Vừa Yêu Vừa Sủng

Chương 47: Chương 47: Khó Chịu




Lâm Giai nhìn rõ, nam thần Cố này nhất định cũng thích Nguyệt Nhi.

Phương Trạch Khải tất nhiên cũng thấy, từ nhỏ tới lớn, cậu chưa bao giờ kém hơn người khác từ vẻ ngoài, gia cảnh, đến thành tính học tập cũng luôn đứng top đầu.

Năm lớp mười quen biết Mộ Dung Nguyệt, hai người vì chủ trì cùng một hoạt động mà thân thiết với nhau hơn, không phải Phương Trạch Khải không nghĩ tới chuyện tỏ tình với cô, lúc cậu hạ quyết tâm lại phát hiện cô đã chuyển trường, tình yêu ngày đó cũng bị chôn vùi tận đáy lòng.

Hôm nay ngẫu nhiên gặp nhau, cậu cho rằng mình sẽ có thêm cơ hội nữa, nhưng mà không ngờ, bên cạnh cô đã có một người như vậy.

“Nguyệt Nhi, được mang theo người nhà nha!” Lâm Giai đúng lúc mở miệng.

Lại nghe Cố Hành gật đầu nói, “Vậy quấy rầy rồi.”

Làm sao anh có thể để cô đi ăn với một người có ý với mình được chứ.

Giọng nói người đẹp trai cũng hay như vậy?!

Nhưng mà ông trời không chiều lòng người, đoàn người vừa mới ra khỏi cửa, trời đột nhiên mưa lớn.

“Sao lại mưa rồi?” Trời mưa đặt xe rất khó, Lâm Giai nhíu mày.

“Tôi dùng app đặt xe.” Phương Trạch Khải vừa mới nghe nói hôm qua Mộ Dung Nguyệt bị bệnh, cũng không thể để cô dính mưa được.

“Không sao, tôi gọi xe rồi.” Cố Hành nhàn nhạt mở miệng.

Lúc Lâm Giai ngồi trên Lincoln, cảm thấy mình nhất định đang nằm mơ.

Nam thần là dạng tồn tại như thế nào, chẳng lẽ giống như lời đồn trong nhà có mỏ quặng?

Tuy ngoài mặt Phương Trạch Khải bình tĩnh nhưng đầu óc cũng đang không ngừng có bão táp, nghe Lâm Giai gọi là nam thần Cố, chỉ sợ người này có quan hệ với tập đoàn tài chính Cố thị.

Đoàn người tới Vạn Duyệt Thành, không may là đúng kỳ nghỉ, ngoài cửa đều là người đang đứng xếp hàng.

“Trời ạ, tính sai rồi, tôi sắp chết đói rồi.” Lâm Giai nhìn dòng người đứng lấy số bên ngoài cửa, dự cảm là đợi ăn được bữa cơm này chắc ngực cô ấy cũng dán lấy lưng rồi.

“Chúng ta đổi nơi ăn, được không?” Cố Hành sợ Nguyệt Nhi của mình bị đói.

Vừa nghe thấy Cố Hành mở miệng, Lâm Giai vội gật đầu, nhưng mà bọn họ chỉ là học sinh, tiền tiêu vặt cũng có hạn, đắt quá cũng không đi nổi.

“Thính Phong Hiên được chứ?” Cố Hành dò hỏi ý kiến của mọi người.

Tất nhiên Phương Trạch Khải cũng biết nơi này, nhà hàng Trung Hoa truyền thống, cũng có thể nói là Michelin phong cách Trung Hoa, ở thành phố L vô cùng nổi danh, đều là nhân vật nổi tiếng mới có thể tới ăn, giá cả không cần phải nói, quan trọng là rất khó đặt bàn, phải đặt trước một tháng may ra mới có chỗ.

“Chúng ta... sợ là không đặt được bàn.” Lâm Giai nhu nhược nói, cửa hàng này cô ấy chỉ từng nghe qua, ăn cũng không dám nghĩ đến, hồi trước ba cô ấy tiếp đón khách hàng quan trọng, phải dựa vào quan hệ mãi mới đặt được bàn.

“Nếu, mọi người không có ý kiến gì, chúng ta tới Thính Phong Hiên.”

Cố Hành không để bụng tới chuyện ăn uống, nhưng vẫn quan tâm tới sản nghiệp của Cố thị, Thính Phong Hiên là một tay mẹ anh sáng lập, Cố Hành cảm thấy đồ ăn ở đây khá ổn, Nguyệt Nhi có lẽ cũng thích ăn.

“Chúng ta đặt được chỗ à?” Mộ Dung Nguyệt hỏi Cố Hành, anh đang ôm lấy eo cô thể hiện quyền sở hữu.

Anh cúi đầu ghé sát bên tai cô, “Đồ ngốc, sao anh để em đói bụng được.”

Lúc Lâm Giai ngồi ở Thính Phong Hiên, cảm thấy hôm nay giống như đang nằm mơ vậy.

