lực, nhất định sẽ giữ được anh ấy trong tay! Nếu không thì mình tình nguyện cả đời cũng không lấy chồng!” Cô càng nói càng hưng phấn, đến cuối cùng còn khoa chân múa tay đứng lên.
Phạm Di Nông nói xong nhưng những lời nói này lại làm cho tất cả, người người ngạc nhiên, tiếp theo chỉ thấy các cô ấy mắt trợn trắng. Vô lực… Thở dài nối tiếp thở dài…
“Trời ạ, cậu ấy mạc danh kỳ diệu lấy đâu ra cái tự tin ấy?”
(Mạc danh kỳ diệu: một điều bất ngờ, không hiểu làm sao có)
La Lan nghi hoặc hỏi Uy Uy. Không phải cô xem thường Nông Nông, cũng không phải Nông Nông bộ dạng khó coi. Chẳng qua, cùng học với Phạm Di Nông 3 năm, người này luôn không câu nệ tiểu tiết, không coi trọng bề ngoài: váy luôn nhăn, cổ áo luôn quên lật. Mỗi ngày khi tới trường, trên đầu thì tóc rối tung dính cỏ, vẫn là cô có ý tốt trong thời gian tự học mỗi ngày đều giúp Nông Nông buộc lại tóc. Nếu không như thế, sợ rằng đại tiểu thư này vẫn cả ngày tóc rối quay cuồng ở vườn trường, bởi vì cô ấy đối với bề ngoài của chính mình không có gì gọi là tinh thần tự giác.
Cô ấy giống như vậy, La Lan hoài nghi không biết cô ấy như thế nào mới có thể dễ dàng nắm đàn ông trong lòng bàn tay như lời nói?
Uy Uy nhún nhún vai, buồn cười nói: “Ai biết?”
*
- - Mười năm sau - -
Trên đường, người người qua lại, lui tới, chân mang đủ loại kiểu dáng giày, có giày cao gót màu đỏ, xăng đan màu trắng, giày da màu đen, đủ mọi màu sắc, còn có giày bó màu sắc trang nhã cùng với những đôi giày hoa văn màu sắc ấm áp (convert: còn có sắc lạnh hệ trường ngõa, sắc màu ấm áp hệ hưu).
Giày đế thấp màu trắng bạc có tiết tấu đi phía trái rất nhanh, đi đối diện phía bên phải là giày da cà phê lần lượt qua. Tại đây, một lúc có đến một vài đôi dép lê rách nát thong thả đi lại, còn không kịp ngẩng đầu nhìn chủ nhân đôi dép kia, tầm mắt rất nhanh bị một đôi giày đen sáng bóng hấp dẫn đi qua, đi theo lại là một đôi đế giày cao doạ người –
Oa, đôi giày kia phải cao 20 cm chứ chẳng chơi?!
Ngừng tay kí hoạ, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn xem cô gái đi giày kia, không nghĩ tới vừa ngẩng đầu lên liền thấy một khuôn mặt dị dạng đang dán sát vào cửa thuỷ tinh, sợ tới mức cô phun hết cà phê trong miệng ra!
Cô gái kia cũng bị doạ, đôi cà kheo kia dường như lùi phía sau vài bước suýt té ngã, may mắn có người phía sau thấy mỹ nhân gặp nạn liền giúp đỡ cô một phen. Cô gái kia nở cười ngọt ngào với người đó, rồi liền đi đôi giày cao đến bên cửa chính.
“Nông Nông, thật bẩn đấy, thế mà cậu lại phun hết cà phê ra, may mắn còn cách một tấm thuỷ tinh ở giữa, nếu không cái váy này của mình có thể bị cậu phá hỏng rồi!” Rất xa, chợt nghe mỹ nữ mặc váy da siêu mê người nhắc đi nhắc lại.
Phạm Di Nông cầm giấy lau miệng, lại cầm một tờ giấy khác lau bức ký hoạ dính cà phê, tức giận nhìn mỹ nữ yểu điệu đang đi về phía cô, nói: “Làm ơn, nếu không phải cậu dán mặt vào kính thuỷ tinh mình cũng sẽ không bị cậu dọa sợ!”
