Có câu nói, tiểu biệt thắng tân hôn.
Có điều, tách nhau chưa đầy hai tư tiếng... Cũng gọi là tiểu biệt?
Tần Ý bị Đường Ngự Thiên đẩy ngã trên giường, anh còn chưa kịp hoàn hồn, người kia đã che lên, ép anh tới chặt chẽ. Sau đó, không nói hai lời, dùng tay giữ cổ Tần Ý mà hôn.
Đường Ngự Thiên ngừng lại một chút, môi hai người vẫn kề nhau, lòng ban tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve vùng dưới cằm anh, ý tứ không rõ nỉ non: “Hửm?”
Hửm cái gì?
Tần Ý thanh tỉnh chút, anh híp mắt nhìn vẻ mặt Đường Ngự Thiên, ý tại ngôn ngoại rõ ràng: thế nào, thoải mái không.
Thế là đang hỏi ý kiến mình à?
Tần Ý mở miệng, phát biểu cảm nghĩ về cái kiểu hôn thô bạo này: “Có chút đau, ngày mai trên cổ nhất định sẽ hiện vết...”
Đường Ngự Thiên thả nhẹ lực tay mấy lần, hiển nhiên rất hài lòng với loại trả lời ám muội này.
Cảm giác cứ sai sai, người dưới thân hắn nào biết hai chữ ám muội viết thế nào, chỉ trong nháy mắt, Tần Ý đã nói tiếp nửa câu sau: “... Khá giống cảm giác khi bị thắt cổ.” (*)
“...”
“Lúc treo cổ sẽ gây áp lực lên mạch máu ở gáy, dẫn đễn việc không cung cấp đủ dưỡng khí cho não bộ, hô hấp tắc nghẽn, đè áp này cũng gây kích thích lên dây thần kinh X, gây nên phản xạ tim ngừng đập, hoặc là xương cổ bị gãy mà chết.”(**) Nói đến chuyện học thuật thì Tần Ý liền dừng không được, “Đường tiên sinh, anh biết không, trong lịch sự cổ đại Trung Quốc, có mấy vị treo cổ... Chờ chút, Đường tiên sinh, anh làm gì vậy?”
Anh nói được nửa câu đã bị Đường Ngự Thiên lật người như lật trứng rán. Tần Ý nằm trên giường, cảm từ eo đến khe mông đột nhiên truyền tới cảm giác mát mẻ. Anh liền vươn tay túm quần kéo lên.
Nhưng sức lực nhỏ nhoi ấy cũng chả thấm là bao. Đường Ngự Thiên lúc này có thể nói là chỉ số chịu đựng lên như diều gặp gió, mặc kệ Tần Ý có nói ra câu sát phong cảnh thế nào, hắn cũng có thể kiên định với lập trường của mình.
Quần áo của Tần Ý rất nhanh bị cởi ra, lúc Đường Ngự Thiên cởi áo cho anh còn tiện đường hôn hôn lên dấu dây đỏ ở cổ tay anh một hồi.
Bằng những kinh nghiệm lần trước, hai người bắt tay vào việc thuận lợi hơn rất nhiều, Tần Ý chống cự chút ít xong cũng an phận yên xuống, thậm chí còn nhỏ giọng nhắc nhở Đường Ngự Thiên dùng nhiều bôi trơn một chút.
Nhưng mà tốc độ cương của hai người lại là một cách biệt lớn, cái thứ đồ kia của Đường Ngự Thiên rất nhanh đã thô đến không nói được, trái lại của Tần Ý thì...
Ờ...
Đường đại tổng tải thật không tiện nghĩ bà xã nhà mình quá bất lực, cân nhắc một chút liền quyết định đưa tay cầm bạn nhỏ kia, miễn cưỡng ban phát một chút phần thưởng,
Tốc độ cương lên cũng không tiến bộ mấy.
Nhưng dù Đường Ngự Thiên có nóng ruột đến mức nào, hắn cũng sẽ không cam lòng đi vào như vậy.
