Vực Sâu Ham Muốn

Chương 412: Chương 412: Phần thắng không lớn




"Không thế thì sao? Đứng cạnh cầm đèn pin chiếu vào anh ta giúp anh tạo bầu không khí à?" Tôi ngáp một hơi khá khó coi rồi dụi dụi mắt, "Sáng sớm đã tới "chia sẻ" tin tức với tôi, có phải lấy được thông tin gì lớn không?"

"Thật ra không có, điều người này biết không nhiều, căn bản cũng đã nói ra hết mọi thứ từ đầu rồi. Chúng ta lại không có vật chứng, với tình hình trước mắt mà nói, tôi cảm thấy phần thắng kháng cáo của chúng ta không lớn."

"Anh nói như vậy, chúng ta hao hết tâm tư lâu nay mới tìm được Tiểu Trương cũng không có ý nghĩa gì hả?" Tôi nhíu nhíu mày, "Lúc trước nói đến là tự tin thế kia, giờ anh lại nói với tôi là phần thắng không lớn?"

"Cũng không tuyệt vọng như cô nói, ít nhất bây giờ có thể thử một lần. Nếu không có cô bản lĩnh cao cường thu phục được tên Tiểu Trương này, ngay cả cơ khội kháng cáo chúng ta cũng không có. Tôi chỉ nhắc nhở cô trước, sợ cô hy vọng càng nhiều, tới lúc đó thất vọng càng nhiều."

"Anh vậy mà cũng biết an ủi người khác, thôi được rồi, đã tới lúc này thì không còn lý do để ngồi im nữa. Cho dù phần thắng không nhiều, chúng ta cũng phải tạm thử một lần, thật sự không được thì làm lại từ đầu."

"Cô có thể nghĩ thoáng ra là tốt nhất." Lý Ninh thở dài một hơi, "Tên làm chứng này rất nhát gan, cứ hỏi tôi có biết người phía sau là ai không, rồi có thể trả thù cậu ta không. Tôi giao cậu ta cho tên thám tử tư kia rồi, đến lúc đó chúng ta tụ họp ở ngoài tòa án."

"Anh để tên thám tử kia bảo vệ anh ta à? Hắn ta không phải là cảnh sát, đừng làm mình bị liên lụy, dáng vẻ của hắn ta thực sự khiến người ta không yên tâm."

"Không sao, tên kia trước khi làm thám tử là quán quân Marathon, cho dù đánh không lại nhưng kéo cậu ta bỏ chạy chắc chắn không vấn đề gì. Giờ tiền bạc đâu đó dễ kiếm như vậy? Nếu anh ta không đủ năng lực để người làm chứng chịu ra tòa vậy thì cho anh ta thêm việc khác, nâng cao kỹ năng bản thân luôn."

Nhìn Lý Ninh ra vẻ "tôi cũng vì muốn tốt cho anh ta" mà tôi cạn lời, vỗ vỗ bờ vai hắn, "Cậu Lý nói thật hay, nhưng mà tôi có thể cầu xin anh một chuyện không? Giờ tôi phải thay quần áo rồi rửa mặt bắt đầu làm việc, phiền anh sau khi ra ngoài thì giúp tôi đóng cửa lại, sau đó tìm một thợ sửa khóa về giúp tôi thay khóa, cảm ơn."

"...."

Lý Ninh cũng không giúp tôi tìm thợ đổi chìa khóa thật, xế chiều ngày hôm đó hắn ta hùng hùng hổ hổ đi giúp Nhạc Hằng kháng cáo, năng suất công việc cao tới mức khiến người ta níu lưỡi. Nhìn vào mặt anh ta không có thái độ qua loa qua quýt, tôi cũng không nhắc lại nữa.

Dù sao cho dù tôi đổi chìa khóa, với khả năng của hắn ta vẫn có cách tùy ý ra vào. Huống chi bây giờ tôi còn đang ở trong nhà người khác, không nên quá đề cao quyền cá nhân.

Đơn hàng cô Hà đưa cho tôi càng ngày càng nhiều, trong nhà Lý Ninh đã không chưa nổi nhiều hoa như vậy, tôi dứt khoát thu dọn chỗ ở trước đây, trừ căn phòng của tôi đã khóa lại, những nơi khác hầu như đều được dùng như nhà kho.

Vốn dĩ tôi cũng chuẩn bị dùng đến phòng mình, nhưng lại nghĩ, lúc Nhạc Hằng ra vẫn cần một nơi để ở, đến lúc đó tôi và anh cùng chuyển về.

Hôm mở phiên tòa đó, tôi và Lý Ninh dậy rất sớm, hai người rõ ràng đều căng thẳng muốn chết lại không hẹn mà cùng tỏ vẻ thoải mái tự nhiên, còn luôn miệng an ủi đối phương vài câu.

Thật ra trong lòng hai người đều hiểu rõ trận này chỉ để nâng niềm tin trong lòng đôi bên, chí ít cũng chứng minh được, bao lâu nay không phải chúng tôi không thu hoạch được gì, nổ phát súng đầu tiên của chúng tôi.

Kết quả đương nhiên không có niềm vui bất ngờ nào, cũng không có kỳ tích xuất hiện, thẩm phán lại dùng lý do Nhạc Hằng có thể dùng điện thoại để chỉ đạo từ xa để bác bỏ kháng cáo của chúng tôi.