“Này này, là cậu cứ mãi cúi đầu, mình mới muốn tới gần chút nữa để xác định cái người vẫn cúi đầu xem chân ngọc có phải là cậu không!” La Lan giả mù mưa sa kéo cao âm lượng, ngồi xuống ở đầu bàn bên kia, còn tự động cầm lấy bức hoạ cô mới lau khô lật xem: “Oa, cậu lần này muốn làm gì thế? Vẽ nhiều như vậy, giày? Sao thế? Muốn đổi nghề thiết kế giày à?”
“Cậu mới muốn đổi nghề!” Phạm Di Nông liếc mắt nhìn La Lan một cái, ngoắc gọi phục vụ.
“Thưa cô, cô cần gì sao?” Cô gái mặc đồng phục mang theo nụ cười ngọt ngào rất nhanh chạy tới.
Phạm Di Nông thu lại vài tờ giấy vừa lau cà phê lúc nãy đưa cho người phục vụ nói: “Giúp tôi thu lại, sau đó lại mang thêm một ly Latte.”
“Mình muốn một ly Cappuccino.” La Lan cười cười thêm vào, đến khi người phục vụ đã đi khỏi, mới nhìn Phạm Di Nông nói: “Này, cậu không muốn đổi nghề sao lại vẽ cái này? Trên đó cũng có ít nhất mấy chục đôi giày?”
Phạm Di Nông nghe vậy, một tay miễn cưỡng chống cằm, một tay chơi đùa với cái bút chì, nhíu mi, khó chịu oán giận nói: “Cậu nghĩ rằng mình thích sao, cũng là bởi vì công ty mình gần đây đang làm bộ điện thoại di động mới, mới tuần trước mình thật vất vả mới thiết kế xong hình tượng người mẫu mang đi nộp, ai ngờ chủ nhiệm đem qua cho tổng giám đốc rồi đi về. Người bảo thủ kia nói cái gì mà trang phục có thể, kiểu tóc ok, khuôn mặt dáng người miễn cưỡng có thể chấp nhận, nhưng mà giày lại quá lỗi thời, không có ý tưởng mới, kiên quyết yêu cầu đem bản tạo hình của mình trả về, còn muốn trong tuần sửa lại đôi giày kia cho thật tốt! Chết tiệt! Gì mà phải thiết kế một đôi giày mới? Giày mới thì thế giới sẽ khác sao? Giày không phải có mục đích chính là đi trên chân sao, lỗi thời hay hợp mốt không phải là cũng giống nhau sao! Cái con người bảo thủ kia rõ ràng là muốn gây phiền toái cho mình!”
La Lan nghe vậy khẽ cười: “Mình nói Nông Nông a, ông tổng giàm đốc nhà cậu ánh mắt thật chuẩn, nghe nói chỉ cần qua anh ta kiểm nghiệm chất lượng, đưa ra thị trường đều bán được rất nhiều đó.”
Nữ phục vụ đưa lên một tách cà phê, Phạm Di Nông bỏ thêm một muỗng đường rồi khuấy đều.
“Cúng đúng như cậu nói, bằng không cậu nghĩ rằng mình như kẻ ngốc ngồi nơi này vẽ mấy chục đôi giày để làm gì?” Cô nâng chén uống một ngụm, căm giận nói: “Mình cũng biết ánh mắt anh ta độc đáo, cũng xác thực anh chỉ ra trọng điểm, nhưng điều mình tức giận nhất không phải ý kiến của anh ta mà là cách anh ta nêu ý kiến, cậu biết không? Cái người kia thế mà lại dùng bút đỏ khoanh riêng đôi giày của mình lại, sau đó ở bên cạnh viết hai chữ - ‘rác rưởi’!”
Tức giận, Nông Nông khua khua hai tay, tức giận nói: “‘Rác rưởi’? Ông chủ kia thế mà lại nói những gì mình vẽ ra là ‘rác rưởi’! Mà anh ta còn có mặt mũi nói với phóng viên cái gì mà – ‘Công ty chúng ôi xem trọng nhất là sáng kiến, cung cấp cho mọi cá nhân đầy đủ không gian để phát huy’, quả thực là chó má!”
“Được được được. Anh ta là chó má, cậu đừng kích động. Đừng kích động!” La Lan khó được thấy cô phát hoả, vội vàng trấn an.