Hai người làm khởi động rất đầy đủ, chờ Tần Ý bắt đầu thở dốc nhè nhẹ đồng thời không tự chủ được mà ngả vào người hắn, Đường Ngự Thiên mới bắt đầu chính thức động.
Tần Ý vốn dĩ đã trắng, giờ khắc này nằm giữa ga giường đỏ thẫm lại càng thêm yếu mềm, Đường Ngự Thiên cúi xuống thì thầm bên tai anh cũng có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhàn nhạt từ sau tai đến cổ.
Đại khái là những câu thì thầm kia qua xấu hổ, Đường Ngự Thiên để ý thấy dái tay đứa ngốc nhà mình cũng bắt đầu ửng hồng.
Hai cỗ thân thể thân mật quấn quýt, tiếng thở dốc trầm thấp của đàn ông hòa lẫn với tiếng vang ám muội, thậm chí lúc đưa đẩy cũng tạo thành tiếng nước, tất thảy đan xen trong bóng tối. Động tác của Đường Ngự Thiên cũng không nhẹ nhàng như lần đầu, hắn có hơi tàn nhẫn, Tần Ý chỉ cảm thấy mấy ngón tay nắm chặt chăn của anh đang dần mất đi tri giác, chỉ có thể theo người nọ dần dần lạc vào hoan ái.
Hai nhân vật chính đang kịch liệt, Đức thúc đứng sau ván cửa cũng biết bên trong đang là cái tình cảnh gì. Nhưng ông không còn biện pháp, lúc trước, thiếu gia nhà ông đưa hết cho Đường Thanh Long mọi cổ phần cùng tài sản. Người trẻ tuổi, còn nhiều thời gian, có chuyện gì lại cho đi mọi thứ quan trọng như thế.
Đức thúc lấy dũng khí, không đúng lúc mà gõ cửa phòng thiếu gia: “Thiếu gia, cậu ở đâu? Có điện thoại, là của Đường Thanh Long.”
Đáp lại ông là thiếu gia không biết lấy thứ gì ném ra cửa phòng, đập một cái vào cửa, sau đó vang giọng khàn khàn: “Để gã chết đi.”
Đường Ngự Thiên thật muốn trừ tiền lương Đức thúc.(***)
Thật đúng là không có mắt! DỌa bà xã nhà hắn mềm cả ra rồi, vất vả mãi mới cứng lên.
Đức thúc: “...”
Thừa dịp xe trật bánh, Tần Ý nhanh chóng lấy chăn quấn mình lại thành bánh chưng, Đường Ngự Thiên cúi người kéo anh ra: “Ngoan, buông nào.”
Con mắt Tần Ý có chút hồng, bây giờ thần trí trở về mới phát hiện ban nãy bị bắt nạt thế nào: “Không muốn.”
“Anh sẽ nhẹ một chút, nhé?” Đường Ngự Thiên cọ cọ nơi đó vào người anh qua lớp chăn, “Ít nhất cũng phải để anh ra nha, cục cưng.”(****)
...
Nửa giờ sau, Đường Ngự Thiên mặt lạnh ra mở cửa.
Đức thúc kiên trì chờ bên ngoài, thấy hắn đi ra, nhất thời mừng tít mắt: “Nhanh như vậy?”
Đường Ngự Thiên lành lạnh nhấc mí mắt lên nhìn ông.
Đức thúc giật mình, sửa lời: “Ý của bác là so với tưởng tưởng của bác thì nhanh hơn ha ha ha.”
Nhìn sắc mặt thiếu gia, Đức thúc cảm thấy như bản thân đang ở trong đống đao... Cả người còn lạnh buốt.
Đường Thanh Long lúc này quả thực dùng hết chút ít kiên trì của gã, Đức thúc nói sẽ gọi Đường Ngự Thiên nhận máy, gã vẫn không dám cúp điện thoại, ngơ người chờ đến bây giờ.
“Có việc?” Đường Ngự Thiên cầm máy đáp, “Nói, cho anh 3 phút.”
