Trước khi lên lớp 12 có một kì thi thử, mỗi ngày Mộ Dung Nguyệt đều khẩn trương học tập, Cố Hành xung phong đảm nhận việc dạy học bổ túc cho cô.
Từ khi hai người xác nhận quan hệ cho tới nay, mỗi lúc hai người ở riêng với nhau, Mộ Dung Nguyệt đều cảm thấy bản thân không thể chống đỡ nổi.
Tuy rằng trung học H là trường trọng điểm, nhưng trong trường cũng có không ít đôi đang yêu đương.
Lớp 11/3 cũng có vài đôi.
Nhưng mà Mộ Dung Nguyệt không cho Cố Hành công khai quan hệ của hai người, đúng là cô rất thích Cố Hành, nhưng Cố Hành ở trung học H, thậm chí là toàn bộ trường trung học của thành phố được coi là người nổi tiếng, cô chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Cố Hành cũng nhìn ra sự băn khoăn của cô, tuy rằng rất muốn nói cho mọi người biết, bảo bối nhà mình là hoa đã có chủ, nhưng anh vẫn để ý tới cảm xúc của cô hơn.
Ví dụ như, lúc tan học, dáng vẻ Trương Tử đau đớn chạy tới tìm Cố Hành.
“Đại ca, cho cậu.”
Nước mắt đàn ông không dễ rơi, nhưng Mộ Dung Nguyệt vẫn nhìn ra đôi mắt cậu ấy đỏ hồng.
“Trương Tử, sao vậy?” Mộ Dung Nguyệt có chút lo lắng, bình thường Trương Tử là một người vui vẻ phóng khoáng, hôm nay bị sao vậy.
Cố Hành không nhận đồ trên tay Trương Tử, Mộ Dung Nguyệt nhìn qua, thì ra là thư tình, bên trên viết tên người nhận Cố Hành.
Trong lòng Mộ Dung Nguyệt cảm xúc lẫn lộn, nhưng mà thái độ của Cố Hành cũng rất rõ ràng.
“Được rồi! Trương Tử, đại ca không nhận đâu, cậu cầm về đi.” Nói chuyện chính là Trần Tiêu, cậu ta thực sự không đứng nhìn nổi nữa.
Nhưng Trương Tử vẫn đứng đó không đi.
“Tôi đồng ý với cậu ấy là giao phong thư này cho đại ca rồi.”
“Trương Tử, cậu đừng như vậy, cậu cũng biết đại ca là người thế nào mà.” Trần Tiêu thở dài.
Cố Hành đối với người ngoài lạnh lùng vô tình, ý chí sắt đá, không gần nữ sắc.
“Trương Tử, tôi có bạn gái rồi. Tôi sẽ không nhận bất cứ thứ gì của nữ sinh khác.” Mỗi chữ Cố Hành nói đều rơi vào trong tai Mộ Dung Nguyệt, cô cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng.
“Đại ca, không phải tôi không nói với cậu ấy, tuy rằng tôi không biết người cậu thích là ai, nhưng tính tình cậu như vậy cũng không ngăn được người khác thích cậu.” Vẻ mặt Trương Tử bi thương, hôm nay nữ sinh cậu ấy yêu thầm đã lâu bỗng nhiên chủ động tìm cậu nói chuyện, nhưng mà, lại là để cậu đưa thư tình cho đại ca, còn muốn cậu ấy giúp hẹn gặp Cố Hành.
Trần Tiêu không nhìn nổi nữa, “Trương Tử, về chỗ ngồi đi, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa.”
“Mấy năm nay, người nào sáng suốt cũng nhìn ra được cậu thích cậu ta, chẳng lẽ cậu ta không biết sao?” Trần Tiêu thật sự muốn gõ đầu Trương Tử một cái, đồ EQ thấp này.
“Lâm Lâm không phải người như vậy đâu.” Mộc Lâm Lâm trong mắt Trương Tử chính là một cô gái đơn thuần.
“Trương Tử, bài cuối cùng của thầy, tôi có cách giải đơn giản hơn.” Cố Hành nhàn nhạt mở miệng.
Trương Tử nghe thấy, lập tức quay về chỗ ngồi lấy giấy bút, trầm mê học tập không thể kiềm chế.
Trương Tử là người nhiệt tình, nhưng mà trong chuyện này người Cố Hành không phải cậu ấy, mà là Nguyệt Nhi của anh, cô sẽ suy nghĩ nhiều.
Cô đã hiểu lầm anh mấy lần, lần trước anh hỏi cô, nhìn anh giống như người không đứng đắn, sớm ba chiều bốn sao?
Không nghĩ tới cô lại nói, nhìn mặt đúng là như vậy.
Cuối cùng là anh bắt nạt cô không xuống được giường, cô mới mềm giọng xin tha.
Nhìn cô gái bên cạnh, Cố Hành chống tay, “Nguyệt Nhi, đề kia anh còn ba cách giải, muốn biết không?”
Mộ Dung Nguyệt nghe thấy giọng nói của Cố Hành, trong đầu bất giác hiện ra hình ảnh mấy ngày nay hai người liều chết triền miên, cô lắc đầu, không thể bị sắc đẹp mê hoặc được.
“Tan học tới thư viện đi.” Phòng tự học không thể đi nữa, từ lúc xảy ra loại chuyện không thể miêu tả kia ở phòng tự học, bây giờ cô cứ đi qua đó là hai chân mềm nhũn, hơn nữa cô cũng không thể bị dụ dỗ tới nhà anh được.
Cố Hành nhướn mày, cô nhóc này thích chơi ở bên ngoài?
———-
Mộ Dung Nguyệt: Em không thích chơi cái gì bên ngoài, là anh thích thì có!
Cố Hành: Đúng, là anh thích, thích cùng em chơi ở bên ngoài.