Phạm Di Nông thở hổn hển vài hơi, nhìn bạn học hơn mười năm.Sau một lúc lâu, cả người đột nhiên giống như bong bóng xì hơi (nguyên văn convert: tiết khí khí cầu - gần như bong bóng xì hơi), gục mặt xuống: “Quên đi… Ai~ cũng là số cậu tốt, bộ dáng thơm ngào ngạt. Chỉ cần kêu vài tiếng, bàn tay nhẹ ngoắc một cái, lập tức có đàn ông quỳ gối dưới cái váy ngắn siêu mê người của cậu, sau đó muốn di động có di động, muốn xe có xe, mình xem hiện tại đại khái cũng chỉ chưa có người đưa cậu phòng ở thôi. Còn số mình từ nhỏ đã có mệnh lao lực, cái gì cũng đều phải chính mình liều chết liều sống mới kiếm được.”
“Này này, cô Phạm, cậu nói như mình đi bán giống vậy.” La Lan tức giận nhìn cô, liếc mắt nói: “Vài thứ kia đều là bọn họ tự nguyện muốn đưa mình coi như phí chia tay, cũng không phải bản thân mình muốn có.”
Chống cằm, Phạm Di Nông cười pha trò nói: “Vâng vâng vâng, là bọn họ tự mình muốn đưa cho cậu. Nhưng cậu để cho mình ai oán một chút cũng không được sao. Bất quá nói thật, này, cậu làm thế làm tìm được nhiều kẻ ngốc như vậy? Còn mình tại sao vẫm chưa gặp được vận mệnh của mình?”
“Cậu đã quên nhà mình làm nghề gì sao?” La Lan nghe vậy hỏi lại, nhắc nhở cô.
Bị La Lan nhắc nhở, Phạm Di Nông mới đột nhiên nhớ tới –A! Đúng vậy, cô đã quên nghề nghiệp tổ truyền trong nhà cô gái này là làm mai mối.
“Sao thế? Cô Phạm của chúng ta đang nghĩ toies tới tình yêu?” La Lan khơi mi, môi đỏ mọng khẽ nhếch.
“Đúng vậy, muốn yêu!” Phạm Di Nông nói giỡn: “Cậu cũng không biết mình suốt ngày ở trên mạng thu được loả nam đồ*, nhìn chúng nó trong lòng mình lại thấy ngứa ngáy, ha… ha…”
(Loả nam đồ: hình các anh chàng loã thể - Di Nông tỷ khiếp thật)
“Vâng, nhưng cậu không phải đã lên kế hoạch cho cuộc đời cậu rồi sao, nói là chỉ kết giao ông xã không kết giao bạn trai sao? Lúc này muốn từ bỏ?”
“Mình đúng là đã nói thế, nhưng mà…” Phạm Di Nông lấy thìa khuấy cà phê, bất đắc dĩ cười nói: “Aizzz, đầu năm nay đàn ông tốt rất khó tìm, mình đương nhiên cũng không phải muốn từ bỏ, nhưng mà có đôi khi làm việc quá mệt mỏi, không khỏi cũng muốn tuỳ tiện tìm một người để gả cho, nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ như thế thôi, muốn mình tuỳ tiện tìm một người để gả cho, mình chắc là cũng giống như Mạt Lị Á giống nhau, trở thành cô dâu bỏ trốn.”
“Này, Nông Nông, chúng mình đã tốt nghiệp trung học phổ thông mười năm rồi, chẳng lẽ mấy năm nay cậu cũng chưa nhìn thấy một đàn ông nào thuận mắt sao?”
Cô nhếch môi hồng thành một nụ cười rạng rỡ, nói: “Nếu là có, cậu nghĩ rằng mình và cậu còn có thể ngồi chỗ này cùng nhau nói chuyện phiếm sao?”
“Một người cũng không có?” La Lan mở to mắt, tò mò hỏi.
“Một người cũng không có.” Phạm Di Nông đưa ra đáp án đơn giản mà chính xác.
“Nông Nông, không phải là tiêu chuẩn của cậu quá cao chứ?” La Lan nghi hoặc nhìn cô.
Phạm Di Nông lắc đầu, vẻ mặt vô tội nói: “Không, mình cũng không có tiêu chuẩn nào quá cao cả.”
