Vừa Yêu Vừa Sủng

Chương 46: Chương 46: Dấm Vương Châu Á




Giờ học ngoại khoá hôm sau chủ yếu ở viện bảo tàng thành phố L.

Mộ Dung Nguyệt nhìn Mã Vi Vi với vẻ áy náy.

“Sao hôm qua cậu lại vứt tớ ở khách sạn một mình, thành thật khai báo, cậu và nam thần Cố đi đâu?” Mã Vi Vi nhạy bén bắt được tin tức bát quái, cảm giác hai người này nhất định có vấn đề, hơn nữa đêm qua còn không về khách sạn, sáng sớm lại cùng hội họp ở cửa viện bảo tàng với những người khác, tối qua nhất định đã ở bên nhau.

Nào biết Mã Vi Vi sẽ hỏi thẳng như vậy, Mộ Dung Nguyệt cúi đầu trên mặt đỏ bừng.

“Tớ... tối qua tớ ở bên Cố Hành.”

Mộ Dung Nguyệt cảm thấy đầu lưỡi thắt lại, cũng không thể nói thẳng là mình lăn lộn một đêm với Cố Hành được, nếu không phải do thời tiết lạnh, Mộ Dung Nguyệt đeo khăn quàng cổ, Mã Vi Vi nhất định sẽ phát hiện dấu hôn trên cổ cô.

“Tối qua Nguyệt Nhi bị ốm nên tôi ở bên cạnh cô ấy.”

Cố Hành nói chuyện, Mã Vi Vi nhìn nam thần Cố tự mình lên tiếng, đầu óc không kịp phản ứng.

Ngày thường Cố Hành rất ít nói, trời ạ, giọng nói nam thần hay quá, Mã Vi Vi là một người vừa nhan khống lại vừa thanh khống, thật sự không kiềm chế nổi.

Mãi cho đến khi đi tham quan được nửa viện bảo tàng, cô ấy mới nhớ tới những lời nam thần nói... Gì cơ... nam thần Cố gọi bạn học Mộ Dung là Nguyệt Nhi???!!!

Mã Vi Vi cảm giác phát hiện ra chân tướng nào đó!

Đang muốn gọi Mộ Dung Nguyệt lại có giọng nói khác truyền đến.

“Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi!” Giọng nói thanh thuý của cô gái cắt đứt lời người đang giảng giải.

Cô gái kia cười ngượng ngùng, làm động tác im lặng rồi chạy chậm lại đây.

Mộ Dung Nguyệt nhìn thấy cô gái tết tóc hai bên chạy tới phía mình, mặt đầy kinh hỉ.

“Giai Giai!” Mộ Dung Nguyệt gọi tên cô gái.

Lâm Giai Giai là bạn cùng bàn ở trường cũ của Mộ Dung Nguyệt, bọn họ vốn dĩ ở thành phố L, hôm nay đúng dịp hẹn mấy người bạn tới viện bảo tàng chơi.

||||| Truyện đề cử: Căn Phòng Yên Tĩnh |||||

“Đồ vô lương tâm này, tới thành phố H lại quên mất tớ phải không?” Ngoài miệng nói vậy nhưng cũng không chút trách cứ, Lâm Giai nhìn Mộ Dung Nguyệt, ánh mắt lại bị nam sinh bên người cô hấp dẫn.

Rất tuấn tú đẹp trai, Lâm Giai cũng là người đã trải sự đời, nhưng người trước mắt này khí chất và ngũ quan hoàn mỹ, dưới lớp đồng phục cũng có thể thấy được dáng người tỉ lệ hoàng kim, thật là hiếm có.

Lâm Giai tất nhiên nhìn ra, người này là bạn học mới của Mộ Dung Nguyệt, xung quanh toàn là người của trung học H, cô ấy cũng không tiện hỏi nhiều.

“Phương Trạch Khải cũng tới đó.” Nói xong chớp mắt với Mộ Dung Nguyệt vài cái.

“Lớp trưởng cũng tới?” Phương Trạch Khải lớp trưởng lớp cũ của Mộ Dung Nguyệt, hai người từng chủ trì tiệc tối mừng tân học sinh của trường, cũng tính là tương đối thân thiết.

Nói xong câu đó, không biết vì sao, Lâm Giai cảm thấy soái ca kia nhìn qua đây, tuy rằng đứng cạnh Mộ Dung Nguyệt nhưng cho người ta cảm giác là mình và Mộ Dung Nguyệt mới ở cùng một thế giới, tất cả bọn họ đều là người ngoài.

Không phải do Cố Hành không coi ai ra gì, mà là cảm giác xa cách không rõ.

