Chuyện đột nhiên xảy ra, Tần Ý có chút ngơ ngác, anh cũng không để ý cầu hôn hay không cầu hôn. Nếu Đường Ngự Thiên thật sự thông báo trước mặt mọi người, anh trái lại sẽ không thích.
Như thế này rất tốt.
Chỉ hai người bọn họ, cũng chỉ là chuyện giữa cả hai.
Theo ánh đèn đầu giường không quá sáng, Tần Ý nghiêm túc nắm lấy tay Đường Ngự Thiên, từng chút từng chút đeo lên chiếc nhẫn thiết kế giản đơn kia. Lòng bàn tay anh sượt qua đầu ngón tay Đường Ngự Thiên, sờ qua khớp xương, mãi đến tận cuối ngón tay.
Sau khi Tần Ý đeo nhẫn xong cũng không vội vã buông ra, anh giương mắt nhìn Đường Ngự Thiên, nhỏ giọng nói: “Bất kể bần cùng hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật,em đều yêu anh, tôn trọng anh.”
Đường Ngự Thiên cảm động quá đỗi, hắn trầm thấp “ừ” một tiếng, vừa muốn đáp lại gì đó liền nghe Tần Ý nói: “Mấy thứ kia cũng không cần chuyển cho em, anh có nói gì, em cũng sẽ không nhận.”
Nhận nhẫn nhưng lại không nhận sính lễ?
Đường Ngự Thiên nói: “Không cần em quan tâm.”
“Vậy em cũng sẽ không thể nhận.”
Được rồi, Đường Ngự Thiên lại xoa xoa đầu người này, không nói thêm nữa.
Dù sao, hắn cũng có phương pháp chuyển nhượng mà không để cho Tần Ý biết.
Đường Ngự Thiên cũng không nói được lý do tại sao bản thân lại chấp nhận chuyện này đến vậy, hắn chính là muốn đem tất thảy mọi thứ hắn có mà đưa cho người ấy.
Đêm đã rất sâu, hai người cũng không tiếp tục làm chuyện gì đó trẻ con không nên biết, rửa mặt xong liền ôm nhau ngủ.
Đường Ngự Thiên như là mê luyến cảm giác hai người mang theo nhẫn, mười ngón đan xen, chờ khi Tần Ý ngủ thiếp đi dưới những nụ hôn của hắn, hắn cũng vẫn không buông ra.
Ngày hôm sau, Tần Ý vừa tỉnh ngủ, Đường Ngự Thiên đã giải quyết xong chuyện với Đường Thanh Long và luật sư.
Hồng Bảo lúc trước không hiểu vì sao bị sa thải cũng trở về Đường gia, nghe động tĩnh lớn ngoài cửa là biết, đàn em cuồng Đường Ngự Thiên này hiện tại đang rất hưng phấn.
Tối hôm qua lúc hai người đang ngọt ngấy với nhau, Tần Ý hỏi sao không thấy Hồng Bảo.
Đường Ngự Thiên liền nhả ra vài chữ: Anh để cậu ta cáo lão về quê rồi.
...
Ừm...
Rất ngắn gọn.
Giờ khắc này, ngoài cửa còn đang rộn ràng.
“Đường tổng! Đường tổng, lần này tôi trở về sẽ thật nỗ lực, bảo đảm không để ngày thất vọng! Cố gắng hoàn thành nhiệm vụ! Ông chủ tôi yêu ngài!”
Đường Ngự Thiên không biết nên nói gì, Tầy Ý nghĩ, ngoài mặt thì cứ giả bộ lạnh lùng dọa người cút như thế... Trong lòng khẳng định bị loại tâng bốc chất phác này của Hồng Bảo khiến cho thoải mái lắm đây.
Từ khi nào mà anh bắt đầu hiểu người nọ như vậy?
Tần Ý tự nghĩ rồi lén cười.
Anh nằm trong chăn nửa ngày, cuối cùng vuốt vuốt chiếc nhẫn kia ngồi dậy.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa mà vào, Tần Ý nương theo ánh sáng mà đánh giá chiếc nhẫn này...