La Lan cầm thìa khuấy khuấy bọt trên mặt cốc Cappucino, không thể nào tin được hỏi “Cậu rốt cuộc có tiêu chuẩn gì, nói mình nghe một chút.”
“Cũng không có cái gì, chẳng qua mình hy vọng anh ấy: Thứ nhất nhìn phải thuận mắt, thứ hai lớn tuổi hơn mình, thứ ba phải có trách nhiệm, thứ tư phải có dũng có mưu, thứ năm phải có tam cao*, thứ sáu phải yêu vợ, thứ bảy phải -”
(Tam cao: Mình không bít là cái gì hết trơn ^^~)
“Đại tiểu thư của mình, cậu có nói đủ chưa? Cậu kêu điều kiện như vậy mà gọi là không có gì, vậy điều kiện như thế nào mới là cao?” La Lan nghe vậy muốn té xỉu, vội vàng mở miệng nói chen vào.
“Hả… a… Làm cho… Mình nghĩ là…” Nông Nông thực cố gắng nhíu mi nhăn mày làm bộ mặt nghiêm túc, suy nghĩ hơn nửa ngày, sau một lúc lâu mới cam chịu, mà biểu tình bộ mặt cũng trở về bộ dáng bình thường, vẻ mặt vô tội nói: “Ai, hình như hơi cao…”
“Cái gì mà hơi? Như thế phải gọi là rất cao!” La Lan vô lực nhìn cô, buồn cười nói: “Này, cậu đã nghe thấy một câu dân ca, kêu a mĩ a mĩ bao lâu làm đồ cưới -”
(câu dân ca này mình chịu ^^~ )
“Dạ dạ dạ, tuy rằng mình không có ô tô, cũng không có nhà lớn nhưng bộ dạng cũng không đến nỗi nào mà?” Nông Nông dạ liên tục, mới cười nói: “Mình biết, bản thân mình điều kiện cũng không tốt, cũng không có tư cách đi soi mói người mình, đúng không? Bất quá mình chỉ niệm niệm (mơ mộng một chút thôi mà) thôi, cũng không phải thực sự hy vọng người như thế, cậu để cho mình niệm (mơ thêm) một chút cũng sẽ không làm sao.”
“Hừ, biết là tốt rồi.” La Lan hơi tức giận nói: “Mấy người các cậu, mỗi lần cảm xúc không tốt liền hay nói giỡn nói muốn tìm cái phiếu cơm dài hạn, lại còn không một lần thành công, khiến cho mình phải xin lỗi người ta. Nhà họ La của mình được mệnh danh là bà mối trăm năm nhưng đã bị những người mang oán niệm kia phá hủy mất.”
“Cái gì? Mình còn nghĩ trước kia bọn A Phương không thành công là vì đàn ông không coi trọng họ, không phải sao?” Nông Nông cười gượng hai tiếng giả ngu hỏi.
La Lan nhìn cô liếc mắt một cái, cười lạnh: “Coi trọng mình? Nếu thật sự coi trọng mình, cậu sao không tự hỏi những người kia lại không cầu hôn mình? Còn không phải đều vì các người, người người đều lâm trận bỏ chạy, mình chỉ cố gắng đi trấn an rồi cười cười với bọn họ.”
Nông Nông trừng mắt nhìn, nghĩ rằng điều này là cũng đúng, bất quá cô vẫn thực sự buồn bực một chút: “A Lan, những người kia thực sự không có người nào từng cầu hôn cậu sao?”
“Nếu có như cậu nói, cậu nghĩ mình còn giống như bây giờ hai mươi tư giờ tuỳ đến tuỳ đi sao? Đã sớm về nhà giúp đỡ gia đình.”
“Ừ, nói cũng đúng.”
Nhìn hình ảnh xinh đẹp phản xạ trên tấm kính, La Lan có chút hờn giận lẩm bẩm nói: “Thực không hiểu ánh mắt đàn ông ở nơi nào.”
Nông Nông nghe xong liều mạng nhịn cười, trong những người bạn học, La Lan là xinh đẹp nhất, nhưng chỉ bởi vì cô quá mức xinh đẹp, hào phóng, hơn nữa cá tính bất lương (Nguyên văn lời tác giả nha), khẩu vô ngăn cản*, cho nên không ít người chỉ dám nhìn từ xa hoặc chỉ coi cô là bạn bè đơn thuần.
