Vực Sâu Ham Muốn

Chương 413: Chương 413: TIÊU ĐIềN RẤT NHỚ MẸ NUÔI




Nhìn thấy vẻ cam chịu của Lý Ninh, không biết vì sao tôi cảm thấy thoải mái lắm luôn bènche miệng cười trộm hai tiếng, đợi lúc hơi thở bình thường lại mới chậm rãi trả lời: "Thôi, hôm nay tôi cho mình nghỉ phép, chẳng mấy khi Tiêu Điền tới, hôm nay mẹ nuôi chơi với Tiêu Điền."

"Thật ạ?" Ánh mắt Tiêu Điền phát sáng, buông quần áo cô Hà rồi nhào thẳng vào lòng tôi, "Vì sao mẹ nuôi không tới thăm Tiêu Điền? Tiêu Điền rất nhớ mẹ nuôi."

Cô Hà đứng ở bên, trong ánh mắt nhìn đầy vẻ ghen tị, "Tiêu Điền à, vì sao phải nhớ mẹ nuôi? Mẹ trẻ không đối xử tốt với con sao? Hôm qua con còn khen mẹ trẻ làm cookie cho con ăn rất ngon mà."

Tiêu Điền do dự một chút, "Bánh mẹ trẻ làm cookie rất là ngon, cả bánh ngọt cũng rất ngon, nhưng Tiêu Điền vẫn thích mẹ nuôi với mẹ cơ."

Nói tới mẹ, ánh mắt to tròn của Tiêu Điền trở nên ảm đạm, "Rất lâu rồi Tiêu Điền không gặp mẹ. Mẹ nuôi, có phải mẹ không thích Tiêu Điền nữa?"

"Sao có thể chứ, người mẹ yêu nhất là Tiêu Điền mà. Chỉ là mẹ.... giờ mẹ có chút chuyện, bị nhốt ở một nơi rất xa rất xa chưa quay về được."

Dừng lại một chút, tôi nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tục cẩn thận dỗ Tiêu Điền, "Nhưng mà ấy, mẹ Tiêu Điền cũng đang cố gắng để về với Tiêu Điền, thế nên Tiêu Điền phải ngoan ngoãn, như thế đợi tới lúc mẹ về mới vui vẻ có đúng không nào?"

"Vâng." Tiêu Điền ra sức gật đầu, "Tiêu Điền sẽ ngoan ngoãn, như thế lúc về mẹ sẽ càng thích Tiêu Điền hơn, sẽ không đi nữa."

"Tiêu Điền à, trước khi con gặp mẹ trẻ thì sống ở đâu thế?" Lý Ninh đột nhiên bước lên, "Có những ai ở bên con? Có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?"

Tôi hung hăng trợn mắt nhìn hắn, nhỏ giọng trách cứ, "Tiêu Điền còn chưa thoát khỏi ám ảnh về mẹ, nhanh như vậy anh đã bắt đầu hỏi rồi? Còn hỏi trực tiếp như vậy, anh nghĩ thằng bé trả lời anh thế nào chứ."

Lý Ninh xấu hổ nhìn tôi, cũng hạ giọng đáp lại, "Không có biện pháp, mọi người cứ tán gẫu mãi không dứt, chết sớm siêu sinh sớm, tôi không nhẫn nại tiếp tục nhìn mọi người dỗ trẻ con nữa."

"Một mình sống trong một căn phòng nhỏ á." Tiêu Điền nghiêng đầu, có chút khó hiểu nhìn Lý Ninh, "Sao chú lại hỏi con như vậy? Bọn họ hói người hỏi Tiêu Điền cái này đều là kẻ xấu, chú là kẻ xấu sao?"

"Bọn họ?" Lý Ninh nhạy bén bắt được trọng điểm, tiến lên túm lấy bả vai Tiêu Điền, "Bọn họ là ai? Đã nói gì với con? Con nói đi, con nói đi chứ?"

Tiêu Điền bị túm đau, theo bản năng lùi về phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo rơi đầy nước mắt, lại vẫn cắn môi không dám khóc thành tiếng. Tôi có chút đau lòng, vội xông lên tách hai người ra.

"Anh làm gì thế, làm đau đứa nhỏ rồi." Dù biết Lý Ninh nhất thời sốt ruột nhưng vẫn không kềm được mà hơi tức giận, "Thằng bé còn nhỏ như vậy, anh thế này sẽ dọa nó đó! Không nhìn thấy nó khóc rồi sao!"

Có lẽ vì thái độ của tôi không tốt, Lý Ninh cũng tức khắc cáu bẳn, "Cô chỉ biết che chở đứa nhỏ đứa nhỏ đứa nhỏ! Vậy còn muốn cứu Nhạc Hằng nữa không! Có cần hỏi ra manh mối nữa không! Phải, tôi không biết trông trẻ, tôi vừa nhìn thấy trẻ con khóc nháo là buồn bực trào lên từ đáy lòng, tôi không có lòng thương người được chưa? Chuyện này tôi mặc kệ, cô tự điều tra đi.”

Chúng tôi không ngờ được Lý Ninh lại phản ứng lại mạnh thế, sững sờ nhìn hắn giận dữ ngập trời sập cửa bỏ đi, một lúc lâu cũng không ai nói chuyện.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Điền phá vỡ im lặng, "Mẹ nuôi, chú kia có phải không thích Tiêu Điền không? Có phải Tiêu Điền làm chú ấy giận không? Chú ấy có quan trọng với mẹ nuôi không? Tiêu Điền không cố ý..."

