Vừa Yêu Vừa Sủng

Chương 37: Chương 37: Trân Bảo




Mộ Dung Nguyệt không giỏi chuyện giao tiếp, từ khi chuyển trường tới bây giờ cũng đã được một học kỳ mà cũng không có quan hệ thân thiết với bạn học nào cả.

Đương nhiên, ngoại trừ Cố Hành.

Hôm nay sau khi tan học, một mình cô đi tới thư viện lại gặp Cố Hành ở cổng trường. Cô còn cho rằng chiều nay anh tới trung học R giao lưu chưa về.

Cố Hành đợi Mộ Dung Nguyệt ở cổng trường, bạn gái của anh xấu hổ rất là đáng yêu. Nói ở trong lớp không được thân mật với cô, cho nên khi anh trai mắt kính thả người, Cố Hành lập tức trở về từ trung học R, vội vội vàng vàng tới cổng trường ôm cây đợi thỏ.

Cố Hành chỉ đứng ở cổng trường thôi cũng đã như một phong cảnh rất đẹp, rõ ràng thoạt nhìn là một người thanh cao ưu tú như vậy, vì sao lúc đối mặt với cô lại trở nên sắc tình thế chứ.

Tuy rằng, Mộ Dung Nguyệt cũng rất thích Cố Hành chạm vào mình, nhưng mà... tóm lại là vẫn thẹn thùng.

Tuy rằng nói là đi thư viện một mình, nhưng Cố Hành đi cùng cũng rất tốt, chưa nhắc tới việc anh là học bá, mỗi lần anh giảng bài cho cô nghe đều vô cùng dễ hiểu, mà ở bên anh khiến cô rất vui vẻ.

Nhưng mà, chưa tợi Mộ Dung Nguyệt tới gần, một nữ sinh khác đã chắn trước mặt Cố Hành.

“Bạn học Cố, xin chào, tôi là Mộc Lâm Lâm lớp 5, hi vọng có thể trở thành bạn của cậu.”

Mộc Lâm Lâm là kiểu người xinh đẹp tỏa sáng, cũng rất tự tin, cô ta tin rằng Cố Hành sẽ không từ chối mình.

Đáng tiếc đối tượng lại là Cố Hành, trừ vẻ nhiệt tình khi ở bên Mộ Dung Nguyệt, đối với người khác cũng chỉ có lễ phép ngoài mặt, thậm chí khiến người ta cảm thấy xa cách.

“Rất xin lỗi, cậu chắn mất bạn tôi rồi.”

Đây là câu nói đầu tiên cũng là cuối cùng Cố Hành nói với Mộc Lâm Lâm.

Mộ Dung Nguyệt đi qua nắm lấy tay Cố Hành, bước nhanh ra khỏi cổng trường.

Mộc Lâm Lâm sững sờ, vừa rồi Cố Hành nói gì? Còn có, Trương Tử rốt cuộc có đưa thư của cô ta cho Cố Hành không?!

Đi ra khỏi cổng trường được một đoạn, Mộ Dung Nguyệt mới dừng lại.

Cô xoay người ôm lấy anh.

Bị cô chủ động ôm ấp, Cố Hành quả thực sắp không khống chế nổi dục vọng nội tâm của mình, anh cúi đầu tựa lên đầu cô.

Chỉ nghe thấy giọng nói cô mềm mại, “Em không thích cậu ta nhìn anh như vậy.”

Nhưng Mộ Dung Nguyệt lại hiểu rõ, Cố Hành của cô rực rỡ lóa mắt như vậy, làm sao lại không có ai thích được.

Rất nhanh Mộ Dung Nguyệt đã kiềm chế lại sự ghen tuông của mình, cô đã quá ích kỷ rồi.

Nhưng mà Cố Hành lại càng thích dáng vẻ này của cô, càng nhìn càng muốn ăn cô luôn vào bụng.

“Anh chỉ cho mình Nguyệt Nhi nhìn thôi, được không?” Cố Hành cúi đầu vừa nói vừa nhịn không được hôn một cái lên vành tai phiếm hồng của cô.

“Như vậy sao được.” Mộ Dung Nguyệt biết Cố Hành đang dỗ dành mình.

“Về nhà, anh cởi sạch cho em xem.”

“...” Mộ Dung Nguyệt đẩy Cố Hành ra, trước mọi người sao có thể nói mấy lời này chứ.

Đuổi theo thiếu nữ đang thẹn thùng, Cố Hành cảm thấy bảo bối nhà mình dù làm ra biểu tình gì cũng thật là đáng yêu, thưởng thức thế nào cũng không đủ.

*

Thư viện thành phố H.

Trống trải mà yên tĩnh, thành phố vì chế tạo cái gọi là thư hương thành thị mà hao tổn tâm huyết, thậm chí còn trang bị cả phòng học riêng tư.

Mộ Dung Nguyệt chuẩn bị tới đây để bế quan học tập.

Buông cặp sách xuống, cô lấy bài thi hôm nay ra xem, lại là ác mộng mà.

Vì thế, thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Thiếu nữ yên tĩnh làm bài tập, trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng bút di chuyển trên giấy.

Vì thế, hình ảnh vô cùng yên lặng, nữ sinh cúi đầu làm bài tập, nam sinh ngồi đối diện im lặng nhìn cô.

Hình ảnh thiếu nữ phản chiếu trong đôi mắt đen như mực của Cố Hành, trong lúc nhất thời, năm tháng tĩnh hảo, thật muốn coi cô là trân bảo yêu thương cả đời này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.