(Khẩu vô ngăn cản: Luôn nói thật nói thẳng không kiêng nể ai hết)
Mà nếu chỉ như vậy thì cũng không sao, luôn có những kẻ liều chết dũng cảm muốn thử theo đuổi cô ấy, nhưng những người đàn ông này khi vừa nghe đến La gia danh tiếng trăm năm bà mối, cưới La Lan sẽ muốn đổi nghề làm ông mai, cơ hồ từng người đều nhượng bộ lui binh, số ít vài người còn tiếp tục, lại gặp mấy vị tam cô lục bà nhà họ La khiến toàn quân bị diệt.
Ngẫm lại xem, một gia tộc có một bà mối còn có chút khủng bố, huống chi tất cả đều là bà mối, càng miễn bàn La Lan thật có ba vị bác, hai vị bà dì, hai vị bác chồng, hơn nữa bà ngoại cùng bà nội, cũng vừa vặn làm một đám tam cô lục bà. Cho nên đàn ông nhà họ La sợ nhất là phụ nữ mở miệng, bởi vì một vị mỗi ngày niệm (nói, cằn nhằn) còn chưa tính, nếu không muốn phạm vào điều cấm kỵ của người đó, chỉ sợ tam cô lục bà lại thêm bà xã nữa, mười cái mồm đồng thời cùng nhau nói lên nói xuống, điều đó thật giống như đặt mình trong a tì địa ngục, bốn chữ nước sôi lửa bỏng đơn giản cũng không đủ để hình dung.
Cho nên nói, thật sự không phải những đàn ông này không có mắt mà là phụ nữ của nhà họ La rất đáng sợ, cho nên mới tạo thành kết quả như vậy.
Nghĩ tới đây, Nông Nông nhịn không được bật cười, nghĩ đến La Lan kia tài ăn nói là nhiều năm mưa dầm thấm lâu, được các cô các bác dạy dỗ nên mà thành như vậy…Aizzz
“Này, ngây ngô cười cái gì?” Thất thần một chút, La Lan chỉ thấy Nông Nông ngây ngô cười. La Lan khua khua tay trước mặt Nông Nông, (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn) nói: “Cậu đấy, ngày nào đó nếu thực quyết tâm muốn lấy chồng, đến lúc đó lại tới tìm mình giúp cậu giới thiệu, đỡ phải mình mỗi lần cùng người ta nói tốt, cậu lại cùng Uy Uy, A Phương đều lâm trận bỏ chạy, biết không?”
“Dạ, biết.” Phạm Di Nông bắt chước học sinh tiểu học ngồi thẳng lưng đáp ứng, nhưng lập tức nhịn không được cười thành tiếng.
“Làm ơn, lớn như vậy còn giả vờ đáng yêu, cậu có biết xấu hổ không đấy?” La Lan thấy thế cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Bên ngoài mặt trời lên đỉnh, trong tiệm cà phê bởi vì có điều hòa, không ai hay biết đến sức nóng kinh người ngoài trời.
La Lan còn nói một chút về cuộc sống gần đây, Nông Nông nhìn ngoài cửa sổ người ngoài đường đổ mồ hôi như mưa rơi, miệng thi thoảng đáp lời, suy nghĩ lại theo người, theo xe lui tới bất giác bay xa.
Ngồi một chút nữa, cô nhìn thấy có một đôi giày dừng lại cách đó không xa, cho dù có thực sự dừng lại nhưng cũng không nghỉ chân lại lâu.
Bên ngoài nhìn cảnh tượng mọi người vội vàng, tự nhiên trong lòng cô hiện lên một chút nghi vấn.
Tại sao thành phố này tất cả đều giống như là chạy chạy chạy?
Thật sự tất cả mọi người đều có việc gấp như vậy sao?
Mùa hè, thực nóng.
Máy lạnh, thực lạnh.
Cô quay đầu lại, khuấy tách cà phê đã nguội dần trong tay mình, một hớp đem tất cả còn thừa trong chén toàn bộ uống xong.
La Lan thấy thế nhìn xem thường, nói: “Làm ơn, thưa chị, cậu uống giống thục nữ một chút được không? Cậu xem đấy là nước lọc à?”
