Lý Ninh dở khóc dở cười: “Không ngờ cô lại dữ dằn như vậy, có điều cô nên tránh xa Nhạc Trí ra một chút. Mặc dù anh ta không phải là đối thủ của Nhạc Hằng nhưng dù sao anh ta cũng chẳng phải loại tốt lành gì, đối với anh ta, việc đối phó với một con gà công nghiệp như cô là dễ như trở bàn tay. Cẩn thận đến lúc anh ta không đối phó được với Nhạc Hằng lại chuyển sang trút giận lên người cô, cô cũng biết đấy, những loại công tử bột này ngay cả đạo đức căn bản nhất cũng không có.”
Tôi gật đầu, cũng biết anh ta muốn tốt cho mình: “Tôi cảm ơn ý tốt của anh, để báo đáp, tôi quyết định sẽ nói tốt một vài câu trước mặt chị La giúp anh, mặc dù chị ấy đã khẳng định hai người không hợp nhau.”
“Sao lại không hợp chứ? Không ai có thể nói rõ được như thế nào mới là hợp? Rốt cuộc là bổ sung cho nhau hay tương tự nhau mới là hợp đây? Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, theo tôi thấy, tôi mới là người thích hợp nhất với chị ấy.”
Tình cảm của Lý Ninh dành cho chị La khiến tôi cảm động, nhưng tôi lại không thể nói việc này là tốt hay xấu. Tôi vốn đứng về phía chị La, nhưng lại không ủng hộ tình yêu chị em lắm.
Vì vậy chúng tôi mới cho rằng Lý Ninh và chị La không hợp nhau, nếu như miễn cưỡng ở bên nhau, cùng lắm cũng chỉ vui vẻ được một thời gian, sớm muộn gì cũng sẽ chia tay, không thể lâu dài được.
Kiểu tình yêu này là điển hình cho câu “một trăm năm quá lâu, chúng ta nên tranh thủ sớm chiều”, nhưng kiểu hôn nhân mà chị La mong muốn lại là “Nếu hai người đã yêu nhau đủ lâu, thì sao không đi đến đích.”
Tình yêu đến bạch đầu giai lão là thứ mà người phụ nữ nào mong muốn. Nhưng khi tiếp xúc nhiều với Lý Ninh, sự hi sinh của anh ta lại làm cho tôi cảm động, trong lòng tôi lại muốn giúp anh ta.
Tình yêu của hai người này giống như đánh trận vậy, khiến cho người ngoài như tôi cũng sắp bị bức bách đến điên rồi.
“Dù sao thì tôi vẫn phải báo với cô một tin xấu. Hứa với tôi, sau khi nghe xong nhất định cô phải bình tĩnh.”
Tôi sững lại, theo tôi biết thì Lý Ninh rất ít khi dùng giọng nghiêm túc như vậy nói chuyện với tôi, trong lòng tôi lập tức có dự cảm không tốt.
“Anh nói đi. Chắc tôi chịu được.”
Lý Ninh dừng một chút, lúc anh ta mở miệng, tôi có cảm giác anh ta vẫn đang do dự: “Bạn của cô... chính là tình nhân của Thiện Lục, rất có thể bị mất tích rồi.”
Tôi cảm thấy choáng váng, lảo đảo lùi về sau hai bước mới có thể đứng vững, gần như không tin vào tai mình.
Mặc dù lúc trước tôi không tìm được tung tích của Lâm Tuyết, nhưng tôi vẫn luôn tự lừa dối mình, chắc là chị ấy không muốn gặp tôi, có lẽ đã chuyển đi rồi, hoặc là chuyển đi đâu đó cùng với Thiện Lục Lục đến một nơi tốt hơn.
Nhưng bây giờ Ly Ninh lại nói chị ấy mất tích, có nghĩa là anh ta đã đi điều tra nhưng vẫn không có tin tức gì. Nếu như Lâm Tuyết tự mình chuyển đi, đối với tâm tư tình cảm mà chị ấy dành cho Lý Ninh, chắc chắn sẽ không giấu anh ta.
Còn nếu như Thiện Lục giúp chị ấy chuyển phòng thì cũng sẽ không tránh con trai của mình. Nói tóm lại là, Lâm Tuyết nhất định đã gặp nguy hiểm gì rồi.
“... Từ khi nào? Mất tích bao lâu rồi?”
“... Cũng gần ba ngày rồi.” Lý Ninh thở dài: “Tôi vốn không định nói cho cô biết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy cô nên được biết chuyện này.”
“Sao không báo cảnh sát? Không phải chỉ cần qua 48 tiếng là có thể báo người mất tích rồi sao?” Tôi tự nghe giọng của mình đã không còn được bình tĩnh, giống như đang run rẩy cầu xin thứ gì đó.
“Báo kiểu gì? Không biết chuyện này là do người trong nội bộ hay người ngoài làm, nói chung đây là xã hội ngầm, quy tắc trong giới này không được báo cảnh sát. Cô mà báo, không những không tìm được người, nếu làm không tốt có khi còn khiến hung thủ giết con tin.”
“Vậy anh nói phải làm sao bây giờ! Chẳng lẽ tôi chỉ ngồi yên chờ đợi? Đợi chị ấy trở về hoặc là sẽ không bao giờ trở về nữa ư?”
Sắp ba ngày rồi, đáng lẽ từ lúc tôi cảm thấy có gì đó không đúng, tôi nên cố kiên trì tìm kiếm có phải sẽ tốt hơn rồi không, có lẽ lúc tôi và Nhạc Hằng đang vui đùa hẹn hò, thì Lâm Tuyết đang phải chịu khổ.