Đệt, ở đâu ra cái thể loại người nóng tính thế này, Đường Thanh Long âm thầm phỉ nhổ, ngoài miệng vẫn mềm mỏng: “Chuyện này, hôm trước cậu đưa cho tôi cổ phần, là thật hả?”
Đường Ngự Thiên liên tục nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường, thuận miệng đáp: “Cũng cho là vậy.”
Lúc đó là thật, nhưng bây giờ Tần Ý đã trở về... Đặc biệt vừa nãy trên giường còn bị hắn tàn nhẫn bắt nạt, ép em ấy nói đi nói lại cái lời yêu đương chán ngán “mãi mãi bên cạnh anh”, Đường Ngự Thiên nghĩ tới đây, sắc mặt cũng mềm xuống.
Tần Ý đã trở về, phần chuyển nhượng này cũng coi như hết hiệu lực.
Có điều, Đường Ngự Thiên không nói rõ, hắn muốn nhìn xem, Đường Thanh Long đối với miếng bánh từ trên trời rơi xuống cũng không lớn bằng này, sẽ chọn cách nuốt một hơi hay từ từ mà ăn.
Nhưng mà hắn tính sai một điểm.
Đường Thanh Long không quá muốn đĩa bánh này.
Quả thật, lúc tin vừa mới đến tai, gã ngoại trừ kinh ngạc còn cực kỳ mừng rỡ. Chỉ cần hắn ký một chữ, vị trí lão đại trong vòng kinh tế thành phố A sẽ là của gã rồi.
Trời mới biết Đường Ngự Thiên trúng gió gì, thế mà phần hợp đồng ấy lại là thật.
Thế nhưng chờ gã bình tĩnh lại... Sau khi mừng như điên... cũng không có sau đó.
Quản lý mười mấy công ty, mỗi ngày lo chuyện giao tiếp, còn phải tham gia thương chiến, bàn bạc hợp đồng... Gã đang ăn no rửng mỡ thế này thì tiếp nhận kiểu gì.
Có vài vị trí, nhìn thì chói mắt nhưng lại không thích hợp với bản thân. Đường Thanh Long hiểu rõ đạo lý này, gã bị Đường Ngự Thiên chèn ép nhiều năm như vậy, điều càng ngày càng nhận rõ là bản thân không có năng lực gì, nhớ lại cũng rất thảm.
Nói chung, Đường Thanh Long dõng dạc nói trong điện thoại là gã muốn hắn thu lại quyết định đi, Đường Ngự Thiên kinh ngạc, nhưng ngoài miệng vẫn lạnh nhạt: “Mai nói sau đi, luật sư của tôi tới rồi nói tiếp.”
À, mai lại nói.
Nhận được tin chính xác, Đường Thanh Long thở phào nhẹ nhõm, gã nhìn đống tài liệu trên bàn, từng hàng từng chữ đều mang một số tiền không nhỏ.
Đây chính là việc liên quan đến toàn bộ dòng tộc này, còn muốn chờ đến ngày mai?
Đường Thanh Long khó hiểu, ống nghe đầu bên kia đã truyền tới tiếng báo máy bận, gã chậc một tiếng, ném điện thoại qua một bên, định đến quán bar bình thường vẫn hay đi để chơi đùa.
Không biết Đường Ngự Thiên chỉ là chung tình lên não, muốn vội vàng quay về phòng đè Tần Ý thêm lần nữa.
Nhưng mà khi về phòng, chỉ thấy đứa ngốc nhà hắn đã ăn mặc chỉnh tề, một mặt do dự đứng ở cửa.
“Em lại đi ngược giày rồi.” Đường Ngự Thiên chỉ ra không chút lưu tình, thầm nghĩ đây là sao vậy, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.
Tần Ý ngơ ngốc “a” một tiếng, cởi giày, đi trên thảm len đổi thành đi dép lê, sau đó ngẩng đầu lên, sắp xếp lại ngôn ngữ: “... Xin lỗi, đều là tại em.”