Mấy bạn học khác cũng vô cùng hưng phấn, bữa hôm nay vô cùng đáng giá để khoe khoang.

Mộ Dung Nguyệt lại chú ý tới ngoài cửa, giám đốc cung kính nghênh đón nói với Cố Hành, “Thiếu gia, đồ ăn ngày thường cậu thích ăn đã chuẩn bị cả rồi.”

Đối với bàn ăn mỹ vị, các bạn học không động đũa mà cầm điện thoại chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, có người còn gắn thẻ vị trí.

Cố Hành không để ý nhiều như vậy, lấy cho người yêu một bát canh cá trích hầm thơm ngon, trong thời tiết rét lạnh như này, Mộ Dung Nguyệt cảm thấy đến đầu lưỡi cũng lười biếng.

Bên này, giám đốc đang muốn vào trong kính rượu Cố thiếu, thiếu gia tới thành phố L mà chút chút tiếng gió ông ta cũng không biết, có chút hoảng loạn lại thấy Cố Hành chuyên tâm ngồi bên cạnh người yêu bóc bề bề.

Giám đốc chưa từng nghe nói thiếu gia thích ăn món này.

Nhân dịp đồ ăn được xe mang vào, giám đốc đang chuẩn bị bóc vỏ giúp anh lại nghe anh nói, “Cô ấy chỉ ăn đồ tôi bóc.”

Mộ Dung Nguyệt đang ăn đỏ mặt.

Giám đốc cũng là người từng trải, tất nhiên biết tiến biết lùi, vội vàng biến mất không làm bóng đèn nữa.

Bên này, Lâm Giai cũng không rảnh để nhìn người khác nữa, chuyên tâm ăn đồ ăn và nhắn tin wechat, đến ba cũng hỏi cô ấy tại sao lại tới Thính Phong Hiên.

Chỉ có mình Phương Trạch Khải nhìn hành động của Cố Hành trong mắt, bữa cơm này, người ăn không biết mùi vị gì cũng chỉ có mình cậu.

“Còn muốn ăn gì không?” Hiếm lắm mới thấy bảo bối nhà mình ăn uống tốt, anh muốn nuôi cô nhiều thịt một chút.

Mộ Dung Nguyệt đang ăn đồ ngọt sau bữa lắc đầu, cô thật sự no rồi nhưng Cố Hành vẫn cứ muốn đút cô ăn, chính anh cũng không ăn nhiều tí nào.

“Thích ăn đồ ngọt này?” Cố Hành nhìn cô ăn vô cùng ngon lành.

“Rất ngon.” Mộ Dung Nguyệt gật đầu.

“Vậy anh cũng nếm thử.” Nói rồi cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi tự nhiên đưa vào bên trong đảo quanh khoang miệng.

Mộ Dung Nguyệt xấu hổ vội vàng cúi đầu, nhiều người ở đây như vậy mà Cố Hành lại hôn cô.

Cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn người khác.

“Yên tâm, bọn họ đều đang ăn, không ai chú ý tới chúng ta.” Vừa nói, bàn tay Cố Hành vừa phủ lên đùi cô, còn hướng vào bên trong.

Mộ Dung Nguyệt vội đè lại bàn tay không an phận của Cố Hành, ánh mắt như nai con cầu xin, không muốn.

“Bảo bối, em nhìn anh như vậy càng khiến anh muốn bắt nạt em.” Cố Hành ghé sát tai cô nói nhỏ.

“Nguyệt Nhi, cậu với soái ca Cố đang nói gì vậy?” Lâm Giai mới vừa lấy lại tinh thần đã thấy động tác thân mật của hai người.

Mộ Dung Nguyệt vội đẩy Cố Hành ra, đầu quay mòng mòng.

Không có, cái gì bọn họ cũng chưa làm.

Chỉ có Phương Trạch Khải nhìn tất cả trong mắt, nhưng cậu không thể làm gì cả, cũng không ăn vô.

Đoàn người ăn xong, Lâm Giai còn đang nghĩ hoạt động tiếp theo lại thấy một đoàn người từ phòng cách vách ra.

“Anh ấy... anh ấy là...” Đầu lưỡi Lâm Giai đã thắt lại.

“Là Cố Lẫm!” Bây giờ là ảnh đế chạm tới bỏng tay của giới giải trí.

Nghe thấy cái tên Mộ Dung Nguyệt buột miệng thốt ra, Cố Hành không khỏi nhíu mày.

Cố Lẫm nghe thấy động tác bên này cũng xoay người nhìn qua, ánh mắt kinh ngạc gật đầu một cái.

Tất nhiên Cố Hành nhận ra người này, anh cũng gật đầu trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, nhưng mà, nghe thấy bảo bối của mình có phản ứng như thế với một người đàn ông khác, bàn tay bên hông bỗng chốc siết chặt.

Tưởng tượng tới ánh mắt cô nồng cháy nhìn về phía người khác, trong lòng Cố Hành vô cùng khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.