Vực Sâu Ham Muốn

Chương 274: Chương 274: Lai lịch




Người kiểu gì vậy chứ, thẳng thắn và vô duyên là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đấy. Người gì đâu mà lần đầu gặp mặt đã hỏi nghề nghiệp và số lần kết hôn chứ? Sao ông ta không hỏi thẳng luôn là thu nhập bao nhiêu, có cho ông ta tiền tiêu không?

Chị La không hề đốp lại một câu, nhưng tôi nhìn thấy sự bất mãn giấu trong đôi mắt của chị ấy: “Vâng, tôi là người buôn bán nhỏ. Tôi rất thích công việc này, cũng thấy mình rất thích hợp với nó, cũng đã từng ly hôn.”

Người đàn ông rất vừa lòng với sự thẳng thắn của chị La, tôi còn tưởng ông ta sẽ bắt đầu nói về mình, nhưng sau đó không hề giới thiệu về lai lịch bản thân, vẫn chỉ liên tục hỏi chị La.

“Cái gì mà thích hợp hay không thích hợp chứ, con gái sao có thể đi buôn bán. Nghề này dù sao cũng không được sạch sẽ cho lắm, nếu như chúng ta kết hôn, cô đừng làm nghề này nữa, nhà họ Tăng chúng tôi vẫn có khả năng nuôi được một người ngồi chơi.”

“Nhà họ Tăng đương nhiên có thể nuôi được, chỉ là cá nhân tôi không thích bị nhốt trong lồng thôi.” Chị La vẫn cười rất thân thiện: “Huống chi anh Tăng đây cũng không hài lòng với tôi, nếu đã như vậy thì dứt khoát với nhau là tốt nhất.”

Cuối cùng chị La cũng không kiềm chế sự bất mãn của bản thân, bắt đầu chỉ trích đối phương: “Lại nói, vừa rồi anh nói nghề của chúng tôi không sạch sẽ? Thật không thể hiểu nổi ý của anh, chúng tôi đâu có bán dâm, có gì mà không sạch sẽ?”

“Tôi rất thích công việc của tôi, còn nữa tôi làm lâu như vậy rồi khó khăn lắm mới tìm được một con đường đi. Dù nhà anh có bảo tôi đổi nghề, chưa chắc tôi đã chấp nhận.”

Đối phương càng nhíu chặt mày, mở miệng toàn lời khó nghe: “Hình như cô La vẫn chưa hiểu rõ tình hình, mặc dù trông cô mặt mũi cũng được nhưng vẫn là người phụ nữ đã từng ly hôn, nếu như không phải nể mặt nhà họ La, tôi cũng chẳng thèm ôn hòa ngồi đây ăn bữa cơm này.”

Tôi tức đến mức khói bốc lên đầu, ngẩng đầu lên lườm ông ta: “Chú à, cảm ơn chú, vậy chú cứ ‘ôn hòa’ ngồi đây đi, bọn cháu đi trước đây.”

Tôi nắm lấy cổ tay chị La kéo ra khỏi nhà hàng, lầm bầm tức giận nói: “Chất lượng đàn ông càng ngày càng kém mà, xem ra không chỉ có em đi xem mắt gặp phải loại đàn ông không bình thường, mà chị đi xem mặt cũng dính phải loại đàn ông như vậy.”

Chị La cười thoải mái, nhún vai nói: “Biết làm sao được, ở tuổi này đàn ông tốt đều lấy vợ rồi. Nếu như không phải bất đắc dĩ thì làm gì có ai đồng ý đi xem mắt chứ.”

Tôi nhíu mày: “Vậy thì không đi xem mắt nữa, có lẽ sẽ có một ngày nào đó chân mệnh thiên tử của đời chị sẽ xuất hiện thì sao. Nói không chừng quay người lại liền có một nam thần đứng trước mặt chị. Nếu so với loại đàn ông vừa rồi, em thà mong chị đến với Lý Ninh còn hơn.”

Nghe đến tên Lý Ninh, ánh mắt chị La có chút buồn bã, một lúc lâu mới thở dài: “Chị biết Lý Ninh rất tốt, nhưng dù sao bọn chị cũng không hợp. Cậu ta còn quá trẻ, chị không dám đặt cược vào ván bài mà đã biết trước là tỉ lệ thắng không cao.”

Tôi nghĩ, trong lòng chị La chắc chắn có chỗ cho Lý Ninh. Chỉ là đối với bọn họ, thì bọn họ vẫn yêu bản thân hơn yêu đối phương.

Tôi nghĩ một lúc, quyết định gửi tin nhắn cho Lý Ninh, nói cho anh ta biết chuyện gần đây chị La đi xem mắt.

Điện thoại lập tức đổ chuông, vừa nghe liền nghe thấy tiếng thét chói tai của đối phương: “Chị La sắp đi xem mắt sao? Sao cô không ngăn chị ấy lại?”

Tôi đưa điện thoại ra xa, ngoáy lỗ tai, đợi anh ta bình tĩnh lại tôi mới dè dặt đưa điện thoại lại gần: “Nói chính xác là chị La đã quyết định đi xem mắt, còn đã từng đi xem một lần rồi.”

“Chết tiệt, tại sao lại cứ phải vào lúc này chứ.” Nghe giọng của Lý Ninh vừa có chút tức giận, lại vừa phiền muộn.