Ừm, một chiếc nhẫn mộc mạc.
Kỳ thực, anh thấy có chút khó hiểu, dựa theo cá tính của Đường Ngự Thiên, cho dù kiểu dáng nhẫn ra sao, khẳng định đều là cái giá tiền anh không chịu nổi. Tần Ý nghĩ nghĩ như vậy, mơ hồ nhìn thấy bên nhẫn có một vết khắc sâu.
Anh tháo nhẫn, bởi vì nhìn thẳng vào ánh mặt trời quá lâu, không khỏi nheo mắt lại. Chỉ thấy bên trong là hai chữ cái tiếng Anh được khắc theo đường nét mềm mại, QY.
Tần Ý.
Sau khi ăn xong điểm tâm, anh cùng Đường Ngự Thiên cùng nhau thảo luận một vấn đề rất thực tế.
___ vấn đề là anh không có hộ khẩu.
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Tần Ý ung dung thong thả rót bình trà. Đường Ngự Thiên dõi theo động tác pha trà của anh, nửa ngày mới hỏi: “Em đã hỏi cái thứ kia chưa?”
Tần Ý dừng một chút, khó hiểu: “Thứ... Thứ gì cơ?”
“Cái thứ biết nói kia kìa.”
Tần Ý nghĩ một hồi mới phản ứng được: “Ý anh là Tiểu Manh Manh?”
Đường Ngự Thiên không như để ý mà gật gù: “Hình như là tên này.”
“...”
“Vẫn chưa,“ Tần Ý đặt ấm trà xuống, “Để em hỏi cậu ấy.”
Tiểu Manh Manh được gọi ra đã rất hung hăng: “Ngài ấy không phải quá đáng quá rồi sao?!Hả? Phải có chút tôn trọng chứ?!”
Tần Ý vội vã xin lỗi thay Đường Ngự Thiên: “Thật xin lỗi...”
Đường Ngự Thiên gia nhập đoạn đối thoại vốn chỉ là của Tần Ý và Tiểu Manh Manh: “Không cần xin lỗi.”
Tiểu Manh Manh: “...”
Nó bi ai phát hiện, hai người này sau khi xác định việc bên nhau, chỉ cần nó nói chuyện với kí chủ, Đường Ngự Thiên cũng có thể tiếp nhận thông tin.
Tiểu Manh Manh từ chối tin tưởng điều này, nó bướng bỉnh kêu: “Hai người tháo nhẫn ra! Chiếc nhẫn này tuyệt đối có vấn đề, làm ra bằng cái kỹ thuật khoa học đen tối nào vậy?”
Đường Ngự Thiên: “Đừng có mơ.”
Tần Ý: “Có vấn đề gì?”
Tiểu Manh Manh cũng không nói ra vấn đề gì, không thể làm gì khác hơn là tùy tiện chống chế một câu: “Nó, nó có thể thay đổi từ trường của tôi!”
Nhưng mà kí chủ của nó sau khi tư định chung thân thì cùi chỏ đã bắt đầu hướng ra bên ngoài rồi.
Tần Ý nghĩ nghĩ, âm thầm che kín nhẫn: “Hẳn cũng không phải là nguyên nhân này đi.”
Được rồi.
Bắt nạt một người cô đơn như nó.
Đường Ngự Thiên đúng lúc cắt đứt đối thoại của bọn họ, trở về chủ đề chính: “Hiện tại có mấy vấn đề, thứ nhất, thân phận hiện giờ của em ấy là gì ___ Tôi muốn hỏi, có quan hệ gì với cậu và tổng bộ?”
“Ngài ấy hiện tại xem như là tân kí chủ.”
Vốn coi bản thân là người không hộ khẩu, giớ lại nhận một thân phận mới, Tần Ý hơi kinh ngạc.