“Lớp trưởng Phương và Lệ Na bọn họ ở bên kia, tớ đưa cậu qua, cũng rất lâu không gặp rồi.” Vừa nói lại vừa cảm nhận được ánh mắt soái ca, người này thực sự là để ý tới Nguyệt Nhi.

Bởi vì ở viện bảo tàng có thể tự do tham quan, Mộ Dung Nguyệt gật đầu, cũng đã lâu cô chưa gặp bạn cũ, lần này gặp được ở bảo tàng đúng thật là kinh hỉ.

“Em qua bên kia gặp bạn cũ, chúng ta gặp sau nha.” Cô xoay người nhỏ giọng nói với Cố Hành.

Anh gật đầu, “Có việc thì gọi cho anh.”

Lâm Giai lôi kéo Mộ Dung Nguyệt đi, nhịn không được hỏi, “Nguyệt Nhi, soái ca vừa rồi đứng cạnh cậu tên gì thế?”

“Hả?... Anh ấy tên Cố Hành.” Trong lòng Mộ Dung Nguyệt lần nữa cảm nhận được sự hấp dẫn của anh.

“Trường học các cậu có người đẹp trai như vậy, tớ cũng muốn tới thăm.”

Hai người nói chuyện rồi đã đi đến nơi trưng bày lịch sử.

Lâm Giai muốn ra vẻ huyền bí, để Mộ Dung Nguyệt tránh phía sau mình.

“Lớp trưởng, cậu đoán xem tôi mang ai đến nào?”

Phương Trạch Khải đang xem một bức tranh phong cảnh Đông Hán, quay đầu thấy Lâm Giai cười cười đứng sang một bên.

“Đã lâu không gặp.”

Đôi mắt thiếu nữ xinh đẹp sáng ngời, làn da trắng nõn, đôi môi hồng hào, hai mắt cong cong cười đến xán lạn.

“...Nguyệt... bạn học Mộ Dung.” Phương Trạch Khải không khỏi ngây người, trái tim bắt đầu loạn nhịp, ngàn vạn lần không nghĩ tới sẽ gặp được cô ở đây!

Lâm Giai lắc đầu, thật là hận sắt không thành thép, tuy rằng Mộ Dung Nguyệt chỉ ở lớp bọn họ một năm, nhưng với khứu giác nhạy bén cô ấy cũng nhận ra lớp trưởng thích Mộ Dung Nguyệt. Đáng tiếc là lên lớp 11 Mộ Dung Nguyệt đã chuyển trường, tình yêu thầm này cũng trở thành một phần bí mật của thanh xuân.

Mộ Dung Nguyệt đang trò chuyện vui vẻ với mấy người bạn cũ đã lâu không gặp.

Nghe thấy Lâm Giai đề nghị nói, “Nguyệt Nhi, trưa nay chúng ta tới Vạn Duyệt Thành ăn cơm đi.”

“...Tớ phải xin phép giáo viên trước đã.” Chủ yếu là phải nói cho Cố Hành, Mộ Dung Nguyệt cúi đầu nhắn wechat.

Ngay lập tức, cô nhìn thấy anh trả lời, được.

Đoàn người đi đến cổng bảo tàng, trước mặt là Cố Hành chậm rãi đi tới, chân cô đã mềm bước không nổi, trời sinh khí thế bức người có lẽ chính là như thế.

“Cố soái ca.” Lâm Giai biết tên Cố Hành, bây giờ thấy anh không khỏi hô thành tiếng, đây là nhan sắc giá trị thần tiên gì vậy, dáng người thần tiên gì vậy!!!

Cố Hành đi thẳng tới chỗ Mộ Dung Nguyệt, vươn tay sờ trán cô.

“A...” Trong nháy mắt bị Cố Hành chạm vào, cô không khỏi lên tiếng.

“Không nóng nữa, nhưng cũng không thể ngừng uống thuốc được.”

Động tác đơn giản, ngôn ngữ thân mật lại mười phần chiếm hữu.

Thật ra, Cố Hành sớm đã đi theo cô, tất nhiên nhìn thấy ánh mắt Phương Trạch Khải nhìn cô như thế nào, sau đó lại nhận được tin nhắn của Mộ Dung Nguyệt, biết bọn họ muốn đi ăn với nhau.

Vì thế mà anh xuất hiện ở cửa viện bảo tàng, Nguyệt Nhi là người của anh, anh không muốn người khác mơ tưởng đến cô, sự xinh đẹp của cô cũng chỉ có anh mới được thưởng thức.

————

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ chính nhớ tới kiếp trước, nhưng ký ức không phải sẽ khôi phục nhanh như vậy được.

Trước hết phải nhớ tới lúc nam chính mất trí đã:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.