Phạm Di Nông giả ngu, nhếch miệng cười.
“Aizz, cà phê một trăm năm mươi đồng cứ như vậy để cậu phá hỏng, thật sự là lãng phí.” La Lan thở dài lắc đầu, nhìn bộ dáng cô như bất trị “Cậu uống cà phê như vậy đừng để cho Tiểu Vân thấy, nếu không cô ấy nhất định đem cậu liệt vào danh sách cự tuyệt lui tới.”
Nông Nông thè lưỡi, rất nhanh lại nhìn quanh trong tiệm cà phê, xác định trong tiệm chỉ có một học sinh làm thêm, mới nói: “Dù sao cậu ấy ban ngày không ở trong cửa tiệm, cậu ấy nếu ở đây mình đương nhiên không dám uống như vậy.”
“Đúng rồi! Cậu ấy gần đây bận việc gì? Làm sao mà mỗi lần mình đến đây đều không gặp cậu ấy?” La Lan nhìn phía sau quầy hàng, gọi hỏi.
Nông Nông nhún vai, nói: “Không rõ lắm, hai năm nay cậu ấy đều như vậy, đến vô ảnh đi vô tung (không thấy bóng dáng), nhưng mà sau chín giờ tối, hầu như tất cả thời gian cậu ấy đều đến trong tiệm xem một vòng, cậu tìm cậu ấy có việc sao?”
“Cũng không có gì, chỉ là lâu rồi không gặp thôi.” La Lan lắc đầu nói.
“Nói cũng đúng, mình xem chúng ta có rảnh hẹn một buổi tụ tập đi.”
“Uh.” La Lan lên tiếng có cũng được mà không có cũng chẳng sao, uống nốt ngụm cà phê cuối cùng.
*
Uống xong cà phê, chia tay La Lan trong tiệm, Phạm Di Nông mang theo túi liền từ ngõ tắt phía sau tản bộ về nhà.
Nói là nhà, kỳ thật cũng chỉ là một cái phòng 10 mét vuông cô thuê ở Đài Bắc, phòng tuy nhỏ nhưng cũng được coi là đầy đủ, có phòng tắm, có ban công, trong phòng ngoại trừ giường không tính, bày biện trong phòng đều là đồ cần cho công tác của cô: máy tính trên bàn, máy in, máy fax, máy scan, máy ghi, bảng vẽ, cùng với một cái hộp cắm bút gần màn hình máy tính.
Ngồi ở trên giường, Phạm Di Nông đem bản kí hoạ sơ đồ phác thảo trong túi lấy ra xem lần nữa.
Từ khi tốt nghiệp đại học xong, cô liền được như ý nguyện làm nhân viên của TMR, chuyên phụ trách thiết kế tạo hình nhân vật chính. Công ty bọn họ mặc dù không nhỏ, nhưng trên thực tế cô tương ứng cũng làm ở tổ khai thác. Nói cách khác, TMR thoạt nhìn mặc dù giống công ty bình thường chia làm ngành liên quan nhưng thực sự khi làm việc, bình thường đều là cấp trên sai vài nhân viên chuyên nghiệp như làm khung kịch bản, viết chương trình, làm chuyển động 3D, trang trí thiết kế… Đợi chút, Thần long thấy đầu không thấy đuôi thần bí tổng giám đốc, sẽ điểm danh tìm những người thích hợp lập thành một Team (đội), sau đó chuyên viết một chương trình game.
Cho nên cô không cần ở công ty làm việc, bởi vì bàn bạc thống nhất xong mới bắt đầu làm, nhân viên sẽ đều tự mang phần công việc về nhà, bình thường liên lạc là trên mạng, sau đó khi tới một tiến độ công việc nhất định, lại đến công ty nghiên cứu kiểm điểm, thống nhất, cải tiến.
Bởi vậy, cô thậm chí không cần cùng nhân viên khác có quan hệ, vì đều giống nhau là làm công việc cần đến sáng kiến, nên không có khái niệm tan tầm.
Nhìn bên ngoài, công tác như cô xem ra có thời gian vô cùng tự do, trên thực tế, cô lại thường làm việc đến nửa đêm, có khi để theo kịp tiến trình, chính là một ngày ngủ không tới 4h.