"Đừng nản lòng, tuy rằng lần này thất bại nhưng cũng coi như trong lòng có phần nắm chắc đúng không." Lý Ninh cười cười vỗ vai tôi, "Cô xem, hôm nay trên tòa, thẩm phán cũng không nhằm vào Nhạc Hằng nữa, nói rõ rằng mũi nhọn của chủ tịch Nhạc đã giảm đi đáng kể rồi, chỉ cần chúng ta tìm được chứng cứ mới thì chắc sẽ ổn."

Tôi hiểu rõ Lý Ninh sợ tôi buồn, thật ra tới lúc này rồi tôi biết bản thân hắn cũng không dễ chiu. Điều tôi làm không nhiều lắm, chỉ đành cười cười với hắn, tỏ vẻ bản thân không vấn đề gì.

"Đừng lo lắng cho tôi. Tuy rằng lần này chúng ta không lật lại bản án thành công, nhưng ít ra cũng cho tôi được gặp lại Nhạc Hằng một lần mà." Dừng một chút, tôi lên tiếng, "Anh xem, tôi thấy lần này tinh thần Nhạc Hằng tốt hơn trước một chút, chắc anh ấy cũng đang cố gắng."

Lý Ninh gật gật đầu, lại nhìn vẻ mặt tôi, "Vậy chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, chút nữa tôi đưa Tiểu Trương về, sau đó cùng đi tìm manh mối tiếp theo với tên vô dụng kia."

"Anh thẳng thừng gọi người ta là vô dụng rồi à?" Tôi có chút dở khóc dở cười, "Nếu anh cảm thấy anh ta vô ụng, sao không dứt khoát đổi người khác? Cứ gọi như vậy, người ta không tức giận sao?"

"Từ trước tới nay tôi chưa hề thấy anh ta không đủ năng lực, cho dù đổi người khác cũng chưa chắc giỏi hơn anh ta." Lý Ninh nhún vai, "Chỉ là gọi như vậy khiến trong lòng tôi thoải mái hơn chút, con người bị áp lực lâu ngày luôn cần một chỗ xả stress, ví dụ như bắt nạt người khác."

"...." Trong lòng tôi mặc niệm cho vị thám tử nhỏ bé đáng thương ba giây, quay đầu lại nghiêm túc nhìn Lý Ninh, "Tôi còn phải quay về công tác, cô Hà nói buổi chiều tới chơi với chúng ta, còn nói sẽ mang theo Tiêu Điền..."

"Đúng rồi, Tiêu Điền!" Bỗng nhiên Lý Ninh quát to một tiếng làm tôi sợ hết hồn, "Không phải cô nói Lâm Tuyết vẫn luôn để Tiêu Điền bên cạnh Nhạc Hằng sao, cô nói xem Tiêu Điền có biết gì không?"

"Đúng rồi, sao tôi lại không nghĩ tới chứ." Lý Ninh vừa nhắc nhở tới, tôi cũng cảm thấy rất có khả năng, "Nhưng mà, Tiêu Điền chỉ là một đứa nhỏ, lại có khuyết điểm trời sinh, liệu tòa án có chấp nhận chứng cứ cung cấp từ phía nó không?"

"Tôi cũng không định để thằng bé làm nhân chứng. Đứa trẻ còn nhỏ, nếu tới nơi như tòa án sẽ lưu lại bóng ma tâm lý trong lòng nó cả đời." Lý Ninh trừng mắt nhìn tôi, "Tôi chỉ muốn xem xem có thể tìm được manh mối mới không."

Có mục tiêu rồi, cả buổi chiều Lý Ninh không đi đâu nữa, ở nhà cùng tôi chờ cô Hà tới, vừa nghe thấy tiếng chuông cửa là lập tức vọt dậy ra ngoài mở cửa, khiến cô Hà nhìn mà ngẩn người.

"Tốc độ mở của của hai người nhanh quá đi." Vỗ vỗ sau đầu, cô Hà lên tiếng cười đùa, "Sao thế? Chẳng lẽ là nhớ tôi quá rồi nên cố ý đứng ở cửa chờ tôi?"

"Đúng thế đó, chúng tôi vẫn luôn chờ cô tới." Năng lực cợt nhả của Lý Ninh vẫn luôn trôi chảy, "Đứa nhóc đáng yêu này là Tiêu Điền hả, anh thích nhất là mấy bé con xinh xẻo đấy."

Tiêu Điền trốn sau lưng cô Hà, một tay kéo quần áo cô ấy, chỉ ló ra nửa khuôn mặt rụt rè nhìn hắn, "Chú, trước đây chúng ta từng gặp mặt rồi."

Tôi ở bên cạnh nén cười tới suýt tắc thở, dường như có thể thấy được cảm giác xấu hổ của Lý Ninh, "Vậy sao, anh~ không nhớ nữa rồi. Thế này đi Tiêu Điền, chút nữa, mẹ em và dì này chơi với nhau, em trò chuyện với anh ở phòng khách có được không?"

Tôi trợn trừng mắt, không thèm quan tâm tới mánh lừa gạt nhỏ nhỏ dì với chả anh của Lý Ninh. Nhưng Tiêu Điền lại trưng khuôn mặt nghiêm túc nhìn Lý Ninh, "Chị Tiêu Ân không phải dì, là mẹ nuôi của Tiêu Điền."

Lý Ninh bị thằng bé làm cứng lưỡi một phen, quay đầu trợn mắt hung dữ nhìn tôi, "Vậy bà mẹ nuôi này tính thế nào đây? Cùng chơi với chúng tôi, hay tiếp tục về phòng làm việc?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.