Tôi nhíu mày: “Sao thời gian này các anh lại bận vậy? So với các anh, tôi và chị La quá rảnh rỗi thì phải.”

Lý Ninh phì cười thành tiếng: “Không có gì, hai người không cần làm gì hết, để tôi và Nhạc Hằng giải quyết là được. Chúng tôi đã rất cố gắng, cũng đến lúc thu hoạch rồi.”

Tôi sững sờ, nghĩ cẩn thận lại ý anh ta: “Ý của anh là, gần đây các anh bận công chuyện, đã đến giai đoạn cuối rồi? Bởi vì sắp đến lúc kết thúc nên mới bận như vậy, sắp có thời gian dài rảnh rỗi rồi đúng không?”

Đợi làm xong việc đợt này, tôi xem Nhạc Hằng còn lấy lý do gì để không ở bên cạnh tôi. Đến bây giờ tôi mới cảm nhận được sự yếu đuối khi yêu của người con gái một cách sâu sắc.

Nếu như Nhạc Hằng thật sự tranh giành gia sản, vậy thì sau khi kết thúc trận đấu này, sự nghiệp của anh sẽ tiến thêm một bước nữa. Trước kia tôi và anh mới chỉ có chút khoảng cách, còn lần này thì chỉ có thể ngước nhìn anh từ xa.

Nếu như sau khi Nhạc Hằng lấy được tập đoàn Nhạc thị, anh bắt đầu thay đổi thì tôi phải làm sao đây? Lỡ như có một ngày nào đó anh cũng cảm thấy liên hôn có thể mang lại lợi ích cho mình thì làm phải làm sao? Anh cũng càng ngày càng ít liên lạc với tôi, liệu cuộc điện thoại tiếp theo của anh, có phải sẽ nói chia tay với tôi không?

Tôi xoa trán, cảm giác thái dương bỗng trở lên đau nhức. Chỉ cần tôi nghĩ đến dáng vẻ sau khi tỉnh ngộ sẽ rời xa tôi không một chút thương tiếc nào của anh, tôi liền cảm thấy khó chịu. Nhưng tôi cũng không hi vọng Nhạc Trí sẽ giành thắng lợi cuối cùng được.

Dù sao cuộc chiến giữa hai người họ, từ lúc bắt đầu không phải chỉ là đánh cược tiền bạc. Nếu Nhạc Hằng thắng thì Nhạc Trí vẫn được an toàn, dù sao cậu ấy cũng mang thân phận người nhà họ Nhạc một cách công khai, đã tham gia nhiều buổi phỏng vấn, truyền thông đều biết cậu ấy là cậu chủ nhà họ Nhạc, cho dù Nhạc Hằng đã nắm tập đoàn Nhạc thị trong tay, nếu như Nhạc Trí đột nhiên biến mất thì cũng sẽ rất phiền phức.

Nhưng nếu như Nhạc Trí thắng thì lại khác, Nhạc Hằng là con riêng, bố anh lại vốn không quan tâm anh, mặc dù anh cũng có tên tuổi nhưng người ngoài đâu có mấy ai được gặp người thật của anh ở ngoài. Hơn nữa Nhạc Trí lại là người ra tay độc ác, một khi đã đạt được mục đích, muốn trừ khử Nhạc Hằng là chuyện dễ dàng. Vì thế tôi chỉ có thể mong Nhạc Hằng người chiến thắng.

Lời nói của Lý Ninh làm tôi tôi cuống lên. “Cũng không chắc. Bận xong việc này còn bận việc khác nữa. Dùng cái đầu heo của cô mà nghĩ xem, anh ấy vừa mới tiếp nhận công ty, tất nhiên còn phải chỉnh đốn lại tất cả từ việc quản lý đến nhân sự nữa chứ.”

Tôi nghiến răng, đang định nói thì nghe thấy tiếng Lý Ninh trêu chọc qua điện thoại: “Sao vậy, cô nhớ anh ấy à? Vậy cô đừng cố kìm nén nữa, gọi điện cho anh ấy đi, chỉ cần cô gọi, dù có bận thế nào nữa anh ấy cũng chạy đến bên cô ngay…”

“Nhưng anh ấy bận như vậy sao tôi dám làm phiền chứ. Tức nhất là các anh không thèm nói cho tôi biết là các anh đang bận cái gì, không những thế, tuần này tôi còn gặp Nhạc Trí đến tận hai lần, vậy mà Nhạc Hằng thì chưa lần nào.”

“Nhạc Trí? Sao anh ta lại tìm cô?”

“Tôi cũng không biết nữa.” Tôi bĩu môi: “Tuần này vẫn còn ít đấy, có lẽ cũng bận, những tuần trước còn gặp nhiều hơn, sao Nhạc Hằng bận như vậy mà cậu ấy lại rảnh rỗi thế.”

Lý Ninh cười ha ha: “Vậy Nhạc Hằng mới là người chiến thắng. Nền tảng bao nhiêu năm nay của Nhạc Trí ở Nhạc Thị cũng đang dần suy tàn, năng lực làm việc của người đàn ông của cô đúng là khiến người khác phải kinh sợ, nếu tôi là phụ nữ chắc tôi cũng sẽ ghen tị với cô.”

Nghe anh ta khen Nhạc Hằng, trong lòng tôi liền cảm thấy tự hào: “Hừ, nếu anh là phụ nữ cũng không được cướp người đàn ông của tôi đâu, nếu không tôi sẽ rạch mặt anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.