Bởi vì yêu cầu công việc, trong căn phòng nho nhỏ của cô, phần lớn là vật phẩm có liên quan tới máy tính và sách tham khảo. Đương nhiên cũng vì một số vật phẩm này của cô mà phòng cô rất lộn xộn, bình thường cô cũng lười biếng dọn dẹp.
Đương nhiên mất công mất sức công tác như thế, đích thực là có một số tiền lương không tệ, chẳng qua là lo lắng cho kế hoạch cuộc sống sau này cho nên cô tuy rằng đã có khả năng thuê một phòng trọ lớn hơn để ở, nhưng cô vẫn ở trọ tại phòng nhỏ này, đem phần lớn tiền để tiết kiệm.
Tuy rằng công tác lúc này không thoải mái, nhưng cô kỳ thật vẫn vô cùng hài lòng về hiện tại, chỉ là mỗi lần cô xem đến tin tức tài chính và kinh tế động một tí là con số hàng trăm triệu, có khi vẫn là có cảm thán, hận không sinh ra ở một gia đìnhgiàu có nào đó.
Nhìn chính cả trăm đôi giày mình vẽ, Phạm Di Nông than nhẹ một tiếng, đem chúng quăng lên bàn, hai tay dang ra, nằm ngửa ở trên giường, lẩm bẩm nói: “A… Người ta đều nói đàn ông cưới con gái nhà giàu có thể giảm bớt mười năm phấn đấu, cũng không biết là gả cho một con rùa vàng có thể cơm áo không lo hay không…”
Cô nghĩ, nếu có một ngày kia lười biếng không muốn phấn đấu nữa, có thể liền thật sự tìm cái phiếu cơm dài hạn để gả đi. Nhìn trần nhà màu trắng, cô phì cười một tiếng, vì thấy cái ý tưởng đó quá mức buồn cười.
“Ai, nếu thật muốn gả, cũng sẽ không chờ tới bây giờ.” Cô lẩm bẩm một tiếng, không có nghĩ tới trước khi tốt nghiệp trung học, cô tại lớp học từng nói tương lai không quen bạn trai, muốn quen sẽ quen ông xã.
Nói thật ra, kỳ thật đến bây giờ quan niệm của cô vẫn không thay đổi, tuy rằng lúc ấy là nói đùa, nhưng sau này ý niệm này vẫn luôn ở trong đầu cô, không biết là có phải vì nguyên nhân này hay không mà mười năm qua cô vẫn chưa chính thức làm quen với một người bạn trai.
Vài năm này, cũng không phải không ai muốn theo đuổi cô, chẳng qua cô cùng đối phương không gọi điện, người ta muốn hẹn cô đi ra ngoài, cô trong đầu nghĩ đó cũng là lãng phí thời gian, hơn nữa thực phiền toái, cho nên bình thường đều một mực cự tuyệt.
Khi học đại học, từng có người nói cô phiền toái (convert: quy mao), cô chỉ cười cười, kỳ thật tâm lý cũng không phải rất thích, nhưng hiện tại nghĩ tới, có lẽ cô thật sự phiền toái cũng không chừng.
Nhịn không được ngáp một cái thật lớn, Phạm Di Nông nháy mắt quyết định ngủ trước, cặp giày cực kỳ đặc biệt kia, có thể chờ tỉnh lại rồi nói sau…
* Cả hai loại cà phê Latte và Cappuccino đều được tạo ra từ espresso. Theo Wikipedia, cà phê espresso được pha chế bằng cách dùng nước nóng nén dưới áp suất cao (khoảng 9 đến 10 bar) qua bột cà phê được xay rất nhuyễn. Khi espresso cùng được pha với sữa ở áp suất cao sẽ gọi là Latte, khi espresso được pha với váng sữa hoặc kem và có thêm bột quế thì sẽ được gọi là Cappuccino.
Thường thì công thức pha chế các loại cà phê này không cố định mà tùy vào người pha nó. Ví dụ Cappuccino có thể được pha với một shot espresso, 50% là sữa và 50% là váng sữa. Ở một số chỗ thì tỷ lệ cà phê có thể giảm hoặc tăng lên cũng như thêm vào một số vị khác như chocolate, hạnh nhân…