Tiểu Manh Manh giải thích: “Trong các thế giới song song, mỗi phân đoạn đều phải đi theo quy trình, bằng không đều bị coi là vật cản trở, bị tiêu diệt. Ngài ấy trước kia tiếp nhận thân phận kí chủ trong cơ thể Tô Thất, mãi cho đến khi tích đủ điểm mới rời đi, đều trong phạm vi của quy trình tôi nói. Những gì tôi làm cũng chỉ là để ngài ấy hồi sinh một cách không hợp pháp thôi.”
Mấy câu này tuy rằng trúc trắc nhưng Đường Ngự Thiên nghe vẫn hiểu: “Có nghĩa, bây giờ tổng bộ cho rằng em ấy là kí chủ mới đi tới thế giới này?”
“Đúng.”
Tần Ý ngắt lời: “Vậy tôi còn cần nhận nhiệm vụ không? Đầy hai trăm... Lại làm sao bây giờ?”
Nhắc tới cái này, Tiểu Manh Manh chậc chậc hai tiếng.
Mẹ kiếp, đúng là tổn thất lớn cho nó.
Tiểu Manh Manh chậm rãi nói: “... Vì vậy, tôi đã thay thế vị trí trên bảng xếp hạng với Tiểu Xấu Xa, trở thành người đứng nhất từ cuối lên.”
“...” Tần Ý nhất thời không hiểu lắm, “Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là em không cần phải làm nhiệm vụ, cứ nhận mấy điểm lẻ cho đến cuối đời.” Đường Ngự Thiên hài lòng cong khóe miệng, “Cũng có thể khiến nhiệm vụ thất bại, là như vậy.”
Tiểu Manh Manh thầm nghĩ, ngài thì vui quá rồi nhỉ? Thê thảm cũng chỉ có tôi.
Nó nghĩ tới đây, không thể không nói ra một yêu cầu, cứu vãn bộ mặt của mình trong giới hệ thống: “Tôi có thể nhờ các ngài chuyện này được không?” Dù gì cũng phải nhờ có tôi mà hai người mới có cơ hội tư định chung thân!
“Cậu nói đi,“ Tần Ý vốn cảm thấy thẹn với hệ thống, “Chỉ cần không phải chuyện gì quá đáng, tôi nhất định tận lực.”
Tiểu Manh Manh: “Ừm... Chuyện này, ngài có thể... ít nhất hoàn thành một nhiệm vụ không? Đừng thất bại hết.”
“Hả?”
“Mục tiêu tôi theo đuổi cũng không cao, làm người thứ hai đếm từ dưới lên là được.”
Tần Ý suy nghĩ một hồi: “Vậy đứng đầu là ai?”
Tiểu Manh Manh nghĩa chính ngôn từ: “Để cho Tiểu Xấu Xa a.”
“Không phải chứ, vận may cậu ta phải kém thế nào mới có thể nhận phải liên tiếp hai kí chủ tích mãi không đầy điểm.” Anh còn nhớ Tiểu Manh Manh đã từng nói, Mao Cát Tường nhận nhiệm vụ hai năm cũng không đủ điểm.
Lúc này lại nghe Đường Ngự Thiên mở miệng nói hai chữ không giải thích được: “Cũng vậy?”
Không hổ là vai nam chính!
Tiểu Manh Manh đang lo không biết phải nói chuyện này thế nào, kích động với hắn: “Đúng vậy đó!”
Tần Ý không hiểu, đúng gì mới được.
Nhưng anh cũng không phải nghi hoặc quá lâu, ngay sau đó đã nghe được tiếng kích động của Tiểu Manh Manh: “Ngài ấy cũng mất mạng rồi!”
“...”
“Lúc tôi đến cục công an tra tư liệu về ngài, không cẩn thận cũng xem luôn cả của ngài ấy.” Tiểu Manh Manh cảm khái, “Trái Đất quả là tròn, chết sớm chết muộn gì cũng phải chết.”
Tiểu Manh Manh lại bổ sung: “Nhưng ngài ấy cũng không chết thảm như ngài.”
Đối với vấn đề này, Tần Ý không có tâm tư đùa giỡn.