"Không liên quan tới Tiêu Điền đâu." Tôi thở dài một hơi, ngồi xổm xuống, đối mặt với Tiêu Điền, "Chỉ là mẹ bị người xấu nhốt, chú và mẹ nuôi đều muốn giúp Tiêu Điền mau cứu mẹ về. Tiêu Điền biết điều gì thì nói hết cho mẹ nuôi được không?"

"Chú là muốn giúp Tiêu Điền cứu mẹ sao? Vậy mà Tiêu Điền còn nghi ngờ chú ấy, chả trách chú giận như vậy." Đứa bé lộ vẻ mặt lo lắng, "Mẹ nuôi hỏi đi, chỉ cần Tiêu Điền biết, nhất định sẽ nói hết cho mẹ nuôi."

"Được, vậy Tiêu Điền nói cho mẹ nuôi biết, câu hỏi vừa rồi chú hỏi con, con biết được bao nhiêu?"

....

Tôi và cô Hà hỏi một hồi, lãng phí cả buổi chiều, Tiêu Điền cũng chỉ nhớ được hình ảnh lúc Lâm Tuyết giao nó cho Nhạc Hằng, sau đó ngày nào cũng ở trong một căn phòng không hề thay đổi, và ngài vệ sĩ mãi mãi không chịu hé miệng nói chuyện với nó.

Sự việc hơi quan trọng một chút cũng chính là ngày Nhạc Hằng tự thú, ba bữa cơm của thằng bé không được đưa tới đúng giờ, sau khi nó đã đói lả một ngày thì gặp được mẹ trẻ giống như thiên thần hạ phàm.

Xoa xoa ấn đường, tôi cảm thấy có chút mỏi mệt. Cô Hà nhìn tôi mang theo lo lắng, "Cô không sao chứ? Trẻ nhỏ sơ ý lơ là, không giống như người lớn cẩn thận quan sát."

"Không sao, chỉ là manh mối bị chặt đựt." Tôi thở dài một hơi, "Chứng cứ không đủ, Lý Ninh lại bỏ đi rồi, cũng không biết manh mối mới có thể tìm được không, giờ tôi không có đầu mối."

"Trời không tuyệt đường người, có thể chỉ là chưa tới lúc thôi." Cô Hà cười cười, "Không cần ép buộc mình quá, Nhạc Hằng cũng không muốn nhìn thấy cô thế này."

Tôi gật đầu, nắm tay cô ấy, "Cảm ơn cô, vốn là cô tới tìm tôi chơi, kết quả cả một buổi chiều bị tôi lãng phí rồi."

"Này có gì chứ, ba người chúng ta ở bên nhau cũng rất vui." Cô Hà ôm lấy đầu Tiêu Điền, ánh mắt dịu dàng như nước, "Vậy chúng tôi đi trước đây, Tiêu Điền quen ngủ sớm, sáng mai tôi muốn dẫn thằng bé đi kiểm tra, bệnh của nó có lẽ chữa khỏi được."

"Thật sao? Nếu thế thì tốt quá rồi." Tiêu Điền còn nhỏ như vậy, lại vì bệnh tình mà tương lai như phải chịu một phán quyết trừng phạt, không có cách nào nhận được tôn trọng giống như một đứa trẻ bình thường.

Giờ nét đáng yêu, tinh xảo giống như búp bê của thằng bé có thể lấy cho nó nhiều điểm cộng. Trẻ con ngây thơ cũng không tính là khác lạ, nhưng cứ mãi như vậy vấn đề sẽ ngày càng rõ ràng. Hiện giờ thằng bé có thể được trị bệnh, tôi nghĩ Lâm Tuyết ở trên trời nhìn thấy cũng rất vui vẻ. Quyết định nhờ cô Hà nuôi dưỡng Tiêu Điền thật sự là một việc chính xác.

Tiễn chân hai mẹ con bàn tay lớn dắt bàn tay nhỏ đi, tôi nhìn đồng hồ, vẫn quyết định ra ngoài tìm Lý Ninh trở về. Nếu xảy ra vấn đề thì phải giải quyết. Tuy rằng trên phương diện này, tôi không cho rằng mình sai, nhưng đột nhiên hắn nổi giận vẫn khiến tôi cảm thấy rất lạ, tôi phải biết rõ ràng.

Huống chi nơi này là nhà hắn, cho dù giận dỗi người nên ra ngoài cũng phải là tôi. Thời tiết bây giờ, nhiệt độ chênh lệch trong ngày rất lớn, ngay cả áo khoác hắn ta cũng không mặc, tôi lo hắn ta sẽ cảm lạnh.

Tìm được một cái túi nhỏ, tôi tiện tay lấy chiếc áo khoác ngoài của Lý Ninh. Lúc vừa mới chuẩn bị mở cửa, đột nhiên nhận ra điện thoại của mình reo chuông. Tôi vốn tưởng là Lý Ninh nghĩ thông suốt, lại phát hiện đó chỉ là một dãy số lạ.

Do dự một chút, tôi lo lắng Lý Ninh dùng điện thoại của người khác gọi tới, tôi vẫn bấm nút nghe, "Alo, xin chào, xin hỏi ai đấy ạ?"

"Cô Tả Tiêu Ân phải không? Tôi là ba của Lý Ninh, Thiện Lục. Liên quan tới vụ án về bạn trai Nhạc Hằng của cô, tôi nghĩ tôi có thể giúp cô."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.