Chân mày Đường Ngự Thiên cau lại.
Tần Ý tiếp tục nói: “Phá sản cũng không sao, chúng ta còn trẻ, có thể cùng nhau phấn đấu.”
Đợi chút.
Đề tài chuyển hơi nhanh, hắn theo không kịp.
Đường Ngự Thiên trầm mặt, hỏi: “Phá sản?”
Tần Ý đi lên, vỗ vỗ vai hắn: “Vừa nãy em nghe thấy... Anh không cần phải có áp lực quá lớn. Em nghĩ rồi, rm có thể thi lại, lấy giấy chứng nhận tư cách giáo viên, lúc chưa thi có thể làm gia sư dạy riêng kiếm chút tiền. Làm giáo viên tuy rằng lương không cao lắm, thế nhưng khá ổn định... Không cần phải mua nhà quá lớn, một phòng là đủ rồi...”
Tần Ý tiến lên ôm eo hắn, trầm giọng nói: “Hai ta cùng nhau nỗ lực, tranh thủ bốn năm có phòng, năm năm có xe.”
Đường Ngự Thiên rất cảm động.
Nhưng hắn cũng rất đau đầu.
Hắn thuận thế nắm lấy tay Tần Ý, dắt anh về phòng, châm chước mở miệng: “... Không phải thế, em nghe được gì?”
“Anh nói mời luật sư giải quyết...”
“Khờ quá.” Đường Ngự Thiên sợ anh chỉ mặc một cái áo sơ mi, dễ lạnh, hắn bèn nhét người vào trong chăn, sau đó cũng chui vào. Hai người đầu tựa đầu, tay hắn còn vuốt vuốt mấy cọng tóc nhếch lên ở ót của Tần Ý, tiếp tục nói, “Anh mà phá sản thì nuôi em kiểu gì.”
Tần Ý nghiêng đầu nhìn hắn: “Hả?”
“Để luật sư chuyển mọi cổ phần cùng bất động sản của anh dưới tên em.” Đường Ngự Thiên không biết từ đâu lấy ra một đồ vật, Tần Ý còn chưa kịp thấy rõ, hắn đã dương dương tự đắc hất cằm ra lệnh, “Tay“.
Tần Ý rút tay ra từ trong chăn.
Một giây sau, một chiếc nhẫn bạc tinh tế nằm ngay ngắn trên ngón áp út của anh.
Nhỏ bé vừa vặn.
Nhẫn?!
“Vốn định đến lúc tìm em sẽ đưa em... Không ngờ, em lại trở về.”
Tần Ý mặt đỏ tới mang tai, muốn rụt tay về, lại bị Đường Ngự Thiên giữ lại. Sau đó, người đàn ông này mở một tay khác, trên đó là một chiếc nhẫn cùng kiểu: “Có câu em nói đúng rồi, đều tại em. Trách em ngốc như vậy, vốn dĩ phải có một tiết mục cầu hôn hoành tráng, hiện tại không còn, ngốc không chịu nổi__ còn thực hiện đúng lúc em nói cố gắng bốn năm có phòng năm năm có xe gì đó.”
Đường Ngự Thiên nói xong, Tần Ý nửa ngày cũng không động.
“Còn ngây ra đó làm gì, đeo giúp anh.”
“... A, à, được.”
---
Hal: (*) Thầy Tần không để cho Đường tổng sống =)))
(**)... Thầy Tần cũng không để tôi sống... Còn mấy chương nữa thôi, mấy cái học thuật này có thể tránh xa một chút không...
(***) Đừng tạo nghiệp nha người anh em =)))) Đừng quên người ta là cầu nối quan trọng trong mối quan hệ giữa đồng chí và thầy Tần =))))
(****) Các thím vẫn mỗi người một ý nên tôi quyết định dùng hầm bà làng từ bảo bảo bảo bối đến cục cưng =))) Phải rồi, tôi là đứa dễ lung lay như vậy đấy =)))