Khi tôi đang ghen bởi vì ánh mắt của nữ phục vụ dành cho Nhạc Hằng, thì trong lòng Lâm Tuyết đang kêu cứu với tôi, nhưng tôi lại không nghe thấy. Tôi luôn nghĩ là Lâm Tuyết từ bỏ tình bạn giữa chúng tôi, nhưng sự thật là, tôi cũng không phải là một người bạn tốt.
Sự lo lắng cho Lâm Tuyết và cảm xúc áy náy, chán ghét, khinh thường bản thân khiến tôi sụp đổ trong phút chốc, tôi lập tức khóc lóc qua điện thoại, khiến cho Lý Ninh ở đầu dây bên kia bị dọa một trận.
“Cô đừng khóc... Mẹ kiếp! Đàn bà đúng là rắc rối. Tôi biết rồi, tôi lập tức đi giải quyết việc này. Cô yên tâm đi, tôi nhất định tìm thấy người cho cô?”
Từ lúc tắt máy, tôi luôn canh điện thoại, nhưng lại sợ nghe được tin xấu, cũng càng sợ không có tin tức gì.
Tôi đang rất hoang mang, còn Lý Ninh chắc cũng không khá hơn là bao. Bên phía Nhạc Hằng đang bận tối mặt, đến cơm cũng không kịp ăn, mặc dù con đường này không cần lo nghĩ quá nhiều tốn rất nhiều thời gian, mà anh cũng không hề nhàn dỗi, hơn nữa giờ còn phải thêm việc đi tìm người.
Tôi không thể yên tâm, nhưng cũng không còn người nào khác để nhờ giúp. Tôi vốn định nhờ chị La giúp, nhưng nghĩ lại thôi, dù có tìm chị ấy thì sao chứ, chỉ khiến cho chị ấy cùng lo lắng.
May mà Lý Ninh không bắt tôi phải lo lắng lâu, rất nhanh đã có được tin tức chính xác. Lúc tôi vội vàng lo lắng chạy đến chỗ mà Lý Ninh bảo, liền thấy Lý Ninh đang đứng dựa vào cửa hút thuốc.
Tôi nhíu mày, đây là lần đầu tiên tôi thấy Lý Ninh có dáng vẻ chán chường như vậy, khiến tôi cảm thấy không quen.
Nhìn dáng vẻ hút thuốc của Lý Ninh, hình như đang suy nghĩ vấn đề gì đó. Tôi vẫn đứng chỗ cũ, thực ra tôi cũng không biết tại sao mình lại không bước tới, chỉ có cảm giác mình quyết định như vậy là rất đúng đắn.
Có lẽ những người bất cần như vậy cũng không muốn người khác nhìn thấy vẻ mặt bất an của mình.
Tôi nhìn điếu thuốc trong tay Lý Ninh dần cháy hết, tôi do dự một chút rồi mới bước lên trước. Nhìn thấy tôi, Lý Ninh liền dập tắt điếu thuốc trong tay, giọng khàn khàn, giống như đã hút rất nhiều thuốc.
“Cô đến rồi? Tôi đưa cô vào.”
Tôi gật đầu, từ từ đi theo phía sau anh ta. Tâm trạng anh ta không tốt, tôi cũng không dám lên tiếng. Mặc dù tôi không hiểu, rõ ràng anh ta chỉ đi tìm Lâm Tuyết, tại sao bỗng nhiên lại có dáng vẻ như bị mất mát thứ gì đó.
Nếu như là vì Lâm Tuyết, tôi lại càng không hiểu. Tôi nhớ lúc Lâm Tuyết bày tỏ rất thích Lý Ninh, Lý Ninh còn chán ghét ra mặt.
Trong tình huống này, nếu như Lâm Tuyết xảy ra chuyện, đáng lẽ ra Lý Ninh phải không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn hả hê vui sướng khi thấy chị ấy gặp họa mới đúng. Sao bây giờ lại có dáng vẻ này. Nhưng dù có phải hay không, tôi thật sự không nghĩ ra được khả năng nào khác.
Đường mà Lý Ninh dẫn tôi có địa hình rất phức tạp, rẽ hết lối này đến lối khác, tôi đã không còn nhớ con đường này phải đi ra như thế nào nữa rồi. Kì lạ là trong tình huống này tôi lại không cảm thấy sợ hãi, hoàn toàn không có một chút cảm giác bất an nào.
Không biết từ lúc nào tôi đã tin tưởng con người Lý Ninh đến như vậy? Tôi nhíu mày, may mà anh ta là phe của tôi và Nhạc Hằng... Nếu như là người của Nhạc Trí, có lẽ tôi đã mất mạng mấy lần rồi.
Lại nói, trước kia chúng tôi đã gặp riêng mấy lần, đủ thời gian và cơ hội để anh ta bắt tôi ném vào trong kho, cho hai cái bạt tai, sau đó chụp hình lại gửi cho Nhạc Hằng giống như trong phim.
Mặc dù tôi không chắc tình yêu mà Nhạc Hằng dành cho tôi sâu đậm đến mức nào, nhưng chắc ít nhất cũng có thể khiến cho anh hoảng loạn một phen. Nếu như ngay cả mức này cũng không thể, tôi nghĩ một tên dân đen không tiền không quyền không thế, lại không có gì đặc biệt như tôi không đáng để Nhạc Hằng phải chịu thiệt thòi, ở bên một người mà mình không thích.