Anh biết, hoặc là nói, vì anh đã tự mình trải qua nên mới không coi đó là trò đùa. Đối với Tiểu Manh Manh mà nói, chết sống của con người chắc cũng chỉ nhẹ như lông hồng.
Tần Ý không biết có nên nói cho Mao Cát Tường biết hay không, cũng không biết phải nói như thế nào.
Đường Ngự Thiên xoa xoa đầu anh, đưa cho anh một chén trà để phân tán sự chú ý: “Nhanh không nguội.”
“Vậy cậu ta chết như thế nào?” Đường Ngự Thiên lại cảm thấy khá hứng thú, một tay đặt trên bàn, tay kia khoác lên vai Tần Ý, “Tai nạn xe cộ?”
Tiểu Manh Manh: “Dịch cúm mới, SARS- 2, ca bệnh đầu tiên chính là ngài ấy. Mà mà phát hiện sớm, bệnh không lây lan, đồng thời đã phát minh ra thuốc đặc hiệu, hiện tại đã không còn gì nguy hiểm.
Nghe vào còn thấy rất vĩ đại nha.
Tần Ý đặt tách trà xuống, thầm nghĩ, sao lại đường đột như vậy.
Chờ chút...
Đường đột?
____ Đâu phải!
Tần Ý nhớ tới một chi tiết nhỏ, Mao Cát Tường có nói với anh, ngày hắn xuyên qua phải đến bệnh viện, nơi đó cũng giữ giấy xét nghiệm của hắn.
Hắn nói là bị cảm mạo.
Cảm mạng là tình trạng bệnh lúc sơ kỳ?
Lúc Mao Cát Tường nhận điện thoại của đồng minh, hắn đang ngồi cắn bút vò đầu bứt tay trước bàn đọc sách.
“Alo?”
“Mao tiên sinh, chào anh, đã lâu không gặp..”
Mao Cát Tường vẫn chưa biết mình đã chết để điện thoại ra xa một chút, sau đó tát mình một cái, đệt, hắn không nghe lầm chứ? Đồng minh của hắn không phải về bên kia rồi à...
Đầu óc xoay vần một hồi, hắn liền nghĩ, chẳng nhẽ là tân kí chủ?
“Cậu đừng nên thấy sang bắt quàng làm họ,“ Mao Cát Tường đã lâu không giả bộ cão lãnh, giờ làm lại nghề này thấy có chút mới lạ. “Coi như cậu có trí nhớ của cậu ấy, cũng đừng hy vọng lấy được lòng tôi.”
Tần Ý: “Mao tiên sinh, anh hiểu lầm rồi.”
“Không có hiểu lầm, tôi sẽ không cho cậu cơ hội ngụy biện.”
“...”
Mao Cát Tường rất có khí thế: “Chào.”
Hắn cúp điện thoại xong còn có chút nghĩ đến mà sợ, thật quá dọa người luôn, cái tên tân kí chủ không biết lại muốn làm cái gì. Bởi vì kí ức giữa các kí chủ có thể truyền thừa, vì lẽ đó, khi suy nghĩ, hắn không khỏi gắn mác đại ác cho tân kí chủ này.
Có vấn đề, cậu muốn nhận được gì từ tôi?
... Bạn tốt Mao Đầu Đầy Âm Mưu, tên gọi tắt Mao Mưu Mô đã login.
Vì lẽ đó, khi Tần Ý gọi điện thoại lần hai, Mao Cát Tường đã võ trang đầy đủ, độ đề phòng rất cao.
Tần Ý suy nghĩ rất lâu, cảm thấy Mao Cát Tường cần biết rõ sự tình, quyết định thẳng thắn với hắn: “Mao tiên sinh, anh nghe tôi nói...” Nhưng được một nửa lại chuyển đề tài, “Bây giờ anh đang làm gì?”
Trước nên hàn huyên một chút, để hắn chuẩn bị tâm lý.
Mao Cát Tường cúi đầu nhìn đống sách vở dày cộp trên bàn, thở dài: “Tôi làm bài tập, hai ngày nữa phải thi rồi.”
Tần Ý: “...”